Không Đá, 30% Đường

Chương 10



“Tinh Tinh, hôm nay cũng ngồi xe điện ngầm à?” Bạn học bước qua đến vị trí ngồi của cậu, quay đầu hỏi một câu.

“Đến ngay đây, các cậu chờ tớ một chút!” Dụ Hàm Tinh vội vàng gấp gọn mấy tờ bài thi rồi cất vào cặp sách, túm lấy quai cặp đuổi kịp bước chân của bọn họ.

“Đi mua kem?”

“Ăn phát ngấy rồi, đổi món khác đi.”

“Thế thì đi uống trà sữa đi.”

“Tinh Tinh, bài tập môn Sinh học làm xong chưa?”

“Xong rồi, tý nữa lên tàu điện ngầm đưa cho cậu.” Dụ Hàm Tinh đem cặp sách cẩn thận đeo lên, giống như thường ngày, cùng bạn bèvừa nói vừa cười mà tan học về nhà.

Hôm nay không đi cửa hàng tiện lợi, trên đường đi cũng không có chỗ nào bán báo cả, Dụ Hàm Tinh bưng một ly trà chanh lạnh lẽo ngồi trên tàu điện ngầm, mãi đến khi bạn bè đề xuống tàu về hết, cậu mới quay ngược lại con đường.

Cậu đã hẹn sẵn ông chủ của quầy bán báo gần trường rồi,《 Lý Tưởng Chủ Nghĩa 》tháng này nhất định phải giữ lại một quyển cho cậu, Dụ Hàm Tinh hiện tại đến lấy nó.

Vì lấy cuốn tạp chí kỳ này mà cậu mất thêm một giờ nữa mới về đến nhà, bài tập cũng làm hơi muộn mới xong. Trên bìa vẫn là khuôn mặt anh tuấn quen thuộc, nhưng khác với trước kia chính là, lần này quay chụp ở bờ biền, ánh mặt trời rất đầy đủ, càng nhấn mạnh sự thân thiết ôn nhu của Minh Phong, thành thục gợi cảm ở gió biển tự nhiên phát ra.

Dụ Hàm Tinh mở cuốn tạp chí rồi đặt ở trên bàn, gối cánh tay lật từng tờ, cuối cùng dừng lại ở một trang có Minh Phong, từng câu từng chữ đọc xong câu chữ ngắn gọn của anh.

Xem xong, cậu khép tạp chí lại, cẩn thận mà đem nó cất vào kệ sách, chình tề xếp theo các số tạp chí trước.

Cuộc sông bây giờ không khác gì so với trước kia, đi học, về nhà, làm bài tập…… Chẳng qua lúc rảnh rỗi tạm thời còn chưa tìm được việc gì mới mẻ để làm. Tạp chí của Minh Phong vẫn cứ là nỗi chờ mong nhỏ bé không đáng kể vào mỗi tháng của Dụ Hàm Tinh, nhìn thấy một Minh Phong của hiện tại, Dụ Hàm Tinh cũng có thể vui vẻ một lát.

Sắp đên sinh nhật mười tám tuổi của cậu rồi, Dụ Hàm Tinh hứng thú bừng bừng mà xem lịch, sau đó tiếc nuối phát hiện ngày đó phải đi học.

Cậu còn chưa nghĩ ra nên tặng quà gì cho bản thân, trước cho rằng ngày mình thành niên có cơ hội cùng Minh Phong vượt qua, cho dù đối phương không biết ngày đó là sinh nhật cảu cậu. Nhưng không sao, Dụ Hàm Tinh vốn dĩ không ôm chờ mong gì đối với đoạn “Ái muội kỳ” trong miệng Minh Phong, kết thúc sớm nhiều lắm làm cậu cảm thấy uể oải cùng hoài niệm mà thôi.

Cho dù là gặp được thất tình với một người thậm chí không thể gọi là bạn trai cũ, Dụ Hàm Tinh vẫn duy trì được thành tích học tập cũ của mình. Bài tập, trắc nghiệm, bài kiểm tra cứ nối liền không dứt, cậu chỉ ở đêm khuya tĩnh lặng mới có thể đi xem Weibo của Minh Phong, lấy thân phận là fan mà bình luận vài câu.

