Không Có Người Như Anh

Chương 15-1: Chỉ cần liếc mắt một cái đã thích đến nỗi khắc vào trong tim



Nguyễn Miên ngẩn ngơ về đến nhà, Đoạn Anh dẫn Triệu Thư Dương ra phòng khách sưởi ấm, trên TV đang chiếu phim hoạt hình.

Triệu Thư Dương thấy cô về, từ trên sô pha đứng lên, chạy chậm đến trước mặt cô, khẽ hỏi: “Nghỉ rồi ạ?”

“Ừ, nghỉ rồi.” Nguyễn Miên lấy mấy chiếc kẹo sữa hình thỏ từ trong túi áo ra đưa cho nó, “Ăn không?”

Triệu Thư Dương cầm lấy hai chiếc, Nguyễn Miên cúi người nhét chỗ còn lại vào túi áo nó rồi đứng thẳng dậy xoa đầu thằng bé, “Xem TV đi.”

Thằng bé nắm chặt quai cặp của Nguyễn Miên không chịu buông, mồm thì nhai kẹo, quai hàm phồng lên.

Đoạn Anh quay sang nhìn, nét mặt hờ hững, “Dương Dương, lại đây.”

“Không đâu.” Nó vừa nói, miệng không giữ được kẹo, nước miếng chảy xuống theo khóe miệng. Nguyễn Miên vươn tay lau cho nó, ngẩng đầu nói với người đang ngồi trên sô pha bên kia: “Bà ơi, cháu dẫn Thư Dương lên tầng chơi một lát.”

Đoạn Anh liếc cô một cái rồi gật đầu, “Đi đi.”

Lúc này Triệu Thư Dương mới buông quai cặp của cô ra, xoay người vịn lan can cầu thang bên cạnh leo lên. Nguyễn Miên thở dài rồi cũng bước lên theo.

Trong phòng Nguyễn Miên có năm, sáu món đồ chơi Lego, có mấy cái được Triệu Ứng Vĩ nhờ người mua cho lúc cô vừa mới đến đây, còn lại được cô mang từ gia viên Nam Hồ bên kia sang, tất cả đều do Nguyễn Minh Khoa mua hồi trước.

Triệu Thư Dương chạy vào phòng, Nguyễn Miên đặt một bộ Lego mới tháo dỡ xuống thảm cho thằng bé, ngồi xổm xuống nói: “Chơi cái này được không?”

Thằng bé gật đầu, cởi dép ra ngồi xuống thảm.

Nguyễn Miên đổ linh kiện lên thảm rồi cũng ngồi xuống bên cạnh, lơ đễnh xếp Lego cùng Triệu Thư Dương.

Cô ngoảnh lại nhìn trận tuyết lớn bên ngoài cửa sổ, không khỏi nghĩ xem giờ Trần Ngật đang ở đâu, đang làm gì, có phải đang ở bên cạnh Thịnh Hoan hay không.

Tuyết lớn như vậy, không biết anh có đưa cô ấy về nhà nữa không?

Câu trả lời là không rõ.

Cô càng nghĩ càng khó chịu, buông một tiếng thở dài rồi cầm di động bên cạnh lên, lên QQ search tên Trần Ngật, nhấn vào rồi lại không biết nên nhắn gì, đành thuận tay kéo lên đọc lại lịch sử trò chuyện của hai người.

Thêm QQ của Trần Ngật là chuyện cách đây hơn một tháng trước, cách đấy không lâu, Trần Ngật nói muốn dạy cô viết văn, gửi cho cô một danh sách sách cần dùng.

Cuối tuần đó Nguyễn Miên đi mua sách về thì thấy trên QQ có một lời mời kết bạn, cô nhấn vào thấy phần thông tin có ghi hai chữ Trần Ngật.

Lúc ấy cô còn rất ngạc nhiên, thoát ra rồi lại nhấn vào, phát hiện mình không nhìn nhầm mới đồng ý kết bạn ngay lập tức.

Avatar của Trần Ngật là ảnh con mèo quýt anh từng đăng trên dòng thời gian, tên nick cũng rất đơn giản, chỉ có một chữ [Trần].

Từ khai giảng đến giờ, dù vào thời điểm Nguyễn Miên và Trần Ngật là bạn cùng bàn, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ kết bạn QQ với Trần Ngật. Thực ra không phải là không nghĩ, mà là không dám nhiều hơn.

Bình thường ngồi cùng nhau cũng chẳng nói chuyện gì, thêm bạn bè thì có thể nói nhiều hơn được à?

Kết quả đương nhiên là —

Không thể.

Nguyễn Miên và Trần Ngật trở thành bạn bè trên QQ lâu như thế, hai người cũng chỉ nói với nhau vài câu ít ỏi, hơn nữa đa phần đều về chuyện viết cảm nhận và khi nào thì nộp bài.

