Không Có Kiếp Sau

Chương 65: Địa bàn của sừng to



Một cánh cửa kim loại có độ dày cao ngăn cách Tô Mai Cách và Olivia.

Olivia đi thẳng về phía giường, nhẹ nhàng đặt Sừng To lên giường xong, chính hắn cũng nằm xuống, hai mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà, chẳng ai biết hắn đang nghĩ gì.

Manh Manh nghiêng đầu, đứng trên giường nhìn một lát, mãi sau mới ngã cái bộp xuống bên cạnh Olivia. Cái đầu nhỏ cố gắng chen lên gối của Olivia, Manh Manh nghiêm túc thề với hắn:

“Olivia, nếu sau này cậu bị người ta bắt nạt, tôi cũng sẽ chạy vào miệng hắn rồi tự phát nổ làm hắn nổ chết luôn! Giống như người máy huấn luyện viên kia vậy.”

“Hắc! Mi không được đâu, vỏ ngoài của mi chắc chắn hơn mấy người máy huấn luyện viên kia nhiều, có phát nổ bên trong thì vỏ ngoài cũng không bị ảnh hưởng gì hết, nổ vô ích thôi.”

Manh Manh chớp mắt, xìu luôn.

Sẽ không có ngày khiến mi phải tự phát nổ đâu, sẽ không – Olivia nhắm mắt lại, lẳng lặng tự nhủ.

Nằm trong chăn Olivia đạp tới đạp lui hơn nửa ngày, rốt cuộc xác định mình hiện tại rất an toàn, Sừng To mới ngủ thiếp đi. Nhưng vừa ngủ không bao lâu, nhóc con thiếu sừng lại tỉnh giấc và chui ra khỏi chăn. Cùng lúc ấy, Olivia vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng đột ngột mở mắt —

Một phút sau, trên cửa vang lên tiếng gõ cửa khẽ khàng.

“Là tôi, Todd đây.” Không đợi Olivia hỏi, người ngoài cửa đã chủ động xưng tên.

Olivia trở mình ngồi dậy khỏi giường, lập tức mở chốt cửa, cửa phòng thong thả mở ra dưới ánh nhìn chăm chú của hắn. Todd bước vào sau đó, cậu ta không đến một mình, sau lưng còn ba người nữa. Nếu không nhớ lầm thì ba người này chính là bạn cùng phòng của Olivia ba tháng vừa qua.

“Tôi đến…” Tương tự như những nhân loại Lôi long khác, Todd cũng là thiếu niên cao lớn, tuy rằng thân cao nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy rất trẻ con — đây là ấn tượng đầu tiên của Olivia về cậu ta. Song trải qua ba tháng tập quân sự, nét trẻ con trên người cậu ta ngày càng phai nhạt, mà sau thử thách chiều nay, tia ngây ngô cuối cùng thuộc về thiếu niên trên mặt cậu ta cũng bặt âm vô tín.

Hiện, Todd thoạt nhìn vô cùng chín chắn.

Tôi đến nói cám ơn – Ban đầu Todd tính nói vậy, nhưng sau khi vào cửa và nhìn thấy dáng vẻ của Olivia giờ phút này, lời bỗng dưng không thốt ra được nữa.

Vẻ mặt Olivia hết sức bình thản.

So với bốn người bạn cùng phòng, thân hình Olivia quá mức thon gầy. Trong một học viện chỉ tuyển học viên thuộc giống loài khủng long, hình thể của hắn bị liệt vào loại cực kỳ yếu ớt. Ngoại trừ sự kiện được Hiệu trưởng đích thân đưa vào học viện khiến tất cả học sinh phải ghé mắt nhìn hắn thời gian đầu, bản thân Olivia không hề gây chú ý.

Hắn nuôi một thú cưng trong phòng ngủ, người khác có thể không phát hiện, nhưng đám Todd chung phòng với hắn dĩ nhiên đều biết. Bọn họ im lặng, nhưng cũng không lạc quan trước tương lai của con thú ấy. Sau đó, nó quả nhiên gặp chuyện, chính là vụ ngày hôm qua: Cảnh tượng Olivia mặt mày xanh mét đi đến phòng ngủ Hollande bị rất nhiều người thấy, cuộc đối thoại của họ cũng bị học sinh tại phòng ngủ lân cận nghe được trong lúc lo lắng đề phòng.

Học sinh cả tòa nhà đều chứng kiến cảnh Olivia ôm con thú nhỏ toàn thân đẫm máu ra khỏi phòng ngủ của Hollande. Thành thực mà nói, thời điểm Olivia rời đi, tất cả học sinh đều đứng trước cửa sổ dõi theo bóng dáng hắn.

Hắn xong đời rồi – khắc ấy, gần như ai ai cũng nghĩ thế!