Mà Minh Phong gần đây rất mẫn cảm với âm thanh tin nhắn của điện thoại, có đôi khi nghe được tiếng chuông tin nhắn mới là vội vàng cầm lên xem, lại chỉ là thông báo hết tiền điện thoại.

Anh bị thông báo nhắc hết tiền này làm phiền hết sức, quyết định một lần trả phí luôn mấy tháng, miễn cho nó cứ nhắn một đống tin nhắn như thế, hại anh tự mình đa tình.

“Sao ngày nào con cũng đến chỗ mẹ thế?” Mẹ anh chấm xong một xấp bài thi duỗi eo từ thư phòng bước ra, “Con bận thì cứ đi đi, không cần cố ý ở lại với mẹ đâu.”

“Không sao đâu, dù sao gần nhất con không định nhận công việc mới.”

“Chuẩn bị nghỉ ngơi, không làm công tác cuồng nữa?”

“Mùa hè làm con không muốn làm việc tí nào…… Cho nên tự cho mình một kỳ nghỉ dài hạn.” Minh Phong lười biếng mà nói, đứng dậy rót nước, “Nếu không ngày mai con đi đón mẹ tam tầm nhé, để mẹ có thể sớm về nhà nghỉ ngơi.”

Mẹ anh đồng ý, Minh Phong cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhị Thập Tứ trung là một trường trung học trọng điểm, thời gian học chính khóa dù đã cố gắng tính làm sao cho nhẹ nhàng nhất, nhưng lớp 11 cũng phải 7 giờ đúng mới tan học. Minh Phong ngừng xe ở ven đường, buổi tối mùa hè tới muộn hơn, bầu trời là một màu xam xám sáng mờ, đủ để anh thấy rõ mặt của từng người đi qua cổng trường.

Thấy thân hình mảnh khảnh nọ chậm chạp không có xuất hiện, Minh Phong đoán rằng mẹ mình lại dạy quá giờ rồi, đành phải không ôm hy vọng đốt một điếu thuốc, xuống xe đứng gần cổng trường hơn.

Tuy rằng anh đã ăn mặc tùy ý, nhưng dáng người và bề ngoài vẫn rất nổi bật với người qua đường, mỗi học sinh đi qua đều rất khó không chú ý đến anh.

Minh Phong ngẫu nhiên sẽ đem tầm mắt chuyển qua bọn họ, sau đó trong đầu liền hiện lên suy nghĩ linh tinh như “Đây mới đúng là bộ dáng mà cậu ấy nên có đúng theo lứa tuổi của mình”.

—— Vậy bạn cùng lứa tuổi đều tan học, sao cậu ấy vẫn chưa ra?

Minh Phong dập thuốc ném vào thùng rác, do dự vài giây rồi lại lần nữa quay vào trong xe.

Lúc sau, thậm chí khi mẹ anh đã tan tầm rồi nhưng Minh Phong vẫn chưa thấy được người thiếu niên trong dự đoán sẽ xuất hiện. Cảm giác thất vọng nho nhỏ trong lòng, sau khi Minh Phong nói mấy câu với mẹ anh mới biến mất.

“Tinh Tinh, chưa về à, đang chờ ai thế?”

Giờ tan học đã qua rất lâu rồi, bạn học từ trong phòng giáo viên bước ra, nhìn đến Dụ Hàm Tinh còn cửa sổ cạnh cầu thang lẳng lặng đứng.

“À, tớ, tớ ở đây xem xe bus tới chưa.”

“Nếu có tới rồi, cậu đứng đây thì sao đuổi kịp được ……”

“À, cũng đúng.” Dụ Hàm Tinh cười gượng hai tiếng, xách cặp sách đang đặt ở bệ cửa sổ chạy nhanh xuống cầu thang.

