Không Có Ngày Mai

Chương 32



TÔI VÀ LEE QUAY THẲNG VỀ ĐỒN CẢNH SÁT KHU VỰC. Jacob Mark đã xong việc của mình với Docherty. Điều đó thì rõ rồi. Và có gì đó đã thay đổi. Điều đó thì cũng rõ. Họ đang ngồi đối diện nhau qua bàn làm việc của Docherty. Không nói chuyện thêm nữa. Jake trông có vẻ phấn khởi hơn. Khuôn mặt Docherty có nét kiên nhẫn, như thể anh ta vừa lãng phí một giờ đồng hồ. Anh không có vẻ ấm ức về chuyện ấy. Cảnh sát quen với việc lãng phí thời giờ mà. Thống kê ra thì hầu hết những việc họ làm chẳng dẫn tới đâu cả. Lee và tôi bước tới chỗ họ, Jake nói: “Peter đã gọi cho huấn luyện viên của nó.”

Tôi hỏi, “Lúc nào?”

“Cách đây hai giờ. Huấn luyện viên đã gọi cho Molina và Molina gọi cho tôi.”

“Vậy nó đang ở đâu?”

“Nó không nói. Nó phải để lại lời nhắn. Huấn luyện viên của nó không bao giờ nghe máy trong lúc ăn tối. Thời gian dành cho gia đình mà.”

“Nhưng Peter ổn chứ?”

“Nó bảo nó sẽ không trở về sớm. Có lẽ không bao giờ. Nó đang nghĩ tới chuyện bỏ bóng bầu dục. Trong máy điện thoại có tiếng con gái cười khúc khích.”

Docherty nói, “Chắc hẳn là cô nào khá lắm đây.”

Tôi hỏi Jake, “Anh thấy thoải mái với điều đó chứ?”

Jake nói, “Trời đất ạ, không hề. Nhưng đó là đời nó. Và dù sao nó cũng sẽ thay đổi ý định thôi. Câu hỏi duy nhất là nhanh chừng nào.”

“Ý tôi là anh thấy vui vì lời nhắn có thực chứ?”

“Huấn luyện viên biết giọng của nó. Có lẽ là biết rõ hơn tôi.”

“Có ai thử gọi lại cho nó không?”

“Tất cả bọn tôi. Nhưng điện thoại nó lại tắt rồi.”

Theresa Lee nói, “Thế là chúng ta hài lòng chứ?”

“Tôi đoán là thế.”

“Cảm thấy thoải mái hơn không?”

“Nhẹ người.”

“Tôi có thể hỏi anh một câu về chủ đề khác chứ?”

“Hỏi đi.”

“Chị anh là con nuôi phải không?”

Jake ngừng lặng. Chuyển tâm trạng. Gật đầu. “Cả hai chúng tôi đều là con nuôi. Từ bé. Nhận về riêng rẽ, cách nhau ba năm. Susan trước.” Rồi anh hỏi, “Sao cô lại hỏi thế?”

Lee nói, “Tôi đang xác minh một số thông tin mới thu nhận được.”

“Thông tin mới nào?”

“Có vẻ Susan đã lên đây để gặp một người bạn.”

“Người bạn nào?”

“Một phụ nữ Ukraine tên là Lila Hoth.”

Jake liếc nhìn tôi. “Chúng tôi đã rà lại toàn bộ chuyện này. Tôi chưa bao giờ nghe thấy cái tên đó từ miệng Susan.”

Lee hỏi anh, “Anh có mong là nghe thấy không? Chị em anh gần gũi tới mức nào? Mối quan hệ đó có vẻ như tình bạn tương đối mới.”

“Chúng tôi không gần gũi nhau lắm.”

“Lần cuối cùng chị em anh nói chuyện là khi nào?”

“Tôi nghĩ là cách đây vài tháng.”

“Thế là anh không hoàn toàn cập nhật được thông tin mới nhất về các mối quan hệ xã hội của cô ấy.”

Jake nói, “Tôi nghĩ là không.”

Lee hỏi, “Bao nhiêu người biết rằng Susan là con nuôi?”

“Tôi nghĩ chị ấy không đi khoe khoang về chuyện ấy đâu. Nhưng cũng không phải là bí mật.”

“Một người bạn mới sẽ biết được sớm chừng nào?”

“Có lẽ là khá sớm. Bạn bè nói về những chuyện như thế.”