Trong lòng mọi người ở đây, bao gồm cả Todd, chỉ còn lại mỗi ý nghĩ đó.

Cơ mà, sự tình phát triển nằm ngoài dự kiến của mọi người: Phe Hollande lại gặp chuyện không may trước!

Abil chết.

Không có bất kỳ dấu hiệu nào, sạch sẽ gọn gàng, bị nổ đầu ngay trước mắt mọi người!

Cảm giác máu tươi nhỏ lên mặt dường như vẫn khiến hai má nóng bỏng, Todd nhịn không được sờ sờ mặt mình – vào buổi chiều, chính nơi này đã dính máu Abil.

Todd chẳng hề hoảng sợ, giây phút ấy chỉ cảm thấy trong lòng hết sức thanh thản. Trong lúc hết thảy bị vây trong hỗn loạn, không ai chú ý tới động tác của Todd.

Cậu ta dùng bàn tay chùi vết máu trên mặt, lặng lẽ liếm đi giọt máu thuộc về Abil.

Trong nháy mắt, Todd chỉ cảm thấy trong lòng: Sảng, khoái, vô, cùng, tận!

Todd đứng giữa lũ học sinh đang kinh hãi, chậm rãi xoay người lại, ngay thời điểm đó, cậu ta bắt gặp Olivia. Trong đám đông đang nôn nóng, Olivia chỉ yên lặng nhìn thi thể Abil từ xa.

Thoáng chốc, Todd cảm giác thời gian như dừng lại.

Thời gian của mọi người xung quanh đều trôi qua bình thường, chỉ có thời gian của cậu ta và Olivia là đình chỉ. Trong không gian và thời gian đông đặc, tầm mắt cậu ta rốt cuộc tiếp xúc với Olivia —

Ký ức cũ thoắt cái ùa về, Todd tức khắc nhớ tới một chuyện nhỏ xảy ra trước đó:

Trên đường mang người máy huấn luyện viên đến sân huấn luyện, người máy của Todd tự nhiên đứng im. Không muốn bỏ lỡ chương trình huấn luyện, Todd vội vàng mang người máy bị hỏng về kho hàng, rồi trong kho hàng trống rỗng, cậu ta bất ngờ thấy được Olivia đang đứng lẻ loi tại đó.

Một người máy huấn luyện viên đứng bất động trước mặt hắn, lúc đi vào, Todd bỗng có ảo giác “bọn họ đang tán gẫu”.

Nay, Olivia đang ở đối diện hắn, mà người máy kia đã biến mất.

Ngay chiều hôm nay, người máy ấy đã nổ tung trong miệng Abil, cả người bị nổ thành nhiều mảnh kim loại cực nhỏ, phần lớn đã khảm vào máu thịt của Abil, phần khác bị người máy quét dọn xem như rác rưởi mà quét đi.

Chuyện này đã xoay vòng trong đầu Todd từ chiều tới giờ, nhưng khi tổ điều tra của nhà trường tiến hành tra xét theo thông lệ, cậu ta lại chẳng nói gì.

Todd biết chủ nhân cũ của người máy huấn luyện viên kia.

Đó là người máy huấn luyện viên của Bretton.

Ngay thời khắc quả đấm thép của người máy huấn luyện viên đánh trúng ***g ngực, cậu ta lập tức biết học viên tiền nhiệm của nó là ai. Ngoại trừ Lôi long giống Bretton, không học sinh nào trong tổ chịu được cường độ của quả đấm ấy!

Huấn luyện chiến đấu của Lôi long luôn lấy sức mạnh làm chủ, chẳng những phải rèn luyện sức mạnh bản thân, quan trọng hơn hết còn phải luyện năng lực chịu đòn. Là khủng long ăn cỏ hình thể khổng lồ nhất, bọn họ luôn luôn là “tấm chắn” trong đội ngũ, tận sức thay đồng đội chống cự đòn đánh đến từ kẻ địch, bảo vệ đồng đội để họ sáng tạo cơ hội tấn công tốt hơn, đây là ý nghĩa tồn tại lớn nhất của chiến sĩ Lôi long!

Người cha sĩ quan của Todd đã nói với cậu ta như thế, có lẽ cha của Bretton cũng nói tương tự. Cho nên, người máy huấn luyện viên của cả hai đều tung nắm đấm cực mạnh, có điều! Cho dù là Lôi long! Cho dù là Bretton! Người máy huấn luyện viên này tung quyền cũng quá mạnh rồi!

Chỉ một quyền đã đấm bay Todd!

Todd xoa ngực đứng lên mà không tin nổi, ý thức được sức mạnh một đấm kia ít nhất phải gấp đôi người máy của mình, cậu ta kinh ngạc không thôi.

Song, nghĩ đến chủ nhân của người máy huấn luyện viên từng là Bretton, Todd tức thì hiểu thấu nguyên nhân.

