Không Đá, 30% Đường

Chương 9



Chiều hôm sau, Minh Phong mới chậm rãi rời giường. Tối hôm qua anh mất ngủ, đến tận sau nửa đêm mới ngủ được. Bởi vì đã hứa hẹn sẽ nấu canh cho mẹ, hôm nay phần lớn thời gian anh đều ở bên ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, sau đó một mình ở nhà nấu cơm chiều.

Nước ấm ở trong nồi sôi sùng sục, Minh Phong kiểm tra thấy mọi thứ đều ổn liền rời đi phòng bếp.

Phòng ngủ của mẹ đã sắp xếp gọn gàng ngắn nắp, anh tìm thấy một cuốn album dày nặng với bìa màu lam trên kệ sách. Trên trường mẹ anh có tiếng là một cô giáo nghiêm khắc, nhưng kỳ thật trong tâm rất quan tâm đến học sinh, mỗi lớp học mà bà dạy đều có chụp ảnh chung, mỗi tấm ảnh đều được cất giữ cẩn thận.

Minh Phong trực tiếp đem lật tới trang cuối cùng của cuốn album, trên ảnh chụp là học sinh đang mặc trang phục quân đội, ở giữa là mẹ anh và huấn luyện viên, có vè là ảnh chụp lúc bà đang cùng học sinh trong thời kỳ quân huấn, kiểu tóc vẫn là cuộn sóng cuốn của năm trước.

Anh cẩn thận nhìn từng nam sinh trong ảnh, không đến mười giây đã tìm thấy gương mặt tươi cười quen thuộc của Dụ Hàm Tinh ở trong góc.

Minh Phong nhíu mày, bỗng chốc đóng album lại.

Hô hấp  của anh thong thả hơn so trạng thái bình thường, đứng yên một lát sau, trên gương mặt hiện lên nỗi thất vọng vì bị “lừa gạt”.

Chuông điện thoại đột ngột vang lên trong phòng, Minh Phong cầm điện thoại lên, thấy được tin nhắn đến từ Dụ Hàm Tinh——

“Anh Minh Phong, hôm nay em có xem một bộ phim điện ảnh thể loại tình cảm, đôi mắt khóc sưng, không khỏi được, làm sao bây giờ?”

Minh Phong xem xong tin nhắn này, không để ý đến đối phương, lập tức tắt máy đặt điện thoại lên bàn.

Hôm nay? Xem phim? Hôm nay là ngày hành chính, là ngày mà học sinh trung học phải đi học.

Minh Phong một mình ở trong căn phòng yên tĩnh, cười nhạo một tiếng.

Thời gian này hẳn là giờ nghỉ giữa giờ ngắn ngủi nhỉ sau tiết tự học buổi tối …… thật là nắm bắt mọi cơ hội để nói dối mình mà.

Trong lòng Minh Phong lập tức bốc cháy lên lửa giận không thể diễn tả nổi, càng nhiều là sự kinh ngạc trước khả năng thong dong nói dối của Dụ Hàm Tinh.

Tuổi còn nhỏ mà không chỉ nói dối mà mặt vẫn đầy vô tôi, còn hiểu phải giả vờ đang thương như thế nào mới tìm được niềm vui cho người khác, từ ôm đến hôn môi toàn bộ đều tích cực tiếp thu, kể cả đi học cũng không quên gửi tin nhắn để đắp nặn cho lời nói dối của mình.

Này rõ ràng…… Rõ ràng chính là……

“Câu dẫn” đúng không.

Có nhiều cơ hội để cậu có thể thẳng thắn như vậy, nhưng từ lúc bắt đầu vẫn cắn chặt nói chính mình là sinh viên, Minh Phong bỗng nhiên cảm thấy không rét mà run, anh thậm chí bắt đầu hoài nghi Dụ Hàm Tinh đã dự mưu từ lần đầu tiên gặp mặt rồi.

Đương nhiên đây chỉ là liên tưởng khoa trương cua anh thôi, sau khi bình tĩnh lại, anh chỉ cảm thấy chính mình là bị Dụ Hàm Tinh trêu đùa.