Cậu chạy ra cổng trường, ánh mắt không tự chủ được mà liếc qua chỗ Minh Phong vừa mới dừng lại. Trong lòng không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ có cảm giác bởi vì thuận lợi tránh đi đối phương mà như trút được gánh nặng, may mắn bản thân không cần lo lắng sẽ sinh ra xấu hổ khi gặp lại nhau, cũng không cần kháng cự tiếng tim đập điên cuồng trong lồng ngực.

Sau hôm đó, cứ tới giờ tan học là Dụ Hàm Tinh lại phát hiện xe Minh Phong ngừng ở cổng trường.

Dụ Hàm Tinh biết anh tới đón cô giáo, cho nên mỗi lần đều chờ chủ nghiệm lớp tan tầm rồi mới, mới không nhanh không chậm mà thu thập cặp sách về nhà.

Minh Phong rất kỳ quái anh đã đến vài ngày rồi mà không lần nào thấy được Dụ Hàm Tinh, còn hỏi qua mẹ anh là trường học có mấy cổng. Minh Phong sau khi trở về cũng cân nhắc cái việc nhỏ này, cuối cùng đến ra một cái kết luận: Đại khái là bọn họ không duyên phận gặp lại nữa đi.

Dụ Hàm Tinh nhìn lịch, đếm xem còn bao nhiêu ngày là đến lúc nghỉ, rồi còn bao nhiêu bài kiểm tra, đang lúc cậu đang ảo tưởng với tương lai vô hạn tốt đẹp của mình thì điện thoại dưới gối vang lên ầm ĩ, khiến cậu chú ý.

Dụ Hàm Tinh cầm lên nhìn, trước tiên chỉ chú ý tới Minh Phong tên cùng rậm rạp nội dung, kinh ngạc đến thiếu chút nữa đem rơi điện thoại đập xuống mặt.

Nhưng mà tập trung nhìn vào, cậu lại cảm thấy thất vọng —— căn bản không có nội dung gì quan trọng cả.

“ “[Đừng trả lời lại] Năm tháng tha đà lộ mênh mang, trăm năm khổ rơi lệ Hương Giang”. Một tiếng sấm mùa xuân vang lên, nghênh đón Hongkong hồi cố hương, tẩy lại trăm năm quốc hận, vạn người đồng lòng tiến lên. Mùng 1/7 là ngày Hongkong trở lại, chúc phúc tổ quốc phồn vinh hưng thịnh, Hongkong càng thêm mỹ lệ xinh đẹp!”

Dụ Hàm Tinh: “……”

Không ngờ Minh Phong lại là một người tâm mang tổ quốc như thế, Dụ Hàm Tinh thực sự  cảm thấy ngoài ý muốn.

Hắn nhìn chằm chằm bốn chữ “[Đừng trả lời lại]”, suy tư một lát, vẫn là quyết định làm lơ lời nhắc nhở đó của Minh Phong, nhắn lại một câu.

“Anh Minh Phong, em sắp thành niên rồi.”

Mà ở đầu bên kia, Minh Phong rốt cuộc nhìn đến tên Dụ Hàm Tinh xuất hiện ở trên màn hình, lòng bàn tay vừa trợt, di động liền đập vào sườn mặt.

Anh nhanh chóng xoay người nằm úp sấp lên gối, nhìn kỹ một lần những lời này.

Sắp sinh nhật à…… Minh Phong nhận ra được tin tức quan trong trong tin nhắn này.

—— không uổng công chính mình cố ý ở trên mạng copy một đoạn tin nhắn chúc mừng Hongkong, nhắn riêng cho cậu.

“Sắp sinh nhật rồi à?” Minh Phong nhịn ước chừng mười phút mới nhắn lại.

“Là ngày mai đó.”

Nhanh như vậy…… Minh Phong chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.

Quan hệ giữa hai người họ thậm chí còn không được gọi là bạn trai cũ, liên hệ quá chặt chẽ không thích hợp, tặng lễ vật cũng không cần thiết, chúc mừng một chút là đủ rồi. Nhưng thành niên khác với sinh nhật bình thường, nếu chỉ chúc có lệ một câu “Sinh nhật vui vẻ”, có vẻ lạnh nhạt quá—— dù sao chính anh cũng có hảo cảm với cậu học sinh trung học nói dối hết lần này đến lần khác mà, không phải sao?

