Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy

Chương 110: Mời Thích Khách Tàn Nhẫn Nhất Mang Theo Đao Nhanh Nhất!





Lúc đầu Thái Tổ trấn áp đương đại, tiên môn bị ông ấy quét sạch.

Ông hiểu rất rõ, những tiên môn không chịu kiềm chế đó, chính là căn nguyên loạn lạc của thiên hạ.

Vì thế, ông ấy đã bố trị một trận pháp rất lớn xung quanh kinh thành.

Hoặc là nói, cả kinh thành này, thật ra chính là một trận pháp.

Nội dung của trận pháp rất đơn giản, bất luận là người tu hành mạnh mẽ như thế nào, chỉ cần đi vào kinh thành, tu vi sẽ trực tiếp bị ép xuống cảnh giới Chân Nhân!Đương nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ.

Nếu như người tu hành so với ông ấy còn lợi hại hơn, vậy thì đương nhiên có thể không chịu áp chế.

Nhưng điều này rõ ràng là không thể nào.

Nghĩ một chút, một người tu hành mạnh mẽ, đã quen dùng thủ đoạn thông thiên, kết quả đến kinh thành, trong chớp mắt biến thành “Chân Nhân”.


Vậy thì có cảm giác không an toàn đến mức nào?Vì thế, người tu hành mạnh mẽ, cơ bản là sẽ không đến kinh thành.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc bắt đầu, Vũ Hóa Môn phái Hạ Nguyên Nhất đến ép Cơ Minh Nguyệt phong vương chỉ là một Chân Nhân, mà không phải là cảnh giới cao hơn.

Đối với người tu hành mạnh mẽ mà nói, kinh thành là cấm địa.

Trong quá khứ không chỉ có một lần xảy ra câu chuyện, có cường giả truy sát kẻ yếu, kết quả sau khi bị dẫn dụ vào trong kinh thành, gặp phải phản công của kẻ yếu.

Quân tử không đứng ở dưới bức tường nguy hiểm.

Tu sĩ càng là như thế.

Bọn họ có tuổi thọ rất cao, không thể có khả năng đi đến kinh thành.

Đây cũng là lý do vì sao áp lực của Cơ Minh Nguyệt rất lớn, nhưng mà vẫn là cảm thấy bản thân có khả năng bảo vệ được Diệp Ninh.

Chỉ cần Diệp Ninh không ra khỏi thành, thì có thể miễn cưỡng kiểm soát được nguy hiểm ở trong phạm vi.

Quay lại câu chuyện.

Diệp Ninh đi loanh quanh ở bên ngoài, đương nhiên có đạo lý của hắn.

Sau khi quyết định không có người nào đi theo, Diệp Ninh thả lỏng bản thân.

Hắn đặc biệt đi đến những nơi đông người.

Tửu lâu, trà quán, thậm chí là Xuân Phong Lâu…Bây giờ hắn ở kinh thành đã không còn là tiểu tốt vô danh, phàm là người đọc sách, thì không có ai không biết hắn.

Mỗi mười người đọc sách, gần như có bảy người từng gặp hắn.


Vì mỗi khi hắn đi đến đâu, đều có thể có dẫn đến xôn xao.

“Diệp đại nhân!”“Là Diệp đại nhân đến rồi!”“Diệp đại nhân có thể ký tên cho ta không!”Người đọc sách ùn ùn kéo đến.

Giống như là fan gặp minh tinh ở kiếp trước vậy.

Đương nhiên, tuy người đọc sách điên cuồng, nhưng lại giữ gìn lễ tiết, cảnh tượng vẫn là có thể khống chế được.

Trên mặt Diệp Ninh nở nụ cười, ký tên cho người khác.

Người đọc sách xin người khác ký tên, không chỉ là một chuyện tap nhã, mà càng là đại biểu cho sự tôn trọng của họ.

Bình thường loại chuyện này, đều là sư trưởng ký tên cho học sinh, rồi vết hai câu của tên đã ký.

Bọn họ mời Diệp Ninh ký tên, thật ra là một loại vãn bối, tự nhận mình là học sinh.

Nhưng mà rõ ràng Diệp Ninh không có loại giác ngộ này.

Hắn tiện tay ký tên cho mấy người, còn thuận tiện nói một câu động viên.

Gặp phải người trẻ tuổi, thì viết:Người trẻ tuổi không nỗ lực, khi về già sẽ không có gì.

Tóc đen không biết sớm học tập, tóc trắng hối hận học thì đã muộn.

…Gặp phải người trung niên, thì viết:Đọc sách cả trăm lần, thì sẽ biết được ý nghĩ của nó.

Hiểu biết do cần cù, phóng đãng do ham chơi; thành công do ý niệm, hủy diệt đi theo sau.

…Gặp phải người già, thì viết:Không có đạm bạc nào rõ ràng, không tĩnh lặng không thể đi xa.

Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường…Ba lần năm bữa ký tên xong, dường như người đọc sách đều điên cuồng rồi.


Từ lúc Diệp Ninh bắt đầu ký tên, văn khí từ bốn phương tám hướng hội tụ đến đây.

Những danh ngôn thành ngữ mà hắn viết, mỗi một câu đều bao hàm đạo lý, thẳng thắn mà không mỏng anh, giản dị mà dễ nhớ.

“Tài hoa của Diệp đại nhân, đúng thật là thiên cổ hiếm thấy!”“Đọc những câu này, ta chỉ muốn về nhà học hành cho tốt!”“Diệp sư tại thượng, học sinh uy vũ!”Văn khí trào dâng, không chỉ khiến cho văn đảm của Diệp Ninh chấn động.

Những người đọc sách có mặt ở đây phảng phất như nhận được một hồi tẩy rửa của văn khí.

Vết mực chảy xuôi, sách tỏa hương thơm.

Rất nhiều người trực tiếp nhận được gợi ý, còn trực tiếp hành lễ đệ tử với Diệp Ninh.

Từ trước đến giờ văn nhân có một câu “một chữ cũng là thầy”, huống hồ còn là ơn dẫn dắt.

“Không cần khách sáo như thế.

”Diệp Ninh cười đến cứng ngắc.

Bởi vì hắn phát hiện chính khí cuồn cuộn đáng chết kia lại nhiều thêm rất nhiều.

Thứ này không phải là có độc đó chứ?Tại sao ta làm cái gì nó cũng đều có thể tăng lên vậy?Có lần này thứ lớn mạnh mạnh mẽ hơn vẫn là văn khí, khiến cho văn đảm của Diệp Ninh liên tiếp chấn động, cả con người càng hiện ra nho nhõ, khí chất bất phàm.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.