Chung Yến đã nhìn chằm chằm người máy quét dọn thật lâu.
Vốn dĩ y ngồi trong phòng khách làm việc, vì trong phòng khách có màn hình cỡ lớn, thứ này có thể mở rộng màn hình của thiết bị đầu cuối sang cỡ lớn hơn, thuận tiện làm việc.
Nhưng từ khi người máy quét dọn này làm việc, y không tự chủ được mà bị nó hấp dẫn chú ý.
Người máy quét dọn trong nhà Adrian là loại tròn tròn nho nhỏ kề đất, lúc làm việc cũng khá yên tĩnh, theo lý thuyết sẽ không quấy rầy tới người đang làm việc trong nhà. Đáng tiếc trong lúc Chung Yến đang phê duyệt một văn kiện chỉ thị thì vô tình nhìn về nó một chút, sau đó không rời mắt được.
Bởi vì chương trình của người máy quét dọn này hình như không đủ hoàn hảo, một khu vực hẻo lánh dưới bàn cơm phòng khách vẫn luôn không được làm sạch tới.
Chung Yến trơ mắt nhìn người máy nọ đi tới gần khu vực kia một lần lại một lần, tận trách hút bụi hai lần, nhưng hết lần này tới lần khác không hề quét dọn một mảng nhỏ bé bằng bàn tay ở dưới chân bàn.
Hoàn thành trọn vẹn chương trình làm sạch, người máy quét dọn nhanh nhẹn ra khỏi phòng khách, tự đưa mình về phòng công cụ.
Chung Yến: “…”
Adrian đầy một bụng tâm sự dừng xe xong, vào nhà đã thấy Chung Yến đang quỳ dưới bàn cơm, dùng khăn lau lau một khoảng dưới chân bàn.
Y đưa lưng về phía cửa, trên người mặc sơ mi trắng của Adrian. Vì đang quỳ, lại nghiêng người nên lộ ra một đoạn eo nho nhỏ trắng nõn.
Adrian vốn trở về định sẽ hỏi y về chuyện Pearson, bỗng nhiên thấy cảnh này, chợt thấy miệng đắng lưỡi khô, hoàn toàn quên mất mình muốn nói gì.
Eo Chung Yến nhỏ như vậy sao? Bé như không được một nắm, nếu dùng hai tay bóp lấy, không biết…
“Cậu về rồi.” Chung Yến nghe thấy động tĩnh, chui ra từ dưới bàn.
Adrian lúc này mới giật mình thoát khỏi suy nghĩ, che giấu khụ một tiếng, để hộp bánh kem xuống, hỏi: “Cậu đang làm gì dưới bàn đó?”
“Có một chỗ người máy quét dọn cứ để lọt.” Chung Yến đi tới phòng bếp, mở bồn nước ra giặt khăn.
Vì sợ bị dính nước, tay áo y xắn lên thật cao, tay áo to lớn càng làm nổi bật cánh tay y vừa thon dài vừa tinh tế. Áo sơ mi là màu trắng thuần, nhưng dưới ánh mặt trời chiếu từ cửa sổ sát đất chiếu vào, da y còn trắng hơn cả quần áo, trong suốt như tuyết trắng.
Chung Yến bận bịu làm việc nhà như vậy, đã rất nhiều năm không thấy.
Vì không thích bị xâm phạm riêng tư cá nhân, năm đó hai người họ thi triển thần thông, thành công trở thành Trưởng ban quân sự và Hội trưởng hội học sinh, được miễn nhân viên nhà trường tới kiểm tra ký túc xá mỗi tháng. Không có người tới kiểm tra, tự nhiên cũng sẽ không thể tham gia các hoạt động bình chọn. Nhưng Adrian khẳng định, nếu ký túc bọn họ tham gia, nhất định mỗi tháng đều sẽ lấy được giải ‘Ký túc xá nam sạch sẽ nhất trường’.
Chuyện này một trăm năm mươi phần trăm đều là công lao của Chung Yến, lại trừ thêm năm mươi phần trăm khác là do Adrian. Người này thích vứt quần áo và đồ đạc lung tung, tác động tiêu cực tới môi trường ký túc xá.
Adrian nhìn về phía phòng khách, hai ngày này bởi vì y ở trong nhà, trên sô pha và bàn trà bị hắn tiện tay chất một đống đồ hàng ngày. Hiện giờ mới chỉ qua ngày một đêm, nơi đó quả nhiên đã khôi phục ngăn nắp sạch sẽ; chẳng qua không phải là loại sạch sẽ ngăn nắp không có hơi người. Hiện giờ ly nước và chút đồ vật nhỏ của hắn đều được đặt ngay ngắn trên bàn, nhìn qua cảm thấy rất có hơi thở của nhà.
“Đừng giặt, ném vào máy giặt đi.” Adrian vừa nói vừa tiện tay cởi bỏ áo khoác.