“Muốn quà gì?”

“Không cần, anh đi ăn một bữa cơm với em là được rồi.”

Yêu cầu to gan như thế…… Minh Phong cảm thấy khó xử.

“Anh Minh Phong, không muốn sao?”

Minh Phong nhìn thấy sau chữ đơn giản mà đối phương gửi đến, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một trận chua xót.

Sao lại không muốn, mỗi ngày anh đều muốn nhìn đến cậu vài lần.

Thấy đối phương không hề trả lời mình, Dụ Hàm Tinh đành phải nhắn thêm một tin nữa: “Không cần ăn cơm cũng được, em mời anh ăn bánh kem có được không? Ba mẹ em đều ở nước ngoài, không ai ăn sinh nhật với em cả.”

Minh Phong vừa thấy tình cảnh của cậu như thế này, liền lập tức buông xuống do dự trong nội tâm, quyết đoán đồng ý: “Được rồi, ngày mai buổi tối sau khi tan học tan học, anh đến đón em.”

Vì có thể thuận lợi gặp mặt Dụ Hàm Tinh, Minh Phong còn nói dối mẹ mình có công việc tạm thời, chỉ sợ khuya mới về nhà. Hơn nữa không lái xe mà ngồi chờ ở tiệm trà sữa đối diện Nhị Thập Tứ trung, chờ Dụ Hàm Tinh tan học.

Minh Phong vẫn ngồi ở vị trí lần trước, trong đầu cầm lòng không đậu mà hiện ra  sắc mặt Dụ Hàm Tinh ngày đó.

Nếu ngày đó thái độ của mình với cậu ấy hắn ôn hòa hơn thì tốt…… Cho dù là nói với cậu một câu “Chuyên chú học tập trước đi, chuyện khác thi đại học sau lại nói” cũng được mà, vẫn tốt hơn nói vài câu rồi tan rã trong không vui như thế.

“Anh Minh Phong.”

Trong lúc anh đang ngây người, Dụ Hàm Tinh đã tới rồi.

Trong mắt Minh Phong hơi sáng lên, anh với Dụ Hàm Tinh bốn mắt giao tiếp một giây, sau đó hơi nghiêng mặt đi, hỏi: “Em đặt bánh kem chưa?”

Dụ Hàm Tinh lắc đầu, “Không cần, chút nữa đi cửa hàng bánh kem mua hai miếng bình thường là được.”

“Vậy qua loa quá, dù sao cũng là lễ thành niên.”

“Không sao, hôm nay có anh ở bên em mà.” Dụ Hàm Tinh vừa đi vừa nhẹ nhàng bâng quơ mà nói.

Minh Phong bị lời nói ỷ lại làm xúc động, ánh mắt cũng nhu hòa xuống, lặng lẽ đánh giá sườn mặt trắng nõn của thiếu niên.

Dụ Hàm Tinh mời anh đến phòng trọ của mình, hai miếng bánh kem vừa mua được cậu lấy ra đặt lên bàn ăn, miếng bánh của cậu còn cắm thêm một cây nến.

ậu nhắm hai mắt hứa nguyện, ánh sáng lay động trên mặt. lúc này Minh Phong mới có thể không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cậu, đưa không bộ dáng hề phòng bị của cậu thu hết vào đáy mắt.

“Bình thường sinh nhật em ước mấy điều?” Minh Phong chờ cậu mở mắt ra mới hỏi.

“Một.”

“Anh tham lắm, luôn ước ba điều.”

“Không, em ước một nguyện vọng ba lần.” Dụ Hàm Tinh đứng lên, bật đèn, “Như vậy tỷ lệ thành hiện thực sẽ lớn hơn. Lần sau anh cũng có thể thử xem.”

Minh Phong múc một miếng kem, tiếp theo phản ứng chậm nửa nhịp mà nhớ tới nói một câu “Thành niên vui sướng”.

