Tất cả mọi người và giáo sư Grove đồng loạt trợn mắt há mồm nhìn bóng lưng mấy người Mục Căn, thiếu niên mắt kính sở hữu khuôn mặt lạnh lùng lấy ngón tay gõ nhẹ lên ô kính số ba của phòng hướng dẫn tân sinh:
“Cho hỏi tiếp tục được chưa?”
“Hả? Được, mời lấy người máy ra.” Người đang làm việc ở đây cũng là học sinh, nhằm nỗ lực cung cấp cho học sinh thật nhiều cơ hội thực tiễn, hàng năm Học viện tổng hợp đế quốc sẽ đề xuất hàng loạt việc làm tại trường.
“Tôi không có người máy, chỉ có bộ não, cứ truyền thông tin vào bộ não của tôi là được rồi.” Tân sinh mắt kính nói, để lộ bộ não dạng đồng hồ trên cổ tay.
“Ơ? Không có người máy sao?” Đàn chị phụ trách tiếp đãi ngây ra, cô đón tiếp biết bao nhiêu tân sinh rồi, nhưng đây là lần đầu gặp người không cần người máy, mà dùng bộ não.
Người máy cũng có bộ não, kỳ thực người máy mà mọi người sử dụng thời nay có thể xem như hình thái tiến hóa của bộ não, đột nhiên nhìn thấy người không xài người máy mà dùng bộ não, đại khái tương đương gặp người có phi thuyền không lái, lại chuyển sang lái xe hơi cổ lỗ sĩ.
“Tôi là tân sinh khoa Ẩm thực, tên là Doug…” Dưới tình huống không có người máy, tân sinh phải tự cung cấp thông tin kiểm tra, tân sinh mắt kính biết điều này nên chủ động phối hợp.
Tuy nhiên, chưa đợi cậu ta nói xong, chủ nhân của người máy ánh vàng rực rỡ – thiếu niên gầy như que củi xém nữa bị đá – đã âm dương quái khí chĩa mỏ vào:
“Lại là khoa Ẩm thực, tân sinh khoa Ẩm thực đến cả người máy cũng mua không nổi sao? Toàn một lũ…” Chuyện vừa rồi khiến cậu chàng đang tuổi phản nghịch, mặt mũi còn to hơn trời có chút không xuống đài được, ôm một bụng uất ức mà thiếu chỗ xả. Giáo sư Grove đi rồi, “khoa Ẩm thực” trong miệng Dough như xé một lỗ hổng trong cảm xúc của hắn, hắn trút hết lửa giận vào lời chế nhạo Doug.
Khoa Ẩm thực là nơi mấy đứa nghèo túng thi không đậu khoa cao điểm hơn buộc phải vào — ý nghĩ này đã ăn sâu bén rễ vào lòng mọi người, trở thành một loại thành kiến.
Song, thiếu niên ấy đã định trước là đụng phải tấm sắt:
Không bị thiếu niên gầy nhẳng cắt ngang việc đang làm, Doug báo tên đầy đủ của mình:
“Doug E Grumman, quê Pendra.”
“Oa!” Đàn chị tiến hành kiểm tra thông tin của Doug hít ngược một hơi.
Lúc nhập tên Pendra, cô chỉ thấy hơi quen quen, sau đó khi màn hình dựa theo tên này để biểu hiện vị trí cụ thể của hành tinh, thì cô trợn mắt luôn!
Trên thế giới, có lẽ không phải ai cũng biết đến cái tên Pendra, bởi nó đã bị chính biệt hiệu của mình thay thế:
Thành phố cơ giới — Pendra.
Nơi hội tụ khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất vũ trụ, thành phố cơ giới Pendra. 90% sản phẩm khoa học kỹ thuật mọi người sử dụng hiện nay đều bắt nguồn từ hành tinh ấy, thợ máy ưu tú nhất, tập đoàn cơ giới giàu có nhất, nhà nghiên cứu cơ giới học hàng đầu, gần như đều ở đó hết.
Thánh địa mà người người nhà nhà hướng tới.
