Không Để Em Hay Biết

Chương 10



Trong xe rơi vào một khoảng yên tĩnh ngắn ngủi, dường như không khí xung quanh cũng chẳng còn dao động.

Ban đầu Nhiêu Niệm còn tưởng mình nghe nhầm, cô ngẩn ngơ nhìn anh.

Nhưng tuy trên người anh có hương rượu nhàn nhạt, thì đôi mắt vẫn tỉnh táo không chút men say, áo vest cũng chẳng hề nhăn nhúm, vẫn đoan chính cao quý, thanh cao đến cực điểm.

Như thể chỉ cần tới gần anh một chút thôi cũng đủ khinh nhờn con người ấy.

Câu nói có vẻ hoang đường như vậy, nhưng trông anh không có vẻ gì là đang đùa, cũng không ép cô đưa ra đáp án ngay lập tức.

Không chỉ mình Nhiêu Niệm ngây người, mà Bồ Xuyên ngồi đằng trước còn không dám thở mạnh, chắc là thấy mình đã gặp ảo giác.

Có lẽ không chỉ mình anh ấy, đổi thành bất kỳ ai bên cạnh Hoắc Duật Thâm mà nghe thấy cuộc trò chuyện này, e là cũng đều nghi ngờ bản thân bị tâm thần phân liệt.

Đến tận khi người đàn ông dùng hết lực tự chủ để buông bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô ra, Nhiêu Niệm mới cảm thấy sự áp lực ấy chậm rãi phai nhạt.

Sau một hồi tĩnh lặng, Hoắc Duật Thâm đưa tay cởi cúc cổ áo sơ mi ra, sự xúc động dâng lên vì men say cũng đã bị đè xu/ống. Anh thấp giọng phân phó: “Lái xe đi.”

“Vâng, chủ tịch Hoắc.”

Không cho Nhiêu Niệm cơ hội xuống xe trốn thoát nữa, chiếc xe vững vàng hòa vào làn đường cái, đi về phía khách sạn mà cô đang ở. Bánh xe lăn qua vũng nước mưa đọng ven đường, bọt nước bắn tung tóe sang hai bên.

Đầu óc Nhiêu Niệm mê mang, cô muốn cố hiểu ý nghĩa câu Hoắc Duật Thâm mới nói, nhưng đại não cứ như chết máy, làm thế nào cũng không tiêu hóa nổi.

Anh nói anh không ngại, ý là thật sự tính yêu đương vụng trộm với cô ư?

Đường đường là người thừa kế của tập đoàn Hoắc thị mà lại yêu đương vụng trộm với một đấu giá viên nhỏ bé như cô?

Nhiêu Niệm cảm thấy nếu người điên không phải cô, thì chắc chắn là Hoắc Duật Thâm điên rồi.

May thay, người đàn ông cũng tận tình cho cô thời gian giảm xóc. Suốt dọc đường sau đó, ghế sau yên tĩnh không một tiếng động, trước khi tới đích cũng không có ai lên tiếng.

Đến khi chiếc xe dừng trước cửa khách sạn, cuối cùng tiếng mưa rơi tí tách cũng ngừng hẳn, mùi bùn đất tươi mát tràn ngập trong không khí.

Nhiêu Niệm như người chết đuối rốt cuộc cũng vớ được một cọng rơm, cô vội mở cửa đi xuống xe.

Hoắc Duật Thâm thấy chiếc áo vest nam khoác trên người cô như sắp rơi xuống dưới, lộ ra nửa bên vai trắng mượt như tuyết. Trong đêm đen, nó bắt mắt đến lạ thường.

Nhiêu Niệm vừa định bước ra ngoài, lại bị người đằng sau giữ chặt lại.

Ngay khi bàn tay anh ngăn cô lại lần nữa, trong đầu cô đã hiện lên vô số trường hợp.

Cuối cùng chỉ còn một trường hợp khả thi nhất.

Chẳng lẽ anh muốn đi lên lầu cùng với cô?

Thấy cô hoảng hốt quay đầu lại, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, không biết đang miên man suy nghĩ gì trong đầu.

Hoắc Duật Thâm không khỏi cắn m.ôi dưới, trên khuôn mặt hiển hiện ý cười nhạt.

“Khoác áo cho hẳn hoi vào.”

Được anh nhắc nhở, Nhiêu Niệm mới nhận ra áo khoác trên người mình sắp rớt xuống. Nhận ra phản ứng của mình hồi nãy hơi quá khích, cô khẽ mím môi, xấu hổ kéo chiếc áo vest lên, nhiệt độ dần dần bò lên bên tai.