Minh Phong liên hệ Alx, bảo anh xóa toàn bộ ảnh liên quan đến Dụ Hàm Tinh. Nhưng Minh Phong cũng không trực tiếp nói cho Alx cho biết Dụ Hàm Tinh vẫn là một học sinh trung học, mà là lấy nguyên nhân khác làm giải thích, miễn cho Alx cũng ảo não vì bị một thằng nhóc lừa gạt.

Buổi tối khi mẹ về nhà, tâm tình bà thập phần sang sảng mà ăn bữa tối do Minh Phong làm, khen trù nghệ của anh có tiến bộ.

“Học sinh có nghe lời không?” Minh Phong gắp đồ ăn, thuận miệng hỏi.

“Có nghịch ngợm chứ, nhưng hiện tại trong ban học sinh nào làm người đau đầu cả, thành tích cũng khá ổn, tới năm cuối lại xem đi.”

Minh Phong cười rộ lên, nói: “Con thấy trên bàn của con có tạp chí mà mẹ tịch thu từ học sinh, như thế nào, trong ban của mẹ cũng có fans của con?”

Mẹ anh trừng anh một cái, nuốt miếng cơm trong miệng xong mới nói: “Mấy cái con chụp toàn là đồ dạy hư con trẻ…… Ai u, một đám học sinh vây lại xem, mặt của mẹ cũng mất hết rồi.”

“Tuổi này vốn dĩ tràn đầy lòng hiếu kỳ mà……” Nghĩ đến cái tên trên ghi chú được dán sau cuốn tạp chí, Minh Phong cố cười, “Mẹ không mắng bọn họ chứ?”

“Không, thằng bé là học sinh ngoan lắm, lại không ảnh hưởng đến học tập, mẹ cũng mở một con mắt nhắm một con mắt thôi.”

Minh Phong thất thần nghe mẹ nói chuyện, đong một chén canh cho bà, cười nói: “Chẳng lẽ không phải nể mặt mũi cho con à?”

“Con còn có ‘ mặt mũi ’? Hầy, mẹ nói lần sau con chụp ảnh không thể mặc thêm cái áo vào à? Nude toàn thân cho người nhìn, con không thấy ngại?”

“Con có cởi hết sạch đâu, dù sao dáng người của con đẹp như vậy, nhiều người thích xem, không phải con nên cao hứng sao?”

Minh Phong nói, suy nghĩ dừng một chút, sau đó tựa hồ nhớ tới cái gì, nói với bà: “Mẹ, về sau theo dõi học sinh chặt chẽ vào, đừng để bọn họ chơi điện thoại trong trường học.”

“Sao thế?”

“Không có gì, nhắc nhở mẹ một chút thôi, nghiêm khắc với bọn họ thì hơn.”

“Ai nha, hiện tại những việc này đâu cần mẹ phải nhắc nữa, chính bọn họ cũng rất tự giác rồi. Học kỳ sau là cuối cấp rồi, bây giờ chúng nó đang cố gắng ôn tập cho thi cuối kỳ đây.”

Minh Phong lung lay chiếc thìa, giương mắt hỏi: “Học sinh ban của mẹ năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đã thành niên chưa?”

“Cái này mẹ không nhớ rõ, hẳn là đều mười sáu bảy đi.”

“Ồ.” Minh Phong cúi đầu uống một ngụm canh.

Quả nhiên vẫn còn là một thằng nhóc…… Chính mình thật sự hoàn toàn bị một thằng nhóc đùa giỡn.

Hơn nữa, trước đó Minh Phong còn cực kỳ mê luyến khí chất thiếu niên đơn thuần trên người Dụ Hàm Tinh, hiện tại xem ra, đơn thuần là giả, tất cả những chi tiết vi diệu mà anh nhận ra, hóa ra toàn bộ đều là những lỗ hổng từ lời nói dối của Dụ Hàm Tinh.

Minh Phong cảm thấy anh không thể nuốt trôi bữa cơm chiều mà mình đã tỉ mỉ chuẩn bị.

