Không Có Tiền Ly Hôn

Chương 26



Con người đều có tư dục, nhưng xương thịt thể xác lại có hạn chế, năng lượng chung quy vẫn có hạn, mà dù có là ai, trăm năm sau rồi cũng sẽ chết đi. Vậy nếu xuất hiện một ‘con người’ không gì không làm được, không chuyện gì không hay, vĩnh viễn bất tử thì sao?

Các sĩ quan ngồi đó đều không khỏi sợ hãi, ghé tai nhau bàn bạc, chỉ riêng Adrian đã sớm suy nghĩ từ lâu, hắn không cùng thảo luận mà hỏi người đang ngồi bên tay phải mình: “Cậu muốn gì?”

Mọi người ngưng thảo luận, nhìn về phía hắn.

Chung Yến thản nhiên ngồi xuống, mặt không đổi sắc nói: “Tôi không hiểu cậu đang hỏi gì.”

“Cậu hiểu.” Adrian gay gắt nói, “Cậu ngàn dặm xa xôi để tới đây chỉ vì truyền lại lời cảnh báo này thôi ư? Lừa họ thì có thể, nhưng không lừa được tôi đâu. Nếu như chúng ta xác định hợp tác, cậu muốn gì?”

Chung Yến nhẹ nhàng thở ra, thong thả nói: “Các nghị viên lấy Pearson dẫn đầu đang cho rằng thành viên của Thượng nghị viện có vấn đề. Họ cho rằng kết cấu ‘bàn tròn’ bình đẳng mười hai ghế nên đổi thành một ‘kim tự tháp’, dự thảo này đang được xem xét. Nếu họ hành động nhanh, ngay năm sau sẽ được đưa vào danh sách quan trọng, thậm chí có khả năng sẽ chính thức được phổ biến trước cả ‘Lệnh Vinh dự’.

Vừa rồi mọi người đã nghe y nói qua về ‘Lệnh vinh dự’ là gì. Để bảo vệ hòa bình Liên Bang, gia tăng hiệu suất của xã hội, từng bước huỷ bỏ và thay thế chế độ phạt tiền, bóc lột tài sản và quyền lực. Nói cách khác, nếu bây giờ chỉ cần bỏ ra một khoản tiền phạt là có thể từ chối đề nghị, sau này sẽ đổi thành hình thức phạt tù.

Lấy phục tùng trí tuệ nhân tạo làm vinh dự, đây chính thứ mang tên ‘Lệnh vinh dự’.

“Cho dù sang năm tới, tôi cũng mới chỉ hai mươi tám tuổi, tuổi này ở Thượng nghị viện là quá trẻ. Huống hồ tôi mới ngồi lên ghế Thượng nghị viên không bao lâu, một khi cơ cấu quyền lực bên trong thay đổi, tôi nhất định là một trong những người bị tước quyền phải đứng mũi chịu sào.

Người ta vẫn đồn vị Thượng nghị viên truyền kỳ này lấy số tuổi kinh người mà leo tới vị trí đó, đằng sau chắc chắn không thể không có bàn tay nâng đỡ của đại gia tộc Yate có tuổi đời hàng trăm năm. Nếu là người biết chút nội tình còn sẽ biết tộc trưởng gia tộc Yate – Stalvern Yate khi tại vị không ngừng có mâu thuẫn với Nghị viên Bard Pearson. Hai người lập bang kết đảng chẳng những trong Thượng nghị viện mà còn ra cả giới thượng tầng của Thủ đô tinh, địa vị hai bên ngang nhau, là hai người nắm giữ quyền lực trên nhất trong suốt mười năm dài.

Stalvern dù đã thoái vị, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn, việc ông ta có thể đưa Chung Yến lên vị trí kia chính là minh chứng. Đáng tiếc cái bóng của kẻ thoái vị có lớn hơn nữa cũng chẳng địch lại người đang tại vị. Nếu lão Bard còn đang đứng ghế nhất quyết muốn cải cách, nhất định sẽ nhằm vào Chung Yến đầu tiên, như vậy vị trí của Chung Yến xác thực khó mà bảo toàn.

Chung Yến chỉ nói mình trẻ tuổi nên phải đứng mũi chịu sào, nhưng những sóng cuộn biển ngầm này, các sĩ quan cao cấp ngồi đây đều hiểu cả. Song, người đứng sau lưng Chung Yến lại chính là ông ngoại của Adrian, điểm này cũng thật khó xử, vì thế mọi người đều chỉ ngầm hiểu lý do ‘còn quá trẻ’ này mà không nói thêm lời nào khác.

“Vậy nên mục đích ngài muốn ngăn chặn họ là vì bảo vệ vị trí của mình ư?” Một sĩ quan hỏi.

Chung Yến khẽ gật đầu, chấp nhận cách nói này.