Vô số người trước ngã xuống, người sau tiến lên, ai cũng muốn đến nơi này hành hương, nhưng đó lại là cấm địa với dân thường. Chỉ người sở hữu giấy chứng nhận do chính phủ phê duyệt mới có quyền mua vé phi thuyền đi Pendra. Giấy chứng nhận cho phép người đó làm việc tại Pendra mười năm, muốn nán lại lâu hơn thì phải có xác nhận của nhà nghiên cứu cao cấp hoặc bỏ vốn đầu tư kếch xù, còn nếu muốn trở thành dân cư chính thức của Pendra —
Độ khó của nhiệm vụ cao quá sức tưởng tượng rồi!
“Cậu là cư dân chính thức của Pendra thật á!” Đàn chị hít một hơi sợ hãi.
“Xin tiếp tục công việc giùm cái.” Giọng nói lành lạnh của thiếu niên như thùng nước lạnh giội lên đầu thiếu nữ tóc đỏ: “Còn nữa, chị tiết lộ thông tin cá nhân của tôi trước mặt mọi người, nghiêm khắc mà nói, tôi có thể khiếu nại chị.”
Đàn chị nghệt mặt.
“Nếu chị có thể hoàn thành công việc trong vòng một phút, tôi sẽ rút đơn khiếu nại.” Thiếu niên đưa ra điều kiện.
Do vậy, thiếu nữ tóc đỏ hết dám ngắt lời lung tung, mà vội vàng làm cho xong công việc. Nhận lấy vật phẩm thiết yếu từ tay cô, Doug xoay người đi về hướng nhóm Mục Căn đi ban nãy.
Mặt mũi vô cảm đi lướt qua thiếu niên gầy nhẳng sắc mặt xanh mét, từ đầu đến cuối, Doug Grumman chẳng hề nói với hắn một câu.
Sau khi Doug rời đi, đám tân sinh đang xếp hàng vỡ òa như ong vỡ tổ:
“Trời ạ! Té ra là người Pendra! Người Pendra thế mà đến hành tinh Bạch Lộ!”
“Học viện Cơ giới học tốt nhất vũ trụ nằm ở Pendra mà? Thi vào khó kinh khủng luôn! Nhưng người địa phương Pendra từ khi sinh ra đã có tư cách nhập học rồi!”
“Vậy chứng tỏ cái người Pendra kia cho rằng khoa Cơ giới của Học viện tổng hợp đế quốc giỏi hơn chớ còn gì!”
“Nhưng… người Pendra ấy có đăng ký khoa Cơ giới đâu, cậu ta vào khoa Ẩm thực mà…”
Thế là, mọi người bỗng cảm giác có cơn gió lạnh buốt thổi qua người.
“Ha ha! Coi bộ khoa Ẩm thực của Học viện tổng hợp đế quốc tụi mình trâu bò phết nha! Ngay cả người Pendra còn đăng ký học cơ mà!” Cuối cùng, có người gượng gạo tổng kết như thế.
Về phần thiếu niên gầy nhẳng thì chả ai để ý tới hắn, vẫn là người máy ánh vàng rực rỡ xách hành lý hộ hắn, hộ tống chủ nhân thất hồn lạc phách sang địa điểm kế tiếp.
***
Địa điểm tiếp theo chính là phòng học của khoa Ẩm thực. Mục Căn với Dobby tới không sớm không trễ, trước đó mới có sáu người đến.
Phòng học rất lớn, mọi người ngồi khá phân tán, đa số toàn ngồi hàng giữa hoặc hàng cuối.
Cậu ta tưởng mình hỏi nhỏ lắm, song trên thực tế —
Ai ai trong lớp cũng nghe hết trơn ̄▽ ̄
Toàn bộ học sinh trong phòng nhất tề ngoái đầu dòm hai người, chỉ có Dobby khẩn trương nhìn sang Mục Căn, còn Mục Căn chỉ lo đánh giá phòng học chứ không chú ý.
“Đương nhiên là hàng đầu! Hên ghê á! Vậy mà không ai ngồi hàng đầu hết!” Tinh mắt thấy hàng đầu không có ai, Mục Căn lập tức chỉ qua đó: “Dobby, tụi mình mau chiếm hàng đầu thôi!”
Mọi người: Vô nghĩa! Hàng đầu vĩnh viễn không cần chiếm biết không! Vĩnh viễn chẳng ma nào thèm ngồi đâu!
“Hàng đầu gần giáo viên, vị trí đẹp nhất đấy! Ba ba dặn tôi đi học nhớ cố gắng giành ghế đầu ~” Mục Căn hoàn toàn không biết suy nghĩ trong đầu thiên hạ, cậu cao hứng vô cùng.
