Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy

Chương 120: Ngươi Xứng Đáng Có Được Tất Cả Những Điều Tốt Đẹp Trên Thế Giới Đối Xử Dịu Dàng Với Ngươi 2





“Hóa ra Thiên Tử gọi chúng ta đến, là có trận chiến Tu La đang đợi chúng ta.

”Trong lòng Ngụy Văn Thông sinh ra niềm vui bởi vì có thể gặp được Thiên Tử, lập tức tiêu tán không thấy hình dáng.

Sắc mặt hắn trắng bệch.

Sức mạnh phản đối to lớn này, chỉ nghĩ đến thôi, cũng khiến cho hắn nổi da gà, cảm thấy từng trận tuyệt vọng.

“Điều này không công bằng!”Ngưu Tiến Hỉ lùi lại phía sau mấy nước, dưới chân loạng choạng.

Bầu trời là ánh sáng, nhưng hắn lại cảm thấy bóng tối đang bao trùm khắp mặt đất.

Hóa ra kẻ địch của Viện giám sát căn bản không phải Uy Vũ Hầu, mà là cả thế giới!Lúc này, cảm xúc của ba người như đông cứng lại.


Mà một giọng nói bình tĩnh, lại lập tức mang đến cho bọn họ sự ấm áp.

“Hoang mang cái gì?”Lúc này người có thể lên tiếng nói chuyện cũng chỉ có Diệp Ninh.

Chuyện xây dựng lại ving quang của Viện giám sát, nói thật hắn chưa từng có dự tính này.

Tuy nói những chuyện mà hắn làm, là đi theo phương hướng này, nhưng đó chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.

Trọng điểm Diệp Ninh suy nghĩ, không có nghi ngờ gì vẫn là xuất phát từ nhu cầu của bản thân.

Hắn bắt đầu suy nghĩ một vấn đề.

Đó chính là sự tồn tại của Viện giám sát, đối với hắn mà nói có lợi ích gì không?Trước thời điểm này, hắn cảm thấy Viện giám sát đối với hắn mà nói không có một chỗ tốt nào.

Nguyên nhân rất rõ ràng.

Những người của Viện giám sát quá mạnh mẽ, quá có cảm giác an toàn rồi.

Có những người này đi theo, trong chớp mắt độ khó của việc đi tìm chết đã tăng gấp mấy lần.

Diệp Ninh thật sự là đang suy nghĩ cẩn thận đến tận đáy lòng, chính là cân nhắc xem hắn có cần rời khỏi Viện giám sát hành động một mình không.

Đây không phải là ích kỷ, dù sao chỉ cần tìm đường chết thành công, sau khi biến thành Thiên Đế, Diệp Ninh vẫn là sẽ quay về.

Đến lúc đó cho dù là muốn cứu thế giới, cũng chỉ là chuyện nhấc tay mà thôi.


Nhưng mà bây giờ câu nói của Lưu Cẩn, văn võ cả triều đều đang phản đối sự tồn tại của Viện giám sát.

Chuyện này dẫn đến tâm lý phản nghịch của Diệp Ninh.

Các ngươi muốn thủ tiêu Viện giám sát thì thủ tiêu, ta không cần thể diện sao?Đương nhiên, đây chỉ là một trong các nguyên nhân.

Nguyên nhân chân chính vẫn là Diệp Ninh hiểu rõ rồi.

Viện giám sát chính là một cái đích ngắm!Nhìn xem, vừa mới phát ra một chút âm thanh, còn chưa thành khí hậu, kết quả đã dẫn đến nhiều người nhằm vào như thế.

Vậy thì nếu như làm lớn làm mạnh hơn thì sao?Còn không phải là thế giới đều muốn giết chết ta sao?Sau khi suy nghĩ kỹ mối quan hệ nhân quả, tinh thần Diệp Ninh phấn chấn.

Hắn cảm thấy bản thân mình là một chiến binh, vừa mới tìm đường chết thất bại mà khiến cho cảm xúc suy sụp, vào lúc này đã hoàn toàn tiêu tán sạch sẽ.

“Viện giám sát tuyệt đối không thể nào sụp đổ!”Diệp Ninh kiên quyết nói.

Viện giám sát sụp đổ rồi, thì ta còn trở thành đích ngắm như thế nào?Chỉ cần Viện giám sát tồn tại, ta sẽ là một cái bóng đèn lớn trong bóng tối, thế lực các nơi đều sẽ muốn giết chết ta!“Đúng rồi, Viện giám sát tuyệt đối không thể sụp đổ!”“Cho dù bầu trời tối tăm, chúng ta cũng phải tự phát ra ánh sáng của bản thân mình!”“Viện giám sát đã ngã xuống một lần rồi, không thể ngã xuống lần thứ hai nữa!”Ba người cảm giác được quyết tâm của Diệp Ninh, trong mắt bùng cháy lên ngọn lửa.

Đây là tinh thần chiến đấu!Cho dù rõ ràng biết phía trước có ngàn vạn nguy hiểm, bên phía ta có thể sẽ bị thịt nát xương tan.

Nhưng bọn họ vẫn tiến lên phía trước.

Bởi vì bọn họ có Diệp Ninh.

Diệp Ninh còn không từ bỏ, bọn họ sao có thể từ bỏ?Dù sao cũng chỉ là chết mà thôi!“Ai…”Nhìn thấy cảnh tượng này, Lưu Cẩn thở dài một hơi.

“Đại nhân cần gì phải thế, thật ra bên phía bệ hạ, cũng không hi vọng Viện giám sát tồn tại.


”Đây là ám thị của Cơ Minh Nguyệt.

Nàng cho rằng thanh âm của Viện giám sát quá lớn, sẽ dẫn đến nhiều rắc rối cho Diệp Ninh.

Nàng chỉ là muốn giấu tài, mà không phải là muốn Diệp Ninh biến thành mục tiêu.

Bây giờ phương hướng phát triển của mọi chuyện, so với cách nghĩ ban đầu của nàng, đã hoàn toàn là trống đánh xuôi kèn thổi ngược.

“Hôn quân với cẩu quan đương nhiên là cùng một cách nghĩ!”Diệp Ninh cười lạnh một tiếng.

Tuy Cơ Minh Nguyệt không phải là hôn quân, nhung hắn không hề biết.

Đứng trên góc độ của hắn, Cơ Minh Nguyệt không chỉ là hôn quân mà người trong thiên hạ mắng chửi, mà còn là tên khôn khiếp đầu tiên đâm sau lưng hắn.

Những gì hắn nhận được Diệp Ninh không thể nào quên, ngày hôm đó ở trên điện Kim Loạn, chính là Cơ Minh Nguyệt đã đỡ một đòn chắc chắn chết của Hạ Nguyên Nhất cho hắn.

Nếu không phải là cẩu hoàng đế lo chuyện bao đồng, lần đó ta đã sớm chầu trời rồi!Nghĩ đến chuyện này, oán hận của Diệp Ninh lại trào ra.

Nhưng lời này của hắn, đúng thật là khiến người khác kinh ngạc.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.