Không riêng gì cảm giác bực bội với Dụ Hàm Tinh, anh còn bắt đầu sinh ra hoài nghi sâu sắc đối với bản thân mình. Cho dù đúng là người đang yêu đương chỉ số thông minh sẽ giảm xuống, cũng không đến mức giống anh như vậy, ngay cả năng lực phân rõ cơ bản cũng không có chứ? Quả thực là đối phương nói cái gì thì anh liền tin cái đó, kể cả khi đôi mắt cảm thấy gương mặt của Dụ Hàm Tinh non nớt như một thằng nhóc mới hơn mười tuổi, nhưng khi hình ảnh truyền đến đại não lại căn bản không thèm đi nghi ngờ một chút, tự động nhận định đối phương là sinh viên.

—— ngu ngốc.

Buổi tối hôm đó, Minh Phong nằm ở trên giường, không ngừng cắn môi.

Tiếng tin nhắn mới từ điện thoại lại vang lên, Minh Phong cầm lên nhìn, sau đó lại không kiên nhẫn mà tắt đi ném sang một bên.

…… Không ở nhà nghiêm túc làm bài tập, nhắn mấy tin ái muội cho mình làm cái gì.

Minh Phong phiền muộn mà đứng dậy xuống giường, đi ban công hút một điếu thuốc.

Khi quay về phòng, nhìn đến thấy biểu hiện một cuộc gọi nhỡ. Minh Phong ngồi bên mép giường, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định gọi lại.

Đối phương lập tức nhấc máy, một thanh âm thanh thúy sạch sẽ từ bên kia điện thoại truyền tới: “Anh Minh Phong.”

“…… Ừ.”

“Gần đây anh có rảnh không, em mua bưởi tây, ngọt lắm, muốn cho anh nếm thử.”

“Mấy ngày nay anh đều rất bận, cuối tuần rồi nói sau.” Tiếng Minh Phong khàn khàn, anh cúi đầu, nhìn thẳng cái khe trên sàn gỗ, “Chủ nhật gặp, anh sẽ đến trường học của em…… đón em.”

“Vâng ạ.” Dụ Hàm Tinh hiển nhiên vui vẻ cực kỳ, ngay cả thanh âm đều cao hơn một nấc, “Anh nhớ tô son dưỡng nhé.”

“Cái nào?”

“Chính là…… Chính là cái có nắp màu đen, vị trái cây ấy.”

“À.”

Hai người lại tùy ý hàn huyên vài câu, cơ bản đều là Dụ Hàm Tinh đơn phương lải nhải, Minh Phong bình tĩnh mà ứng đối.

Bầu không khí khác biệt rõ ràng với ngày thường, nhưng Dụ Hàm Tinh không hề phát hiện tín hiệu  dần dần lạnh đi từ Minh Phong, tựa như một cái cái ly chỉ còn vài viên đá đang lắc lư vậy, đần độn vô vị.

Sau khi tắt máy, Minh Phong nhịn không được thở dài một tiếng.

Nghe thấy ngữ khí của đối phương, thật sự không cảm giác được cậu cố ý lừa gạt chính mình, ngược lại ngoan ngoãn đến mức làm người không đành lòng trách cứ.

Minh Phong lâm vào trạng thái rối rắm, không biết phải lựa chọn thái đô gì để đến lúc đó đối mặt với Dụ Hàm Tinh. Anh cảm thấy không cần thiết phải nổi giận với một học sinh cấp ba, đương nhiên hiện tại anh cũng thật sự luyến tiếc nổi cáu với đối phương, cho nên chỉ có thể tuyển định một loại cảm xúc để giải quyết chuyện này.

Vậy thì…… dứt khoát trở lại như lúc ban đầu đi.

Trở lại trạng thái chỉ là một người xa lạ quen mặt nhau, coi như Dụ Hàm Tinh trước nay chưa từng nói dối anh.

…………………………………………………………………………………………………………………………………………………….