“Vậy hả? Hành tinh bọn tôi ít người lắm, ai cũng ngồi hàng đầu hết.” Chỉ mình Dobby nghiêm túc nghe Mục Căn nói, gật gật đầu như thật, cậu ta vội bảo: “Vị trí tốt thế cơ à, vậy tụi mình mau qua ngồi đi.”
Kết quả, hai nhóc đầu đất và một người máy ngố rừng hưng phấn chiếm lấy hàng ghế đầu (không được hoan nghênh nhất) ~(≧▽≦)/~
Họ ngồi xuống không lâu, tân sinh mắt kính Doug Grumman cũng có mặt, cậu ta trực tiếp ngồi tại nơi cách những người khác xa nhất, đoạn lấy ra một thứ trông như sách giấy.
Kim trên đồng hồ treo tường rốt cuộc điểm đúng thời gian quy định, cửa ngầm trước phòng học bật mở không sai một giây, năm vị giáo viên dáng dấp cao thấp mập ốm không đồng đều tiến vào theo thứ tự.
Đi trước nhất là một người ba đầu đặc biệt màu mè, màu tóc và kiểu tóc trên mỗi cái đầu đều không giống nhau, thoạt nhìn cực kỳ gây chú ý. Người đi thứ hai nom có vẻ rất mập, ngoài hai vị này, những giáo viên khác trở nên quá đỗi bình thường và tương đối cứng nhắc. Nhất là người đi cuối, mới đầu Mục Căn căn bản không để ý thấy hắn.
Nhưng hình như cả cửa ngầm tự động cũng ngó lơ sự tồn tại của hắn: Khi tất cả giáo viên đi trước vào hết rồi, cửa ngầm liền vô tình đóng lại trước mặt giáo viên cuối cùng.
“Ơ kìa?” Mục Căn kinh ngạc, nhưng trừ cậu thì không ai ngạc nhiên hết. Cậu chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, sau cùng nhìn thoáng qua vị trí cửa ngầm khép chặt, rồi lại dời tầm mắt lên bục giảng trước mặt: Các giáo viên đã ngồi xuống.
“Chào các em, tôi là giáo sư thủ tịch của khoa Ẩm thực, tên tôi là Cournot, từ cấm là “này”, trước mặt tôi nhất thiết đừng phạm giới ^_^” Ngồi trên bục giảng, Cournot lên tiếng giới thiệu đầu tiên. Giọng nói phát ra từ miệng cái đầu nam tính trầm ổn nhất, một đầu nam một đầu nữ còn lại thì mặt mày rạng rỡ, cười tủm tỉm tỏa tín hiệu “tôi đây rất thân thiện” với các tân sinh.
Dobby ghi tạc đạo lý “không hiểu hỏi ngay”, thế là lại “thì thầm” với Mục Căn:
“Mục Căn, giáo viên của tụi mình là nam hay nữ?”
Trời sinh giọng đã oang oang, thực tình không thể trách Dobby được, cậu ta đã cố gắng “thì thầm” nhỏ hết mức rồi – Âm lượng thấp nhất khi Lôi long nói chuyện với nhau chính là mức này.
Ngặt nỗi —
Hiện cậu ta đang ở nơi nhiều giống loài tụ tập, âm lượng thấp nhất vẫn to hơn người bình thường nhiều. Mọi người trong phòng học, bao gồm nhân vật chính trong lời nói thầm – giáo sư Cournot hướng cả ba đầu về phía Dobby.
“Là một quý cô, Cournot trong ngôn ngữ địa phương là tên phái nữ.” Mục Căn tự nhiên trả lời cậu ta: “Trời cao ban phước lành, ắt hẳn tiểu thư Cournot sinh vào tháng năm, tên này mang đậm tính thời đại, chỉ có cô gái ra đời trong năm đặc biệt mới có tên như vậy –”
“Ồ…” Tất thảy tân sinh, thậm chí ba vị giáo viên khác trên bục giảng cũng đồng thời lên tiếng.
“Khụ khụ!” Trước khi Mục Căn kịp vạch trần tuổi tác đằng sau tên mình, Cournot ho khan thật lớn. Mọi người cũng im bặt.
Ba giáo viên còn lại nhanh chóng hoàn thành phần tự giới thiệu, phát hiện ba vị này chỉ là giáo sư thứ tịch, không ít tân sinh trong phòng bắt đầu nhao nhao.
