Không Có Người Như Anh

Chương 69: Ngoại truyện 2: Giang Nhượng



Mùa hè năm 2019, khi đang bận sứt đầu mẻ trán với một dự án mới, Giang Nhượng nhận được một email đến từ trong nước.

Người gửi là Lương Dập Nhiên.

Lương Dập Nhiên là bạn thân của anh thời trung học, và là người duy nhất vẫn thường xuyên liên lạc với anh kể từ khi anh ra nước ngoài.

Ngoài những lời thăm hỏi như mọi khi, trong email còn có một bức thiệp cưới.

Cô dâu Mạnh Tinh Lan là thanh mai trúc mã của Lương Dập Nhiên, cũng là một người bạn khác của Giang Nhượng hồi cấp ba. Đám cưới sẽ được tổ chức vào ngày mùng 6 tháng 6.

Đi kèm với thiệp mời là một bức ảnh chụp.

Đó là tấm ảnh tốt nghiệp của bọn họ năm xưa, trong ảnh có sáu người: Anh, Lương Dập Nhiên, Mạnh Tinh Lan, Th.ẩm Du, Trần Ngật.

Và —

Người được anh cất giấu trong lòng nhiều năm, người khiến anh nhớ mãi không quên lại chẳng dám nhớ.

Cuối mùa hè năm 2008, trường Trung học số Tám chào đón một năm học mới, khuôn viên trường bỏ trống hơn một tháng nay đang mở cửa đón chào những gương mặt vừa xa lạ vừa tươi tắn.

Có mấy chàng trai đang đứng trên hành lang tầng ba ở một khu dạy học phía Nam.

Cây ngô đồng trước tòa dạy học cao đến tận mây, cành cây vươn dài che kín bầu trời, trong gió thoang thoảng hơi thở của mùa hạ.

Chàng trai khoác tay lên lan can, nửa người trên rướn ra ngoài, đầu cúi xuống, nheo mắt nhìn những bóng người đi lại bên dưới.

Bên tai là tiếng nói chuyện như có như không.

Chủ đề trò chuyện của bọn con trai không bao giờ thoát khỏi ba thứ: giày, game và bóng rổ. Giang Nhượng nghe mãi cũng chán, giơ tay ngoáy lỗ tai sau đó đứng thẳng dậy, tay rung lan can hai cái.

Anh thở dài đầy chán chường, quay người bước vào lớp.

Học kỳ mới, Giang Nhượng và mấy đứa bạn thân trước kia bị tách ra mỗi đứa một lớp, chỉ có mỗi một người vẫn học cùng mà chẳng hiểu sao hôm nay lại không tới.

Mãi mới tới giờ vào lớp, trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Giang Nhượng hạ cái chân đang gác trên ghế xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc Chu Hải dẫn Nguyễn Miên tới, anh là người đầu tiên chú ý đến.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa theo quy định của trường học, làn da vô cùng trắng.

Chu Hải từng dạy bọn Giang Nhượng nên anh khá thân thiết với thầy, bình thường hay nói đùa mấy câu. Anh huýt sáo trêu thầy, trong lúc vô tình, ánh mắt lướt qua cô gái đứng bên cạnh.

Cô ấy là học sinh học kỳ này mới chuyển đến, tên là Nguyễn Miên.

Nguyễn trong Nguyễn điêu hoán tửu.

Miên trong giấc ngủ.

Lúc ấy Giang Nhượng vẫn chưa biết cái tên này sẽ trở thành tiếc nuối của cả đời mình. Anh của năm đó vì nhìn thấy sự lúng túng và bối rối không biết nói gì của cô gái nên đã vỗ tay đầu tiên phá vỡ cục diện bế tắc.

Vốn là một hành động vô tình, lại khiến người ta thấy ấm lòng.

Chắc do học kỳ mới quá nhàm chán, hơn nữa trong lớp không có bạn nào thân thiết nên Giang Nhượng vô cùng tò mò với cô bạn cùng lớp mới tới này.

Nhất là sau khi biết điểm thi.