Ánh nắng mùa hè thật là chói mắt. Đến ngày được hẹn, Dụ Hàm Tinh lại dậy sớm chạy tới cỏng chính của đại học Lý Công.

Đợi thật lâu, đã qua cả thời gian ước định rồi, Dụ Hàm Tinh ngượng ngùng gọi điện thoại thúc giục, thế là cứ đứng cạnh phiến đá ngay cổng trường tránh ánh nắng mặt trời. Nhưng mà Minh Phong vẫn không gọi cho cậu, Dụ Hàm Tinh lo lắng đối phương gặp vấn đề gì trên đường, đành phải chủ động gọi điện thoại.

May mắn điện thoại được tiếp rất mau, Dụ Hàm Tinh buông tâm, nhẹ giọng hỏi: “Anh Minh Phong, anh đến đâu rồi?”

“Anh đã tới rồi.”

“Là ở cổng sau ạ? Em ở cửa chính.”

“Không, anh cũng ở cửa chính.”

“Không lái xe sao?” Dụ Hàm Tinh nhắc túi bưởi lên, nhìn quanh bốn phía, “Em không thấy anh đâu cả.”

Minh Phong an tĩnh trong chốc lát, theo sau trầm giọng nói: “Anh đang ở cửa chính trường của em.”

Không đợi Dụ Hàm Tinh nói tiếp, anh lại chậm rãi bổ sung nói: “. Em lại đây đi.”

Minh Phong ngồi ở trong xe hít sâu một ngụm thuốc lá, nhìn sân trường trung học ngoài cửa sổ.

Thời gian cuộc nói truyện trên điện thoại vẫn tiếp tục tăng, nhưng mà hai người không hẹn mà cùng mà cứng đờ trầm mặc.

Khi Minh Phong lại lấy lại tinh thần, cuộc điện thoại đã bị đối phương ngắt máy.

Dụ Hàm Tinh gọi một chuyến taxi, điều hòa trong xe rất mát, làm cậu không hề sợ hãi ánh nắng bên ngoài. Nhưng khi xuống xe, không khí khô nóng lại nhanh chóng thổi quét toàn thân, khiến cậu nhịn không được nhăn lại mi.

Minh Phong đã gửi địa chỉ chính xác cho cậu, ở một quán trà sữa đối diện Nhị Thập Tứ trung.

Quán trà  rất nhỏ, vị trí không nhiều lắm, Dụ Hàm Tinh trực tiếp ngồi xuống phía đối diện  Minh Phong, trong lòng còn ôm một quả bưởi tây lớn.

Minh Phong không muốn lấy một bộ người trưởng thành phê bình cậu, cho nên chủ động mở miệng, sắc mặt bình tĩnh nói ra tất cả mọi chuyện, sau đó chờ Dụ Hàm Tinh giải thích với mình.

Lời nói dối bị vạch trần nhưng Dụ Hàm Tinh không hoảng loạn chút nào, thậm chí cúi đầu, bắt đầu khí định thần nhàn mà gọt bưởi.

Đốt ngón tay của cậu hơi trắng, ngón tay dùng sức mà xé lớp vỏ giày cộp của quả bưởi, mùi bưởi tươi mát liền ập vào trước mặt.

“Thực xin lỗi, anh Minh Phong, em không phải cố ý lừa gạt anh.” Dụ Hàm Tinh ngẩng đầu nhìn Minh Phong một cái, tiếp tục động tác trong tay, “Anh đừng tức giận.”

Nghe cậu nghiêm túc xin lỗi mình, Minh Phong cũng không hề để ý như vậy nữa, nói: “Anh đã tức giận ở nhà xong rồi, cho nên hiện tại sẽ không làm gì em nữa.”

Dụ Hàm Tinh nhìn chằm chằm quả bưởi, hỏi anh: “Vậy hôm nay anh còn định đưa em đi chơi không?”

Minh Phong không nghĩ tới hiện tại cậu cư nhiên còn tâm tình đi chơi, không chút để ý trả lời: “Vốn dĩ hôm nay không định mang em đi chơi.”

“Ồ, vậy cuối tuần thì sao?”

