Không Có Người Như Anh

Chương 30: Nguyễn Miên như nhìn thấy anh hồi trung học



Trần Ngật cũng hoàn hồn sau câu “Đã lâu không gặp”, thu lại sự kinh ngạc trong mắt, thật ra trong chín năm nay không phải anh không biết tí gì về cô.

Vào Tết Âm lịch hàng năm, thỉnh thoảng trong vòng bạn bè của Lý Chấp sẽ xuất hiện bóng dáng cô, anh cũng biết chút chút về chặng đường cô đã đi qua.

Biết trước đây cô từng quay về trường cũ để học lại.

Biết năm thứ hai đi thi, cô trở thành Trạng Nguyên khối tự nhiên của tỉnh.

Biết cô đến một thành phố ở phía Bắc học y.

…..

Những thông tin đứt quãng chẳng đủ để xâu chuỗi lại thành một ấn tượng hoàn chỉnh về cô, nhưng không phải hoàn toàn lạ lẫm không biết gì.

Trần Ngật chào hỏi xã giao rồi nhắc lại vấn đề bị cắt ngang trước đó: “Mấy người lính vừa được đưa đến đây phẫu thuật giờ thế nào rồi?”

Nguyễn Miên ấn nắp bút, đây là một thói quen nhỏ khi làm việc của cô: “Vẫn còn đang trong phòng cấp cứu, tình huống cụ thể thì phải đợi bác sĩ đi ra mới biết được.”

Trần Ngật cau mày, còn chưa kịp lên tiếng, Thẩm Du vì bị lãnh đạo gọi ra nói chuyện nên mới đến chậm một bước, anh ta chạy vội vào trong: “Trần Ngật, bọn Tiểu Chu thế nào rồi? Chỗ chỉ đạo Dư —”

Khi nói đến đây, anh ta cũng nhìn thấy nữ bác sĩ đứng đối diện với Trần Ngật, ban đầu vẫn chưa nhận ra, vài giây sau, Thẩm Du trừng mắt, giọng điệu cũng kinh ngạc: “Nguyễn Miên?”

Vốn tưởng rằng ở nơi tha hương gặp được một người bạn cũ đã đủ trùng hợp, Nguyễn Miên không ngờ còn gặp được người thứ hai. Cô đặt bút xuống, khẽ cười: “Là tôi, trùng hợp thật, cậu lại đến đây.”

Thẩm Du khẽ “Ồ”, nhìn bảng tên trên áo blouse của cô, lại nhìn cô một lượt rồi mới lắc đầu thở dài: “Sao cậu lại làm bác sĩ vậy, chẳng phải trước đây cậu muốn học Vật lý sao?”

Đã lâu rồi Nguyễn Miên không nghe người ta nhắc đến chuyện quá khứ, giờ quá khứ phủ bụi chợt bị vạch trần, ký ức như bị mở ra, trào dâng như thủy triều. Tim cô khẽ run lên một nhịp, ngón tay vô thức siết chặt mép bệnh án bên cạnh, giọng điệu lại rất thản nhiên: “Sau đó đi thi bị mất giải còn gì, nên không muốn tiếp tục đi con đường này nữa.”

Trước đây Thẩm Du là một người thích pha trò, giờ trưởng thành rồi tính cách vẫn như vậy, trong lời nói vẫn mang bóng dáng của ngày xưa: “Má, người tự tin nói chuyện cũng khác hẳn, trước đây tôi từng tự hỏi, một cô gái như cậu sao có thể học giỏi các môn tự nhiên đến vậy. Phải biết rằng trước khi cậu tới trường Trung học số Tám, tôi đã tôn Trần Ngật lên làm thần, không ngờ sau khi cậu đến, cậu ta đã bị tôi vứt xó luôn.”

“…..”