Adrian không tiếp tục hỏi nữa, xem như cũng tiếp nhận lý do này, nói với Chung Yến: “Còn lại không cần cậu nghe nữa.”

Hắn đứng lên mở cửa phòng họp, dặn hai vệ binh ngoài cửa: “Dẫn người về trong xe tôi.”

Chung Yến đi theo hắn tới cửa, lấy thân che khuất ánh nhìn từ sau rồi cẩn thận thò tay khỏi áo choàng, giật giật áo Adrian.

Động tác này họ đã quen thuộc từ nhiều năm về trước. Adrian và Chung Yến đều không thích nói chuyện riêng trước mặt người khác, nếu ở nơi đông người có chuyện cần nói, Adrian có thể cúi đầu nói vào tai Chung Yến, nhưng Chung Yến lại không với tới Adrian. Do vậy, mỗi lần có điều muốn nói, y đều kéo áo Adrian một chút, chờ hắn cúi người mới ghé vào tai mà nói.

Lần này, Adrian cũng đáp lại động tác, nhưng thay vì đưa tai qua, hắn lại ghé vào tai Chung Yến, dùng giọng rất đỗi nhẹ nhàng nhưng lạnh băng nói: “Nghe kỹ đây, còn dám kéo áo tôi nữa thì đừng trách tôi phế tay cậu.”

Chung Yến lập tức rụt tay về trong áo choàng lớn, nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ muốn hỏi là xe cậu có khoá không thôi.”

“Cửa xe không khoá, nhưng hệ thống lái thì có. Ngoài cửa đều là vệ binh, vậy nên an phận đi, đừng nghĩ tới chuyện lái xe chạy trốn.”

“Tôi không mà.” Chung Yến oan uổng biện hộ. Adrian chẳng lọt tai, vẫy vệ binh dẫn người rời đi.

Chung Yến vốn tưởng rằng sau khi mang đến tin tình báo quan trọng như vậy, Adrian sẽ ôn hoà với mình hơn một chút, không ngờ đối phương lại không hề có ý cảm kích, vẫn hung dữ với y như thế.

Che giấu mất mát trong đáy mắt, y đi theo vệ binh.

“Chỉ huy…”

Adrian đưa tay ra, ngăn một sĩ quan đang định nói lại, “Tôi biết mọi người đinh nói gì. Nhân cách của trí tuệ nhân tạo xảy ra biến hoá, mưu cầu khống chế của nó cũng càng lớn hơn. Vì vậy chúng ta cũng nên thay đổi phương hướng phát triển từ tìm kiếm ổn định sang toàn lực gia tốc cho kế hoạch, đúng chứ?”

Nói xong lời anh ta muốn nói, sĩ quan nọ nghe ra sự hơi không đồng tình từ giọng hắn, ngượng ngùng đáp: “Vâng… Đúng vậy. Trước đây chúng ta đã định ra quy hoạch phát triển nhưng với tiền đề là trí tuệ nhân tạo không thay đổi, nhưng chẳng ai ngờ rằng nó lại thay đổi cả.”

Một người khác phụ hoạ: “Đúng vậy. Hiện giờ Điệp đã có ý thức tự chủ tập quyền, bên cạnh còn có những người ở thượng tầng thần phục, nếu như mặc kệ cho bọn chúng phát triển thành một hình dạng mới, vậy thì lực không chế của nó đối với Liên Bang cũng sẽ tăng lên. Chúng ta còn tiến hành tuần tự như trước chẳng khác nào tự níu tay mình, rơi vào bị động.”

“Cũng may chúng ta đã biết được tin này, hiện giờ nếu lập tức bố trí cũng chưa chắc đã muộn.”

Adrian trầm mặc nghe một bàn các quân sĩ nhiệt tình thảo luận biện pháp cụ thể, Fayn hỏi: “Chỉ huy, cậu vẫn đang nghi ngờ độ chân thực của tin tình báo này sao? Thứ cho tôi nói thẳng, những tài liệu mà khi nãy Đặc phái viên mang ra đều rất khó làm giả được.”

Những sĩ quan khác cũng không mở miệng. Mặc dù các vị trí quan trọng trong cao tầng quân đội Navi đều lấy Adrian làm chính, nhưng phó chỉ huy cũng đã theo y từ thời học sinh, quan hệ giữa hai người rất thân cận, cũng như khi nhắc tới vị Thượng nghị viên vừa ra ngoài không lâu kia, hầu hết thời điểm chỉ có phó chỉ huy dám mở lời.

“Tôi biết, chỉ là…”

Adrian dừng lại, một lát sau hắn đưa tay gãi mũi, nói: “Mọi người nói có lý, nhưng cũng không cần gấp một hai ngày. Chuyện lớn như vậy, chờ phòng tình báo xác nhận lại rồi bố trí cụ thể cũng chưa muộn. Tình báo dù chân thực, nhưng nguồn tình báo thực tế lại không thể tin, dù thế nào cũng phải chờ kết quả chúng ta điều tra ra rồi nói. Tan họp, phó chỉ huy ở lại.”