“…”

Cô còn tưởng anh muốn đi lên với mình…

Hoắc Duật Thâm nhìn chằm chằm vào đôi tai đỏ ửng của cô, giọng điệu thờ ơ: “Về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Nghỉ ngơi… cô nghỉ ngơi thoải mái được mới là lạ.

Nhiêu Niệm nhanh chóng đáp một tiếng rồi vội vã xoay người bỏ chạy.

Làn váy vẽ lên một đường cong trong không khí, Hoắc Duật Thâm nhìn theo bóng lưng cô gái đến khi cô khuất bóng sau cửa xoay, mới chậm rãi dời mắt đi.

Bồ Xuyên đọc xong tin nhắn mới nhận được trong điện thoại, nhìn qua kính chiếu hậu rồi hỏi thật cẩn thận: “Chủ tịch Hoắc, bây giờ chúng ta quay về hay thế nào? Tổng giám đốc Trần còn đang chờ anh trong hội trường khách sạn.”

Vốn dĩ lịch trình tối nay của Hoắc Duật Thâm là gặp mặt trao đổi với đối tác, đối phương đã tới nơi nhưng anh lại rời đi ngay lúc ấy, bỏ mặc đối tác ở đó.

Đây là chuyện trước nay chưa bao giờ xảy ra.

Đối phương cứ thúc giục mãi nên Bồ Xuyên mới buộc phải lên tiếng dò hỏi.

Thậm chí đến chính người đàn ông cũng không nhận ra, tối hôm nay anh đã phá lệ hết lần này đến lần khác.

Hoắc Duật Thâm im lặng một lát, giơ tay xoa xoa ấn đường rồi thấp giọng nói: “Quay về.”

Trở về phòng khách sạn ấm áp như xuân.

Nhiêu Niệm chậm rãi cởi chiếc áo khoác trên người ra, lại bất ngờ nhận ra trong túi có vẻ nằng nặng.

Cô nghi ngờ đưa tay sờ thử, lại cảm thấy xúc cảm có phần quen thuộc.

Nhiêu Niệm lấy ra nhìn thử, hóa ra là hộp nhẫn kia, không biết nó bị anh bỏ vào trong túi áo vest từ bao giờ.

Cửa phòng bị gõ vang, Nhiêu Niệm bước tới trước cửa, nhìn qua mắt mèo, hô hấp mới phập phồng cũng bình ổn lại.

Không phải Hoắc Duật Thâm.

Cô mở cửa, chỉ thấy nhân viên phục vụ của khách sạn bưng một cái khay, trên cái khay pha lê trong suốt là một bát sứ trắng đựng canh gừng nóng hổi, còn có một bát cháo thập cẩm tôm nõn thanh đạm.

Ý thức được điều gì đó, Nhiêu Niệm hơi ngừng lại, ngập ngừng hỏi: “Đây là cho tôi?”

Nhân viên phục vụ ôn hòa nói: “Đúng vậy, anh Hoắc đã đặc biệt dặn dò phải để cô uống hết bát canh gừng, đề phòng cô nhiễm lạnh rồi bị bệnh.”

Trong lồng ng.ực như có thứ gì đang ấm lên, giọng nói Nhiêu Niệm cũng hơi khàn khàn: “Cảm ơn.”

Thành bát vẫn còn nóng, nhiệt độ cực cao chậm rãi lan dần theo ngón tay. Không biết là vì hơi nóng hun lên, hay là vì lòng quan tâm lâu rồi không gặp, tự dưng khóe mắt cô lại cay cay.

Dù uống được bát canh gừng ấm áp vào bụng, sau nửa đêm, Nhiêu Niệm vẫn cảm giác cơ thể mình nóng hầm hập.

Cô đi vào phòng tắm ngâm bồn, lúc quấn khăn tắm đi ra chỉ thấy đầu mình còn choáng váng hơn trước đó.

Chẳng lẽ là phát sốt thật rồi?

Nhiêu Niệm đưa tay sờ trán mình, thử thăm dò nhiệt độ nhưng lại không cảm nhận được cái nóng rõ ràng lắm.

Cô đành lên giường ngủ trước, lấy cái chăn cuốn chặt bản thân lại, mơ màng ngủ thiếp đi.

Thế nhưng tới nửa đêm, Nhiêu Niệm lại bị nhiệt độ nóng bỏng và cảm giác dính nhớp khó chịu trên người đánh thức, trong họng cũng khô khốc, cả người cô như mới được vớt từ trong nước ra, mái tóc dài dính bên gáy rất khó chịu.

