TÔI ĐỨNG TRÊN ĐẠI LỘ
BẢY, xoay lưng lại dòng xe cộ và nhận cú gọi vào máy di động của Leonid. Tai tôi nghe giọng nói mềm mại của Lila Hoth. Dùng từ chính xác, ngắt
câu hay. Cô nói, “Ông Reacher à?”
Tôi đáp, “Đúng.”
Cô nói, “Tôi cần gặp ông, thực sự khẩn đấy.”
“Về chuyện gì?”
“Tôi nghĩ mẹ tôi đang gặp nguy hiểm. Có thể cả chính tôi cũng thế.”
“Vì cái gì?”
“Có ba người đàn ông dưới tầng, đang hỏi này hỏi nọ ở bàn lễ tân. Lúc chúng tôi ra ngoài. Tôi nghĩ phòng của chúng tôi cũng bị lục soát rồi.”
“Ba người nào?”
“Tôi không biết họ là ai. Rõ ràng là họ không nói rồi.”
“Tại sao nói với tôi về chuyện đó?”
“Bởi họ cũng hỏi về ông nữa. Xin hãy tới gặp chúng tôi.”
Tôi hỏi, “Cô không giận về chuyện Leonid sao?”
Cô nói, “Vì hoàn cảnh như vậy nên không giận. Tôi nghĩ đó chỉ là sự hiểu lầm không may. Xin hãy tới đây.”
Tôi không trả lời.
Lila nói, “Tôi sẽ rất cảm kích trước sự giúp đỡ của ông.” Cô ta nói một cách lịch sự, khẩn khoản, một chút quỵ lụy, thậm chí thiếu tự tin, như một
kẻ cầu cạnh. Nhưng bất chấp tất cả những nét ấy, có thêm gì đó trong
giọng nói của Hoth khiến tôi hoàn toàn ý thức rằng cô ta đẹp tới mức lần cuối cùng có gã đàn ông nào nói không với cô chắc cũng cách đây cả chục năm rồi. Giọng cô ta nghe phảng phất như ra lệnh, như thể mọi thứ đều
được nhất trí cả rồi, như thể hỏi là có. Hãy để cho nó qua đi,
Springfield đã bảo thế, và tất nhiên tôi nên nghe lời anh ta. Nhưng thay vì thế tôi bảo Lila Hoth, “Tôi sẽ gặp cô ở sảnh khách sạn, mười lăm
phút nữa.” Tôi nghĩ rằng tránh phòng khách sạn của cô ta là đủ để đề
phòng rồi, trước bất kỳ rắc rối nào có thể nảy sinh. Rồi tôi gập điện
thoại và bước thẳng về dãy xe taxi của khách sạn Sheraton.
Sảnh
khách sạn Four Seasons được chia thành một số khu vực riêng rẽ ở hai
cấp. Tôi tìm thấy Lila Hoth và mẹ cô ở bàn trong góc của một khu ốp gỗ
tối lờ mờ dường như ban ngày là phòng uống trà còn đêm trở thành bar.
Chỉ có hai người. Leonid không ở đây. Tôi cẩn thận kiểm tra xung quanh
song không thấy người nào đáng ngại. Không có nhân vật nào không thể
giải thích mặc com lê mức giá trung bình, không có người nào lập lờ với
tờ báo buổi sáng. Không có hoạt động theo dõi nào rõ ràng cả. Thế nên
tôi chuồi vào một ghế, cạnh Lila, đối diện mẹ cô ta. Lila mặc váy đen và sơ mi trắng. Giống như một nữ phục vụ tiệc cocktail, trừ chất liệu,
kiểu cắt may ôm vừa vặn lấy người thì không giống bất kỳ thứ gì một nữ
phục vụ tiệc cocktail có thể chi trả. Hai mắt cô là hai điểm sáng trong
khoảng tối mờ, xanh như biển nhiệt đới. Svetlana mặc một chiếc váy ở nhà khác chẳng có kiểu dáng rõ ràng, lần này màu bùn đỏ. Hai mắt bà lờ đờ.
Khi tôi ngồi xuống, bà già gật đầu lơ đễnh. Lila chìa tay ra bắt tay tôi thật trang trọng. Sự đối lập giữa hai người phụ nữ này thật vô cùng
lớn, xét theo mọi khía cạnh, về tuổi tác và dung mạo thì rõ rồi, nhưng
cả về sức sống, sự năng động, phong thái và khí chất nữa.
Tôi ổn định chỗ và Lila đi thẳng vào chuyện. Cô ta hỏi, “Ông có mang theo chiếc thẻ nhớ không?”
