Ollie đi rồi, nhưng khắp nơi trong nhà đều ngập tràn hình bóng hắn. Chỗ nào cũng có kẹo que Ollie giấu, trên ban công, trên giường, trên bàn chải dính đầy lông rụng của Ollie.
Nhuyễn mịn, mềm mại vô cùng.
Mục Căn thu hết toàn bộ lông, tháo rời cái áo trắng Ollie để lại, dùng vải may thành búp bê Kham Manh Manh màu trắng, sau đó dồn lông Ollie vào đó.
Mai là ngày học sinh mới nhập học.
Mục Căn và Sigma dậy thật sớm, vẫy tay tạm biệt ba ba và các bác, rồi cùng đến trường báo danh. Cuộc thi chấm dứt, nhân viên hộ tống thí sinh đã rút hết, trên đường không có bao nhiêu người, phần lớn cửa hàng đều đóng cửa, chỉ một tiệm bánh ngọt còn mở.
Đại khái là thấy cậu đứng hơi lâu, chủ cửa hàng cũng không nhịn được phải nhìn cậu. Mục Căn ngượng ngùng gãi gãi đầu, lớn tiếng chào hỏi ông chủ và mỉm cười thật tươi, bấy giờ mới kéo Sigma bỏ chạy.
Bị phản ứng của Mục Căn làm cho không hiểu mô tê gì, ông chủ nhíu mày, tiếp tục chuẩn bị mở tiệm.
Nhà họ cách học viện hơi xa, Mục Căn với Sigma chạy nửa tiếng mới đến trường, vừa tới cổng trường thì bắt gặp Dobby. Thân hình cao lớn của Dobby đặc biệt bắt mắt giữa đám đông, nhờ ưu thế chiều cao, cậu ta đã nhìn thấy Mục Căn từ xa. Dobby thở phào nhẹ nhõm như được giải thoát, đoạn vẫy vẫy Mục Căn.
“Buổi sáng tốt lành, Mục Căn!” Nom Dobby có vẻ vui lắm, nếu hiện tại là nguyên hình, cậu ta đang vẫy đuôi lia lịa chắc luôn ~(≧▽≦)/~
“Buổi sáng tốt lành, Dobby, đây là em trai tôi Sigma.” Mục Căn cười đáp lại Dobby, lập tức giới thiệu Sigma cho cậu ta.
“Buổi sáng tốt lành.” Màn hình tối lóe lên tia sáng xanh, Sigma ngửa đầu vươn tay máy ra.
Mới đầu Dobby đần mặt, sau mới lóng ngóng chìa tay, dùng sức bắt tay Sigma thật chặt, rối rít chào hỏi.
“Mục Căn, đây, đây là em trai cậu thiệt hở?” Dobby cúi xuống, khẽ hỏi Mục Căn.
“Ừa.” Mục Căn gật đầu.
“Nhưng… nhưng em cậu là người máy mà? Chả lẽ ba ba cậu cũng là người máy?” Dobby ngẩn người.
“Ừa.” Mục Căn tiếp tục gật đầu.
Dobby ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy…
Trời sao mà xanh thế!
Cứ cảm giác có gì đó không đúng ở đây. Tuy nhiên, ưu điểm lớn nhất của Lôi long là tự mình hiểu lấy.
“Nghĩ thoáng một chút cho đời nó đẹp con à”, “Đừng cố đọ trí thông minh với người ta” – Dobby lớn lên trong những lời răn dạy ấy của mẹ, cậu ta kết thân với Mục Căn và Sigma rất nhanh. Trong lúc Dobby đang tán dóc cùng Sigma, Mục Căn đã lấy được sổ tay học sinh từ chỗ đàn anh phụ trách đón tân sinh, lật sổ tay xem qua một lượt là thuộc làu trình tự kế tiếp.
“Dobby, Sigma, qua đây nè.” Mục Căn gọi hai đứa còn đang mải bà tám, dẫn họ đến nơi báo danh.
Học viện tổng hợp đế quốc không đòi học phí, ngoài ra, trường còn cung cấp tài liệu học tập tương ứng khi học sinh lên lớp, nhưng số lượng có hạn, nếu vượt quá thì học sinh phải tự mua, muốn trải nghiệm kiến thức nằm ngoài chương trình dạy của trường cũng phải tự bỏ tiền.