“Có có một cái khăn nhỏ, giặt chút là xong ngay.” Chung Yến vừa nói vừa treo khăn lau lên, rửa sạch tay, sau đó lại đi tới treo áo khoác Adrian vắt trên tay ghế treo lên giá áo, cuối cùng mới bỏ bánh kem hắn tiện tay để trên bàn vào tủ lạnh.
Y tự nhiên như vậy, hai người cũng không phát hiện có gì sai. Thực ra nhiều năm trước, Adrian đã quen có Chung Yến theo sau dọn dẹp đồ dùng mà hắn để lung tung về vị trí cũ.
“Tôi vừa từ tổng bộ về,” Adrian đi đến bên cạnh Chung Yến, chuẩn bị nói chính sự với y, “Tôi muốn hỏi cậu…”
Vì quần áo mang tới đều bị Adrian tịch thu, áo sơ mi trắng trên người Chung Yến là do Adrian cho mượn. Áo này so với dáng người Chung Yến thì rộng thùng thình, hơn nữa y còn không cài nút áo đầu tiên. Lúc này vì cao hơn, Adrian chỉ cần cúi đầu đã có thể thấy được xương quai xanh y qua cổ áo mở rộng, dưới xương quai xanh còn…
Hô hấp Adrian ngừng lại, đột nhiên quên mất định nói gì.
“Muốn hỏi tôi cái gì?” Chung Yến ngẩng đầu nghi ngờ nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn nói đến một nửa lại ngừng lại, “Các cậu muốn tư liệu gì khác về Thượng nghị viện sao?”
“Tôi… Đều không phải.” Adrian dời mắt, hơi thẹn quá hóa giận nói, “Cậu cài nút áo sơ mi vào đi!”
“Nhiệt độ trong phòng ổn định mà, cũng không lạnh.”
… Không phải lo cậu lạnh. Adrian buồn bực nghĩ, ngày mai phải mua mấy bộ đồ ở nhà về cho y mới được, cỡ nhỏ đi chút. Chung Yến nói không sai, áo hắn quá lớn so với người y.
Chung Yến thấy hắn không nói, bèn nói tiếp: “Hôm nay Thủ đô tinh đã trả lời tôi rồi, Thượng nghị viện quyết định phái người tới chủ tinh tinh khu Navi để đón tôi và Bayer.”
Adrian nghe xong cười lạnh: “Thuận tiện quan sát quân lực của tinh khu Navi đúng không?”
“Họ chính là có ý này. Tôi nói với họ mình bị thương chưa khỏi, không thể di chuyển đường xa nên tạm thời phải nán lại.” Chung Yến nói, “Đến lúc đó các cậu có thể đưa tôi tới Navi trước. Nếu lấy tư cách tới đón người, nhóm tới sau sẽ không thể tiếp tục yêu cầu tiến vào tinh khu Navi.”
“Có biết ai sẽ tới không?”
“Không xác định được, nhưng tôi sẽ cố gắng để trợ lý đắc lực nhất của tôi dẫn đội.”
Adrian hỏi: “Trợ lý đắc lực nhất của cậu không phải Bayer sao?”
“À, Bayer không phải vì ‘thương tích quá nặng’ tạm thời không thể làm việc sao. Tôi đã điều một thuộc hạ ở Thủ đô tinh thế vào vị trí của ông ta, là một thanh niên rất có tiềm lực. Đến lúc đó cậu ta tới phụ trách chuyện này, tôi có thể tùy thời nắm vững động thái.”
Thanh niên rất có tiềm lực? Adrian giật mình, như lơ đãng hỏi: “Khó lắm mới thấy cậu khen người khác, ai vậy?”
“Intron Gines, vừa vào Thượng nghị viện không bao lâu. Kể ra thì còn là đàn em cùng trường chúng ta, sau chúng ta ba khoá. Cậu ta cùng chuyên ngành với tôi, năm ba còn học cùng một thầy, xem như là sư đệ dòng chính của tôi cũng đúng.” Chung Yến cầm bàn là ủi áo khoác quân phục cho Adrian, “Thầy đánh giá cậu ta rất cao, trong tay cậu ta còn có cả thư đề cử do thầy tự viết —— đến tôi năm ấy cũng không được thầy tiến cử như vậy.”
Người thầy của Chung Yến ở Học viện Tối cao kia, Adrian vô cùng chắc chắn tên của người này có trong danh sách hắn mang về từ cửa hàng ‘Tiêu bản’.
Mặc dù bên ngoài là phe trung lập, nhưng thực thế là một trong các giáo sư trong đội ngũ cao tầng của Học viện Tối cao đi theo ‘Tiêu bản’. Giáo sư này đi theo con đường vận động phản trí tuệ nhân tạo, cũng khó trách năm đó Chung Yến không nhận được thư đề cử. Y tiếp nhận lời mời chào của Điệp, vị giáo sư kia tiến cử mới là lạ.