Ngoại trừ điều đó, những nội dung khác thật sự ít ỏi đến đáng thương.

Lúc này, Nguyễn Miên chỉ mất chưa đến hai phút đã xem hết lịch sử trò chuyện giữa cô và Trần Ngật, quay lại phần khung chat nhập một câu, ngón tay dừng trên nút gửi đi nhưng mãi mà không nhấn xuống được.

Buổi tối mùa đông luôn đến sớm hơn các mùa khác, Nguyễn Miên ngồi trong căn phòng u ám, trông thấy ánh đèn sáng trưng ở Bình Giang công quán đằng xa.

Tất cả bóng đèn đều bật sáng, có một tia sáng yếu ớt chiếu đến nơi này, cô không do dự nữa, đưa tay nhấn vào nút gửi, tin nhắn nhanh chóng được gửi thành công.

Nguyễn Miên đặt di động lên bàn rồi đi sang bên cạnh bật đèn trong phòng lên.

Điện thoại nhanh chóng rung lên hai cái, phần thân máy dán lên mặt bàn khiến nó cũng rung theo.

Cô đi qua cầm điện thoại lên, là tin nhắn trả lời của Trần Ngật.

Nửa phút trước.

[Nguyễn Miên]: Danh sách sách cậu gửi tôi đọc được nửa rồi.

Nửa phút sau.

[Trần Ngật]: Ừ, chỗ còn lại tranh thủ nghỉ đông xem nốt đi nhé.

[Trần Ngật]: Bài cảm nhận sau khi đi học lại thì đưa cho tôi.

Nguyễn Miên trả lời là ok.

[Trần Ngật]: Ừ.

Nguyễn Miên nhìn chằm chằm vào màn hình một hồi, không nhắn lại nữa.

Mấy ngày sau, cuộc sống của Nguyễn Miên nhàm chán chẳng có gì thú vị, đến chỗ hẹn với Mạnh Tinh Lan, những lúc rảnh rỗi thì dẫn Triệu Thư Dương đi khắp các ngõ ngách trong con ngõ nhỏ, hoặc chiều chiều đến siêu thị nhà Lý Chấp nghỉ ngơi nửa buổi.

Như những gì từng nói lúc trước, Lý Chấp thật sự đưa cho Nguyễn Miên một ít phí làm mẫu ảnh, đó là hai cây kẹo mút vị cam.

Lúc quay lại trường nhận bảng điểm là một ngày trước Tết Âm lịch, trận tuyết lớn rơi mấy ngày nay ở Bình Thành đột nhiên không rơi nữa, mặt trời đã lâu không thấy chợt ló rạng.

Đến trường học, bảng thành tích mỗi khóa đã được dán lên bảng thông báo dưới khu nhà dạy học.

Nguyễn Miên đến sớm, xung quanh chẳng có mấy ai. Cô đứng đó cắn túi sữa đậu nành rồi nhìn từ trên xuống dưới một lượt, nhìn thấy tên và thành tích của mình ở hàng thứ 49 trang đầu tiên.

Văn 112, Toán 149, tiếng Anh 109, tổng điểm các môn tự nhiên là 289, tổng điểm tất cả các môn là 656, xếp thứ 25 trong lớp và thứ 49 toàn khối.

Trần Ngật vẫn đứng nhất lớp và nhất toàn khối như cũ. Nguyễn Miên nuốt ngụm sữa cuối cùng xuống, đang chuẩn bị đi thì bên cạnh có một người đến.

“Sao cậu đến sớm thế?” Là Giang Nhượng.

Nguyễn Miên vặn nắp túi sữa đậu nành lại, đáp: “Nhà tôi ở gần đây, sáng nay dậy sớm, rảnh rỗi nên đến sớm thôi.”

Giang Nhượng “À” một cái, ngẩng đầu nhìn danh sách dán trên bảng, cười nói: “Lần này cậu thi không tồi nha, Văn không làm vướng chân nữa.”

Nguyễn Miên khiêm tốn đáp: “Cũng tàm tạm, chắc do viết văn không lạc đề nữa.”

Giang Nhượng cười, “Nhưng môn Anh của cậu vẫn không ổn đâu.”

“…..” Đúng là cứ thích chọc vào nỗi đau của người khác [2].

[2] Nguyên văn là “哪壶不开提哪壶”: Câu tục ngữ trên có nguồn gốc từ một câu chuyện như sau: Người hầu bàn trong quán trà lấy ấm nước chưa sôi pha trà cho khách (lấy nhầm), khiến cho người ta uống nước trà nguội. Bởi vì chữ “提” nghĩa là “nói đến”, cho nên nghĩa bóng của câu tục ngữ trên là nói đến chuyện không nên nói, hoặc nói chuyện mà đối phương không thích.

Giang Nhượng quay sang nhìn cô, chàng trai môi đỏ răng trắng, vô cùng đẹp trai, “Lúc trước tôi có nhắc đến chuyện học bù đợt nghỉ đông với cậu, cậu nghĩ thế nào?”