Do không cần nộp học phí, thế nên báo danh kỳ thực chỉ là tới xác nhận thân phận thí sinh, tiện thể phát đồng phục, vật phẩm thiết yếu cho học sinh mà thôi. Vì ngày nay người máy đã được liệt vào hàng vật phẩm thiết yếu, người máy của tân sinh cũng cần lập hồ sơ trong hôm nay, còn thời khóa biểu và các quy định khác sẽ báo đến từng người máy thông qua bộ não trung tâm của học viện.
“A… nhưng tôi không có người máy.” Nghe xong thông báo, Dobby trợn tròn mắt: “Hành tinh chúng tôi là nông thôn, chỉ có một người máy trí năng duy nhất thôi, mọi tin tức đều thông qua người máy đó, tôi không mang tới đây được đâu…”
Giọng cậu ta hơi lớn, các tân sinh khác đều nghe thấy.
“Đồ quỷ nghèo nhà quê.” Chẳng rõ ai thốt ra câu ấy, ngay tiếp theo lại có kẻ hùa theo chế nhạo. Mục Căn và Sigma đứng kế Dobby cũng thành đối tượng bị kỳ thị, lập tức có đứa để ý thấy Sigma thiếu mông với chân, thế là bắt đầu giễu cợt.
“Bên này cũng là quỷ nghèo nè. Nhìn kìa! Người máy của nó có mỗi nửa người, vậy mà cũng dám mang ra khoe!”
Ánh mắt Mục Căn lập tức nhìn về phía đứa đang nói —
Đó là một thiếu niên gầy nhẳng, mang theo một người máy thoạt nhìn rất xa xỉ, còn tại sao lại nói vậy — là bởi toàn thân người máy nọ đều lấp lánh ánh vàng.
Mắt Mục Căn đen nhánh, trong suốt vô ngần, bị một đôi mắt như thế nhìn thẳng, thiếu niên vừa khơi mào châm chọc bỗng dưng nói không ra lời.
Ngược lại là Sigma mất hứng.
“Bộp! Bộp! Bộp!” Ba tiếng vang lên, Sigma nhoáng cái móc ra ba bộ mông và chân từ không gian đa chiều trong bụng, nghiêm túc nói: “Sigma không phải không có mông và chân, Sigma có quá nhiều mông và chân, tại bữa nay không biết mang bộ nào nên mới không mang.”
Một cái mông trong số đó làm từ xương đế long trăng rằm, chả biết là cố ý hay vô tình mà lúc Sigma quăng nó ra, cái mông vừa vặn đập trúng chân thiếu niên kia. Thiếu niên bị dọa sợ, đang muốn chửi ầm lên thì một ông cụ bất thình lình vọt ra từ bên cạnh, hất thiếu niên ngáng đường sang một bên, lao cả người lên mông Sigma!
“Ối giời đất ơi! Ta thấy cái gì thế này!” Giọng ông ngập tràn kinh thán, hai tay ve vuốt từng tấc một trên cái mông, nhìn sao mà…
Đáng khinh thế không biết 囧
Cơ mà không một tân sinh nào dám mở lời, nguyên nhân rất đơn giản, ông cụ này mặc đồng phục giáo viên viền xanh dương, chỉ cần có chút hiểu biết sơ lược về Học viện tổng hợp đế quốc thì đều biết: Đây là đồng phục của giáo viên khoa Cơ giới. Nếu hiểu thêm chút nữa thì sẽ nhận ra: Ông cụ trước mắt chính là nhà chế tạo số một của lớp Chế tạo cơ giáp thuộc khoa Cơ giới — Grove.
Trong vũ trụ, không ai dám vô lý với nhà chế tạo cơ giáp xuất sắc, càng không dám chỉ trích họ, mặc cho hành vi của họ hoang đường cỡ nào trong mắt người đời!
