Không Có Kiếp Sau

Chương 93: Không phải người thất bại



Trong nghi thức duyệt binh trước cuộc thi, bất luận quan sát từ phương diện nào, Học viện tổng hợp đế quốc cũng là học viện lưu lại ấn tượng sâu nhất trong tâm trí mọi người. Bất đồng với dĩ vãng, tân sinh năm nay của Học viện tổng hợp đế quốc hiển lộ một khí thế chưa từng xuất hiện trên người tiền bối của họ.

Đó là một loại khí thế hung hãn sắc bén đến mức có thể hình dung bằng bén nhọn, mọi người thấy được ý chí chiến đấu trào dâng trong mắt họ.

Ý chí chiến đấu tỏa ra không chỉ gây chấn động cho những tân sinh đối diện trực tiếp với họ, ngay cả nhóm quan chức cấp cao quen nhìn quân nhân chân chính cũng thu hồi ánh mắt vui đùa, bọn họ rốt cuộc nhìn thẳng vào đội ngũ dự thi không đến từ học viện quân sự này.

Phảng phất như muốn khẳng định, biểu hiện tiếp theo của Học viện tổng hợp đế quốc lần lượt chứng minh điều ấy ngay trước mặt mọi người!

Vòng kiểm tra thể năng thứ nhất là môn chạy đường dài vượt chướng ngại vật truyền thống, môn này không có gì đáng sợ, bởi đây là hạng mục huấn luyện quân sự truyền thống, gần như mọi học viện quân sự đều liệt chạy đường dài vào bài huấn luyện cơ bản nhất, cũng là hạng mục kiểm tra mở đầu. Theo độ khó ngày một gia tăng, tuy rằng trong nội dung huấn luyện về sau không kiểm tra chạy cự ly dài mỗi ngày nữa, song huấn luyện thể năng hàng ngày vẫn có hạng mục chạy đường dài. Trải qua khóa quân sự, thể năng của hết thảy tân sinh đều tăng vọt, nhưng dù thế, lúc trọng tài cuộc thi công bố cự ly chạy vẫn khiến không ít người kinh ngạc: 150 km!

Đâu chỉ tân sinh, nói thật, thậm chí cả huấn luyện viên phụ trách huấn luyện bọn họ còn bị con số này dọa hết hồn nữa là.

Bắt đầu từ giây phút gia nhập cuộc thi, huấn luyện viên không được phép xuất hiện trên sân thi đấu nữa, tân sinh phải tự sắp xếp phần tranh tài của mình, Quân đội sẽ cắt cử trọng tài chuyên nghiệp điều khiển cuộc thi, đây là cách làm nhất quán từ trước tới nay của cuộc thi huấn luyện quân sự dành cho tân sinh. Thời điểm tân sinh thi đấu, các huấn luyện viện được yêu cầu ở yên ngoài trường thi. Sở hữu kinh nghiệm nhiều năm bồi dưỡng tân sinh đi thi, khi nghe thấy cự ly, lập tức có huấn luyện viên giơ chân tại chỗ: “Thế này là sao! Kiểm tra thể năng hồi trước toàn là cự ly 75 km mà! Đến tân binh nhập ngũ còn chẳng vượt quá 100 km đâu!”

150 km là khái niệm gì?! 150 km là cự ly mà cả quan quân tại chức cũng phải mướt mồ hôi mới chạy xong! Huống hồ bây giờ đã giữa trưa, nghĩa là muốn hoàn thành 150 km nhất định phải chạy một quãng đường tương đương vào ban đêm, chạy đêm sẽ tăng thêm một phần gánh nặng tâm lý cho tân sinh!

Trán vài huấn luyện viên toát mồ hôi lạnh ngay tại trận.

Thôi tiêu! Kế hoạch hỏng bét rồi, đợt này huấn luyện toàn yêu cầu tân sinh chạy cự ly 100 km, hôm nay tự dưng dôi thêm 50 km, hẳn chúng nó vẫn chạy được đúng không? Chắc là… được mà, nhỉ?