“Chắc là không được, tôi đã đồng ý về nhà với bà nội rồi, ngày mai về.” Ngày hôm sau sau khi nghỉ đông, Nguyễn Miên nói với Phương Như Thanh rằng năm nay quyết định không đón năm mới ở Bình Thành, mặc dù Phương Như Thanh không vui lắm nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

“Thế à, vậy chờ đi học lại rồi nói sau.” Giang Nhượng mỉm cười với vẻ hơi thất vọng, “Vốn định tìm cậu thảo luận ít kinh nghiệm xử lí môn Toán.”

Giọng cậu ta nghe rõ là đáng thương, Nguyễn Miên do dự đáp: “Thế lúc đó chúng ta liên lạc qua QQ sau nhé.”

Cô nhớ nhà bà nội có một chiếc máy tính kiểu cũ do Nguyễn Minh Khoa không dùng nữa để lại, mặc dù không chơi game được nhưng sử dụng bình thường thì vẫn ok.

Giang Nhượng cười cong tít cả mắt, “Ok nha.”

Nguyễn Miên chăm chú nhìn nụ cười kia một hồi, sau đó nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.

Cửa lớp còn chưa mở, một số bạn học đứng trên hành lang, một số người thì vào văn phòng của Chu Hải, Nguyễn Miên theo thầy Triệu vào văn phòng của thầy ấy.

Triệu Kỳ không chỉ là giáo viên dạy Văn của lớp 11-1 mà còn là chủ nhiệm của lớp 11-2, sau khi có điểm, nhất định thầy ấy sẽ muốn gặp cô.

Lúc Nguyễn Miên đi đến, thầy Triệu vừa xếp bài kiểm tra Văn của mấy lớp ra, thấy cô gõ cửa, hiếm khi lại nở nụ cười, “Lần này thi được đấy chứ.”

Thấy thầy mỉm cười, Nguyễn Miên đoán có lẽ phần viết văn của mình không bị lạc đề nữa, trái tim lơ lửng suốt dọc đường cũng được thả xuống, “Cảm ơn thầy Triệu.”

Triệu Kỳ lật bài kiểm tra của cô ra, phần viết văn 41 điểm, mặc dù không cao nhưng đã tiến bộ hơn trước nhiều.

Thầy cười nói: “Xem ra khoảng thời gian này em theo Trần Ngật học tập cũng có tác dụng phết, lúc nào về nhớ cảm ơn người ta đấy.”

Nguyễn Miên gật đầu, “Thầy Triệu, em có thể cầm bài thi về được không ạ?”

“Em cứ cầm đi, đừng để mất là được, đi học còn phải chữa lại nữa.” Triệu Kỳ cất những bài kiểm tra còn lại vào ngăn kéo.

“Vâng ạ, cảm ơn thầy Triệu, em về lớp trước đây ạ.”

Thầy phất phất tay, “Đi đi.”

Nguyễn Miên trở lại tầng ba, cửa lớp đã mở, chỗ ngồi trong lớp vẫn là bàn đơn như hôm thi cuối kỳ, mọi người chỉ kéo ghế ra ngồi.

Mạnh Tinh Lan kéo Nguyễn Miên đến chỗ mình, vẻ mặt đượm ý cười, “Hôm nay nhận điểm xong cậu còn định làm gì nữa không?”

“Chắc là không?” Nguyễn Miên cầm bài thi môn tổ hợp tự nhiên trên tay, “Có chuyện gì sao?”

“Giang Nhượng nói chiều định đến nhà ma ở trung tâm thành phố chơi, nhờ tớ hỏi cậu có muốn đi không.” Mạnh Tinh Lan huých bả vai cô, tỏ vẻ hóng hớt, “Cậu ta có ý với cậu phớ hông?”

Mặt Nguyễn Miên nóng lên, “Làm gì có chuyện đó.”

“Ai bảo không có?” Mạnh Tinh Lan càng nghĩ càng thấy đúng, “Tớ quen Giang Nhượng lâu như vậy, ngoài tớ ra, tớ chưa thấy cậu ấy chủ động mời cô gái nào đi chơi cùng bọn tớ bao giờ.”

Nguyễn Miên bất đắc dĩ, “Cậu còn nói nữa là chiều tớ không đi chơi với bọn cậu đâu đấy.”

“Được được được, tớ không nói được chưa nè.” Mạnh Tinh Lan trở tay ôm lấy cánh tay cô nói nhỏ: “Miên Miên thân iu à, cậu cứ coi như nãy tớ thả rắm một cái thôi nha, nếu không lúc đó vào nhà ma chỉ có mình tớ là con gái thôi.”

“Cậu sẽ không gặp chuyện gì đâu yên tâm.” Nguyễn Miên nhìn cô nàng, “Dù sao lúc đó Lương Dập Nhiên cũng sẽ bảo vệ cậu.”

