Không Dám

Chương 7



"Anh nhớ lúc trước ra ngoài đồ nướng, em không ăn được cay." Triển Kính chọn bàn cạnh cửa sổ, trong tay còn giữ một thẻ ăn màu vàng.

Nơi bán lẩu cay rất nhỏ, đa số các cô cậu sinh viên đều mua về ký túc xá ăn. Khó khăn đứng xếp hàng chọn đồ ăn xong, lúc xoay người định tìm bàn thì vừa vặn có một cặp đôi vừa mới rời bàn này. Triển Kính mau tay nhanh mắt, sải chân dài đi tới, nhặt ghế nhựa ngồi xuống. Nam sinh vừa đi tới cũng định giành bàn đành giương mắt nhìn, kéo bạn gái đi tìm chỗ khác.

"Dạ, từ từ cũng quen, bất quá hiện tại cũng không thể ăn quá cay." Giang Tuyết Tử lấy một cái ghế khác ngồi xuống, cảm thấy có điểm buồn cười. Tận mắt chứng khiến cựu quân nhân đặc chủng dùng thân thủ mạnh mẽ nhanh nhẹn để chiếm chỗ ngồi cỏn con cơ đấy, không phải ai muốn thấy cũng được đâu.

Đầu bếp hô to một tiếng, Triển Kính lại nhanh nhẹn đáp lời, động tác lưu loát đi lấy thức ăn. Hai tô lớn lẩu cay, một bình nước đá chứa đầy ô mai dầm, ngoài ra còn có mấy xiên thịt viên chiên thơm nức mũi. Giang Tuyết Tử nhìn phố xá đông người tới tới lui lui bận rộn bên cửa sổ, uống một ngụm ô mai, thử một muỗng lẩu cay. Mùi vị thật ngon.

Triển Kính ăn cay rất giỏi, cả khuôn mặt tuấn tú không hề đổi sắc. Một tô lớn lẩu cay, mấy xiên thịt viên cũng bị anh tiêu diệt hơn phân nửa, ly nước ô mai đã cạn gần thấy đáy chẳng bù cho Giang Tuyết Tử, cô ăn đến mức môi sưng đỏ, khoé lệ đọng chút nước. Ngẩng đầu thấy thế, anh không khỏi mỉm cười, cầm khăn tay thay cô lau khoé miệng, cẩn thận giúp cô vén tóc vương bên gò má ra sau tai, một loạt động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, thuần thục phi thường, tựa hồ như là thói quen bình thường chung đụng của hai người.

Giang Tuyết Tử nhìn khăn tay anh cầm dính chút dầu mỡ, ngượng ngùng rút một tờ khăn giấy lau bên môi. Đầu ngón tay chạm phải một ít mồ hôi trên vòm môi, khẽ hít một cái, miệng vẫn còn cay đến tê dại. Cô định uống thêm một chút nước ô mai đã bị anh ngăn lại: "Món này rất lạnh, uống nhiều em sẽ đau họng."

Nói xong liền kéo cô dậy, đi ra ngoài: "Tay nghề cũng rất tốt nhưng anh vẫn còn muốn ăn thêm. Gần đây có một tiệm cháo, đến xem thử một chút."

Giang Tuyết Tử mở to hai mắt, có chút hoảng sợ: "Tôi ăn không nổi nữa."

"Vậy coi như đến chờ anh ăn một chút." Mỗi lần thấy cô mở to hai mắt nhìn mình, Triển Kính đều cảm thấy nha đầu này cực kỳ đáng yêu. Giống như một chú tiểu miêu tròn mắt long lanh nhõng nhẽo kêu meo meo, chọc người ta cảm thấy vật nhỏ đáng thương này cần được thả vào lòng mà che chở, nửa điểm uy hiếp cũng không có.

Trở lại trong xe, Giang Tuyết Tử có chút áy náy, nhỏ giọng nói: "Bình thường đều ăn ở đây, cảm thấy chỗ này rất tốt, lại không để ý đến thói quen của anh. Thật xin lỗi."

Triển Kính không muốn nghe cô dùng loại giọng điệu này để nói chuyện, nhéo gò má phấn nộn kia: "Sức ăn của anh có chút lớn thôi. Quan hệ của chúng ta là gì, em cứ phải khách khí như vậy sao?"

Vừa ăn đến đỏ bừng hai má lại bị người này dùng mấy ngón tay đụng chạm, Giang Tuyết Tử có chút sững sờ, chờ phục hồi tinh thần lại mới phát hiện người này ném cho cô một vấn đề thật lớn!

Cô và anh quan hệ thế nào...

Hai người bọn họ có thể có quan hệ gì? Bất quá chỉ là mười mấy năm trước chưa hiểu sự đời, tự nhiên hợp lại làm bạn bè bình thường mà thôi.

Đem anh cất giữ cùng trân trọng tận trong đáy lòng nhưng cô cũng rất rõ ràng, anh những năm đó là đã quên mất sự tồn tại của cô. Vô tình gặp lại, đối với một người đàn ông 30 mà nói thì cũng như là chuyện vụn vặt mỗi ngày, đảo mắt liền quên đi, chỉ sợ còn không ấn tượng bằng lần 419 gần đây nhất.