Mỗi học viện đề cử năm huấn luyện viên, ở đây tổng cộng có ba mươi lăm huấn luyện viên, đông người như thế mà chỉ có huấn luyện viên của hai học viện thoạt nhìn không hề kích động.

Trong số những gương mặt lạnh nhạt, hiển nhiên có năm huấn luyện viên của Học viện quân sự đế quốc: “Hừ… Học viên chúng ta phụ trách vừa bắt đầu huấn luyện thể năng đã lấy 150 km làm tiêu chuẩn cơ bản rồi, sau này còn tăng đến 180 km ấy chứ, đừng nói chạy ban đêm, huấn luyện ngày đêm không nghỉ với tụi nó chỉ là chuyện cơm bữa thôi.”

Hả hê đứng tại một góc, nhóm huấn luyện viên của Học viện quân sự đế quốc trao nhau ánh mắt ngầm hiểu.

Hạng nhất vĩnh viễn không phải từ trên trời rớt xuống, cường độ huấn luyện của Học viện quân sự đế quốc luôn cao hơn học viện khác gấp bội. Khả năng hoàn thành huấn luyện lẫn nghị lực cắn răng kiên trì, những tân sinh đang đứng trên sân thi đấu không thiếu cả hai điều ấy. Còn tân sinh thiếu cả hai năng lực thì…

Không có cửa làm học sinh của Học viện quân sự đế quốc đâu.

Ôm lòng tin mạnh mẽ với học viên nhà mình, năm huấn luyện viên của Học viện quân sự đế quốc lặng lẽ dòm sang năm người đứng tại góc kia: Đó là huấn luyện viên của Học viện tổng hợp đế quốc, chẳng biết họ xuất thân từ căn cứ nào nữa, chưa từng gặp qua bao giờ. Trông mấy người này bình tĩnh dữ, chả lẽ là có hậu chiêu gì hở?

Không chỉ năm người họ nghĩ vậy, huấn luyện viên của học viện khác tự nhiên cũng chú ý tới năm người trấn định ấy, liên tưởng đến hình ảnh lên sân hùng hồn của tân sinh Học viện tổng hợp đế quốc, trong lòng họ không khỏi hoài nghi.

Mà thực tế thì —

“Xong, đời, rồi! Đoán sai thông tin xừ nó rồi, ai biết phải lại đây tham gia thi đấu đâu, cự ly kiểm tra dài nhất cũng chỉ tới 75 km thôi à!!!!!!!”

Nghe trọng tài công bố số km, bốn huấn luyện viên phát rồ tại trận, điên điên khùng khùng, nhưng thấy gương mặt điềm nhiên của Vladimir thì chợt bình tĩnh lại.

Đúng ha… Đằng nào chả nắm chắc hạng bét rồi, mất bình tĩnh mà làm gì?

Sự bình tĩnh ấy trực tiếp thể hiện ra mặt, và biến thành hời hợt, thong dong tự nhiên trong mắt các huấn luyện viên khác.

Khi đêm dài trôi qua một nửa, tân sinh Học viện quân sự đế quốc chạy về đích trước nhất, toàn bộ top 50 đều thuộc về Học viện quân sự đế quốc, cũng là học viện về đông đủ đầu tiên. Sau đó, họ lẳng lặng sang một bên xếp thành đội ngũ lần nữa. Tuy mới trải qua vòng đấu dài, nhưng thoạt trông chỉ mệt mỏi bình thường mà thôi, quan chức Quân đội tuyệt không bất ngờ trước tố chất họ thể hiện.

Học sinh của học viện quân sự khác cũng lục tục chạy về, Học viện quân sự Gerando và Học viện quân sự Dowland Offa hơi chậm một chút, song cũng lác đác chạy về đủ trước khi tia nắng đầu tiên sắp xuất hiện. Vốn là hai học viện quân sự dành cho quân nhân văn chức, mọi người cũng khá tán thưởng biểu hiện của họ.

Duy nhất một học viện chưa tới chính là Học viện tổng hợp đế quốc lần đầu dự thi.