Mạnh Tinh Lan đỏ mặt vì xấu hổ, buông cánh tay cô ra la lên: “Nguyễn Miên!”

Đang nói chuyện, người trong lớp đã đến kha khá, Trần Ngật cũng đã chậm chạp bước vào lớp trước khi thầy Chu cầm bảng điểm đi vào.

Hình như con trai tầm tuổi này không sợ lạnh cho lắm, hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, bên trong chỉ mặc mỗi một chiếc áo phông màu trắng cổ tròn, chiếc quần bò màu xám nhạt bên dưới ôm lấy đôi chân thon dài thẳng tắp, dưới chân đeo đôi giày vải màu đen trắng.

Mỗi khi bước đi, một đoạn chỗ mắt cá nhân sẽ lộ ra dưới ống quần, gân gót chân hãm sâu vào, vô cùng gợi cảm. Hình như anh không ngủ đủ giấc, mí mắt sụp xuống trông có vẻ mệt mỏi.

Anh đi theo Giang Nhượng ngồi xuống chỗ gần Mạnh Tinh Lan, lưng dựa vào tường, cánh tay chống lên hai mép bàn, tư thế vừa lười biếng vừa tùy tiện.

Mạnh Tinh Lan và Giang Nhượng đang nói về lịch trình chiều hôm nay, Nguyễn Miên ngồi sau lưng Trần Ngật, lúc đầu bàn tay đặt trên bàn nhưng vì chàng trai đột nhiên choàng tay qua nên đành để xuống dưới.

Mấy ngày không gặp, lớp học vẫn ồn ào như cũ, Trần Ngật cào cào tóc mái lòa xòa trên trán hai cái rồi thả tay xuống, nghiêng đầu nhìn sang bên phải, “Cậu cầm bài thi môn Văn về đây à?”

Nguyễn Miên hơi giật mình, như đang nghi ngờ không biết tại sao anh lại biết mình cầm bài thi Văn về đây.

Bàn tay đang đặt trên bàn của Trần Ngật chợt gõ nhẹ lên mặt bàn hai cái, đoán được cô đang nghĩ gì, “Tôi vừa gặp thầy Triệu ở chỗ cầu thang, thầy ấy đã nói như thế.”

Ra là vậy.

Nguyễn Miên gật đầu “À” một cái, sau đó, không có sau đó nữa.

Bỗng dưng anh lại mỉm cười, “Cậu à cái gì mà à, đưa bài thi cho tôi xem nào.”

Nguyễn Miên lại “À” theo bản năng.

“…..”

“………..”

Cô đỏ mặt lấy bài thi đã được gấp gọn ra lần nữa, Trần Ngật đưa tay nhận lấy, mở ra xem từ đầu đến cuối một lượt.

Cùng lắm chỉ mất có hai phút, Nguyễn Miên lại cảm thấy vô cùng dày vò, một phần là xấu hố vì chuyện ban nãy, mặt khác, cô lo lắng không biết anh sẽ đánh giá bài làm lần này của cô tốt hay xấu.

Trong lúc đó, Trần Ngật nhíu mày ba lần, lòng cô cũng run lên ba lượt, sợ giây tiếp theo người nọ sẽ ném bài thi vào mặt cô rồi lạnh lùng nói một câu “Cậu viết cái gì đây?”

Nhưng —

Trần Ngật đọc bài thi của cô gái xong thì gấp lại theo nếp gấp cũ, “Phần viết văn còn tạm được, nhưng phần đọc hiểu hơi kém, nghỉ đông dành nhiều thời gian luyện phần này đi.”

Nguyễn Miên thầm thở phào nhẹ nhõm, “Tôi biết rồi.”

Anh khẽ “Ừ” rồi quay đầu tham gia vào cuộc trò chuyện của các bạn nam bên cạnh.

Lúc nhận điểm, Chu Hải thật sự thực hiện lời hứa, tặng cho mỗi bạn trong lớp một bao lì xì đã chuẩn bị sẵn, chỉ có mấy chục tệ.

Sau đó có người phát hiện ra số tiền lì xì của mỗi người tương ứng với thành thích trong cuộc thi, ví dụ Nguyễn Miên tổng điểm là 656, số tiền lì xì nhận được là 65,6 tệ.

Bạn nam nào đó vỗ bàn la ó, “Lão Chu, thầy lãng mạn ghê nha!”

Chu Hải cười, hứa rằng đợi mọi người thi đại học xong, thi được bao nhiêu điểm sẽ tặng bấy nhiêu tiền lì xì, tuyệt đối không thất hứa.

Trong lớp vang lên từng tràng vỗ tay.

Nhận bảng điểm xong thì cũng chẳng còn chuyện gì nữa, Chu Hải không ở lại lớp quá lâu. Nguyễn Miên đồng ý chiều nay sẽ ra ngoài chơi với nhóm Mạnh Tinh Lan, sau đó lên xe về nhà trước.