Nguyễn Miên vô thức nhìn sang Trần Ngật. Ánh sáng rực rỡ trong sảnh bao trùm lên dáng người cao ngất của anh. Dưới ánh sáng, khuôn mặt ấy vô cùng đẹp trai, tỷ lệ dài và rộng của khuôn mặt [1] hoàn hảo đến nỗi không thể tìm ra nửa điểm sai lầm, khói bụi mệt mỏi cũng chẳng lấn át được phong phái phi phàm kia.

[1] Nguyên văn là “三庭五眼”: là tỷ lệ chiều dài và chiều rộng khuôn mặt. Theo tiêu chuẩn vẻ đẹp trên khuôn mặt, ai không đáp ứng được tỷ lệ này thì sẽ không đạt tiêu chuẩn khuôn mặt lý tưởng. Nó cũng được sử dụng để đánh giá một người đàn ông đẹp, tuy nhiên, tỷ lệ này là rất thấp ở những người nổi tiếng, trừ khi họ phẫu thuật thẩm mỹ.

So với khuôn mặt gầy gò thời cấp ba, các đường nét trên gương mặt trở nên sắc sảo hơn nhiều, góc cạnh bị năm tháng bào mòn càng trở nên rõ nét và chín chắn, nam tính hơn ngày trước.

Chỉ có đôi mắt kia là không khác gì trong ký ức.

Cô lặng lẽ thu lại tầm mắt, đưa tay chỉ sang hướng bên cạnh: “Phòng phẫu thuật ở bên kia, các cậu có thể đến đó chờ, có vấn đề gì cứ nói với chúng tôi.”

“Ok.” Thẩm Du khoác vai Trần Ngật rồi đi thẳng, tay vô tình chạm phải thứ gì đó dinh dính trên cánh tay anh, nâng lên xem, hóa ra là máu.

Anh ta không khỏi chửi bậy một câu: “Fuck! Mày bị thương sao không nói hả? Gắng gượng như thế để làm gì?”

Hình như lúc này Trần Ngật mới phản ứng lại, nghiêng đầu nhìn tay áo bị rách một chỗ trên cánh tay trái, vải vóc đã thấm đẫm máu.

Anh cười nhạo Thẩm Du cứ thích làm to chuyện: “Vết thương bé tí mà mày cứ làm quá lên.”

“Làm quá mẹ mày! Nói nhảm vl!” Thẩm Du hùng hùng hổ hổ, bảo bọn Lâm Tùy ra chỗ phòng phẫu thuật chờ trước, mình thì lại đi đến bàn chẩn đoán: “Nguyễn Miên, cậu có rảnh không? Cánh tay Trần Ngật bị thương rồi.”

Nguyễn Miên ngẩng đầu lên khỏi bệnh án, bắt gặp ánh mắt Trần Ngật đang nhìn lại đây, cố nén sự bối rối trong lòng xuống rồi cất bút vào túi áo, cầm sổ bệnh án đi tới: “Được rồi, đi theo tôi.”

Phòng xử lý chỉ có hai y tá túc trực, trung tâm y tế này được bên phòng cháy chữa cháy dựng lên tạm thời, ngoài mấy phòng phẫu thuật, các phòng còn lại có rất ít giường bệnh, chỉ những trường hợp hơi nghiêm trọng một chút mới được nghỉ lại trong đó, đợi mấy hôm nữa chuyển tới bệnh viện bên ngoài khu vực thảm họa.

Lúc Trần Ngật và Thẩm Du theo Nguyễn Miên vào, Vu Châu vốn đang nằm trên giường bệnh định đứng dậy chào hai người lại bị Nguyễn Miên quát: “Nếu muốn miệng vết thương vỡ ra thì cậu cứ tiếp tục cử động đi.”

Vu Châu nằm xuống không được mà đứng lên cũng không xong, đành phải cầu cứu Trần Ngật: “Đội trưởng…”

Trần Ngật đi đến bên giường vén ống quần bị cắt của cậu ta lên xem, trên băng gạc đã có máu thấm ra. Anh đưa tay vỗ bả vai Vu Châu động viên: “Không sao, cứ nghe lời bác sĩ.”