Dụ Hàm Tinh cười rộ lên, hai con mắt cong thành trăng non, kề sát mặt vào khuôn mặt Minh Phong nói giỡn: “Lúc này hôn em một cái sẽ thực tế hơn chỉ hứa suông đúng không?”

Minh Phong giật mình, tầm mắt bồi hồi bên môi của Dụ Hàm Tinh.

Cuối cùng anh cũng nâng lên khóe môi, bất đắc dĩ nói: “Một khi anh đã hôn, những việc phía sau không thể vãn hồi được nữa đâu.”

“Vậy thì làm nó ‘không thể vãn hồi ’ luôn không tốt sao?” Dụ Hàm Tinh nói, thuận thế chậm rãi ngồi lên đùi Minh Phong.

Minh Phong không đẩy cậu ra mà chỉ là tránh mặt đi, muộn thanh nói: “Không tốt.”

“Chỉ không tốt đối với anh thôi.” trong giọng nói của Dụ Hàm Tinh thêm vài phần oán trách nhàn nhạt, cậu duỗi tay ôm lấy cổ Minh Phong, lại tiến gần anh hơn, “Bởi vì trong lòng anh có cảm giác tội lỗi, sợ nhỡ như bị người phát hiện, người khác chắc chắn sẽ chỉ trích anh phát sinh quan hệ với học sinh trung học, đứng đắn chút nào, đạo đức bị chó gặm mất.”

Minh Phong không có phủ nhận, im lặng không lên tiếng.

“Rõ ràng là anh cũng muốn hôn em, lại không thể tự mình ước thúc vì sợ người khác phát hiện…… Như vậy không phải là quá ra vẻ sao? Anh có quan hệ với em, dưới ánh nhìn của người khác, anh là người xấu; vậy nên để yên lòng bản thân, anh lựa chọn cắt đứt liên hệ với em, không phải quá không công bằng với em sao?”

Dụ Hàm Tinh nói, lại lại lần nữa ôm sát lấy cổ Minh Phong, dán trán lên trán anh, mềm giọng nói: “Hay là nói…… Anh cảm thấy mất mặt khi hôn một học sinh trung học như em, anh Minh Phong?”

Tất cả các tâm tư phía trước Minh Phong đều có thể mà không đáp, chỉ có một câu hỏi cuối cùng này làm kìm nén không được, bàn tay nhẹ nhàng ôm eo Dụ Hàm Tinh.

“Sao anh có thể cảm thấy mất mặt.” Minh Phong nhăn mày, nhìn thẳng vào hai mắt của Dụ Hàm Tinh, “Cho dù em chỉ là một thằng nhóc, vậy cũng là một thằng nhóc mị lực nhiều so với những người lớn khác. Chẳng qua……”

“Chẳng qua cái gì?”

Minh Phong hít một hơi thật sâu, ôm chặt Dụ Hàm Tinh, kiên định nói: “Anh không muốn lén lút, ta chỉ muốn quang minh chính đại ở bên em.”

“Vâng.”

“Cho nên, chúng ta tốt nhất cứ chờ em thi đại học xong……” Minh Phong nâng tay lên, tiếc hận mà sờ sờ đầu Dụ Hàm Tinh, “Em nên tập trung vào học tập đi. Năm cuối quan trong lắm, đừng vì việc khác mà phân tâm.”

Dụ Hàm Tinh vẫn chưa từ bỏ ý định: “Vậy nếu em có thể bảo đảm thành tích của em vẫn duy trì được rất tốt thì sao?”

Minh Phong cũng nghiêm khắc lên: “Thi cử không phải là điều mà em có thể nói đảm bảo là đảm bảo đâu.”

“Vậy nếu em nói là…… Ta không muốn chờ đến lúc thi đại học xong thì sao?” Dụ Hàm Tinh nói, “Hoặc là hiện tại anh hôn, hoặc là…… Anh coi như chúng ta chưa từng gặp nhau.”

Nghe cậu nói như vậy, độ ấm trên mặt Minh Phong bắt đầu giảm xuống.