Nhận ra mình đã thật sự xui rủi phát sốt, cô bò dậy ấn điện thoại bàn trên đầu giường, gọi tới số điện thoại của nhân viên lễ tân, bảo họ đưa một cây nhiệt kế qua đây.

Vài tiếng đập cửa vang lên, Nhiêu Niệm cố gắng xuống giường đi ra mở cửa.

Nhưng người đứng ngoài cửa không phải nhân viên phục vụ phòng của khách sạn.

Mà là Tưởng Gia Trạch.

Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi cổ đổ, dựa lên khung cửa, không còn vẻ phong lưu như xưa, ngược lại bọng mắt thâm đen đã để lộ sự thật rằng mấy ngày nay anh ta ngủ không ngon giấc.

Dự án tiến triển không thuận lợi, Tưởng Gia Trạch đã gánh áp lực cực lớn trên lưng suốt một tuần.

Từ sau chuyện lần trước ở khách sạn, mấy ngày liền anh ta không trả lời tin nhắn của cô, bây giờ bỗng nhiên lại xuất hiện ở đây.

Nhiêu Niệm cảm thấy đây không phải chuyện gì tốt đẹp cho cam.

Cô mím môi, bàn tay lặng lẽ giữ chặt then cửa, lạnh lùng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Tưởng Gia Trạch cong môi nhìn cô, giọng điệu vô cùng thân mật, cứ như vẫn đang diễn vai một người chồng sắp cưới tình tứ và chân thành: “Tôi là chồng sắp cưới, đêm khuya tới thăm vợ sắp cưới của mình cũng là chuyện đương nhiên mà? Sao lại tới Hồng Kông, còn không nhắc trước cho tôi một tiếng?”

Nhiêu Niệm muốn đóng cửa lại, nhưng bàn tay mạnh mẽ chống bên ngoài cửa lại không cho cô đóng lại. Sức của cô sao có thể lớn hơn sức mạnh của một người đàn ông được.

Giọng cô hơi khàn khàn, vội vàng lên tiếng: “Anh mà còn vậy là tôi gọi người đến đấy nhé…”

Tưởng Gia Trạch lại thờ ơ mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm.

“Nhiêu Niệm, có phải cô đã quên chuyện tôi biết bà nội cô đang ở bệnh viện nào không?”

Nhiêu Niệm cứng cả người, nhìn anh bằng ánh mắt khó tin.

Biết cô hiểu tính uy hiếp trong câu này, Tưởng Gia Trạch nở một nụ cười hài lòng, không thèm che giấu vẻ u ám trong mắt: “Ngoan nào, thay đồ rồi đi theo tôi.”

Tưởng Gia Trạch không mang theo tài xế tới đây, anh ta tự lái một chiếc siêu xe mà cậu ấm nào cũng yêu tha thiết. Anh ta kéo Nhiêu Niệm tới thẳng ghế phụ. Nhiêu Niệm biết anh ta thích trò chơi mạo hiểm kiểu đua xe đường núi, lúc nhận ra anh ta muốn làm gì, cô đã không còn cơ hội trốn thoát.

Kim đồng hồ trên bảng điều khiển xoay một vòng tròn trong nháy mắt, dùng mắt thường cũng thấy được tốc độ xe tăng vọt, cây cối ngoài cửa sổ lùi về sau như bay, dường như chỉ nhìn thấy bóng mờ. Tiếng động cơ xe gầm rú vang vọng khắp sườn núi, mạnh tới mức như truyền được tới bờ bên kia.

Cuối cùng chiếc xe thể thao dừng lại trên sườn núi, cảm giác như ngàn cân treo sợi tóc ấy khiến cơ thể Nhiêu Niệm vô thức run lên, sau lưng nhanh chóng đổ mồ hôi ướt nhẹp, dạ dày cuộn lên.

Tưởng Gia Trạch buông tay lái ra, nhìn vẻ đau khổ của cô bấy giờ bằng một ánh mắt đầy thích thú.

Một lát sau, anh ta đưa tay vuốt mái tóc tán loạn của cô ra sau tai. Sự điên cuồng vừa nãy đã bị đè xuố/ng, lúc này giọng điệu người đàn ông lại dịu dàng lạ thường.

“Niệm Niệm, cô cần gì phải ngốc nghếch như vậy. Tuy Hoắc Duật Thâm quyền cao chức trọng, nhưng anh ta sẽ không cưới cô. Thật ra cô cũng biết rõ chuyện này, đúng không?”

Nhiêu Niệm mím môi, không đáp lời anh ta.