Về đến nhà, cô cầm điện thoại và ví theo, nói với Đoạn Anh tối nay mình mới về, còn gọi điện báo cho Phương Như Thanh một tiếng.

Trạm xe bus ở ngay đầu ngõ, Nguyễn Miên về nhà lấy đồ xong rồi đi ra, một đống người đang xếp hàng để lên xe, cô cũng xếp hàng theo.

Trên xe, Mạnh Tinh Lan đã giữ chỗ cho cô, Nguyễn Miên chen chúc trong đám người đang lên xe, lúc ngồi xuống cảm thấy cả người toàn là mồ hôi.

Cô mở cửa sổ ra, cơn gió lạnh thổi vào, “Sao mà đông thế?”

“À, sau khi cậu đi, các bạn khác trong lớp nghe thấy tớ với Giang Nhượng nói chuyện chiều nay đi chơi nhà ma nên cũng muốn đi cùng, sau đó Thẩm Du dẫn theo mấy bạn lớp 11-2, Lương Dập Nhiên cũng dẫn mấy bạn cùng lớp theo.” Mạnh Tinh Lan nhún vai, “Kết quả như cậu thấy bây giờ đấy.”

Nhóm đi chơi nhà ma của bọn họ đông đến nỗi chỗ ngồi trên xe nhanh chóng chật cứng, những hành khách khác trên xe không rõ đầu đuôi câu chuyện còn tưởng bọn họ làm chuyến du lịch mùa đông, mỉm cười cảm thán tuổi trẻ thật là tốt.

Nguyễn Miên nhìn đám đông đang chen chúc một lượt, không ngờ lại thấy Triệu Thư Đường.

Cô kéo cánh tay Mạnh Tinh Lan, “Triệu Thư Đường cũng đi cùng chúng ta sao?”

“Ừa.” Mạnh Tinh Lan có vẻ hơi xấu hổ, “Thực ra hồi học lớp 10 Triệu Thư Đường khá nổi tiếng trong lớp, nếu cậu và cậu ta không có mối quan hệ này, cậu ta sẽ không nhằm vào cậu như thế, cho nên ừm…”

Nguyễn Miên cười, “Tớ hiểu ý cậu mà, tớ không có để ý, chỉ là có hơi ngạc nhiên chút thôi.” Bình thường Triệu Thư Đường cho cô một loại cảm giác lạnh như băng, tuyệt đối không giống với kiểu người sẽ ra ngoài chơi cùng với mọi người.

Mạnh Tinh Lan ôm lấy cánh tay cô, “Ai da chuyện này không quan trọng, dù sao cũng đông mà, chắc hai người các cậu không chạm mặt được đâu.”

“Ừ.”

Xe nhanh chóng nổ máy.

Trong xe, Nguyễn Miên và Mạnh Tinh Lan ngồi hàng cuối, bên trên là Trần Ngật và Lương Dập Nhiên.

Xe bus đi vào một đoạn đường hầm, trong xe chợt lâm vào bóng tối, xung quanh có mấy tiếng kinh hô vang lên. Nguyễn Miên nương theo ánh sáng yếu ớt bên ngoài xe, ngắm nhìn một bên mặt mơ mơ hồ hồ của Trần Ngật phản chiếu lên cửa kính.

Chàng trai ngửa mặt dựa vào lưng ghế, vành mũ rộng bị kéo xuống che đi một phần gương mặt.

Trong xe ồn ào huyên náo, Nguyễn Miên nghiêng đầu dựa vào cửa xe, ngón tay gõ nhẹ vài cái lên tấm kính, trong mắt ngập tràn bóng hình anh.

Mà những xót xa và đau khổ trong lòng vì anh, theo khoảnh khắc xe chạy ra khỏi đường hầm ấy, hoàn toàn hóa thành hư không.

Nhà ma nằm ở trung tâm thành phố này mới mở cửa chưa đến nửa năm, đoàn người chậm rãi xuống xe, đến một quán KFC gần đó để giải quyết bữa trưa.

Trong lúc đó, Giang Nhượng và Thẩm Du bắt đầu thống kê lại số người, 39 người, vừa vặn phù hợp với yêu cầu của vé tập thể, cho nên dứt khoát mua luôn vé tập thể.

Nhà ma chiếm một diện tích rất lớn, mang tính chất trốn thoát khỏi mật thất, có một cửa lớn và bốn lối vào, có thể vào 40 người cùng một lúc, mỗi lối nhiều nhất 10 người.

Nhóm của Nguyễn Miên lấy các mối quan hệ quanh Mạnh Tinh Lan làm chuẩn, nam có Trần Ngật, Giang Nhượng, Thẩm Du, Lương Dập Nhiên, Lâm Xuyên, còn có hai người là bạn cùng lớp Thẩm Du, nữ thì có Nguyễn Miên và Phó Quảng Tư ngồi cùng bàn.