“Thưa ngài Nguyên soái, phu nhân bên kia chuyển lời rằng: Trước khi Học sinh Học viện tổng hợp đế quốc đến, ngài ấy sẽ không nấu bữa sáng cho ngài.” Quan cận vệ hơi khom người, thuật lại mệnh lệnh nghe được từ phòng cách vách cho thủ trưởng nhà mình nghe.

Giọng hắn không lớn không nhỏ, các quan chức thính tai khác trong phòng căn bản đều nghe thấy.

“Ha ha…” Nét mặt ai nấy dở khóc dở cười y nhau.

Tình huống này đã trình diễn liên tục trong phòng kể từ lúc công bố quy tắc thi đấu hôm qua.

“Quy tắc thi đấu quá bất công với học sinh Học viện tổng hợp đế quốc! Dẹp bữa khuya!” – Chỉ một câu, tiêu tùng bữa khuya.

“Phu nhân nói đang bận xem thi đấu, chưa muốn đi ngủ.” – Chỉ một câu, hết ấm ổ chăn.

Họ đã nghe mấy lời này đến chật cả tai rồi, các đại nhân vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, chỉ đành xơi thức ăn do đầu bếp quân doanh chuẩn bị. Rõ ràng có phu nhân đi cùng mà vẫn phải ăn cơm dinh dưỡng trong quân đội, hỡi ôi số khổ ~

“Yêu cầu có phải hơi quá nghiêm khắc với học sinh Học viện tổng hợp đế quốc không? Chẳng biết ai đề xuất đề thi lần này nữa…” Một tướng quân vừa nuốt cơm dinh dưỡng khó ăn, vừa thở dài.

Bởi năm nay quan chức cấp cao của Quân đội tề tựu, ngài Nguyên soái nhất thời nảy sáng kiến, hắn ra lệnh mỗi quan quân tự viết một đề thi, nội dung phải nằm trong phạm vi thi đấu, có thể cao hơn độ khó nguyên bản chút đỉnh nhưng không được quá cao, cuối cùng dùng phương pháp bốc thăm chọn ra đề thi chính thức.

Thế rồi, hạng mục thể năng đầu tiên trùng hợp lại rút trúng ngay đề thi thử sức chịu đựng chạy 150 km kia. Đừng nói bà xã nhà họ, ngay cả bản thân những quan chức đang ngồi xem ở đây cũng thấy đề thi này không công bằng với Học viện tổng hợp đế quốc.

Tầm mắt mọi người lần lượt rơi lên người Hiệu trưởng Argos: Người ra cái đề thiếu đạo đức, hại mọi người sống không dễ chịu chắc chắn là Argos! Dạng đề này chỉ như bữa sáng với Học viện quân sự đế quốc thôi mà!

Có điều, với tân sinh Học viện tổng hợp đế quốc thì…

Nghĩ đến đây, mọi người lại lần lượt làm bộ lơ đãng nhìn về phía Hiệu trưởng Odd ngồi cuối cùng: Tia nắng đầu tiên đã hắt vào qua cửa sổ, ánh nắng chiếu rọi người Odd, bao phủ toàn thân hắn trong vầng sáng, khiến người ta nhìn không tới vẻ mặt hắn.

Đúng lúc này, bỗng có người hét ầm lên:

“Đến rồi! Học viện tổng hợp đế quốc trở lại rồi!!!” Người lên tiếng là đại tướng Condon dưới quyền Nguyên soái, vị trung niên luôn luôn vững vàng lại thất thố vào lúc này, hắn thậm chí còn quẳng cơm dinh dưỡng đang ăn vô đĩa của trung tướng Joram bên cạnh.

Trung tướng Joram xưa nay ưa sạch sẽ hiếm khi không nhíu mày, hắn nhìn về hướng đại tướng Condon chỉ, rồi cũng đứng lên. Đối với vị trung tướng sở hữu khả năng tự kiềm chế cực cao, hành vi này đã là vô cùng thất thố.