“Nhiêu Niệm, cô thật sự hiểu anh ta ư? Ngoài mặt đúng là Hoắc Duật Thâm có tiền có quyền, nhưng để điều hành một tập đoàn lớn như vậy, chắc chắn tâm tư của anh ta sâu tới mức cô không lường được. Mà cô, sẽ chỉ rơi vào bẫy của anh ta, rồi xương cốt cũng chẳng còn.”

“Sau này, tới ngày Hoắc Duật Thâm liên hôn với người ta, cô sẽ trở thành người tình không quang minh chính đại của anh ta?”

Tưởng Gia Trạch bỗng nhớ tới một chuyện gì đó, lại nói tiếp: “À chắc cô không biết nhỉ, chuyện trong khách sạn ngày hôm đó là do Hoắc Duật Thâm đã lên kế hoạch kỹ lưỡng. Anh ta dùng thủ đoạn bỉ ổi đó để châm ngòi ly gián mối quan hệ của hai chúng ta. Chủ tịch tập đoàn Hoắc thị đúng là nhiều chiêu trò hơn chúng ta nghĩ.”

Anh ta vừa dứt lời, Nhiêu Niệm run bắn lên.

Thì ra, thì ra thật sự là Hoắc Duật Thâm sắp xếp.

Bảo sao anh lại trùng hợp xuất hiện ở đó.

Trái tim âm ỉ đau bỗng chốc lại nhói lên, cô cắn chặt môi, muốn đè những cơn đau nho nhỏ trong lòng xuống.

Tưởng Gia Trạch nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, ý cười bên môi càng thêm sâu sắc.

Anh ta biết Nhiêu Niệm để ý điều gì, nên cứ tấn công trực diện vào hướng đó: “Niệm Niệm, sao cô có thể tin Hoắc Duật Thâm tiếp cận cô là vì rung động, chứ không phải vì cô là vợ sắp cưới của tôi nên mới muốn cô?”

“Chiếm đoạt tình yêu, chiếm đoạt vật sở hữu của người khác làm của riêng, là một việc nghe rất thành tựu, đúng không?”

Nghe những câu nói này của Tưởng Gia Trạch, sắc mặt Nhiêu Niệm tái nhợt hẳn đi, lông mi cô khẽ run, thở hổn hển nhìn anh ta, ánh mắt lại không hề rụt rè.

Cô gằn từng chữ: “Dù có anh ấy hay không, tôi cũng sẽ giải trừ hôn ước.”

Thấy Nhiêu Niệm ngoan cố không chịu nghe lời, vẻ dịu dàng Tưởng Gia Trạch mới bày ra trước mặt cô đã hao hết, nụ cười bên khóe môi cũng nhạt dần: “Phụ nữ ấy à, không nên có ngoại hình quá xuất chúng. Nếu không, cô sẽ gợi lên tính bại hoại trong lòng đàn ông, vì nhìn cô là sẽ muốn hủy diệt.”

Tên điên này nữa.

Bàn tay Nhiêu Niệm run rẩy, tranh thủ lúc anh ta không để ý, cô lặng lẽ vòng tay sờ chiếc túi sau lưng.

Trong chiếc túi cô luôn đeo bên người có một con dao trang trí phòng thân để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Tưởng Gia Trạch không thèm che giấu vẻ âm u trong mắt nữa, anh ta dịu dàng gạt mái tóc dính trên trán cô ra sau tai, sau đó bàn tay chậm rãi hạ xuống, đặt lên trên cần cổ tinh tế yếu ớt trắng như tuyết.

Nhiêu Niệm không hề phòng bị, bàn tay đặt trên cổ bỗng siết chặt lại, hơi thở cũng đột nhiên bị cướp đi.

Cảm giác nghẹt thở bủa vây theo từng đợt, không khí trong phổi cũng dần loãng đi, trước mắt Nhiêu Niệm dần mơ hồ, cảm giác phía trước lập lòe.

Cô chỉ có thể liều mạng giãy giụa, móng tay cào ra một vết máu lên mu bàn tay anh ta, như là một con cá mắc cạn.

Nửa đêm, trên núi không một bóng người, dù cô có bị anh ta bóp chết ở đây cũng không ai nhận ra.

Tưởng Gia Trạch thấp giọng ghé sát vào tai cô, thì thầm như một người tình: “Niệm Niệm, tính cô quá quật cường, trời sinh đã không thể làm một con thú cưng nghe lời, vì cô luôn khiến chủ nhân không vui.”

Anh ta nở một nụ cười tà ác, dường như cô chỉ là một món đồ mua vui cho anh ta.

“Tôi còn chẳng hài lòng nổi thì làm sao Hoắc Duật Thâm hài lòng được?”

