Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy

Chương 117: Ta Bị Đâm Sau Lưng Nhưng Ta Không Biết Là Ai





Diệp Ninh nghiến răng nghiến lợi, hung hăng mắng.

Hắn đều đã mở cả cửa ra rồi, xác nhận đám người đâm sau lưng của Viện giám sát kia không ở bên người.

Thế mà ngươi còn không đến ám sát ta?Những lời khiêu khích ta nói kia đều nói vô ích rồi đi?Trên thế giới còn có người nào cứng đầu hơn ngươi sao?Ta đã nói lời nói đến mức đó rồi, ngươi còn có thể nhịn được? Con mẹ nó, dựa vào cái gì mà ngươi có thể nhịn được?Diệp Ninh tức giạn nhảy dựng lên.

Lăn lộn một vòng, năm chặt tay đấm một loạt vào không khí.

Sau khi đánh xong, nụ cười vẫn còn mang theo sự tức giận.

Ai nói Uy Vũ Hầu là người có thù tất bao vậy?Ta thấy hắn đơn giản là không có tính tình gì, ta đã gây họa như thế rồi còn không đến giết, chuyện này giống bình thường sao?Ngươi xứng với những danh tiếng xấu kia sao?Lần này Diệp Ninh là thật sự tức giận.

Bởi vì hắn cảm thấy những nỗ lực lúc trước của bản thân đều là vô ích, có một loại cảm giác biểu diễn cho kẻ ngốc xem.

Hắn rất bức bối.


Nhưng có bức bối như thế nào, thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Diệp Ninh theo thói quen duỗi tay ra.

Sau đó hắn lập tức ý thức được hình như thiếu mất cái gì đó.

“Huyên Huyên đâu?”Hắn nhớ đến tiểu cô nương câm điếc.

Thói quen là một chuyện rất đáng sợ, hắn là một người không quá thích được người khác chăm sóc, bây giờ đã quen với việc mỗi buổi sáng thức dậy, tiểu cô nương câm điếc hầu hạ hắn mặc quần áo, rửa mặt, ăn cơm.

Ngày bình thường không cảm thấy có cái gì, hôm nay thiếu đi, cả người đều cảm thấy không đúng lắm.

“Tại sao bây giờ vẫn còn đang ngủ vậy?”Hắn nhìn thấy tiểu cô nương câm điếc đang ngủ say.

Đây không giống với phong cách ngày thường của tiểu nha đầu.

Hắn đi đến bên giường, nhìn thấy tiểu cô nương câm điếc ngủ rất sâu, trên khuôn mặt nhỏ tràn ngập sự mệt mỏi.

Có điều Diệp Ninh không có nghĩ nhiều.

Lúc hắn còn trẻ cũng là như thế, ăn được ngủ được, có những lúc ngủ lâu một chút cũng là chuyện tốt.

Hắn không hề coi tiểu cô nương câm điếc là nha hoàn, đương nhiên sẽ không bởi vì nàng ngủ quên mà tức giận.

Ngược lại chu đáo đắp lại chăn cho nàng, còn bản thân thì tự mặc quần áo.

“Tại sao Uy Vũ Hầu này lại không tìm người giết ta chứ? Đổi tính rồi?”Lúc mặc quần áo, Diệp Ninh vẫn là không hiểu được.

Nếu như Uy Vũ Hầu ở đây, hắn nhất định sẽ đi lên hỏi, lão huynh, đây không phù hợp với hình tượng nhân vật của ngươi.

Đúng vào lúc này, ở bên ngoài sân truyền đến một tiếng hét.


Là âm thanh của lão Hoàng.

Diệp Ninh nhanh chóng đẩy cửa ra ngoài, sau đó hắn cũng sững sờ cả người.

Trong sân nhà của hắn, khắp sân đều là thi thể dày đặc.

Vừa nhìn một cái, nói ít thì cũng phải mấy chục người.

Hoàng lão đầu và đầu bếp nghe lời của Diệp Ninh, đợi đến khi trời sáng mới ra khỏi cửa, kết quả đã nhìn thấy cảnh tượng này.

Người đầu bếp lập tức ngất đi.

Hoàng lão đầu thì hai chân mềm nhũn, không đứng dậy được, tiếng hét vừa rồi chính là do ông ấy phát ra.

“Đây là tình huống gì vậy?”Diệp Ninh nhìn những thi thể này.

Mỗi một người đều mặc quần áo màu đen, bịt mặt, còn cầm vũ khí.

Ăn mặc như thế này, không khó để đoán, đây chính là thích khách!Cũng chính là nói, tối ngày hôm qua thật sự có thích khách đến ám sát hắn.

Diệp Ninh cảm thấy đầu có chút đau, hắn cẩn thận chỉnh lý lại toàn bộ mọi chuyện.

“Uy Vũ Hầu không phải là con rùa rụt đầu, hắn thật sự tìm sát thủ, sát thủ cũng đến như đã hứa… nhưng bọn họ không giết được ta, ngược lại còn bị giết.

”“Vậy thì vấn đề đến rồi.

”“Ai làm chuyện này!?”Diệp Ninh tức giận.

Hừ!Là tên khốn nào làm hỏng chuyện tốt của ta!Hắn tìm đường chết thất bại quá nhiều lần, thật sự người cũng đã tê liệt rồi, cũng đều đã quen với thất bại.

Nhưng lần này đúng là tức giận vượt ngoài phạm vi.


Nguyên nhân rất đơn giản.

Ta lại lại lại lại… bị đâm sau lưng rồi!Lần này đến là ai đâm sau lưng ta cũng không biết.

Đây là chuyện ngớ ngẩn cỡ nào!…Nửa canh giờ sau.

Diệp Ninh ngồi ở bậc cửa, nhìn đám người của Viện giám sát bận rộn.

Sau khi tin tức ở đây truyền ra ngoài, đám người Ngụy Văn Thông nhanh chóng đến nơi đầu tiên.

Thi thể chất đống ở đây nhất định không được, bọn họ bận rộn dọn dẹp.

Trong quá trình này, lão bổ đầu Ngụy Văn Thông đã thu thập được đủ thông tin.

“Tổng hợp các loại chi tiết, đám người này chính là sát thủ mà Yên Vũ Lầu phái đến!”Ngưu Tiến Hỉ cũng đưa ra một đáp án.

“Phần lớn những người này đều chết do vết thương của kiếm, ta nghĩ nhất định là có người tu hành dùng kiếm giết chết bọn họ.

”Dùng kiếm?Lập tức Diệp Ninh nghĩ đến Võ Tam Tư.

Hắn chắp tay ra đằng sau, nói.

“Không liên quan gì đến ta, nếu như là ta ra tay, thi thể của bọn họ tuyệt đối sẽ không nguyên vẹn như thế này.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.