Tất cả đều nhìn theo hướng ngón tay đại tướng Condon, sau đó họ thấy được cảnh tượng khiến hai vị tướng quân bị sốc: Tân sinh Học viện tổng hợp đế quốc đã chạy về hết, không phải một người, cũng không phải rải rác vài người, mà là mọi người!

Mọi người tụ tập một chỗ, dẫu cho đội ngũ không chỉnh tề như khi xuất phát, dẫu cho vài người đang được bạn học cõng trên lưng, nhưng họ vẫn cùng nhau trở về!

Khác một trời một vực với hình tượng vĩnh viễn tao nhã trong ấn tượng của mọi người, giờ phút này đồng phục trắng trên người các tân sinh Học viện tổng hợp đế quốc đã bị mồ hôi thấm ướt, thoạt nhìn nhếch nhác không chịu nổi, ai cũng trên bờ vực sắp cạn dầu.

“1–2–3–4–” Cổ họng của học sinh chịu trách nhiệm hô khẩu hiệu đã khản đặc, nhưng cậu ta vẫn ra sức hô bằng chất giọng khàn khàn. Cậu ta phải hô, vì mọi người đang dựa theo khẩu lệnh ấy để liều mạng kiên trì.

Thể lực kiệt quệ, nhiều người suýt nữa ngất xỉu dọc đường, bọn họ chỉ nghe khẩu hiệu của Dobby mà chạy theo phản xạ. Giờ đây, dù Dobby dẫn cả bọn nhảy xuống vách núi, dự là rất nhiều người cũng lao đầu xuống luôn.

Với bọn họ mà nói, âm thanh của Dobby chính là ngọn đèn trong đêm đen, giọng nói vụn vỡ như ống thổi gió dẫn dắt toàn đội tiến lên.

Chuyện phát sinh vào ngày đầu tiên của khóa quân sự đã bật khúc nhạc dạo cho cuộc thi quân huấn lần này, cảnh tượng học sinh khoa bình hoa cùng nhau chạy về đầy rung động ấy, đến tận bây giờ vẫn hiển hiện trong đầu họ. Khi ấy, không ít học sinh đều thầm tưởng tượng nếu mình cũng nằm trong nhóm người kia thì sẽ có cảm giác thế nào.

Đắm chìm trong ánh mắt rung động của mọi người, chắc mẩm sẽ thấy kiêu hãnh lắm đây, cực kỳ đắc ý luôn đúng không? Kiêu ngạo và tự hào vì có mặt trong tập thể.

Khoa bình hoa làm mẫu sức mạnh tập thể cho đám tân sinh, ngay sau đó, phương pháp huấn luyện cổ xưa của Vladimir lại cố ý vô tình không ngừng nhấn mạnh tầm quan trọng của niềm vinh dự tập thể.

Dưới tình huống ấy, cộng thêm không có khóa quân sự của học viện nào giúp tân sinh lĩnh hội sâu sắc sức nặng của từ “tập thể” đến thế.

Do vậy, thời điểm biết hạng mục thi đấu đầu tiên, trong đầu mọi người đồng loạt hiện lên cảnh tượng ngày đầu học quân sự.

“Phải cùng nhau chạy về thật chỉnh tề giống khoa bình hoa mới được, dọa mọi người nhảy dựng luôn!” — Khi tiếng chuông khởi động vang lên, toàn thể tân sinh của Học viện tổng hợp đế quốc đều nghĩ vậy.

Nhưng nguyện vọng rất tốt đẹp, hành động thực tế lại chẳng ngon ăn như thế.

Cự ly 150 km dài dằng dặc đã vượt quá giới hạn thể năng của học viện quân sự, với bọn nhỏ ở học viện bình thường thì nghiễm nhiên trở thành nhiệm vụ bất khả thi.

Dù ấp ủ nguyện vọng tốt đẹp, dù bọn họ đã rất cố gắng, nhưng sau 100 km vẫn lần lượt có người chịu đựng hết nổi.

Chính lúc này, vài học sinh khỏe nhất trong đội dứt khoát đứng dậy, cõng mấy học sinh ngất xỉu lên, tiếp tục chạy về phía trước.

Chẳng ai cảm thấy có gì bất thường.