Giang Nhượng bị shock vì số điểm ngoài dự đoán của cô, cố tình đi tới khen cô mấy câu, nhưng hình như Nguyễn Miên đã quen với việc này rồi, thậm chí còn nói đùa đợi lần sau thi tất cả các môn anh sẽ không nghĩ như vậy nữa đâu.

Lúc ấy Giang Nhượng không hiểu ý của cô lắm, mãi đến khi kỳ thi tháng đầu tiên sau khi khai giảng kết thúc, Nguyên Miên để lộ khuyết điểm trong những môn học khác, anh mới sực hiểu ra.

Mà khi đó, vì cùng chơi chung với Mạnh Tinh Lan, mối quan hệ giữa anh và Nguyễn Miên nói thân thì không hẳn, nhưng lại thân hơn các bạn khác trong lớp.

Thỉnh thoảng còn có thể đi ăn chung với nhau.

Tiếp xúc một thời gian dài vẫn không đủ khiến Giang Nhượng nhận ra tình cảm khác thường của mình dành cho Nguyễn Miên. Anh tưởng mình chỉ xuất phát từ sự tò mò cho nên mới chú ý đến cô nhiều hơn, xuất phát từ sự quan tâm dành cho bạn bè nên mới đề nghị nghỉ đông sẽ dạy kèm cho cô.

Mặc dù thành tích môn Toán của anh không bằng cô nhưng cũng chẳng kém những người khác là bao, vốn không cần tốn nhiều thời gian và công sức.

Mà tất cả những chuyện đó, chỉ là anh tự lừa mình dối người mà thôi.

Đáng tiếc thay, sự rung động ấy đã đến chậm một bước, một bước này tưởng chừng chỉ bé bằng bàn tay, ngờ đâu đó là một khoảng cách xa xôi đến nỗi anh chẳng có cách nào vượt qua được.

Việc Nguyễn Miên thích Trần Ngật cũng giống như việc anh thích cô vậy, tự cho rằng đã giấu đủ sâu, không ngờ người không nên biết thì lại biết.

Còn người nên biết lại nhận ra vào một thời điểm không thích hợp.

Vận mệnh cứ luôn thích trêu đùa người ta như thế đấy.

Sự xa cách của Nguyễn Miên giống như trong dự đoán, Giang Nhượng chẳng còn cách nào khác ngoài việc nhìn bản thân bị đẩy ra khỏi thế giới của cô từng bước.

Năm lớp 12, Giang Nhượng và Nguyễn Miên không còn chơi với nhau nữa, thỉnh thoảng có hoạt động tập thể, anh có thể tránh được thì sẽ tránh.

Tối hôm liên hoan chia tay, Giang Nhượng trông thấy Nguyễn Miên nhìn về phía Trần Ngật, ánh mắt ấy tràn ngập tiếc nuối và khổ sở, khi đó anh từng muốn nói cho Trần Ngật biết tình cảm của cô.

Muốn cạnh tranh công bằng với Trần Ngật.

Nhưng cạnh tranh công bằng kiểu gì đây?

Ngay từ đầu Nguyễn Miên đã không cho anh bất kỳ cơ hội nào, Trần Ngật sẽ mãi là người chiến thắng, trong cuộc cạnh tranh này, ngay cả quyền dự thi anh cũng không có.

Sau khi tốt nghiệp, Trần Ngật ra nước ngoài du học, Nguyễn Miên quay về trường Trung học số Sáu học lại, Thẩ.m Du vào trường quân đội, anh, Lương Dập Nhiên và Mạnh Tinh Lan đến thành phố S.

Sáu người bọn họ, mỗi đứa một nơi, chẳng hề gặp lại.

Mãi đến mùa đông năm tư đại học, anh và Mạnh Tinh Lan đến Đại học Q tham gia thi đấu với tư cách là đại diện cho trường. Trước ngày xuất phát, Giang Nhượng chạy quanh sân vận động hết vòng này đến vòng khác.