Ngay tiếp theo, một cơn phẫn nộ khó lòng tưởng tượng bùng cháy hừng hực trong lòng Lôi long nhỏ tuổi.

Từ lúc sinh ra đã sở hữu thân hình cao lớn và sức mạnh khổng lồ, thân hình lực lưỡng trời sinh của Lôi long là tấm chắn tốt nhất!

Nhưng, tấm chắn sinh ra với ý nghĩa bảo hộ!

Chứ không phải thừa nhận thương tổn không đáng có!

Bretton ôm tâm trạng thế nào khi điều chỉnh sức mạnh của người máy huấn luyện viên lên tới trình độ mà một tân sinh hoàn toàn chưa cần thiết phải thừa nhận?

Trong một thoáng, tâm trạng Todd nhoáng cái đồng bộ với cảm xúc khi ấy của Bretton!

Cậu ta cảm thấy vô cùng tức giận —

Tức giận với đám Hollande, tức giận với chính mình.

Nhưng thời điểm thấy Abil đi về phía mình, tất thảy cảm xúc lại vụt tan không còn một mống.

Đầu óc Todd trống rỗng, cho rằng mình sắp đạp lên vết xe đổ của Bretton, cậu ta triệt để đánh mất năng lực phản ứng. Đúng lúc này, cậu ta nghe được giọng Olivia.

Khi tất cả không dám lên tiếng, chỉ có Olivia mở miệng.

Vì thế, trong thế giới của Todd chỉ còn lại âm thanh của Olivia.

Một mệnh lệnh một động tác, Todd tuân lệnh Olivia giao người máy huấn luyện viên của mình cho Abil, vừa trốn được ra sau lưng Olivia, cậu ta cũng thở phào nhẹ nhõm.

Olivia rất gầy, nhưng trốn sau lưng hắn, Todd lại thấy an toàn vô cùng.

“Nếu cảm thấy sợ hãi khi rong ruổi một mình trên đường, vậy hãy tìm bạn đồng hành; Không biết đường cũng chẳng sao, con có thể tìm một người dẫn đường mà bất luận lúc nào cũng không lạc đường.” Lời ba ba từng nói chợt vang bên tai Todd: “Con cảm nhận được an toàn khi đứng sau lưng hắn, chứng tỏ con tìm đúng người rồi.”

Do vậy, tại khoảnh khắc đó, Todd nghĩ mình đã tìm đúng người.

Sau khi ôn lại tâm tình lúc ấy một lần, Todd liền đứng thẳng người trước mặt Olivia.

Một lần nữa lấy lại kiên định.

“O, ngài Olivia, xin cho cho phép tôi giúp ngài trông nom Sừng To vào ngày mai!”

Đây cũng là nghi thức quy phục của Lôi long.

Muốn nịnh bợ thủ trưởng, trước hết phải lấy lòng vợ hắn, nếu hắn chưa có vợ, vậy hãy nghĩ biện pháp lấy lòng thú cưng của hắn, trông chó hộ hắn cũng là một cách hay!

Khủng long ăn cỏ cường tráng nhất lớp còn chịu thua Olivia, ngẫm lại tướng chết đáng sợ Abil, rồi nhớ đến Bretton… Ba tân sinh còn lại khẽ run rẩy, sau đó cũng lần lượt mở miệng.

Thời gian kế tiếp, ngoại trừ người trông mình, Sừng To còn có thêm người đổi thuốc thay băng, người chuẩn bị thức ăn, cùng với… người chùi đít.

Tối đó, Todd và những bạn cùng phòng khác đều không khóa cửa phòng, chỉ cần Sừng To muốn thì có thể tùy ý vào chơi, phạm vi hoạt động an toàn không bó buộc trong căn buồng chật hẹp của Olivia nữa, lãnh địa của Sừng To mở rộng ra toàn bộ phòng ngủ!

Mới đầu Sừng To vẫn hơi sợ mấy người mặc đồng phục giống ba ba, lần đầu tiên Todd dẫn nó ra ngoài đi dạo, Sừng To ngồi trên chân Olivia chết sống không chịu đi. Lần đầu tiên được chùi đít, cả người nó cứng ngắc: Đang ị được một nửa, thấy đối phương cầm giấy chùi đít thì ị hết nổi. Nhưng chả mấy chốc, bản năng hoang dã mách nước với nó rằng: Lão đại của địa bàn này là ba ba nó! Còn nó là con của ba ba, nó siêu cấp an toàn nha!

Sau khi lưu lại dấu vết xuỵt xuỵt trong phòng đám Todd, Sừng To rốt cuộc thích nghi với địa bàn mới mở rộng. Tuy nhiên, đợi khi khó khăn lắm mới đánh dấu xong địa bàn, Sừng To phát hiện: Lại có địa bàn mới cần nó qua xuỵt xuỵt.