Mười người bọn họ là những người lập thành nhóm đầu tiên, chọn lối vào có hệ số kinh khủng và khó nhằn nhất rồi bắt đầu xếp hàng đi vào.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Miên đến nhà ma, cô có tư duy khoa học mạnh mẽ và luôn vô cảm đối với những thứ ma quỷ linh tinh.

Mạnh Tinh Lan thì ngược lại, còn chưa vào đã bắt đầu muốn rút lui, cùng với Phó Quảng Tư một trái một phải run rẩy ôm lấy cánh tay Nguyễn Miên.

Giang Nhượng đi đằng sau nở nụ cười, “Hai người các cậu cứ như thế thì Nguyễn Miên biết đi kiểu gì đây?”

Lương Dập Nhiên đi trước quay đầu liếc qua, lẳng lặng kéo Mạnh Tinh Lan đến bên cạnh mình.

Thẩm Du dẫn đầu trêu chọc.

Mạnh Tinh Lan xấu hổ muốn chết, muốn nói gì đó nhưng bàn tay khoác trên vai cô nàng của Lương Dập Nhiên chợt hướng lên trên, bưng kín miệng cô lại, “Đi thôi.”

Cho đến khi hoàn toàn đi vào, mọi người chia ra thành các nhóm nhỏ đi tìm manh mối, nói chuyện câu được câu chăng.

Thẩm Du cầm một khối rubik trên tay, thấp giọng hỏi Trần Ngật, “Mày với Thịnh Hoan là như nào đấy? Cậu ta tìm mày, gửi tin nhắn cho tao rồi đây này.”

“Chẳng thế nào cả.” Trần Ngật chạm vào một dãy số ở góc bàn sau đó thử điền vào mật mã két sắt.

Thẩm Du cười: “Mày không thích cậu ta thật à?”

“Ờ.”

“Tao nghe Giang Nhượng kể, mấy hôm trước mày còn đi xem phim với cậu ta mà.”

Vừa nói xong, Nguyễn Miên bên cạnh không biết giẫm trúng thứ gì, trong căn phòng chật hẹp bỗng nhiên có tiếng động, cả ba cô gái đều hoảng sợ.

Tiếng động xuất phát từ chiếc điện thoại treo trên tường.

Giang Nhượng ở gần đấy nhất nhấc máy, ban đầu là một đoạn âm thanh quỷ dị, sau đó là tiếng hát hí khúc của một cô gái, hát bài Bá Vương Biệt Cơ.

Nghe có vẻ không có manh mối nào hữu dụng.

Thẩm Du và Trần Ngật tiếp tục câu chuyện đang dang dở.

“Tao đi xem phim với cậu ta, đổi lại, sau này cậu ta không được đến lớp 11-1 tìm tao nữa.” Lúc nói những lời này Trần Ngật vẫn cảm thấy hơi bực bội.

Thẩm Du cười: “Tao thấy Thịnh Hoan trông cũng được mà, vừa xinh vừa phóng khoáng, có một người bạn gái như vậy mày cũng oai phết thây?”

Trần Ngật lườm cậu ta một cái, giọng nói vô cảm, “Tao là người nông cạn thế à?”

“Ai mà biết được.” Thẩm Du lại cầm khối rubik lên rồi tìm manh mối từ nó, gợi ý tiếp theo ở đâu và nên làm gì.

Trần Ngật cũng mở được két sắt, tìm được một manh mối khác.

Mọi chuyện đang được diễn ra một cách có trật tự.

Nguyễn Miên – người vô tình nghe thấy câu chuyện kia – đang ngẩn người tại chỗ, bị Phó Quảng Tư huých vào cánh tay một cái mới hoàn hồn. Cô cố gắng loại bỏ những suy nghĩ kia, bước đến chỗ cô nàng tìm manh mối.

Hai căn phòng đầu tiên khá là an toàn không có chuyện gì xảy ra, đến phòng thứ ba, vừa đẩy cửa ra đã có một con ma lao ra từ trong góc.

Cảnh tượng loạn hết cả lên.

Bên trong tối mịt, Nguyễn Miên bị Lâm Xuyên đang kêu gào chạy loạn đụng phải, tay văng về sau không ổn định được, trong khoảnh khắc sắp ngã xuống đất, bỗng bên cạnh xuất hiện một bàn tay, nắm lấy cổ áo cô rồi kéo lên.

Cái tư thế này thật sự không đẹp chút nào.

Lực tay của chàng trai mạnh đến nỗi Nguyễn Miên bị ghìm lại, gần như không thở được. Anh thả tay ra, cô mới ho sặc sụa theo.

Trần Ngật lần mò sang bên cạnh, đá văng cái ghế phía sau cô, “Không sao chứ?”

“Không sao.” Nguyễn Miên điều hòa lại hơi thở, nắm lấy áo, thấp giọng nói: “Vừa nãy, cảm ơn cậu.”