Cơn gió đêm đông lạnh buốt, cũng giống như nội tâm của anh vậy, bên ngoài thì nóng rực nhưng bên trong đã bị thủng lỗ chỗ từ lâu rồi.

Gặp nhau là điều không thể tránh khỏi, lúc này đây, Giang Nhượng không vòng vo nữa, bề ngoài là muốn cô cho mình một lời giải thích, thực chất anh chỉ muốn tìm cho mình một lý do để từ bỏ hoàn toàn mà thôi.

Nguyễn Miên nói với anh rằng, trước khi tới trường Trung học số Tám, cô đã quen Trần Ngật rồi.

Cô nói gặp ai và thích ai suy cho cùng chính là số mệnh của mỗi người, may mắn sẽ được đáp lại, còn nếu không may, người ta gọi là kiếp nạn.

Anh thật may mắn vì được gặp cô.

Nhưng vẫn không đủ may mắn, vì chỉ là gặp mà thôi.

Cuối cùng Giang Nhượng quyết định về nước tham dự đám cưới của Lương Dập Nhiên và Mạnh Tinh Lan, lại không ngờ lần này mới là tạm biệt thật sự.

Từ chỗ Lương Dập Nhiên, anh biết Nguyễn Miên và Trần Ngật đã gặp lại nhau từ trước.

Hóa ra từ đầu đến cuối chỉ có anh là người kém may mắn. Thôi như vậy cũng được, giữa anh và cô nên có một người được như mong muốn.

Nếu có thể, anh hy vọng người đó là cô.

Ngày hôm ấy, Giang Nhượng gặp được Nguyễn Miên, cô vẫn giống như trước đây, lúc cười rộ lên trông thật xinh đẹp, nhưng chỉ có lúc nhìn anh, trong ánh mắt cô luôn tràn ngập sự phức tạp khó tả.

Anh cố gắng khiến mình trông thoải mái hơn, cố giấu sự khổ sở và chua chát vào tim để nói ra những lời đó, giống như lúc cô khuyên anh từ bỏ và tiến về phía trước.

Đêm ấy, Giang Nhượng chắn rượu thay Lương Dập Nhiên hết ly này đến ly khác, nhưng đầu óc vẫn luôn tỉnh táo giống như lỗ thủng trong tim kia vậy.

Khổ sở và tiếc nuối đều hiện rõ.

Anh thấy bóng lưng Trần Ngật đi khỏi hội trường hôn lễ, cho nên sau khi kết thúc anh cố tình giả vờ say đi về phòng, chờ Trần Ngật đến hỏi, chờ kiếm cớ ầm ĩ, thậm chí là đánh nhau với cậu ấy.

Nhưng Trần Ngật lại dừng bước.

Giang Nhượng nằm trên giường, mở to mắt nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ. Một lúc lâu sau, chỉ nghe thấy tiếng Trần Ngật mở cửa rời khỏi đây, anh nhắm mắt buông tiếng thở dài.

Trần Ngật vẫn để lại cho anh chút tôn nghiêm cuối cùng.

Có vài lời, không nên biết từ chỗ anh, cũng không nên phá vỡ tình bạn giữa bọn họ, dù mấy năm nay Giang Nhượng cố tình xa lánh Trần Ngật vì không thể vượt qua rào cản trong lòng.

Nhưng có lẽ Trần Ngật không biết, Giang Nhượng vẫn luôn là Giang Nhượng ngày đó.

Là một phần không thể thiếu trong những năm tháng tuổi trẻ của cậu ấy.

Đối với Giang Nhượng, buổi tối hôm đó cực kỳ dài, anh không ở lại khách sạn mà xuống dưới tầng đi dọc theo con đường về phía trước, mãi đến tờ mờ sáng mới dừng chân.

Giang Nhượng đứng nơi phố phường xa lạ, ngắm ánh bình minh đang lên, anh lấy di động ra xóa hết những thứ liên quan đến Nguyễn Miên.

Dừng ở đây thôi.

Tình cảm đã theo anh từ năm 16 tuổi đến nay.

Cuối cùng cũng kết thúc trong sự tiếc nuối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.