Tưởng Gia Trạch thấy sắc mặt cô ngày càng trắng bệch, đuôi mắt cũng bắt đầu rơm rớm.

Anh ta từng phái người điều tra, mấy ngày nay Hoắc Duật Thâm vẫn luôn ở Hồng Kông, hẳn là mối quan hệ của hai người vẫn chưa tới mức đó.

Cơn phẫn nộ vặn vẹo cuối cùng cũng thoáng bình ổn lại, lí trí quay về làm anh ta buông lỏng bàn tay đang bóp chặt cổ Nhiêu Niệm ra.

Cuối cùng sự trói buộc trên cổ cũng biến mất, Nhiêu Niệm liều mạng ho khan như muốn lôi cả phổi ra ngoài. Khó khăn lắm mới ổn lại được một chút, cô thở hổn hển ngẩng đầu dậy thì đối diện với đôi mắt u ám của Tưởng Gia Trạch.

Anh ta nhìn phần da thịt trắng nõn vô tình lộ ra dưới cổ áo cô, ánh mắt càng lúc càng tối đi.

Nhìn nhiệt độ cháy bỏng lạ thường ánh lên trong đôi mắt anh ta, chuông cảnh báo trong lòng Nhiêu Niệm lập tức kêu vang. Cô lặng lẽ nắm lấy chiếc dao mới rút ra được một chút, vô thức trốn về phía sau.

Quả nhiên, ngay sau đó, bóng dáng người đàn ông phủ xuống, cúi người đè cô lên ghế xe, còn giơ tay cởi cúc áo của cô.

Cô hoàn toàn không né kịp, roẹt một tiếng, cổ áo bị một sức mạnh giật ra, để lộ phần xương quai xanh trắng nõn. Trong bóng tối, làn da kí.ch thích làm đôi mắt người đàn ông còn đỏ hơn trước.

Nhiêu Niệm cắn chặt môi tới mức đổ máu, nước mắt lại lần nữa đảo quanh trong hốc mắt. Cô vừa liều mạng giãy giụa bằng cả tay lẫn chân, vừa nắm chặt lấy con dao sau lưng. Trong lúc hỗn loạn, cô đẩy lưỡi dao về phía trước.

Hai mắt Tưởng Gia Trạch đỏ quạch, đến tận khi lớp kim loại chạm vào eo, anh ta mới cứng người lại, dừng động tác trên tay.

Sắc mặt anh ta thay đổi, vừa cúi đầu đã nhìn thấy một con dao trong tay cô, lưỡi dao sắc bén, tỏa ra ánh sáng lạnh lùng làm người ta rùng mình. Thế mà cô lại mang theo dao trong người.

Ngón tay Nhiêu Niệm siết chặt lại, cô lạnh lùng nói: “Buông ra.”

Lưỡi dao sắc lẹm đã đặt trên lớp áo sơ mi của anh ta, chỉ cần mạnh tay một tí là có thể dễ dàng đâm xuyên qua lớp vải.

Thấy người đàn ông vẫn không lùi lại, Nhiêu Niệm mím môi, cố gắng kiềm chế bàn tay đang run bần bật, tỏ ra bình tĩnh để nhắc nhở anh ta: “Tưởng Gia Trạch, anh không muốn dự án của mình nữa à?”

Tưởng Gia Trạch cứng người, ánh mắt lập tức trở nên ác liệt.

Nhiêu Niệm nắm chặt con dao nhỏ cho cô cảm giác an toàn, mái tóc dài rối tung rơi trên vai, một lọn tóc bị mồ hôi ướt nhẹp dính lên sườn mặt, khiến sắc mặt cô càng thêm trắng bệnh, vết bầm trên cổ làm bất cứ ai nhìn thấy cũng phải sợ hãi.

Ánh mắt cô kiên nghị, không hề nhìn thấy vẻ sợ hãi bên trong. Cô chỉ lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, quyết liệt như đã xác định được ăn cả ngã về không.

Thật ra thì bàn tay Nhiêu Niệm đang lặng lẽ run rẩy, nhưng cô không dám thể hiện sự nhút nhát ra ngoài, không thể để anh ta nhận ra cô đang sợ hãi.

Không ai giúp được cô, cô chỉ có thể tự cứu mình.

Thấy anh từ từ dừng động tác lại, Nhiêu Niệm khẽ bật cười, nhìn anh ta bằng ánh mắt châm chọc rồi nói: “Tưởng Gia Trạch, người như anh chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, nên anh chỉ dám tìm tôi chứ đâu dám tìm Hoắc Duật Thâm. Bởi vì tới trước mặt anh ấy thì anh cũng chỉ biết khom lưng uốn gối mà thôi.”