Vô luận là cơ giáp dân dụng, cơ giáp kinh doanh hay cơ giáp quân dụng, chúng vĩnh viễn đều được mọi người trên thế giới săn đuổi cuồng nhiệt. Bất kỳ một nhà chế tạo cơ giáp hàng đầu nào cũng là phú hào nắm trùm một phương, kết giao rất nhiều quyền quý, chả ai dám chọc vào họ.
Thiếu niên vừa gây sự chính là tân sinh của lớp Chế tạo cơ giáp, cậu ta đã sớm chuẩn bị bài đầy đủ, hiển nhiên nhận ra thân phận ông cụ, nên bị đẩy ra cũng không dám hó hé một tiếng.
“Màu sắc này… Xúc cảm này… Độ dày này… Đây là! Là xương đùi đế long trăng rằm!” Không hổ là nhà chế tạo dành cả đời để tiếp xúc với các loại vật liệu, ba phút sau, ông rốt cuộc xác nhận được vật liệu làm nên cái mông!
Đế long trăng rằm – vật liệu đứng đầu trong truyền thuyết! Có thể dung hợp với kim loại khác để gia tăng tính dẻo và độ dày! Thậm chí truyền thuyết còn bảo rằng nó sở hữu khả năng tái sinh nhất định, điều này chứng minh cái gì? Giả sử mọi người dùng nó chế tạo cơ giáp, rồi cơ giáp bị tổn hại trong quá trình trong chiến đấu, nhưng nó có thể tự phục hồi ở một mức độ nào đó!
Chính đặc tính này tôn nó thành vật liệu trong truyền thuyết!
Song cũng chính bởi đặc tính ấy, đế long trăng rằm trở thành đối tượng bị truy nã gắt gao nhất vũ trụ. Tới nay, chúng đã tuyệt tích trên các hành tinh, nhưng hôm nay ông lại thấy gì? Ông thấy được – một CÁI MÔNG chế từ nguyên khúc xương đùi đế long trăng rằm!
Grove trừng to mắt.
Ông ôm chặt cái mông quý giá vô cùng ấy.
“Ông ôm mông tôi làm chi vậy?” Sigma khó chịu, vươn tay chọt chọt ông cụ trước mặt. Mãi không thấy ông ừ hử gì, hắn lại dùng sức chọt thêm mấy cái, phát hiện ông cụ vẫn không phản ứng, Sigma bắt đầu giằng mông mình khỏi tay ông.
“Ai dám cướp mông ta!” Cảm giác vật liệu quý giá trong tay bị người ta mạnh mẽ kéo ra, Grove thổi râu trừng mắt!
“Rõ ràng là mông của Sigma.” Sigma không có ý buông tay, thậm chí còn hùng hồn vươn ngón tay chỉ lên cái mông mà hai người đang giành nhau, ý bảo trên đó có khắc chữ: “Xem đi, tên Sigma, còn có số thứ tự, đây là cái mông thứ hai mươi ba của Sigma nha.”
Cuối cùng cũng nhận ra kẻ đang tranh đoạt quyền sở hữu mông với mình là một người máy, Grove trợn mắt.
“Mông anh trai làm cho tôi đó, chỉ cho một mình Sigma thôi.” Hắn nhấn mạnh một lần nữa.
Lúc này Grove mới chú ý: Xương đùi đế long trăng rằm đúng là bị làm thành hình cái mông!
Ông rốt cuộc ý thức được động tác hiện tại của mình khó coi cỡ nào, mặt già đỏ ửng lên, song tay ôm mông vẫn chưa chịu thả ra, vẫn cùng Sigma giằng co.
Biết mông thuộc về người máy đối diện, thân là nhà chế tạo cơ giáp, ông kiềm không được phải quan sát công nghệ chế tạo mông một chút:
Nói thật là thô ráp không thể tả.
Nhưng lại không hề mắc sai lầm.
“Mi dùng mông này thấy thoải mái không?” Grove theo bản năng hỏi Sigma, đại khái là biểu hiện của Sigma quá giống có thể giao lưu với nhân loại, thành ra ông vô thức cất tiếng hỏi.
Rõ ràng là xương lại được chạm rỗng tỉ mỉ, cách xử lý khớp xương càng đáng khen hơn, sản phẩm thủ công này không tồi chút nào!