“Không có gì.” Nói thật thì, Trần Ngật không bị con ma trong phòng này dọa nhưng lại hoảng sợ vì chuyện vừa nãy.

Một phút trước, anh đi đến bên này, Lâm Xuyên chạy qua trước mặt, vừa quay đầu lại đã thấy cô gái ngã về phía sau, ánh mắt nhìn xuống, cạnh tường có một chiếc ghế.

Nếu vừa nãy anh không bắt được người lại, hậu quả thế nào thật sự không dám tưởng tượng.

Vừa nghĩ đến chuyện đó, Trần Ngật lại giơ chân lên đá chiếc ghế sang một bên, không ngờ anh chỉ vô tình đá một cái, chiếc ghế ban đầu còn lành lặn chợt gãy luôn.

“…..”

Rắc một cái.

Nguyễn Miên đã đi được vài bước quay đầu lại, “….. Sao thế?”

Nét mặt Trần Ngật vẫn như thường, hai tay đút trong túi áo, tự mình đi về phía trước, giọng điệu vẫn thản nhiên trước sau như một, “Không có gì đâu, đi thôi.”

Hôm đó tham quan nhà ma đến chạng vạng mới kết thúc. Có mấy người đến trung tâm thương mại ăn bữa xế rồi từng nhóm bắt xe về nhà. Trên chuyến xe bus trở về chỉ có bốn người Nguyễn Miên, Mạnh Tinh Lan, Lương Dập Nhiên và Trần Ngật.

Giang Nhượng và Thẩm Du thì không cùng đường với bọn họ nên lên chuyến xe bus khác.

Nhà Mạnh Tinh Lan và Lương Dập Nhiên ở cùng một khu, bọn họ xuống xe trước Nguyễn Miên và Trần Ngật hai trạm, cho nên khi lên xe, Mạnh Tinh Lan vô thức ngồi cạnh Lương Dập Nhiên.

Còn Nguyễn Miên và Trần Ngật thì ngồi phía sau hai người họ.

Ngoài xe tối đen như mực, hai bên đường ở trung tâm thành phố là những tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau, ánh đèn lung linh như dải ngân hà.

Nguyễn Miên ngồi ở chỗ gần cửa kính, cả người vô cùng câu nệ, dù động tay động chân kiểu nào cũng thấy kỳ kỳ, giống như không nên ngồi ở đây vậy.

Ngược lại, Trần Ngật vừa lên xe đã kéo mũ xuống ngủ, chân dài hơi mở ra, hai bàn tay đan lại để trên bụng, ngủ không biết trời đất là gì.

Đường về rõ ràng dài hơn lúc đi nhiều, trong xe vắng tiếng ồn ào, trong khung cảnh ánh đèn chợt lóe lên ngoài cửa sổ, Nguyễn Miên dần nghe thấy tiếng hít thở đều đều của chàng trai.

Cô cũng dần thả lỏng, quay đầu nhìn ra bên ngoài, trên mặt kính sáng như gương phản chiếu nụ cười nhàn nhạt của cô.

…..

Trần Ngật ngủ đến khi bọn Lương Dập Nhiên xuống xe mới tỉnh, xe khởi động một lần nữa, anh bỏ mũ ra, duỗi đôi chân dài, đưa tay lên dụi mắt.

Chỉ còn có hai trạm nữa, mất có vài phút.

Nguyễn Miên xuống xe theo chàng trai, gió đêm lạnh thấu xương, cô vừa mới đi ra khỏi hệ thống sưởi trên xe, bị gió táp vào mặt, không khỏi cúi đầu hắt xì một cái.

Trần Ngật ngoảnh lại nhìn cô, không nói gì, chỉ là bước chậm lại.

Nguyễn Miên dụi dụi mũi, kéo áo khoác lên tận cằm, thấy anh đi về hướng ngõ nhỏ, không nhịn được hỏi, “Cậu không về nhà à?”

“Ừ, đến chỗ Lý Chấp.”

Trong lòng Nguyễn Miên như có pháo hoa nở rộ, may là có thể đồng hành cùng anh thêm một đoạn đường nữa, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Từ ngõ nhỏ đến siêu thị nhà Lý Chấp có một đoạn ngắn đèn đường bị hỏng. Mùa đông trời thường tối sớm, những gia đình trong ngõ không mở cửa và bật đèn như mùa hè, giờ đã tắt đèn hết hoặc bật đèn nhưng lại đóng cửa.

Một tia sáng lọt qua khe cửa.

Tuyết đọng trong ngõ chưa được xử lý sạch sẽ, hai bên đường chật hẹp có vài ụ tuyết nhỏ, đế giày giẫm lên phát ra tiếng động.

Im lặng đi được một lúc.

Nguyễn Miên cố gắng lục tìm đề tài để nói chuyện, “Chuyện đó…”

“Hử?” Trần Ngật hỏi.