Tôi nói “Không”, dù có mang theo. Nó nằm trong túi tôi, cùng với chiếc bàn chải của tôi và điện thoại của Leonid.
“Vậy nó ở đâu?”
“Một nơi khác.”
“Nơi nào đó an toàn chứ?”
“Hoàn toàn an toàn.”
Lila hỏi, “Tại sao đám người đó tới đây?”
Tôi đáp, “Bởi cô đang thò mũi vào chuyện gì đó vẫn còn là bí mật.”
“Nhưng sĩ quan báo chí ở HRC rất nhiệt tình về chuyện đó mà.”
“Bởi cô đã nói dối ông ta.”
“Xin lỗi?”
“Cô bảo ông ta rằng chuyện đó diễn ra ở Berlin. Nhưng không phải. Berlin
năm 1983 không phải chỗ để giỡn chơi, nhưng ổn định. Nó là một hoạt cảnh của Chiến tranh Lạnh, ngưng đọng với thời gian. Có thể có chút qua lại
giữa CIA và KGB cũng như giữa người Anh và lực lượng an ninh chính trị
Đông Đức, nhưng không có sự tham gia thực sự của quân đội Mỹ. Đối với
các chàng trai của chúng tôi, đó chỉ là một điểm du lịch. Bắt tàu hỏa,
xem Bức tường Berlin. Các quán bar tuyệt vời, những cô gái điếm tuyệt
đỉnh. Có lẽ cả chục ngàn chàng trai tên John đã qua đó, nhưng họ không
làm gì ngoài việc tiêu tiền và dính bệnh lậu. Chắc chắn họ đã không
chiến đấu và không được thưởng huy chương. Thế nên truy ra một trong số
họ gần như là điều không thể. Có thể HRC đã sẵn sàng lãng phí chút thời
gian, song chỉ để phòng có khi moi ra được điều gì đó hay ho. Nhưng ngay từ đầu đó đã là một nhiệm vụ ngớ ngẩn. Thế nên không thể có chuyện các
cô đã thu được kết quả tích cực từ Susan Mark. Không thể có chuyện cô ấy đã kể cho cô nghe điều gì đó về Berlin đáng để cô lặn lội tới đây.
Không thể xảy ra được.”
“Vậy tại sao chúng tôi đã tới?”
“Vì trong những cuộc điện thoại đầu tiên cô đã làm mềm lòng cô ấy, kết bạn
với cô ấy và rồi tới lúc cô nhận định rằng đã đến thời điểm chín muồi
thì cô nói cho cô ấy điều cô thực sự muốn. Và cách chính xác để tìm ra
nó. Chỉ nói với cô ấy. Không phải Berlin. Là chuyện gì đó hoàn toàn
khác.”
Một người không cảnh giác không có gì để che giấu thì hẳn
đã phản ứng ngay lập tức và thẳng tuột rồi. Có thể là giận dữ, có thể
với cảm giác bị tổn thương. Một tay lừa đảo nghiệp dư thì đã giả bộ thế
rồi, bằng cách quát tháo, gây ầm ĩ. Lila Hoth chỉ ngồi yên lặng một lát. Hai mắt cô cũng thể hiện kiểu phản ứng rất nhanh hệt như mắt John
Sansom lúc ở trong phòng khách sạn O. Henry. Tư duy lại, triển khai lại, tổ chức lại, tất cả diễn ra trong một hai giây ngắn ngủi.
Cô ta nói, “Chuyện rất phức tạp.”
Tôi không trả lời.
Lila Hoth nói, “Nhưng hoàn toàn trong sáng.”
Tôi nói, “Hãy nói điều đó với Susan Mark.”
Cô ta cúi đầu. Cũng là cử chỉ tôi từng thấy. Nhã nhặn, nhạy cảm và hơi có
chút ăn năn. Lila nói: “Tôi đã đề nghị Susan giúp đỡ. Cô ấy đã đồng ý,
rất sẵn lòng. Rõ ràng những hành động của cô đã gây khó khăn cho quan hệ giữa cô với các bên khác. Thế nên, đúng, tôi cho rằng tôi là nguyên
nhân gián tiếp dẫn tới những rắc rối của Susan. Nhưng không phải nguyên
nhân trực tiếp. Và tôi rất ân hận về chuyện đã xảy ra, rất tiếc, tiếc
lắm. Xin hãy tin tôi, giá biết trước thế này thì tôi đã từ chối đề nghị
của mẹ rồi.”
Svetlana Hoth gật đầu và mỉm cười.
Tôi nói, “Các bên khác nào?”
Lila Hoth đáp, “Chính phủ của cô ấy, tôi nghĩ thế. Chính phủ của ông.”