THÀNH PHỐ NEW YORK,
lúc một giờ sáng. Vừa là nơi tốt nhất vừa là nơi tệ nhất dành cho những
kẻ bị săn đuổi. Các con phố vẫn ấm áp. Xe cộ thưa thớt. Cả mười giây
trôi qua mà không có chiếc xe nào ở khu Madison. Xung quanh vẫn có
người. Trong đó vài người đang ngủ ở các bậu cửa hoặc ghế đá. Vài người
đi bộ, hoặc có mục đích hoặc chẳng để làm gì. Tôi chọn cách không mục
đích. Tôi đi theo phố 30, cắt ngang tới đại lộ Park và rồi đại lộ
Lexington. Tôi chưa bao giờ được huấn luyện nghệ thuật để tàng hình.
Người ta chọn những tay nhỏ con hơn cho việc ấy. Những tay có tầm vóc
bình thường. Họ nhìn tôi một lần là gạt bỏ ngay từ đầu. Họ cho rằng một
tay tầm vóc như tôi dễ bị phát hiện. Nhưng tôi vẫn làm được. Tôi tự dạy
mình vài kỹ thuật. Vài kỹ thuật trong số đó là chống lại trực giác. Đêm
tốt hơn ngày, do các địa điểm có vẻ đơn độc hơn. Và khi địa điểm có vẻ
đơn độc hơn, tôi sẽ lộ mình ít hơn chứ không phải nhiều hơn. Bởi khi
người ta tìm kiếm tôi, người ta tìm một kẻ to lớn. Và sẽ dễ đánh giá tầm vóc hơn nếu xung quanh có những kẻ khác tiện để so sánh. Đặt tôi giữa
một đám đông năm mươi thường dân, tôi sẽ trội hẳn, gần như cao vượt lên
hẳn số còn lại cả hai vai lẫn cả đầu. Nếu chỉ có mình tôi, người ta sẽ
ít chắc chắn hơn. Không có chuẩn so sánh nào. Người ta không giỏi đánh
giá chiều cao khi đối tượng đứng tách biệt. Chúng tôi biết được điều đó
từ những thử nghiệm với nhận xét của nhân chứng trực tiếp. Dàn dựng một
sự vụ, rồi hỏi về ấn tượng đầu tiên, thế là cùng một nhân vật ấy song
các nhân chứng kẻ thì bảo là cao một mét bảy lăm còn người khác nói là
một mét chín ba. Người ta thấy, song họ không quan sát.
Trừ những người được huấn luyện quan sát.
Tôi chú ý nhiều tới xe hơi. Không có cách nào tìm ra một người ở thành phố
New York ngoài cách chạy qua các phố. Nơi này quá lớn đối với một phương pháp khác. Các xe hơi màu xanh trắng của NYPD rất dễ phát hiện. Ngay cả khi ở xa, các thanh bảo vệ đèn pha tạo thành những cái bóng rất đặc
trưng. Lần nào trông thấy một chiếc xe xuất hiện tôi cũng dừng lại ở ô
cửa gần nhất và nằm xuống. Chỉ là một tay vô gia cư như bao kẻ khác. Nếu vào mùa đông thì khó tin, bởi trên người tôi chẳng hề có lấy một mảnh
chăn cũ. Nhưng thời tiết vẫn còn nóng. Những người vô gia cư thực sự là
vẫn mặc áo phông.
Xe cảnh sát không sơn phù hiệu thì khó phát
hiện hơn. Cái bóng tính từ phần đầu tới phần cuối xe của chúng cũng
giống như mọi xe khác, vấn đề là ở đó. Nhưng giới chính trị trong nước
và ngân sách của cơ quan hành pháp chỉ cho phép lựa chọn trong phạm vi
một số hãng và mẫu xe nhất định. Và nét đặc trưng là hầu hết xe cá nhân
đều bị bỏ qua. Chúng bẩn, chúng yếu, chúng quá phổ biến.
Trừ các
xe của lực lượng điều tra liên bang không sơn phù hiệu. Cùng một nhãn
hiệu, cùng đời nhưng thường mới, sạch sẽ, được đánh sáp và lau bóng. Khá dễ phát hiện ra, nhưng không dễ phân biệt với một số xe dịch vụ. Các
công ty làm dịch vụ đưa đón dùng xe cùng hãng, cùng đời. Crown Vic, rồi
các xe tương đương hiệu Mercury. Rồi những người lái xe cho thuê giữ xe
mình sạch sẽ. Tôi dành chút thời gian nằm ở các ô cửa chỉ để thấy các
biển số xe taxi và xe đưa đón chạy vọt qua. Ủy ban taxi và xe đưa đón.
Điều này khiến tôi bực mình, cho tận tới lúc tôi nhớ ra nhận xét của
Theresa Lee về đội chống khủng bố của NYPD lượn lờ bằng xe taxi giả. Sau đó tôi trở nên thận trọng.
Tôi nghĩ rằng đội của Lila Hoth sẽ
dùng xe thuê. Hertz, Avis, Enterprise hoặc bất kỳ hãng cho thuê xe nào
mới kinh doanh. Một lần nữa, lại là một số khá ít nhãn và đời xe cụ thể, chủ yếu là các loại kém chất lượng sản xuất trong nước nhưng mới, sạch
sẽ, được bảo trì tốt. Tôi trông thấy nhiều chiếc phù hợp với mô tả, và
nhiều chiếc không thế. Tôi thực hiện tất cả các biện pháp đề phòng hợp
lý để tránh vướng phải đường của cơ quan thực thi luật pháp, và tôi thực hiện mọi nỗ lực tốt nhất để người của Lila Hoth phát hiện thấy mình.
Đêm khuya thật có ích. Nó đơn giản hóa mọi thứ. Nó phân loại dân cư.
Những người xa lạ lai vãng không liên quan hầu hết đã ngủ ở nhà.