“Phải cho tất cả mọi người chứng kiến dáng vẻ cool ngầu cùng nhau trở về của tụi mình” — Đã không còn là nguyện vọng của một hai người nữa, cơ hồ cả đội đều nghĩ giống nhau.

Mất tự nhiên như Brad cũng cõng một nữ sinh khoa Y học.

Khỏe cỡ Dobby còn cõng tận hai người!

Nếu nói 100 km trước là chống đỡ nhờ vào thể lực, vậy 50 km sau hoàn toàn là đấu tranh với ý chí.

“Đủ –” Biết rốt cuộc đã tới tích, Dobby thở phào nhẹ nhõm, cậu ta muốn hô mọi người đổi chạy thành đi, nhưng lại chẳng thể phát ra tiếng.

“Bước đều – bước!” Hai học sinh đứng kế cậu ta nhận ra tình huống nên đồng thời thay Dobby rống lên, huấn luyện chung thời gian dài, bọn họ đã hình thành mức độ ăn ý tương đối.

Dẫu mệt mỏi tột độ, song mấy tháng huấn luyện khổ cực đã khắc ghi động tác của các loại khẩu lệnh vào cốt nhục mỗi người, khẩu lệnh vừa vang lên, đội ngũ đang chạy lập tức bất động sau ba giây.

Tiếp theo, dưới chỉ dẫn của khẩu lệnh, bọn họ bước đều đến vị trí trống kế bên Học viện quân sự Downland Offa.

“Nghỉ! Nghiêm! Tư thế chắp tay!” Dobby cuối cùng cũng lấy lại hơi, mau chóng phát ra ba chỉ lệnh, âm thanh cơ thể và quần áo ma sát sột soạt vừa dứt, bọn họ nháy mắt đứng thẳng người.

Đành rằng tinh thần đã đến cực hạn, dù trên lưng còn người khác, tư thế của họ vẫn đẹp như vậy.

Đối mặt với màn ấy, ba trọng tài phụ trách phán quyết hạng mục này sợ ngây người, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sự thật rành rành trước mặt, họ lại chẳng biết quyết định như nào.

Tân sinh Học viện tổng hợp đế quốc rõ ràng về chót, nhưng bất cứ ai chứng kiến hình ảnh họ trở về đều không cho rằng họ là kẻ thất bại.

“Lũ nhóc này thật khó tin!” Nguyên soái Rothesay đã sớm ra khỏi phòng và quay lại đài kiểm duyệt, hắn cúi xuống nhìn đám tân sinh áo trắng rõ ràng đã mệt chết nhưng vẫn kiêu ngạo đứng thẳng lưng, cất lời khen ngợi.

“Không ai bỏ thi, không ai tụt lại phía sau, cho dù dùng lưng cũng phải cõng đồng bạn không kiên trì nổi trở về… Tôi công nhận chúng tuy bại mà vinh.” Trung tướng Joram nghiêm mặt, nói một cách gượng gạo.

“Rõ ràng là về cuối, nhưng tôi nghĩ chúng mới là người thắng.” Mặt của đại tướng Condon kế bên thì ngập vẻ cảm thán.

“Tôi đồng ý.” Một trung tướng hùa theo đại tướng Condon.

“Tôi cũng thế.” Lại thêm một người a dua.

“Cái này… không hợp quy củ, đành rằng mấy tân sinh này rất giỏi, song chúng vẫn đứng cuối.”

Trong lúc nhất thời, nhóm quan chức cấp cao trên đài kiểm duyệt trên đài đều nỗ lực tranh thủ, tìm kiếm luận cứ cho quyết định ủng hộ của mình.

Cuối cùng, vẫn là Nguyên soái Rothesay phẩy tay áp chế tất cả âm thanh.

“Chúng ta chỉ là khách quý, trọng tài điều khiển là người khác, hãy nghe phán quyết của bọn họ đi! Trên phương diện này, chúng ta phải tin tưởng chuyên gia.”

Một lời thốt ra, hết thảy im thin thít.