Các quân quan đi hết, Fayn mới cau mày nói: “Cậu sao thế? Cẩn thận như vậy chẳng giống cậu chút nào.”

“Xác nhận tình báo mất bao lâu?” Adrian hỏi.

“Giữa trưa mới bố trí ổn thoả, chuyện của Thủ đô tinh tin tức truyền đi một lần cũng phải đến mấy ngày. Địa vị của mật thám chúng ta ở Thủ đô tinh chỉ sợ không đủ cao, chưa biết chừng còn cần liên lạc với người của ‘Tiêu bản’, như vậy… Muốn có tin tức chính xác cũng phải mất nhiều ngày.”

Adrian trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, chậm rãi nói: “Nhắn với phòng tình báo, thêm một việc cần xác nhận… Tra xem Chung Yến và Bard Pearson có từng tiếp xúc với nhau không, bất kể hình thức tiếp xúc nào.”

Fayn giật mình, vội hỏi: “Có ý gì? Cậu nghi ngờ đây là cái bẫy?”

“Lý do của cậu ta không thuyết phục được tôi.” Adrian nói, “Mất nhiều công sức như vậy, còn không tiếc quy hàng kẻ địch, chỉ vì giữ được vị trí của bản thân? Tôi không tin trừ con đường này cậu ta không có biện pháp khác để giữ ghế, dù sao cậu ta cũng đã lăn lộn ở Thủ đô tinh bảy năm trời.”

“Ặc… Thật ra, chúng tôi đều tin.” Fayn phân tích nói, “Dù cho cậu ta có vận dụng các mối quan hệ để giữ lấy vị trí, cuộc sống sau này cũng chẳng dễ chịu gì. Đợi tới khi cơ cấu thay đổi, Pearson chắc chắn sẽ ở ghế trên, mà Pearson còn không nhằm vào cậu ta – người từng bắt tay với ông ngoại cậu – thì sớm muộn cũng bị chỉnh chết. Còn không bằng đập nồi dìm thuyền, bỏ lại ông ngoại cậu sang phía chúng ta. Nếu thắng, luận công cậu ta cũng có một nửa kia mà? Cậu nói muốn điều tra cậu ta và Pearson… Cậu nghi ngờ cậu ta thực ra đã đầu quân cho Pearson sao? Vậy lại càng không thể nào, Pearson bỏ bao công sức thiết lập thế chẳng lẽ lại để chúng ta biết con bướm tinh kia đã điên rồi? Như thế không phải càng buồn cười hơn sao?”

“Có lý.” Adrian nói, sau đó lại cười khổ, “Cậu nghĩ vì sao tôi lại kiên trì để cậu tiến hành hội đàm? Tôi đã nói cậu ta sẽ quấy nhiễu phán đoán của tôi, giờ cậu tin chưa.”

Fayn trợn mắt nói: “Tin rồi. Trước kia lúc nào cậu cũng nghĩ cậu ta tốt, giờ thì lại thành cực đoan, trong đầu toàn âm mưu dương mưu. Hai người ở cùng nhau tuyệt đối đừng ăn mấy món như bò bít tết gì đó nhé, tôi sợ cậu ta cầm dao lên cậu sẽ nghĩ cậu ta muốn ám sát mình.”

“Nào có khoa trương như vậy.” Adrian thả lỏng hơn một chút, nói đùa, “Cậu cũng quá xem thường tôi rồi, lấy cái sức cậu ta, dù tôi không tấc sắt, lại cho cậu ta một khẩu súng, cậu ta cũng chưa chắc đã làm được.”

Fayn đấm vào ngực hắn, cười nói: “Thôi đi. Cậu còn chưa chịu nhìn bóng ma tâm lý của mình à, bị lừa có một lần mà giờ người ta nói gì cậu cũng nghĩ là nói dối, có cần phải vậy không? Không phải chỉ là cầu hôn không thành à, có gì đâu! Vị trí phù rể của tôi cũng đi tong đây này, cậu xem tôi có bị sao không?”

Ngoài cửa ‘bộp’ một tiếng, có gì đó rơi xuống đất. Vẻ mặt hai người bên trong cũng thay đổi, Adrian đi nhanh tới mở cửa.

Bồn hoa nhỏ bên cạnh không biết sao đã nằm trên sàn, đang lăn ra xa. Chung Yến mặt trắng bệch đứng đó, vừa kinh ngạc vừa mờ mịt, một tay đỡ lấy bồn hoa, cả người lung lay như sắp đổ.

Không chờ Adrian mở miệng, y đã vô cùng lo lắng hỏi: “Cầu hôn gì? Phù rể gì? Tôi chỉ nghe được câu cuối, hai người đang nói gì vậy?”

- Hết chương 26-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.