“Rõ!”

Bên kia, Nguyễn Miên đã bảo y tá chuẩn bị dụng cụ sạch sẽ. Chờ Trần Ngật đi tới, cô bảo anh ngồi lên ghế, cụp mắt nhìn hai cánh tay anh, hỏi: “Bên trái hay bên phải?”

“Bên trái.” Trần Ngật cởi áo khoác bên ngoài ra, bên trong là áo lính ngắn tay màu xanh biếc, để lộ một đoạn cánh tay thon dài rắn chắc, trên cánh tay có một vết trầy lớn và bầm tím, vết thương rất sâu, bên trên là cát và bụi bặm còn sót lại, vết máu loang lổ.

Nguyễn Miên đeo khẩu trang và găng tay vào, đầu tiên dùng nhíp gắp cát bụi trên miệng vết thương ra giúp anh. Môi trường xung quanh và trang thiết bị hạn chế, ánh sáng không đủ mạnh.

Cô chỉ có thể tiến lại gần, cách một lớp khẩu trang, hơi thở ấm áp của cô khẽ dừng trên miệng vết thương. Trần Ngật chăm chú nhìn sườn mặt của cô, nhớ đến cảnh cô lao lên chắn trước mặt Vu Châu trong cơn dư chấn vừa nãy, trong lòng rối như tơ vò.

Một lúc sau, anh mới nhìn sang chỗ khác.

Loại vết thương này còn khó xử lý hơn khâu vết thương lại, có mấy hạt cát hơi sâu, bị nhíp đụng vào gây ra từng hồi đau đớn.

Nửa tiếng trôi qua, trên thái dương của Nguyễn Miên lấm tấm mồ hôi, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm miệng vết thương không chớp mắt, động tác trên tay vẫn đâu ra đấy.

Xử lý cát bụi xong, lúc chuẩn bị khử trùng vết thương, Nguyễn Miên thẳng lưng lên rồi nhìn Trần Ngật, lúc này mới hỏi: “Có đau không?”

Đối với Trần Ngật loại đau đớn này chỉ như bị kiến cắn, không cảm thấy gì nhiều. Anh nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Miên, lắc đầu đáp: “Không sao, không đau.”

Nguyễn Miên ngước nhìn một lớp mồ hôi mỏng trên trán anh, cảm thấy lời anh nói chẳng có sức thuyết phục cho lắm, nhưng cô không biết nên nói gì để an ủi, chỉ dịu giọng như đối xử với các bệnh nhân bình thường khác: “Vậy là tốt rồi.”

Trần Ngật khẽ “Ừ” rồi nhìn sang hướng khác.

Cả quá trình, Thẩm Du chỉ khoanh tay đứng bên cạnh trò chuyện với Nguyễn Miên, trong lúc vô tình thuận miệng hỏi tại sao cô lại đến đây lúc này.

Nguyễn Miên không ngẩng đầu đã trả lời: “Nửa tháng trước chúng tôi đến đây tập huấn, lúc trận động đất xảy ra, chúng tôi đang ở ngay đây, sau đó thì không đi nữa.”

Thẩm Du nhướng mày: “Vậy nhóm bọn cậu chính là đội ngũ y bác sĩ đầu tiên được thành lập ở đây theo lời mọi người nói đúng không?”

“Chắc thế.” Nguyễn Miên quay đầu lấy cồn để sát trùng: “Tình hình lúc đó nguy cấp quá, người bên ngoài không vào được, bọn tôi cũng không thể ra ngoài, ở lại là lựa chọn duy nhất.”

“Cũng không hẳn, dù lúc đó bọn cậu có thể ra ngoài, tôi nghĩ chắc mọi người cũng không đi.” Thẩm Du dựa lưng vào tường, mỉm cười: “Lúc trước bệnh viện Hiệp Hòa các cậu họp ở bên ngoài, chắc người kia là cấp trên của bọn cậu nhỉ, hỏi mọi người ai là con một thì có thể xin rút, chẳng ai giơ tay cả.”