Dứt lời, sắc mặt Tưởng Gia Trạch lập tức xanh mét, là vẻ mặt tức muốn hộc máu khi bị người ta nói trúng tim đen.

Giọng nói vốn dĩ mềm mại êm tai của cô gái đã khản đặc, cô yên lặng nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh ta, nói từng chữ:

“Anh dám chạm vào tôi, vậy anh có dám đắc tội Hoắc Duật Thâm không?”

Từ khi quen Tưởng Gia Trạch tới nay, cô biết anh ta là một người tham lam ích kỷ. Nếu đắc tội Hoắc Duật Thâm chỉ vì cô, chỗ tài sản và địa vị anh ta cố gắng tranh giành suốt mấy năm qua sẽ đổ sông đổ bể, bị hủy hoại chỉ trong một cái búng tay.

Nếu anh ta đã cảm thấy cô với Hoắc Duật Thâm có gì đó, chẳng thà cô nương tựa hẳn vào Hoắc Duật Thâm, gạt sạch mọi quan hệ với anh ta.

Quả nhiên, cô thấy nụ cười trên mặt Tưởng Gia Trạch cứng đờ lại, dụ.c vọng trong mắt cũng rút đi ngay lập tức, cơn giận lại bùng lên.

Anh ta cắn chặt răng, từng chữ như bật ra từ kẽ răng: “Cô uy hiếp tôi?”

Cô không hề do dự: “Ừm.”

“Đưa tôi về, ngay lập tức. Nếu không tôi không chắc con dao này sẽ đâm vào đâu đâu.”

Dừng một lát, con dao Nhiêu Niệm đang dí lên eo anh ta chậm rãi hạ xuống, nhắm thẳng vào vị trí ấy. Trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng là biểu cảm kiên định, như thể nếu anh ta tiến thêm một bước, cô sẽ chơi tới bến với anh ta.

Cô gằn từng chữ, giọng nói khàn tới mất tiếng: “Bởi vì dù ở đâu, cũng sẽ có người giải quyết tốt hậu quả cho tôi.”

Sáng hôm sau, ở trung tâm Hồng Kông, trụ sở chính của tập đoàn Hoắc Thị.

Sau cơn mưa trời lại sáng, tòa nhà văn phòng cao chọc trời đứng sừng sững trong trung tâm thành phố, bên trong được trang trí đơn giản mà hào hoa. Tòa nhà cao mấy chục tầng, mặt kính sáng bóng phản chiếu khung cảnh thành phố. Hôm nay nhân viên từ trên xuống dưới tập đoàn đều không hẹn mà cùng nâng cao tinh thần làm việc lên 120%.

Đến tận khi chiếc siêu xe với biển số độc nhất vô nhị của Hồng Kông dừng lại trước cửa, mọi người hoàn toàn chấn động.

Khi người thừa kế tập đoàn bỗng tọa trấn tại sân nhà, toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều hoảng loạn, ồn ào đoán xem liệu hội đồng quản trị có thay đổi gì không. Là một trong những tập đoàn kinh doanh lớn nhất quốc tế, tập đoàn Hoắc thị có hàng ngàn nhân viên làm việc cùng một lúc. Mấy nhóm trò chuyện nhỏ liên tục nổ thông báo, tiếng thang máy cũng hết đợt này tới đợt khác.

[Nghe bảo chủ tịch Hoắc nhẹ nhàng với cấp dưới lắm cơ mà? Mọi người căng thẳng như vậy để làm gì?]

[Cậu không hiểu đâu, đó là áp lực đến từ người thừa kế giới hào môn hàng đầu. Vừa rồi chủ tịch Hoắc đi qua trước mặt tôi tới thang máy, anh ấy mới cười với tôi một cái, tôi đã không dám cả thở mạnh.]

[Nghe nói chủ tịch Hoắc thật sự là kẻ ăn chơi. Hồi trước có người đồn anh ấy với Triều Nghiên, rốt cuộc có phải sự thật không vậy?]

[Không biết, nhưng tôi có từng nghe một bí mật hào môn khác, về lí do tại sao tự dưng chủ tịch Hoắc lại quay về.]

[Nghe nói ngoài chủ tịch Hoắc, cựu chủ tịch còn có một người con ruột khác…]

[Con riêng chiếm sóng? Kịch bản phim TVB ngoài đời thực?]

