Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy

Chương 17: Ba Tầng Dị Tượng Kinh Thành Chấn Động





…Tiếng đọc sách vang vọng kia, phảng phất như truyền đến từ thượng cổ, xuyên qua dòng sông thời gian, xuyên qua tro bụi rách nát, lưu lạc vào thời đại này, phát ra hào quang sáng chói.

Nhóm văn nhân sao có thể không rơi lệ?Nhất thời, nước mắt chảy giàn dụa, phảng phất như trở lại mấy vạn năm trước, khi đó bọn họ cũng có khí phách thư sinh, chỉ điểm giang sơn!Nhưng dị tượng ở trong bầu trời này cũng không bởi vì nước mắt của bọn họ mà dừng, bên trong cột sáng thần thánh kia, là từng pho tượng uy nghiêm.

Hoặc là lão giả, hoặc là trung niên.

Bọn họ tay cầm thước, sách, bút lông…“Hình chiếu thánh hiền!”Nhìn thấy một màn này, nhóm văn nhân thật sự điên rồi.

Nhất thời, trong toàn thành, không biết có bao nhiêu người quỳ gối!Đât là thánh hiền thượng cổ!Thế mà bọn họ lại xuất hiện hình chiếu!Lẽ nào thời đại thuộc về người đọc sách lại đến rồi?Nếu như đây chỉ là mơ, vậy thì mong được vĩnh viễn ở lại trong mơ!Hình chiếu thánh hiền xuất hiện, khiến cho trong đất trời tản mát ra một mùi hương bút mực thanh thuần thấm vào trong ruột gan.

Vô số văn khí của người đọc sách tuôn ra, nhao nhao đột phá khống chế, đây là tiến bộ lớn!“Đầu tiên là kinh điển vang lên, tiếp đó là hình chiếu thành hiền xuất hiện, hai tầng dị tượng lớn, lẽ nào có đại nho xuất hiện?”Có lão nho sinh râu tóc bạc trắng, trong mắt hắn hiện ra ánh sáng kích động.


Đinh đinh thùng thùng!Mà vào lúc này, dị tượng lớn thứ ba xuất hiện.

Trong kinh thành, tất cả ngọc khí, kim loại, toàn bộ chấn động.

Phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe, đàn tấu ra làn diệu hoàn mỹ không thuộc về nhân gian.

“Kim âm thanh ngọc chấn động, dị tượng lớn thứ ba!”Người đọc sách gần như sắp điên rồi.

Lẽ nào thời đại của thượng cổ đến rồi sao?Những thánh hiền tan biến ở trong dòng sông thời gian kia đến cứu vớt thế giới sao?Ba dị tượng lớn cùng xuất hiện, kinh thành vì thế mà rung chuyển.

Hình chiếu của từng tôn thánh hiền, mặt hướng về phương hướng hoàng cung, chỉ thấy được trong đó có một lão giả còng lưng hơi cong eo, tay cầm một cuốn sách, chỉ về phía xa xa, miệng thì thầm.

“Cuộc đời có ai mà không chết?”Hư ảnh một lão giả ở bên khác lắc lư, ông ta đã già lắm rồi, nhưng thân eo thẳng tắp nhẹ nhõm, thanh âm như sắt thép va chạm.

“Chỉ mong để lại một dấu son trong lịch sử!”Đám người nhận ra hai thân ảnh này.

Người nói trước, là tả tướng thời kỳ Thái Tổ, người nói sau, là hữu tướng cùng một thời đại.

Hai người đều là đại nho đương thời, vào thời điểm Thái Tổ còn nhỏ bé nhất đã đầu nhập vào, cùng nhau thực hiện lý tưởng, sáng lập ra hoàng triều bất tử.

Vì thế, bởi vì công tích của hai người, sau khi chết đã đột phá bản thân, trở thành bán thánh!Thân là bán thánh, đương nhiên có tư cách nhập văn miếu, thế mà hôm nay bọn họ lại tỉnh lại.


Bọn họ tỉnh lại, chính là vì một câu thơ.

“Cuộc đời có ai mà không chết, chỉ mong để lại một dấu son trong lịch sử!”Người đọc sách lẩm bẩm, giống như điên dại.

Một thân ảnh trẻ tuổi cương trực bất khuất, phảng phất như trời đất sụp đổ, cũng không có một chút nào khiến hắn e ngại, xuất hiện ở trong đầu bọn họ.

“Tê, đây chính là người dẫn động ba dị tượng kia sao?”“Thơ hay, nên uống cạn một chén lớn!”“Chỉ dựa vào câu thơ này, hắn có thể lưu danh sử sách, ta dám chắc chắn, câu thơ này có thể lưu truyền vạn năm!”Cho dù là người bình thường, sau khi nghe câu thơ này, cũng nhiệt huyết sôi trào lên.

Mà văn nhân đã gần như điên cuồng, có rất nhiều người giương nanh múa vuốt, hành vi phóng túng, chạy nhảy loạn trên đường, dùng loại phương thức này để phát tiết khí tức phóng khoáng đang phun trào trong cơ thể mình.

Nhưng phần lớn số người vẫn là đặt lực chú ý lên trên dị tượng ở trên trời.

Dị tượng hoàn toàn không có ý tiêu tán, chỉ thấy hư ảnh những thánh hiền kia, lại lần nữa chỉ về phía hoàng cung.

Một ánh sáng màu trắng như dải lụa, rót thành một cột áng sáng, từ trên trời cao, lao thẳng về phía hoàng cung.

“Lẽ nào là văn khí quán đỉnh!”Có nhiều người bờ môi phát khô.

Một màn này khiến bọn họ không ngừng chấn động.

Trong truyền thuyết, chỉ có người có được tiềm chất thành hiền, mới có thể dẫn động ba dị tượng lớn.


Mà để xem như ban thưởng, hình chiếu tiên hiền, sẽ ban cho người đó văn khí quán đỉnh.

Người có được văn khí quán đỉnh, nếu như không có gì ngoài ý muốn, nhất định sẽ có được thành tựu đại nho.

Chỉ là không biết thế đạo hiện nay, còn có thể trở thành thổ nhưỡng của đại nho không?Điểm này ai cũng không biết.

Trong triều đình.

Đám người cũng đắm chìm trong sự chấn động câu thơ này mang đến.

Nhưng Diệp Ninh lại là khóc không ra nước mắt.

Thật ra suy nghĩ của Diệp Ninh rất đơn giản, chỉ có hai nguyên nhân.

Một là chọc giận Hạ Nguyên Nhất, bức bách người cho hắn một đao dứt khoát.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.