Grove bất giác nhìn ra đằng sau Sigma, ông có cảm giác Mục Căn chính là người chế tác cái mông. Trong nháy mắt kinh ngạc trước sự non trẻ của Mục Căn, rồi lại biết được thân phận tân sinh của cậu, đầu Grove nhất thời nảy ra ý kiến hay!
“Trò học khoa nào?” Thời điểm hỏi câu này, trong lòng Grove kỳ thực đã chắc mẩm đối phương thuộc lớp Chế tạo cơ giáp: Không phải Chế tạo cơ giáp thì làm gì có khả năng mới nhập học đã tự chế được linh kiện máy móc tinh vi nhường ấy chứ?
Dè đâu —
“Em là tân sinh khoa Ẩm thực.” Tuy rằng thấy ông cụ này kỳ cục quá thể, song tuân theo nguyên tắc kính già yêu trẻ, Mục Căn vẫn thật thà trả lời ông.
“Cái gì!!!!!” Grove rống to thất thố.
Trước mắt ông lập tức hiện lên hình ảnh kinh khủng: cái mông bị bỏ vào nồi to hầm canh, bởi trong ghi chép về loại vật liệu truyền thuyết này, bên cạnh việc được xã hội xem là vật liệu chế tạo cơ giáp truyền thuyết, nó còn bị coi là nguyên liệu nấu ăn truyền thuyết đấy!!!
Đế long trăng rằm chết bầm, sao đần thế không biết! Vật liệu tốt thế lại mang đi ăn là sao! Xài đã chẳng đủ mà còn phải phục vụ cái lũ phàm ăn tục uống kia.
Ăn ăn ăn! Chỉ có biết ăn thôi! Làm thành cơ giáp cứu rỗi thế giới có phải hay không!
Nỗi bất bình trong lòng Grove dâng trào cực điểm, ông vung tay lên, bảo với Mục Căn:
“Đừng đi khoa Ẩm thực! Đến lớp Chế tạo cơ giáp đi, ta đặc cách nhận trò vào học.”
Điểm trúng tuyển khoa Ẩm thực và khoa Chế tạo cơ giáp hoàn toàn không cùng cấp bậc, trong mắt Grove, tân sinh khoa Ẩm thực toàn mấy đứa rớt đài khoa khác mới phải miễn cưỡng vào đó.
Lời ông khiến tân sinh gầy teo kế bên kinh hãi không thôi: Cậu ta là người cuối cùng được nhận vào lớp Chế tạo cơ giáp, nếu Grove đặc cách nhận thiếu niên tóc đen, cậu ta chắc chắn sẽ bị đá bay!
Ánh mắt đắc ý của Grove và ánh mắt hoảng hốt bất an của thí sinh gầy teo đồng thời chĩa vào Mục Căn, cùng chờ đợi đáp án của cậu:
“Không cần đâu ạ, em khó khăn lắm mới trúng tuyển khoa Ẩm thực đấy.”
Mục Căn lắc đầu, ra hiệu bảo Dobby đi theo mình, việc ở đây đã xong, bọn họ nên chuyển sang địa điểm tiếp theo.
Grove đờ dẫn cả người. Thừa dịp ông ngẩn ngơ, Sigma đoạt lại mông và chân mình, lạch bạch rượt theo Mục Căn với Dobby.
Cuộc đối thoại của họ theo gió phiêu tới đây:
“Dobby, chờ tôi nghiên cứu rồi làm cho cậu một người máy nha?”
“Hở? Mục Căn biết làm cả người máy á?”
“Không biết, giờ mới biết làm mông với chân à.”
“Vậy hả?”
“Nhưng có thể học mà.”
“Thiệt sao? Vậy cám ơn cậu nha!”
Tâm linh bị tổn thương của Dobby từ từ được chữa lành trong lúc trò chuyện cùng Mục Căn. Ôm ấp kỳ vọng dành cho người máy tương lai, cậu ta tiếp tục vui vẻ thảo luận về mông với Sigma.
Cùng lúc ấy —
Olivia cũng nhập học.
Thấy tên Olivia trong danh sách tân sinh trúng tuyển, Tô Mai Cách trợn trừng mắt!