***

Chỉ thấy ba trọng tài trên sân chụm đầu thương lượng chốc lát, sau cùng, trọng tài chính tuyên bố kết quả vòng thi thứ nhất: “Hạng nhất là Học viện quân sự đế quốc.”

Kết quả chẳng có gì bất ngờ.

“Hạng hai, Học viện quân sự Colton.”

Lần này, Học viện quân sự Colton rốt cuộc vượt mặt Học viện quốc phòng đế quốc.

“Hạng ba, Học viện quốc phòng đế quốc.”



Trọng tài công bố thứ hạng bắt đầu từ hạng nhất.

“… Và hạng bảy, Học viện tổng hợp đế quốc.”

Trọng tài đã ra quyết định chính thức, căn cứ vào kết quả thi đấu, vô luận Học viện tổng hợp đế quốc biểu hiện xuất sắc đến mấy, họ vẫn là người xếp chót, nhưng tuyệt đối không phải kẻ thất bại.

Trọng tài sử dụng “hạng bảy” thay vì “hạng chót”.

Đây là lần phá lệ đầu tiên trong cuộc thi quân huấn liên học viện.

Toàn sân tĩnh lặng như tờ.

Không ai có ý kiến với kết quả phán quyết của trọng tài.

Đúng vậy, Học viện tổng hợp đế quốc là người về cuối, song họ không đứng hạng cuối. Bọn họ giành được sự tôn trọng của người khác bằng chính cách của mình!

***

Ngược lại, chúng tân sinh Học viện tổng hợp đế quốc nghe thấy hạng bảy liền ngẩn người, lần đầu tham gia thi đấu, bọn họ dĩ nhiên không biết sự khác biệt giữa hạng bảy và hạng cuối. Trong mắt họ, hạng bảy chả phải hạng bét thì là cái gì!

Đám tân sinh rốt cuộc hết nhịn nổi, họ lén ngoảnh đầu nhìn Mục Căn đứng tại hàng cuối cùng. Theo ánh mắt ra hiệu của Mục Căn, họ lại nhìn về phía huấn luyện viên đằng xa.

“Chào!” Nhận được tín hiệu của cậu, Dobby hô khẩu lệnh lần nữa.

Hết thảy tân sinh ra chiều tỉnh ngộ, nét mặt ai nấy đều nghiêm trang trở lại, giơ tay chào đầy mạnh mẽ, bọn họ thành tâm kính chào huấn luyện viên!

Tập thể huấn luyện viên đứng một bên tiếp nhận kính chào của tân sinh Học viện tổng hợp đế quốc.

Ý thức được đối tượng chân chính mà những đứa trẻ muốn chào là ai, các huấn luyện viên khác chỉ đành thoáng dịch người ra. Năm huấn luyện viên của Học viện tổng hợp đế quốc cứ thế đứng tại chỗ nhận lời chào.

Dưới vành nón quân nhân, ánh mắt nhóm huấn luyện viên cũng sáng ngời, trong đó, mắt Vladimir là sáng hơn hết.

Sự cố gắng của hắn không hề uổng phí, bọn trẻ thực sự hiểu rõ hắn muốn một đội ngũ như thế nào! Hôm nay, nhờ mấy đứa trẻ, hình thức sơ khai mà hắn mong muốn ở quân đội trực tiếp phô bày trước mắt mọi người. Hắn thấy được hy vọng trên người bọn trẻ! Tin rằng những người khác cũng thấy được!

“Chào.” Giơ tay phải lên, với Vladimir dẫn đầu, năm huấn luyện viên cũng dành sự tôn trọng tương tự cho những học viên đằng xa.

“Nghỉ.” Lại một khẩu lệnh nữa, như thể sự tình vừa rồi chưa từng phát sinh, tân sinh Học viện tổng hợp đế quốc và huấn luyện viên lại đứng nghiêm như cũ.

Ban đầu hai tay Vladimir thả lỏng hai bên đường may, đoạn hắn chậm rãi đút tay vào túi quần, đôi tay trong túi siết thành nắm đấm, tại một nơi không ai hay biết, nắm đấm của hắn run nhè nhẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.