Nếu sau sự kiện cô bị uy hiếp lần đó mà hai người không gặp lại thì chắc chưa đến 2 tháng anh đã không còn nhớ rõ đã từng gặp lại cô. Lúc đó anh hoàn toàn không hề nhận ra hai người từng quen, sau đó đại khái chắc là có ai đó nói đến cô cho nên ở bữa tiệc rượu anh mới chủ động nói mấy câu.

Sau đó năm lần bảy lượt hẹn gặp, mỗi lần gặp gỡ đều săn sóc lại thân thiết, giống như hai người là bạn tốt nhiều năm. Mà cũng đúng, đúng là bạn nhưng lại có thêm một phần mập mờ khó diễn tả.

Giang Tuyết Tử nhìn không quen dung mạo mấy năm biến hoá từ một cậu thanh niên thành một người đàn ông chững chạc trưởng thành này nhưng lại hiểu rất rõ bản tính của Triển Kính. Vô luận bề ngoài của anh lộ ra khí chất thế nào đi nữa, nội tâm thủy chung là một người chân thực cùng thẳng thắn.

Triển Kính cũng sẽ không xoay lưng rời bỏ cô như những người xun xoe vây quanh cô trở mặt châm chọc khiêu khích, tùy ý chửi rủa sau khi chuyện kia phát sinh. Thái độ của anh đối với cô giống như sự tình đó chưa tình xảy ra, hay là biết rõ câu chuyện nhưng căn bản không coi nó là chuyện lớn. Tóm lại, anh cũng không phải thương hại mà cố ý làm bộ như không biết, chỉ là không đành lòng, không muốn xảy ra tình cảnh xấu hổ phá hỏng không khí, cho nên liền không nhắc đến.

Anh sẽ chủ động tìm đề tài cùng cô nói chuyện phiếm, giữa lúc lái xe hay dùng cơm đều tinh tế chú ý hỏi đến cảm thụ của cô, cũng sẽ thẳng thắn để lộ tỏ vẻ bất mãn cùng bất đắc dĩ. Đối mặt với cô, anh giống như một người bạn vô cùng chân thành, một anh hàng xóm thân thiết, sẽ cùng cô nói cười, cùng cô oán giận lãnh đạm, thi thoảng cũng sẽ nói mấy lời đùa giỡn vô hại.

Nhiều năm như vậy, chỉ có mình anh coi cô là một nữ nhân bình thường, thật tâm ôn nhu cùng kiên nhẫn mà đối đãi, thậm chí so với năm đó thân thiết còn tốt hơn rất nhiều.

Một người tốt như vậy, cô sao có thể vọng tưởng cùng anh kết giao?

Từ tiệm cháo đi ra, Giang Tuyết Tử lại càng thêm trầm mặc. Triển Kính thấy cô cứ cúi đầu, chỉ biết im lặng thở dài.

Xe gần đến trụ đèn giao thông, anh đột nhiên xoay tay lái, đem xe dừng lại bên vệ đường.

Giang Tuyết Tử nhìn lên, phát hiện hai người là đang ở trong bãi đỗ xe cửa thư viện. Triển Kính mở cửa xe, thân hình cao lớn che khuất một mảng đèn đường, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đường nhu hòa không ít, đáy mắt có chút thần sắc không rõ:

"Đi với anh."

Giang Tuyết Tử bị anh lôi lôi kéo kéo, hỏi: "Anh muốn mang tôi đi đâu?"

"Yên tâm, anh đương nhiên sẽ không nỡ bán em đi." Thanh âm trầm thấp của anh ẩn chứa ý không kiên nhẫn.

Giang Tuyết Tử nhìn anh, phát hiện đối phương đang căng thẳng vô cùng. Dưới ánh đèn đêm, lớp mặt nạ nhu hoà từ từ bong ra từng mảng, chân mày nhíu chặt, ánh mắt sắc bén trầm tĩnh, gò má cùng cằm đầy cương ngạnh. Đây mới đúng là Triển Kính.

Đi được hơn 10 phút, cô phát hiện ra hai người lại tới đại lộ T. Nháy mắt một cái, anh thật sự kéo cô vào đại học T.

Bảo vệ ở cổng trường trông thấy một nam nhân thân hình cao lớn sắc mặt không tốt, trong tay còn lôi kéo một cô gái, không khỏi để ý tới, nói mấy câu với người trực cùng xong liền đi theo hai người.

Triển Kính đảo mắt lạnh, tay vẫn không rời Giang Tuyết Tử, một tay rút chứng nhận từ trong túi ra.

"..." Vị bảo vệ nhỏ nhoi nghẹn lời.

Không được không được, không cùng đẳng cấp nhưng cũng không để mất mặt được, hắn đứng thẳng lưng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Vị đặc công này có cần chúng tôi phối hợp gì không?"