“Anh mô tả thế nào về quan hệ của Susan với con trai cô ấy?”

“Câu hỏi này là kiểu gì thế?”

“Một câu hỏi quan trọng.”

Jake lưỡng lự. Anh im bặt và quay người đi chỗ khác, như thể đang lảng tránh vấn đề này thật. Như thể anh đang né một cú đòn. Có lẽ vì anh lưỡng lự không muốn phơi bày chuyện không hay trước thiên hạ, trong tình huống này, ngôn ngữ cơ thể của Jake thực sự là toàn bộ nội dung câu trả lời chúng tôi cần. Nhưng Theresa Lee muốn nó biểu hiện bằng lời cụ thể. Cô nói, “Hãy nói với tôi, Jake. Giữa cảnh sát với nhau. Đây là vấn đề tôi cần biết.”

Jake im lặng một lát. Rồi anh nhún vai nói: “Tôi nghĩ cô có thể gọi đó là mối quan hệ yêu-ghét.”

“Chính xác là theo kiểu nào?”

“Susan yêu Peter, Peter ghét chị ấy.”

“Tại sao?”

Tiếp tục lưỡng lự. Thêm một cái nhún vai. “Chuyện phức tạp lắm.”

“Phức tạp thế nào?”

“Peter trải qua một thời kỳ giống như hầu hết đám trẻ. Kiểu như bọn con gái muốn làm những nàng công chúa bị lãng quên từ xửa từ xưa, hoặc lũ con trai muốn ông mình từng là đô đốc, tướng lĩnh hay mấy nhà thám hiểm nổi tiếng. Một lúc nào đó trong đời mọi người muốn mình là gì đó không phải họ. Cơ bản thì Peter muốn sống trong một quảng cáo của Ralph Lauren. Nó muốn mình là Peter Molina Đệ tứ hoặc ít nhất cũng Đệ tam. Nó muốn bố mình có một dinh cơ ở Kennebunkport, mẹ nó có những gì còn lại của một gia sản thời xưa. Susan không xử lý tốt vấn đề đó. Chị tôi là con của một gái điếm thiếu niên nghiện ngập quê Baltimore, và chị ấy chẳng giấu gì chuyện ấy. Chị nghĩ rằng thành thật là phương thức tốt nhất. Peter đã chấp nhận điều này thật tồi. Cả hai không bao giờ vượt qua được chuyện đó, và rồi xảy ra vụ ly hôn, Peter lựa chọn phía có vị thế cao hơn, và họ không bao giờ vượt qua nổi chuyện ấy.”

“Anh cảm thấy thế nào về chuyện đó?”

“Tôi có thể hiểu cả hai quan điểm. Tôi không bao giờ tìm hiểu về người mẹ thực sự của mình. Tôi không muốn biết. Nhưng tôi từng trải qua một giai đoạn chỉ ước gì bà ấy là một mệnh phụ trên người đeo toàn kim cương. Tôi đã vượt qua. Nhưng Peter thì không. Thật ngu ngốc, tôi biết là thế, nhưng cũng dễ hiểu thôi.”

“Susan có quý Peter với tư cách một người bình thường, khác với yêu nó với tư cách một đứa con trai không?”

Jake lắc đầu. “Không. Điều đó làm mọi chuyện thậm chí tồi tệ thêm. Susan không có sự thông cảm đối với giới vận động viên và những kẻ mặc áo có số cũng như tất cả những vấn đề liên quan. Tôi đoán là hồi học phổ thông và đại học chị đã có kỷ niệm không vui với những người kiểu ấy. Chị ấy không thích con trai mình trở thành một trong những người như thế. Nhưng điều ấy lại có ý nghĩa quan trọng với Peter, ban đầu chỉ là vì nó thích thôi, nhưng rồi sau này nó trở thành vũ khí chống lại mẹ. Đó là một gia đình rệu rã, đây là điều chẳng phải bàn cãi.”

“Những ai biết chuyện này?”

“Ý cô là một người bạn liệu có biết hay không hả?”

Lee gật đầu.

Jake nói, “Có thể bạn thân thì sẽ biết.”

“Một người bạn thân mà cô ấy mới gặp chưa được lâu lắm sao?”

“Chẳng có thời hạn nào cả. Vấn đề là lòng tin, phải không?”

Tôi nói: “Anh đã bảo tôi rằng Susan không phải người bất hạnh.”