“Chuyện cậu giúp tôi bổ túc phần viết văn.” Nguyễn Miên khẽ cắn môi dưới, “Cám ơn cậu.”

“Không có gì.”

“…..”

Lại không có gì để nói.

Nguyễn Miên cau mày, nâng tay lên cào cào tóc phía sau tai, vạt áo khoác vì động tác này mà phát ra tiếng cọ xát.

Cô nghĩ rồi lại nghĩ, nhưng chưa nghĩ ra được gì, siêu thị nhà Lý Chấp đã ở ngay trước mắt, ánh đèn trong cửa hàng chiếu sáng một mảng lớn trước cửa.

Bọn họ đã đến một thế giới khác.

Nơi này có thể xem là một khu náo nhiệt trong ngõ nhỏ, cửa hàng rực rỡ muôn màu, bóng người qua lại, những đứa trẻ chạy loạn xạ.

Trần Ngật đứng trên bậc thềm, quay đầu nhìn Nguyễn Miên đi sau hai bước, nhớ ra cô và Lý Chấp khá thân, hỏi một câu khách sáo, “Có muốn vào ngồi một lát không?”

Nguyễn Miên lắc đầu, “Không, giờ muộn rồi, tôi phải về nhà.”

“Ừ, hẹn gặp lại vào năm sau.” Giọng điệu của anh vẫn bình thường, nói câu “hẹn gặp lại vào năm sau” chẳng khác gì “hẹn gặp lại vào ngày mai” vậy.

“….. Năm sau gặp lại.”

Trần Ngật chờ cô đi rồi mới nhấc chân đi vào cửa hàng, Lý Chấp đang kiểm kê số lượng ở cạnh kệ hàng, thấy anh vào thì giơ tay chỉ góc tường, “Đấy là rượu ba anh năm nay định biếu cho ông Trần, cậu mang về đi.”

Ông cụ nhà họ Trần và ông nội của Lý Chấp là anh em cùng nhau lớn lên từ thuở cởi chuồng tắm mưa, quan hệ vô cùng thân thiết. Sau khi nhà họ Lý xuống dốc, ông cụ Trần chưa bao giờ khinh thường ông nội Lý Chấp, vẫn thân thiết như anh em ruột. Nhà họ Lý không có đồ gì quý, vừa hay cha Lý Chấp giỏi nấu rượu, mà ông cụ Trần – con người của văn chương – lại thích thứ này, năm nào cha Lý Chấp cũng dựa vào tay nghề lão luyện ủ cho ông cụ Trần một bình rượu mới.

Trần Ngật còn chưa đi tới đã ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, chợt cười, “Thay ông cụ nhà em cảm ơn chú Lý nhé.”

“Khách sáo làm gì.”

Trần Ngật dựa vào kệ hàng bên cạnh, “Tết năm nay nhà anh ở đây hay quay về Khê Bình?”

“Về Khê Bình.” Lý Chấp gập sổ lại, “Ngày kia về.”

“Ờ, hôm đó em đưa nhà anh về.” Trần Ngật liếc anh một cái rồi nói nốt câu sau, “Nhân tiện đi thăm bà nội luôn.”

Hai năm trước, ông nội Lý Chấp được chẩn đoán mắc bệnh Alzheimer, sau đó thì đến Bình Thành chữa bệnh, mà bà nội Lý Chấp đi đứng bất tiện nên ở lại quê được gia đình chú hai của Lý Chấp chăm sóc.

Hồi nhỏ Trần Ngật từng trải qua một kỳ nghỉ hè ở quê Lý Chấp, được ăn kha khá bữa cơm do bà Lý nấu, nói muốn đến thăm cũng dễ hiểu.

Nhưng Lý Chấp biết, Trần Ngật muốn tìm lý do để lái xe đưa nhà bọn họ về hơn, không muốn gia đình họ mùa đông rồi còn phải ra bến chen chúc trên xe.

Lý Chấp gật đầu, “Ok, anh sẽ về nói với ba một tiếng.”

“Được, ngày kia mấy giờ đi?”

“Tám giờ, không nên xuất phát muộn quá, không lại tắc đường.” Lý Chấp trở lại phía sau quầy, “Cậu vừa mới nói chuyện với ai ngoài cửa đấy?”

Trần Ngật đi tới, “Nguyễn Miên.”

Lý Chấp nhướng mày, “Hai đứa đi cùng nhau hay vô tình gặp thôi?”

“Đi cùng nhau, chiều nay các bạn trong lớp cùng ra ngoài chơi, lúc về chung đường.” Trần Ngật lấy một chiếc kẹo cao su trên quầy, “Thôi, em về trước đây.”

“Ờ, đừng quên rượu đấy.”

“Không quên đâu.” Trần Ngật đi tới bê bình rượu lên, “Ngày kia gặp sau.”

“Bye.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.