Ngữ khí của Triển Kính rất lạnh, lời nói lại khiến người ta có muốn cười cũng phải nhịn lại: "Sau khi dùng bữa muốn cùng bạn gái đi dạo. Có vấn đề gì sao?"

Vị bảo vệ còn chưa kịp hồi hồn, người đã đi xa...

Khuôn viên đại học T rất lớn, sinh viên đa số dùng xe đạp thay đi bộ. Tối thứ sáu lại là thời điểm náo nhiệt nhất, hẹn hò, nghe giảng lớp tối, cha mẹ đến thăm, cùng nhau đi lại rộn ràng, một chút không thua chợ đêm cuối tuần.

Triển Kính học trường quân sự ở nước ngoài, đối với đại học khoa học nổi tiếng trong nước này cũng không quen, nhưng thói quen nghề nghiệp rất nhanh giúp anh định vị được một lối đi rải sỏi ít người đi qua. Giang Tuyết Tử thường xuyên đến đây ăn cơm, biết hướng anh đi dẫn tới một cái hồ nhân tạo.

"Này..."

Triển Kính nhướng mày ngoái đầu nhìn lại, Giang Tuyết Tử nhỏ giọng nói: "Phía trước là hồ nhân tạo."

"Bên kia cây cối nhiều, có muỗi, hơn nữa... Rất nhiều đôi đến đó hẹn hò..."

Triển Kính liếc nhìn xương quai xanh cùng cánh tay trần để lộ của cô, dừng bước, hỏi: "Vậy em muốn đi đâu?"

Giang Tuyết Tử quét mắt nhìn một vòng: "Hôm nay là thứ 6, nơi nào cũng đông đúc."

"Hay là qua chỗ cây đại thụ đi."

Triển Kính không ý kiến.

Lúc này biến thành Giang Tuyết Tử dẫn anh đi, bàn tay mạnh mẽ hữu lực của Triển Kính cũng không hề buông khỏi cổ tay trắng mềm của cô. Bất quá lúc này nếu anh thả tay ra sẽ phát hiện chính mình nắm tay con gái nhà người ta chặt đến độ da thịt của người ta đã đỏ bừng từ lúc nào.

Đại khái là đi về phía giảng đường A, xa khỏi mấy khu sinh hoạt chung nên người chung quanh cũng dần thưa thớt, thi thoảng mới có một hai sinh viên đạp xe ngang qua. Tán cây ngô đồng sum suê xanh mướt, lá cây theo gió rụng đầy đất, phát ra tiếng xào xạc nhè nhẹ, khiến người ta thư thái hơn rất nhiều.

Triển Kính đột nhiên muốn hút thuốc nhưng bên cạnh là Giang Tuyết Tử, cho nên anh lựa chọn nhịn xuống. Ngón tay nhàn rỗi khó chịu lại đi tra tấn cổ tay nhỏ nhắn của người ta, lâu chút thành quen, ngón ngón giữa còn bắt đầu có tiết tấu nhẹ nhàng, vô thức tái diễn thói quen gảy tàn thuốc.

Lúc hai người vừa mới quen biết, Triển Kính chính là thanh niên không dính thuốc không say rượu gương mẫu, tật xấu này là lúc ở trong quân ngũ tạo nên. Công việc cường độ cao, áp lực lớn, có khi liên tục 72 giờ không được phép ngủ, chưa kể những nhiệm vụ bọn anh phải làm đều là khảo nghiệm thể lực cùng trí nhớ, cho nên cũng chỉ có thể dựa vào hương thuốc cùng cà phê đen gắng gượng. Cứ thế cứ thế, thuốc hút càng lúc càng nhiều, cà phê đen càng uống càng nghiện, cho dù đậm đặc đến đâu cũng không còn tác dụng với Triển Kính nữa rồi. Trong quân đội anh hút thuốc cũng không nhiều như các đồng đội, lúc này trở về thành phố B làm đặc cảnh cũng cố gắng giảm bớt nhưng dạo gần đây tật xấu lại có xu thế thế tái phát. Nhất là mỗi lần gặp mặt Giang Tuyết Tử.

Vô luận mọi người nói thế nào, Triển Kính lúc nào cũng cảm thấy tiểu nha đầu này sống vô cùng áp lực. Ít nói ít cười, ánh mắt thành thục đạm mạc, không giống những tiểu công chúa quen được nuông chiều đến vô pháp vô thiên. Ngay cả khi mọi người xem cô là tiểu công chúa Giang gia lấp lánh chói sáng, anh cũng chưa từng cảm thấy như vậy. Công chúa hẳn là ngọt ngào đáng yêu nhưng nha đầu này chỉ có vẻ ngoài đáng yêu, tính cách lại hoàn toàn bất đồng. Người ta thường nói thế nào nhỉ? Tiểu cô nương cốt cách nữ vương?

Đúng, chính là như vậy. Trong lòng Triển Kính mười mấy năm qua, Giang Tuyết Tử chính là một cô gái vô cùng mạnh mẽ, không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.