Jake nói, “Đúng thế. Tôi biết rằng nói thế nghe có vẻ kỳ quặc. Nhưng những người là con nuôi có quan điểm khác về gia đình. Họ có những kỳ vọng khác nhau. Tin tôi đi, tôi biết mà. Susan bình thản về chuyện đó. Đó là một thực tế trong cuộc sống, chỉ thế thôi.”

“Cô ấy cô đơn không?”

“Tôi chắc chắn là có.”

“Cô ấy có cảm thấy bị cô lập không?”

“Tôi chắc chắn là có.”

“Cô ấy có thích buôn chuyện qua điện thoại không?”

“Hầu hết phụ nữ như vậy cả.”

Lee hỏi Jake, “Anh có con không?”

Một lần nữa Jake lắc đầu.

“Không,” anh nói. “Tôi không có con cái. Tôi thậm chí không lập gia đình. Tôi cố gắng rút được bài học được từ kinh nghiệm của chị mình.”

Lee im lặng một chút rồi lên tiếng, “Cảm ơn Jake. Tôi thấy vui vì Peter ổn. Và tôi xin lỗi bởi tôi phải xới lại tất cả những điều không vui.” Rồi cô bước đi. Tôi đi theo, cô bảo, “Tôi cũng sẽ xác minh lại những chuyện khác, song sẽ mất thời gian, bởi các kênh đó luôn chậm, nhưng ngay lúc này phán đoán của tôi là thực tế sẽ cho thấy Lila Hoth là người tốt. Cho tới nay cô ấy nói chính xác về cả hai vấn đề, chuyện con nuôi và mối quan hệ giữa mẹ và con trai. Cô ấy biết những điều mà chỉ một người bạn đúng nghĩa mới biết.”

Tôi gật đầu đồng ý. “Cô quan tâm tới vấn đề còn lại không? Bất cứ điều gì khiến Susan sợ hãi đến vậy?”

“Chẳng quan tâm nếu tôi không thấy bằng chứng thực sự về một tội ác diễn ra ở thành phố New York, ở một nơi giữa đại lộ Chín và đại lộ Park, và giữa phố 30 và phố 45.”

“Đó chính là khu vực này hả?”

Lee gật đầu. “Bất kỳ chuyện gì khác đều sẽ là công việc tình nguyện.”

“Cô quan tâm tới Sansom không?”

“Không một chút nào. Ông quan tâm à?”

“Tôi cảm thấy như mình nên cảnh báo cho ông ta, có lẽ vậy.”

“Về vấn đề gì? Về xác suất một phần triệu à?”

“Thực ra xác suất cao hơn một phần triệu nhiều. Ở Mỹ có năm triệu đàn ông tên John. Xét về tính phổ biến thì chỉ sau cái tên James. Như thế là cứ ba mươi người thì có một. Vậy hồi năm 1983 có thể có ba mươi ba ngàn chàng John trong quân đội Mỹ. Có lẽ trừ đi mười phần trăm cho thống kê quân số, khả năng là khoảng một phần ba mươi ngàn.”

“Như thế xác suất vẫn là quá thấp.”

“Tôi nghĩ Sansom nên biết, thế thôi.”

“Tại sao?”

“Hãy gọi đó là tình anh em giữa các chiến hữu đi. Có thể tôi sẽ quay lại Washington.”

“Không cần đâu. Ông khỏi tốn một chuyến rồi. Ông ta đang tới đây. Trưa mai, để dự bữa trưa gây quỹ ở khách sạn Sheraton. Cùng với tất cả những tay quyền lực nhất của phố Wall, đại lộ Bảy và phố 52. Chúng tôi đã được nhắc nhở rồi.”

“Tại sao? Khi ở Greensboro ông ta không được bảo vệ chặt.”

“Ở đây ông ta cũng không được bảo vệ chặt. Thực tế là ông ta sẽ chẳng được bảo vệ gì. Nhưng chúng tôi được lưu ý về mọi chuyện. Đó là cơ chế bây giờ. Đó là NYPD mới.” Rồi Lee bỏ đi, để tôi lại một mình giữa phòng họp trống không. Và để lại tôi với cảm giác hơi lo lắng. Có thể Lila Hoth trong sáng như pha lê, nhưng tôi không thể nào bỏ được cảm giác rằng Sansom đang bước vào một cái bẫy, chỉ bằng việc đến thành phố này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.