Chiếu theo quy định của Học viện tổng hợp đế quốc: Mỗi khoa chỉ có một giáo sư thủ tịch, ba giáo sư thứ tịch, một số giáo sư phổ thông và nhiều trợ giảng khác.
“Nghe đồn đa số học viện khác chỉ cử giáo sư phổ thông hoặc trợ giảng đến tiếp đón tân sinh thôi à, khoa chúng ta thấp nhất cũng là giáo sư thứ tịch, đúng là được coi trọng nha!” Lập tức có tân sinh cất giọng đầy kích động.
“À này… xin phép cắt ngang, tôi muốn giải thích rõ điểm này một chút.” Cournot cười tủm tỉm ngắt lời bàn tán của đám học sinh: “Các em thực sự rất may mắn: Tại khoa Ẩm thực chúng ta, chức danh thấp nhất là giáo sư thứ tịch!”
Đám tân sinh ồ lên!
Ban đầu là kích động ồ lên, sau ngẫm kỹ ý tứ của lời này thì trợn mắt há mồm ồ lên:
Chức danh thấp nhất là giáo sư thứ tịch → từng khoa chỉ có tối đa ba giáo sư thứ tịch = toàn bộ giáo viên bổn khoa đã ngồi hết trên băng ghế bục giảng rồi.
Tức là – khoa Ẩm thực chỉ có từng này giáo viên thôi á?
Đám tân sinh 囧.
“Các em thông minh lắm, chính xác là vậy đấy!” Cournot không hề phật lòng, vẫn cười hì hì bảo: “Tiếp theo đây mời trưởng khoa…”
“Ơ?! Trưởng khoa đâu?” Khuôn mặt vẫn đeo mặt nạ cười tủm tỉm lần đầu tiên xuất hiện vết rách, Cournot đứng lên.
“Ban nãy có người bị nhốt ngoài cửa.” Mục Căn chu đáo thuật lại việc mình vừa chứng kiến.
“Trưởng khoa lại bị bỏ qua nữa hả! Cái lũ khoa Cơ giới đần độn!” Đầu nam trẻ tuổi hùng hùng hổ hổ nói, đầu nữ cười khẽ với Mục Căn, đầu nam trầm ổn thì mắng giáo viên đi trước trưởng khoa, Cournot chạy đến mở cửa ngầm.
Vị trưởng khoa có cảm giác tồn tại cực yếu đang bưng một cái đĩa to đứng sau cửa.
“Đứng ngoài đợi lâu quá nên tiện tay làm ít bánh ngọt mời mọi người dùng trà chiều.”
Hương bánh ngọt thơm phức xông vào mũi, Cournot và các giáo sư khác chẳng nói được câu nào, họ đồng loạt nhận lấy cái đĩa từ tay khoa trưởng, phát bánh trên đó cho từng tân sinh.
“Ngon quá –” Mục Căn mở to hai mắt, ngẩng đầu thấy vẻ mặt Dobby cũng y chang mình. Đâu chỉ Dobby, hết thảy tân sinh đều chấn động.
Đó là vẻ mặt chấn động khi bị mỹ vị nơi đầu lưỡi tấn công triệt để.
“Mềm mịn cực kỳ, cảm giác như vừa đụng là tuột…” Sigma không cách nào nếm được hương vị, Mục Căn liền diễn tả tỉ mỉ cho hắn nghe. Sigma cầm nửa miếng bánh Mục Căn cho, cố gắng ghi nhớ thật kỹ, đoạn cẩn thận cất bánh ngọt mà theo Mục Căn là ngon tuyệt cú mèo vào bụng.
“Bánh ngon chứ? Trong mấy năm sắp tới, hy vọng các em sẽ học tập thật tốt tại khoa Ẩm thực, để đến khi tốt nghiệp cũng có thể làm ra món bánh ngon giống vậy đãi gia đình, bạn bè và khách khứa.”
Nhân lúc tất cả mọi người bị món ngon chinh phục, trưởng khoa tiên sinh cười tít mắt phát biểu.
Rất nhiều năm về sau, phần lớn tân sinh ở đây đều không nhớ rõ mặt hắn, song lại nhớ kỹ lời hắn nói cùng hương vị bánh ngọt tuyệt vời.