[Chậc chậc, chỉ có hai đứa…]

Lúc này, trong phòng hội nghị rộng lớn, hai thành viên của hội đồng quản trị đang không ngừng tranh luận về hạng mục khai phá nguồn năng lượng mới ở Tây Âu, không ai chịu nhường ai.

Hai người đàn ông trung niên dùng tiếng Quảng Đông cãi cọ tới lui, là một sự tra tấn lỗ tai kiểu khác, trong phòng hội nghị này, ai cũng như đang ngồi trên bàn chông.

Tuy Hoắc Duật Thâm cũng đã nghe đến mất kiên nhẫn, nhưng vẻ mặt anh lại không thể hiện ra điều gì.

Anh hơi mất tập trung, trong đầu cứ nhớ đến bộ dạng Nhiêu Niệm lúc nói tiếng Quảng Đông.

Rõ ràng là không biết nói, còn cứ cố gắng nói.

Thậm chí còn dám dõng dạc gọi anh là “anh trai”.

Chưa ai dám làm càn trước mặt anh như vậy.

Trái tim như bị thứ gì đó cào nhẹ, nổi lên cảm giác mới lạ tinh tế.

Mãi đến khi cuộc họp kết thúc, Hoắc Duật Thâm quay lại phòng chủ tịch trên tầng cao nhất, thấy vật trang trí trên bàn trà.

Mục Văn Hạo đã cho người mang bức tượng La Hán cưỡi hưu hồng tới.

Thật ra đến Nhiêu Niệm cũng không biết, ban đầu Mục Văn Hạo không định đưa thứ này cho phòng đấu giá Thanh Vũ, mà đã liên lạc với một phòng đấu giá nước ngoài từ lâu.

Nếu không phải tối qua Hoắc Duật Thâm biết chuyện nên cản lại, lúc này, món văn vật thượng thừa này đã lên thuyền ra biển.

Bồ Xuyên đứng sau bàn làm việc, chờ chỉ thị của Hoắc Duật Thâm.

Chỉ thấy người đàn ông ngước mắt lên, lạnh nhạt nói: “Gọi điện cho cô ấy, bảo là đồ vật đang ở chỗ tôi.”

Bồ Xuyên lập tức hiểu ngay: “Vâng.”

Anh ấy gọi điện cho Nhiêu Niệm, trong điện thoại vang lên từng tiếng tút tút.

Gọi thêm mấy lần nữa, đầu bên kia vẫn không có ai nhận điện thoại, vẻ mặt Bồ Xuyên cũng nghiêm túc hơn phần nào.

“Chủ tịch Hoắc, không gọi được cho cô Nhiêu.”

Chiếc bút máy đang lướt trên tài liệu lập tức dừng lại, một giọt mực nước nhỏ xuống theo ngòi bút, rơi xuống trên chữ ký cứng cáp có lực.

Hoắc Duật Thâm mím môi, giọng nói trầm xuống, nhanh chóng đưa ra quyết định: “Xem camera.”

Cảm nhận được ‘áp thấp nhiệt đới’ tràn ra từ người đàn ông, Bồ Xuyên không dám chậm trễ dù chỉ một giây, vội vàng quay đi liên lạc với khách sạn, lấy camera theo dõi.

Một lát sau, anh ấy gõ cửa quay lại văn phòng, sắc mặt nghiêm túc, báo cáo: “Tối hôm qua có người đi tìm cô Nhiêu. Trước đó cô Nhiêu về phòng một mình, sau đó chưa từng rời khỏi phòng.”

Nửa giờ sau, tầng 23 của khách sạn Bán Đảo bị phong tỏa, xới tung lên.

Giám đốc khách sạn hoảng hốt, một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen đứng trên hành lang như sẵn sàng đợi địch, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng cao gầy kia xuất hiện trong hành lang.

Vẻ mặt Hoắc Duật Thâm lạnh lùng, vẻ dịu dàng luôn thể hiện trước mặt người khác không tồn tại nữa, bàn tay buông thõng bên người cũng vô thức siết chặt lại, là sự căng thẳng mà chính anh cũng không phát hiện ra.

Giám đốc khách sạn sợ sệt bước tới đón: “Chú tịch Hoắc…”

Người đàn ông lạnh lùng liếc ông ta một cái, không nói một lời dư thừa nào: “Mở cửa.”

Hai chữ ngắn ngủi lại mang đến áp lực cực lớn, giám đốc khách sạn lập tức đổ mồ hôi ướt đẫm lưng.

“Vâng.”

Ông ấy không dám trì hoãn, vội tiến tới lấy thẻ phòng mở cửa ngay lập tức.

Một tiếng tít vang lên, cửa phòng vừa mở ra, Hoắc Duật Thâm đã cất bước vào bên trong.