Lãnh địa của ba ba mở rộng nữa rồi.

Nhằm bảo đảm tất cả lãnh địa đều có mùi Sừng To, Sừng To chỉ đành tăng thêm lượng nước uống mỗi ngày thôi o(╯□╰)o

Từ tòa nhà này mở rộng đến tòa nhà khác, đến tòa tiếp theo nữa, nay Sừng To có thể chạy nhảy vui chơi tự do giữa các tòa nhà, chẳng còn ai dám dùng cục giấy đập nó.

Nhân nhắc tới cục giấy, đồ chơi hiện tại của Sừng To không chỉ là giấy vo thành cục nữa, có người làm bóng vải rất đẹp tặng nó, bên trên gắn chuông, rơi xuống đất còn có thể nảy ngược lên. Sừng To mải mê đuổi theo đến không biết trời trăng gì, chơi mãi không chán, đi đâu tuần tra cũng ngậm theo bóng.

Một hôm nọ, Sừng To ngậm bóng vải chạy tới chạy lui như thường lệ, thỉnh thoảng hất quả bóng ra, rồi tự mình tha về. Lúc ba ba đi vắng, nó chơi một mình cũng rất vui vẻ. Ném ném một hồi, lại bất cẩn ném qua ranh giới.

Quả bóng đàn hồi cực tốt lăn từ tòa nhà Sừng To đang chơi đùa đến bãi cỏ của tòa nhà đối diện.

Sừng To hóa đá.

Đuôi kẹp giữa hai chân, nó nhìn chằm chằm bãi cỏ trước mắt như lâm đại địch — ở đó, không phải lãnh địa của ba ba, mà là địa bàn của lũ bại hoại kia!

Kinh nghiệm lần trước quá đỗi đau thương, dẫu còn nhỏ, nhưng Sừng To vẫn nhớ kỹ tòa nhà mang tới đau đớn cho mình.

Nhưng nó chung quy không nỡ bỏ quả bóng, quan sát hồi lâu thấy bên kia không có ai, nó dè dặt bò qua. Vất vả lắm mới bò được tới chỗ quả bóng quý giá, Sừng To đang định ngậm bóng bỏ chạy thì chính lúc này, quả bóng nó yêu thích đột nhiên bị người ta nhặt lên.

Ngẩng đầu thấy rõ diện mạo người nọ, Sừng To thoáng run lên: Là người này! Chính hắn bẻ gãy cái sừng xinh đẹp!

Vừa trông thấy Paul, Sừng To hơi co rúm lại, nhưng nó tỉnh táo rất nhanh, ưỡn người lên, cố gắng rít gào với đối phương!

“!” Nhe hai cái răng nanh trắng trước mắt đối phương, trong đôi mắt to luôn luôn hiền lành của Sừng To lóe lên tia sáng hung hăng!

“Ô kìa ~ mày chưa chết hả?” Thiếu niên tóc đỏ — Paul thong dong nhặt quả bóng dính đầy nước miếng lên, vừa nhặt lên liền nhướng mày, thấy tay mình dính nước miếng và bùn, hắn chán ghét nheo mắt.

Tay phải vung lên, quả bóng bảo bối của Sừng To bị hắn tiện tay ném luôn xuống ao.

“Bóng dơ quá, nên rửa đi.” Paul phủi phủi tay, cười cười với Sừng To bên dưới, đoạn an vị tại một bên.

Nhìn quả bóng chìm chìm nổi nổi trong ao, Sừng To cuối cùng vẫn chọn bò qua, chìa đuôi móc lâu ơi là lâu cũng không móc được bóng, Sừng To cắm đầu luôn xuống ao!

Sừng To không biết bơi vẫy vùng trong nước thật lâu, Paul ngồi bên cạnh nó vẫn không nhúc nhích, nâng cằm thưởng thức dáng vẻ của Sừng To, giữ nguyên nụ cười mỉm từ đầu tới cuối.

Việc này được Todd đuổi tới sau đó thuật lại rành mạch với Olivia.

Sừng To không việc gì, nó quẫy đạp trong ao một lúc, vậy mà học được bơi lội, tự mình ngoi lên!

Nâng niu ngậm lấy quả bóng đã mất nay lại có, Sừng To cao hứng lắm: Cướp được bảo bối từ sào huyệt của bại hoại đó nha! Sừng To cừ quá đi!

Olivia gõ gõ đầu nhóc con, khi ngón tay đụng tới đoạn sừng gãy thì bất giác nhẹ tay hơn.

“Không sao, Sừng To sắp qua bên kia chơi bóng được rồi.” Hắn nhẹ giọng nói.

Tuy nghe không hiểu lời ba ba, song ngón tay vuốt ve mình thực sự rất thoải mái, cổ họng Sừng To phát ra tiếng ư ử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.