“Anh Minh Phong ca, chúng ta có thể lén lút mà.” Dụ Hàm Tinh ý đồ làm nũng để dao động lập trường của đối phương, “Em cam đoan với anh không chậm trễ việc học, anh đảm bảo với em sẽ không để người khác phát hiện, được không? Nếu thành tích của em bị thụt lùi, anh không gặp mặt em nữa.”

“Tinh Tinh……”

“Anh Minh Phong, đừng tự cho là thay em lựa chọn thứ gì mới là quan trong.” Dụ Hàm Tinh khôi phục thái độ nghiêm túc bình thường, “Với em mà nói, đạo đức cũng thế, thi cử cũng thế, tất cả đều không thể trói buộc em đâu. Nếu là dùng thành tích là có thể từ đổi được sự quan tâm từ anh, như vậy em nguyện ý càng nỗ lực học tập. Em không có hứng thú với thi đứng hạng đầu, nhưng nếu anh muốn, em cũng sẽ đem hết toàn lực đưa cho anh.”

Minh Phong nhìn chằm chằm gương mặt đang gần trong gang tấc này.

“Cho nên…… Hãy hôn em bây giờ đi.”

Dụ Hàm Tinh cúi đầu xuống, ghé sát tai Minh Phong nỉ non: “Quang minh chính đại yêu đương không vui, em càng muốn khiến anh lén lút mà làm một người xấu.”

Minh Phong nháy mắt bị thái độ tùy tâm sở dục của cậu tác động thần kinh.

Dụ Hàm Tinh cảm giác lực đạo trên eo lại lần nữa chặt chex, không đợi cậu điều chỉnh lại dáng ngồi, gáy đã bị bàn tay ấm áp của Minh Phong đè lại.

Môi bị đôi môi mềm mại của đối phương bao trùm, tỉnh lược quá trình thăm dò ban đầu, Minh Phong gần như là không chờ nổi mà vươn đầu lưỡi triền miên với cậu. Dụ Hàm Tinh cũng ôm sát cổ anh, đặt toàn bộ trọng tâm của thân thể lên người anh.

Sau một lát, hai người mới chưa đã thèm mà kết thúc hôn môi. Minh Phong như trừng phạt mà nhẹ nhàng cắn cằm Dụ Hàm Tinh, hỏi cậu: “Ở trường học, em là một học sinh ngoan đúng không?”

“Đúng vậy.” Trên mặt Dụ Hàm Tinh lộ ra tươi cười đơn thuần, “Dì cũng biết em là một đứa trẻ ngoan.”

Vào cái thời điểm này nhắc đến mẹ mình, Minh Phong rốt cuộc đã nhận ra sự ác liệt dưới ngụy trang thanh thuần của Dụ Hàm Tinh.

“Anh Minh Phong, em lại nói cho anh biết một tin xấu.”

Dụ Hàm Tinh bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cúi đầu lại gần.

Minh Phong nhướng mày, “Cái gì?”

Dụ Hàm Tinh lộ ra tươi cười tràn ngập xin lỗi một cách dối trá: “Kỳ thật hôm nay không phải sinh nhật mười tám tuổi của em …… Anh vừa hôn một trẻ vị thành niên đó.”

—— Hóa ra lại bị cậu lừa rồi.

Minh Phong trầm mặc nhìn cậu không nói gì.

—— nhưng mà.

“Thế thì sao nào?”

Lần này Minh Phong rốt cuộc hạ quyết tâm, vì thỏa mãn nguyện vọng của Dụ Hàm Tinh mà vứt bỏ trách nhiệm của một người trưởng thành là giữ bộ mặt cho xã hội.

“Dù sao trước chúng ta cũng từng hôn rất nhiều lần rồi.”

Minh Phong nâng ngón tay lên, xoa cánh môi màu hồng anh đào của Dụ Hàm Tinh.

“Trước mặt một thằng nhóc hư đốn như em…… anh cũng không cần thiết phải giả đứng đắn nữa, không phải sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.