“Cũng sẽ không.”

“À.”

Bàn tay Dụ Hàm Tinh dùng sức xé một múi bưởi rắn chắc, nhét một miếng vào miệng. Dòng nước bưởi ngọt lành hơi chua lập tức lan ra toàn bộ khuôn miệng, thấm nhuận yết hầu.

“Anh Minh Phong,” Dụ Hàm Tinh không ngẩng đầu lên, “Quan hệ trước kia của chúng ta là gì vậy?”

Minh Phong đem tầm mắt chuyển qua nơi khác, không nhìn cậu, trả lời: “Quan hệ ái muội đi.”

“Không tính yêu đương sao?”

“Không tính, chỉ gần như vậy thôi.”

“Vâng.” Dụ Hàm Tinh gật gật đầu, thở phào một hơi, “Vậy học sinh trung học không thể yêu đương với người lớn ạ?”

Cậu lại bỏ một miếng bưởi khác vào miệng, tiếp tục nói: “Đây đâu phải quyền lợi của người trưởng thành.”

Minh Phong lại đem ánh mắt dời đến trên người Dụ Hàm Tinh, hỏi lại cậu: “Vậy tại sao lúc trước em không trực tiếp nói cho anh thật ra em còn không có chưa trưởng thành?”

Dụ Hàm Tinh cuối cùng cũng ngẩng đàu, thành khẩn nói: “Bởi vì cảm thấy…… Có lẽ tuổi càng gần anh một chút, tỷ lệ anh hứng thú với em sẽ cao hơn.”

độ cung trên khóe miệng của Minh Phong gia tăng, hình thành một nụ cười châm biếm: “Em cũng hiểu rõ đấy nhỉ.”

Dụ Hàm Tinh nhấp môi, dường như không có việc gì hỏi Minh Phong: “Hôm nay anh có tô cái son dưỡng kia không?”

“Cái nào?”

“Liền cái kia, có nắp màu đen, vị trái cây ——”

“Nga, không.” Minh Phong nhớ Dụ Hàm Tinh đúng là dặn dò anh chuyện này, “Anh đâu có định không hôn em đâu.”

“Vâng.” Dụ Hàm Tinh cũng đoán được câu trả lời, cậucũng không cảm thấy uể oải, chỉ là giơ tay đưa múi bưởi đã lột sẵn vỏ dưa qua, “Anh ăn quả bưởi không?”

Minh Phong lắc đầu, “Không được, anh phải đi.”

Anh đứng lên, đôi chân thon dài bước ra khỏi bàn, quay đầu trên nhìn cậu từ trên cao nhìn xuống, nhăn mày, “Tập trung vào học hành đi, sang năm em phải thi đại học đúng không?”

“Thành tích của em vẫn luôn tốt lắm.”

“Vậy chú ý thân thể nhiều hơn đi.” Minh Phong thu hồi tầm mắt, lấy chìa khóa xe rồi đi ra tiệm trà sữa.

Dụ Hàm Tinh cúi đầu, không lên tiếng mà ăn bưởi, sau khi ăn hết hai ba múi cuối cùng cũng ngấy mùi vị này, liền đem nó cất vào trong túi, xách tới quầy gọi trà.

“Tôi muốn uống……” Ngón tay của Dụ Hàm Tinh di chuyển trên tấm menu, do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng chỉ vào một món, “Cái này đi, caramel trà sữa, không đá và 30% đường, thêm frosting.”

“Vâng, 12 đồng.”

Đồ uống làm xong, Dụ Hàm Tinh nhận lấy từ nhân viên cửa hàng, sau đó dán trên má của mình, lạnh đến mức cậu phải rụt vai lại.

“Hôm nay nóng quá đi.” Dụ Hàm Tinh ánh nắng gay gắt ngoài cửa, nhịn không được cảm thán với nhân viên cửa hàng.

Thời tiết thế này, ít nhất cũng đưa mình về nhà đã chứ…… Dụ Hàm Tinh cắn ống hút, rầu rĩ không vui mà nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.