Động tác của Nguyễn Miên dừng lại, hơi bất ngờ vì không biết tại sao anh ta lại biết chuyện này.

Thẩm Du nói: “Lúc đó tôi đang nghỉ ngơi ở đằng sau, mấy người vỗ tay cổ vũ các cậu đều là đồng đội của tôi hết đấy, nhưng mà lúc đấy tôi không phát hiện ra cậu.”

Nguyễn Miên khẽ cười, không nói gì nữa.

Việc xử lý còn lại nhanh hơn nhiều, mười ngón tay Nguyễn Miên cuốn băng thoăn thoắt rồi kết một nút thắt vuông vức đẹp mắt.

Còn chưa kịp dặn dò mấy câu, Lâm Gia Hủy đã vội vàng chạy từ bên ngoài vào: “Nguyễn Miên, không biết tại sao Tiểu Hồ cứ khóc mãi không ngừng, em mau đi xem xem.”

Tiểu Hồ là cô bé tối qua yêu cầu Nguyễn Miên kể chuyện cổ tích cho. Từ lúc được cứu ra đến bây giờ, đây là lần đầu tiên tâm trạng không ổn định dữ dội như vậy. Hai bác sĩ trực đêm nay đều là những người mới học vài câu thủ ngữ nên không thể giao tiếp với cô bé được, lúc này mới phải nhờ người của bệnh viện Hiệp Hòa đến tìm Nguyễn Miên.

“Em đi xem tình hình chỗ Tiểu Hồ thế nào đã, bệnh nhân này giao cho chị nhé, chị kiểm tra xem cậu ấy còn vết thương nào khác không.” Nguyễn Miên giao Trần Ngật cho Lâm Gia Hủy, không kịp nói gì với anh đã đứng dậy tháo găng tay ra vứt vào thùng rác bên cạnh, sốt ruột chạy ra ngoài.

“Được.” Lâm Gia Hủy ngồi vào chỗ cô, vừa mới đeo khẩu trang lên, Trần Ngật đã nhanh tay lấy áo khoác rồi đứng dậy.

Anh cầm áo khoác, dáng người cao ráo, áo khoác đã bị bẩn nên Trần Ngật không khoác lên người mà chỉ cầm trên tay, nói với Lâm Gia Hủy: “Không cần đâu, không có vết thương khác.”

Lâm Gia Hủy kéo khẩu trang xuống: “Thật không? Hay là để tôi kiểm tra cho cậu xem sao, nếu không lúc nữa bác sĩ Nguyễn quay lại hỏi tôi lại không biết ăn nói thế nào.”

Trần Ngật đứng thẳng dậy, lời nói rất khách sáo: “Thật sự không sao, chúng tôi còn có nhiệm vụ, cảm ơn chị trước.”

Lâm Gia Hủy cười: “Không có gì.”

Vu Châu vừa nãy còn tỉnh táo mà giờ mệt đến nỗi ngủ thiếp đi rồi, Trần Ngật đi lúc nào cũng không biết, ngáy rõ là vang.

Trần Ngật giúp cậu ta vén chăn quấn trên chân sang một bên, Thẩm Du cũng đi tới, thấy cái dáng ngủ của cậu nhóc thì bật cười: “Đi thôi, đến phòng phẫu thuật xem xem.”

“Ừ.”

Hai người một trước một sau ra ngoài. Bên chỗ phòng phẫu thuật, mấy người Lâm Tùy đang chờ bọn họ, thấy Trần Ngật và Thẩm Du đi tới thì đỏ mắt nói: “Trần đội, Thẩm đội, Tiểu Chu vừa được đẩy ra, bác sĩ nói…”

Lúc đó Tiểu Chu bị một khối bê tông đè lên chân, lúc được cứu ra nửa người dưới đầy máu, Trần Ngật đã sớm tính đến tình huống tồi tệ nhất.