Rèm cửa sổ đóng kín bưng, trong phòng không thấy ánh mặt trời, có vẻ trên giường có một bóng người đang cuộn tròn.

Điện thoại di động hết pin sập nguồn, rơi trên tấm thảm bên mép giường.

Ánh mắt Hoắc Duật Thâm tối sầm lại, anh nhấc chân bước tới gần cô.

Khuôn mặt người trên giường đỏ đến lạ thường, hô hấp cũng nặng nề và nóng hổi, mái tóc dài hỗn loạn rơi trên sườn mặt, hơi thở của cô vô cùng yếu đuối, dường như một tích tắc nữa thôi, anh sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của nó nữa.

Hoắc Duật Thâm bất giác nhíu mày, duỗi tay thăm dò hơi thở và trán cô, xác nhận bây giờ cô chỉ phát sốt, trái tim siết chặt cũng thả lỏng phần nào.

Anh thấp giọng gọi cô, mấy con chữ ngắn ngủi mà qua giọng nói trầm thấp của anh lại có vẻ lưu luyến đến lạ.

“Nhiêu Niệm, tỉnh dậy nào.”

Trong lúc ý thức hỗn loạn, Nhiêu Niệm nghe thấy có người gọi tên mình, là giọng nói quen thuộc ấy, trầm thấp từ tính, như một ly rượu mạnh.

Lúc cố gắng mở mắt ra, cô còn đang mơ màng suy nghĩ, hình như đây là lần đầu tiên Hoắc Duật Thâm gọi tên cô chứ không phải cô Nhiêu.

Thì ra tên mình lúc thốt lên lại nghe hay đến vậy.

Trong phòng tối tăm, chỉ có chút ánh sáng lọt vào khi anh mở cửa bước tới, tầm nhìn mơ hồ không rõ, bóng dáng thâm sâu của người đàn ông cũng không rõ.

Nhận ra người tới là ai, Nhiêu Niệm hơi hoảng hốt, cô cứ nghĩ mình còn đang nằm mơ.

Cô vô thức liếm cánh môi khô khốc, trong cổ họng lại như đang bị đốt cháy.

Nhưng còn chưa nói gì, cô đã rơi vào lồng ng.ực dày rộng, bị người ta bế ngang lên.

Hơi thở mát lạnh quen thuộc lại khiến cô cảm nhận được sự an toàn vô bờ bến, dường như sự choáng váng khó chịu của cơ thể cũng đã giảm bớt.

Trong tầm mắt không quá rõ ràng, Nhiêu Niệm nhìn thấy sườn mặt rắn rỏi của anh, dưới đó là đường cong yết hầu sắc sảo. Anh mím chặt đôi môi mỏng, khiến người ta cảm thấy run rẩy và áp lực đến kỳ lạ.

Anh đang căng thẳng ư?

Nhiêu Niệm không dám tin vào phán đoán của mình lúc bấy giờ, vì trong nhận thức của cô, trước nay anh đều không thể hiện vui buồn giận dữ ra mặt, không thể hiện bất kỳ suy nghĩ gì về người khác.

Cô chỉ cảm nhận được tiếng tim đập trầm ổn trong lồng ng.ực gần trong gang tấc, đủ để trái tim cô cũng đập rộn ràng theo.

Ánh đèn sáng ngời trên hành lang đập vào mắt, lúc này Nhiêu Niệm mới nhận ra bên ngoài phòng đứng kín người, mấy người vệ sĩ mặc đồ đen đứng thành một hàng, vô cùng khoa trương. Bên cạnh họ còn có mấy quản lý và nhân viên khách sạn, cả một nhóm người đang nhìn họ chằm chằm, đầy căng thẳng.

Nhiêu Niệm hoảng hốt, cô vô thức muốn giãy dụa. Chuyện lần trước của Tưởng Gia Trạch để lại ám ảnh trong lòng cô, khách sạn đông người, bị để ý sẽ rất phiền.

Chiếc áo sơ mi không nhiễm một hạt bụi của người đàn ông bị cô nắm chặt tới nhăn nhúm, giọng nói cô nghèn nghẹn, cố gắng lắm mới nói được một câu hoàn chỉnh:

“Thả tôi xuống đi, sẽ bị người ta nhìn đó…”

Thấy cô vẫn còn lo lắng chuyện này, Hoắc Duật Thâm mím môi, giơ một bàn tay ra ấn đầu cô vào lồng ng.ực mình, quyết đoán cắt ngang sự phản kháng mỏng manh của cô:

“Tôi chịu trách nhiệm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.