VÀO BẢY GIỜ TỐI
WASHINGTON ĐANG TỐI DẦN và tất cả những căn nhà ở Dupont đều sáng đèn.
Nhà hàng Afghanistan treo đèn lồng giấy khắp sân. Vỉa hè đầy những chiếc limousine. Hầu hết các bàn ngoài sân đều đã đầy người. Nhưng không có
Sansom và người của ông ta. Tất cả những người tôi thấy đều là nam giới
trẻ mặc com lê và phụ nữ trẻ mặc váy. Họ tập trung từng đôi, nhóm ba hay nhóm bốn người, trò chuyện, gọi điện thoại di động, đọc thư điện tử
bằng thiết bị cầm tay, lấy giấy tờ trong cặp ra rồi lại nhét vào cặp.
Tôi đoán là Sansom ở bên trong, phía sau cánh cửa gỗ.
Có một bục
dành cho tiếp viên tiếp khách mới vào cạnh vỉa hè nhưng tôi chưa kịp
bước tới đó thì Browning đã lách qua một đám đông và bước tới phía trước tôi. Anh ta gật đầu hướng về một chiếc Town Car màu đen cách đấy chừng
hai chục bước và nói, “Ta đi thôi.”
Tôi nói, “Đi đâu? Tôi nghĩ Sansom ở đây kia.”
“Nghĩ lại đi. Ông ấy không dùng bữa ở một nơi như thế này đâu. Và chúng tôi
sẽ không để ông ấy làm thế dù cho ông ấy có muốn. Thành phần phức tạp,
quá mất an toàn.”
“Vậy sao lại đưa tôi tới đây?”
“Chúng
tôi phải đưa ông tới đâu đó chứ.” Anh ta đứng đấy như thể việc tôi đi
cùng hoặc bỏ đi nơi khác tuyệt đối chẳng có nghĩa gì với anh ta vậy. Tôi nói, “Vậy ông ta đâu?”
“Gần đây. Ông ấy phải họp. Ông ấy có thể dành cho ông năm phút trước khi cuộc họp bắt đầu.”
“OK,” tôi nói. “Ta đi thôi.”
Một tài xế đang ngồi trong chiếc Town Car. Máy đã nổ sẵn. Browning cùng tôi leo vào băng ghế sau và tài xế đánh xe đi, vòng gần hết vòng xoay thì
rẽ về phía Nam rồi chạy về phía Tây theo đại lộ New Hampshire. Chúng tôi chạy qua Bảo tàng Lịch sử. Theo trí nhớ của tôi về đại lộ New Hampshire thì phía trước chúng tôi không có gì nhiều ngoài một chuỗi khách sạn
rồi tới Đại học George Washington.
Chúng tôi không dừng ở khách
sạn nào cả. Chúng tôi không dừng ở Đại học George Washington. Thay vào
đó chúng tôi ngoặt gấp về bên phải vào đại lộ Virginia và chạy vài trăm
mét rồi rẽ vào Watergate. Khu nhà cũ nổi tiếng, hiện trường của tội ác.
Các phòng khách sạn, căn hộ, văn phòng, dòng sông Potomac tối đen chầm
chậm chảy phía xa. Tài xế dừng xe phía ngoài một tòa nhà văn phòng.
Browning ngồi yên trên ghế. Anh ta nói, “Đây là quy tắc cơ bản. Tôi sẽ
đưa ông lên. Ông sẽ đi một mình. Nhưng tôi sẽ ở ngay ngoài cửa. Chúng ta hiểu nhau rồi chứ?”
Tôi gật đầu. Chúng tôi đã rõ. Chúng tôi ra
khỏi xe. Có một nhân viên an ninh mặc sắc phục ngồi bên bàn phía sau
cửa, nhưng anh ta chẳng để tâm gì tới chúng tôi. Chúng tôi vào thang
máy. Browning bấm số 4. Chúng tôi im lặng trong khi thang chạy lên. Cả
hai ra khỏi thang máy và bước ngang một tấm thảm màu xám chừng sáu mét
tới một cánh cửa gắn biển Nghiên cứu chung. Một cái tên nhạt nhòa trên
một phiến gỗ chẳng có gì nổi bật. Browning mở cửa và đẩy tôi vào trong.
Tôi trông thấy một phòng đợi, trang trí ở mức trung bình. Một bàn lễ tân không có người, bốn chiếc ghế da thấp, các văn phòng phía trong nằm cả
bên trái lẫn phải. Browning trỏ phía trái cho tôi mà nói, “Gõ cửa và vào trong. Tôi sẽ đợi ông ở đây.”
Tôi bước về phía cánh cửa bên trái, gõ cửa, bước vào.
Có ba người đàn ông đang đợi tôi ở văn phòng phía trong.