Lúc này, anh mím môi dưới, trầm giọng hỏi: “Bác sĩ nói gì?”

“Nói, nói…” Lâm Tùy thật sự không đành lòng, mới nói vài câu, nước mắt đã chảy ra.

Trần Ngật nghiêm nghị quát: “Khóc cái gì! Từ ngày đầu tiên đi lính tôi đã nói với các cậu rồi, nếu chọn con đường này thì phải chuẩn bị tâm lý cho những tình huống xấu nhất, nặng thì hy sinh nhẹ thì xuất ngũ sớm, đã quên hết rồi à?!”

“Không quên!” Lâm Tùy lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Bác sĩ nói chân trái của Tiểu Chu có thể bị tàn tật vĩnh viễn.”

…..

Trên hành lang yên tĩnh hồi lâu, Trần Ngật đứng trước cửa sổ hành lang, đối diện là những túp lều xanh biếc như sườn núi, trong bóng đêm, những bóng người lờ mờ đi đi lại lại.

Anh chống hai tay lên cửa sổ một lúc, cuối cùng vẫn mặc áo khoác rách bươm kia vào, quay đầu lại nói: “Về đơn vị trước đã, chuyện khác để lúc nào cứu viện xong thì nói sau.”

“Rõ!”

Thẩm Du nhanh chân theo kịp tốc độ của Trần Ngật, giọng điệu lo lắng: “Trước khi tới đây Tiểu Chu đã vượt qua sát hạch tổng hợp của đội, đơn xét duyệt đã giao cho chỉ đạo Dư rồi, bây giờ…”

“Về rồi nói sau.” Nét mặt Trần Ngật bình tĩnh, bước nhanh như gió, lúc đi đến bãi đất trống ở bên ngoài tình cờ gặp Nguyễn Miên quay lại sau khi dỗ Tiểu Hồ xong, bước chân dừng lại.

Thẩm Du thấy bọn họ có chuyện muốn nói nên đi trước.

Nguyễn Miên ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt là tơ máu do mệt mỏi và thức đêm quá độ tạo thành: “Bác sĩ Lâm đã kiểm tra cho cậu xong rồi à?”

Trần Ngật lắc đầu: “Không kiểm tra, tôi không sao.”

“Ừ được rồi, nhớ đến trung tâm thay băng cho vết thương trên cánh tay cậu.” Nguyễn Miên nói: “Nếu tôi không ở đó, cậu tìm bác sĩ khác của Hiệp Hòa cũng được, tôi sẽ nhắn với các bác sĩ trong đội y tế trước.”

“Được, làm phiền cậu.” Trần Ngật hỏi: “Cô bé kia thế nào rồi?”

Nguyễn Miên nghiêm túc như đang báo cáo công việc: “Đã ngủ rồi, có thể do sợ hãi quá nên sốt nhẹ, cho nên cảm xúc mới bất ổn.”

Có lẽ Trần Ngật cũng thấy cô nghiêm túc quá, nhưng giờ anh không có tâm trạng để nói đùa nên chỉ nói: “Vậy thì tôi đi trước đây.”

“Ừ.”

Nguyễn Miên đút tay trong túi áo theo thói quen, nhìn anh bước đi, bóng đêm kéo dài bóng anh, cô không nhịn được lên tiếng: “Trần Ngật.”

Người đàn ông đã đi được một quãng chợt quay đầu lại, động tác vẫn mang theo bóng dáng năm nào, khoảnh khắc ấy, Nguyễn Miên như nhìn thấy anh hồi trung học.

Chín năm trôi qua, giữa bọn họ đã có sự thay đổi, Trần Ngật không còn là người đứng đó chờ cô mở miệng nữa, anh tiến lên hai bước: “Sao vậy?”

Ánh mắt Nguyễn Miên rơi trên mặt anh, hơi mỉm cười: “Chú ý an toàn.”

Anh ngạc nhiên một lúc, sau đó mới khẽ “Ừ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.