Thế nhưng trên thực tế, khi Intron tốt nghiệp cũng tiếp nhận lời đề nghị của Điệp, nhưng lại vẫn có được thư đề cử. Vậy nên lúc này Adrian càng thêm khẳng định, Intron từ khi còn chưa tốt nghiệp đã là thành viên của ‘Tiêu bản. Cái gọi là thư tiến cử chẳng qua chỉ là hành động dành cho thành viên. Khó trách sau khi tốt nghiệp người này có thể ‘may mắn’ ‘trùng hợp’ một đường tiến vào dưới trướng Chung Yến, đằng sau hoàn toàn là chi phối của ‘Tiêu bản’.
Nếu như có thể gặp trực tiếp người được xếp vào bên cạnh Chung Yến, tiến vào Thượng nghị viện này thì càng không thể tốt hơn. Adrian trầm ngâm một lát, nói: “Mấy ngày nữa cậu tìm thời cơ thích hợp báo với Thủ đô tinh mình đã khôi phục bình thường.”
Chung Yến nghi hoặc quay đầu nhìn hắn.
“Dù sao bọn họ đã muốn tới.” Vẻ mặt Adrian hết sức tự nhiên, “Cậu cứ từ chối sẽ bị nghi ngờ.”
“Bọn họ chạy tới đón, tôi sẽ phải đi.” Chung Yến nói, giọng trầm xuống, “Cậu không phải nói… trước khi tôi giao tiền phạt ra thì không thể đi sao?”
Trong giọng y có chút buồn bã, ẩn đằng sau là nỗi niềm không nói rõ thành lời, đó là khát vọng, y khát vọng có thể lưu lại thêm nữa, có thể ở cùng Adrian thêm mấy ngày.
Adrian cứng họng, lòng sinh ra một cỗ xúc động muốn mở miệng nói y có thể tìm lý do khác, còn rất nhiều lý do để Chung Yến tiếp tục ở lại Navi, ở lại bên hắn.
Bình tĩnh một chút, Adrian tự khuyên nhủ mình. Đặt hy vọng hai lần trên một người là sai lầm mà chỉ kẻ ngốc mới mắc phải. Huống chi, họ đang đứng trong vòng xoáy thay đổi của thời đại, hắn tuyệt đối không thể vì tình riêng mà từ bỏ cơ hội lấy được tình báo quan trọng rõ ràng đã đưa tới cửa.
“Cậu cũng nói sẽ trả tôi tiền, tôi tin rằng đường đường là Thượng nghị viên sẽ không quỵt nợ.” Adrian vờ như không hiểu ý y, cuối cùng trả lời một cách chắc chắn, “Dù sao, chúng ta bây giờ, cũng xem như, hợp tác ở một mức nào đó.”
“…Ừ.” Chung Yến rủ tầm mắt, miễn cưỡng cười nói, “Vậy nếu đã là đối tác, cậu có thể bỏ thông tin liên lạc của tôi ra khỏi sổ đen không?”
“Không được.” Adrian cự tuyệt ngay.
Chung Yến ảnh hưởng quá lớn tới hắn. Chỉ vẻn vẹn mấy ngày này mà thôi, hắn thế mà đã dao động như vậy. Hắn tuyệt không thể cho mình có thêm càng nhiều cơ hội tiếp xúc riêng với Chung Yến.
“Tôi sẽ không quấy rầy cậu, chỉ là… Nếu có chuyện gì, có thể kịp thời báo cho cậu. Hôm nay vừa nhận được phản hồi từ Thủ đô tinh tôi đã muốn nói với cậu ngay, nhưng mà lại không liên lạc được.” Chung Yến khẩn cầu nói, “Chỉ nửa tháng này thôi, được không? Chờ khi trở về Thủ đô tình, tôi cũng không dám liên lạc với cậu ngay dưới mắt Điệp…”
Adrian ngắt lời y, lần nữa cự tuyệt: “Không được. Lần sau nếu có chuyện như vậy muốn nói, cậu có thể liên hệ trực tiếp với tổng bộ. Thông tin liên lạc chúng tôi có đặt trên trang chủ của cộng đồng giả lập, chỉ cần nói rõ với họ dùng tuyến nội bộ chuyển cho tôi.”
Chung Yến rõ ràng cảm thấy thất vọng, nhưng vẫn đồng ý thuận theo.
Thấy ánh sáng trong mắt y trở nên ảm đạm, luống cuống thất vọng đứng đó, Adrian vốn muốn chất vấn y chuyện năm đó đi theo Pearson lại không thể cất tiếng hỏi.
Ngày mai hỏi cũng được. Adrian nghĩ vậy, lời bên miệng không tự chủ biến thành: “Giờ ăn bánh kem đi? Cơm tối ăn muộn chút cũng được.”