Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy

Chương 92: Nhiều Lần Đâm Sau Lưng Đến Từ Viện Giám Sát





“Bởi vì phạm tội cũng giống như làm ô nhiễm nguồn nước.

”“Mà việc thực thi pháp luật không công chính, chính là nguyên nhân của việc ô nhiễm!”Diệp Ninh bước lên phía trước.

Hắn nhìn tất cả mọi người trầm ngâm, rồi lại lần nữa mở miệng.

“Các ngươi vẫn luôn cảm thấy, ta không nên vì một chuyện nhỏ này, vì một người, mà náo ra động tĩnh lớn như thế.

”“Nhưng mà vốn dĩ suy nghĩ của các ngươi là sai lầm.

”“Thi hành pháp luật, không phân lớn nhỏ, được pháp luật bảo vệ, dù là đại quan hiển quý, hay là lê dân bách tính, đều giống như nhau!”“Pháp lệnh chính là quốc trị, pháp lệnh không nghiêm thì nước sẽ loạn!”“Đây, chính là ý nghĩa tồn tại của Viện giám sát!”Luật không quý, dây không uốn cong.

Đây là ý nghĩa tinh thần đích thực của pháp trị.

Đáng tiếc người ở thế giới này không hiểu.

Đại Chu Thái Tổ hiểu, vì thế ông ấy mới có thể mở ra một thịnh thế trước nay chưa từng có.


Tất cả mọi người đều trầm mặc.

Nếu như Diệp Ninh chỉ là nói, có lẽ bọn họ có thể còn không thể lĩnh ngộ được ý nghĩa đích thực trong đó.

Nhưng mà Diệp Ninh không chỉ nói, mà còn làm.

Hắn là thật sự dùng tính mạng để bảo vệ sự uy nghiêm của Luật pháp.

Đây là lời nói và hành động mẫu mực.

Đây là thời khắc cảm động nhất.

Trong lòng những người vây quanh phảng phất như được tẩy rửa.

“Diệp đại nhân, hắn là muốn nói với chúng ta, mạng của quyền quý cũng là mạng, mạng của bách tính cũng là mạng, giữa hai người không có gì khác biệt cả.

”“Ông lão bán than dựa vào một xe than này để vượt qua mùa đông, bị người khác cướp mất, chuyện này tương đương với giết người.

”“Phạm pháp chính là phạm pháp, cho dù nhìn nó có vẻ tầm thường, nhưng vẫn phải trả giá lớn.

”Càng ngày càng có nhiều người suy nghĩ.

Bọn họ có được một kết luận khiến người khác khó có thể tin.

“Diệp đại nhân là muốn dùng cái chết của bản thân mình, để thể hiện sự uy nghiêm của pháp luật!”Nhất thời, không biết là có bao nhiêu người nước mắt giàn dụa.

“Diệp công!”Không biết là ai hét lên một tiếng nàySau đó là âm thanh giống như núi hô biển gào.

“Diệp công!”“Diệp công!”“Diệp công!”Cách xưng hô “công” này, người đọc sách không được gọi loạn.

Bình thường chỉ có lão nhân có cống hiến phi phàm, mới có thể được tôn trọng là “công”.

Nhưng bây giờ Diệp Ninh đã có được vinh dự như thế.


Tất cả mọi người đều cho rằng hắn đáng được như thế.

Bởi vì đây là thứ hắn dùng tính mạng của mình đổi lại.

“Ngươi muốn dùng máu của mình, để cho tất cả mọi người hiểu được ý nghĩa của pháp trị…”Cơ Minh Nguyệt từ từ nhắm mắt lại.

Nàng biết, bản thân nàng không khuyên được Diệp Ninh nữa.

Người như thế, thật sự là quá cố chấp rồi.

Hành động của hắn quang minh chính đại, đi đường đường chính chính, giơ cao danh nghĩa của Thái Tổ… Điều này khiến nàng sao còn có thể ngăn cản?Lần đầu tiên trong đời, nàng hoàn toàn bó tay không còn cách nào với một người.

Thậm chí nàng bắt đầu hối hận rồi.

Sớm biết như thế, vậy thì không điều hắn đến Viện giám sát nữa.

Nhưng chuyện này có thể trách nàng sao?Ai có thể ngờ được, Diệp Ninh đến nơi rách nát như Viện giám sát cũng có thể gây ra mưa gió.

Nghe âm thanh núi hô biển gào, trái tim Diệp Ninh đập thình thịch.

Hắn rất kích động.

Không phải bởi vì tiếng hoan hô.

Mà là cuối cùng hắn cũng sắp chết rồi.

Diệp Ninh đi lên phía trước, tiếp tục đi lên phía trước.

Hắn nói lời cuối cùng hắn muốn nói.

“Ta có một ước mơ, nguyện cho những người trẻ tuổi của Đại Chu đều thoát khỏi nơi lạnh giá, chỉ cần muốn đi lên phía trước, thì không cần phải nghe những lời bàn tán của thiên hạ.

Việc có thể làm thì làm, có thể lên tiếng thì lên tiếng.

Có một phần nhiệt huyết, phát sáng một hồi.


Giống như đom đóm vậy, cũng có thể ở trong bóng tối phát ra một chút ánh sáng, mà không cần phải chờ đợi ngọn đuốc.

”Sau đó, hắn đứng trước cửa Hầu phủ, hiên ngang nói.

“Uy Vũ hầu, đến giết ta đi!”Giống như một trận đấu tay đôi.

Nhưng nhìn nó có vẻ không hề công bằng.

Bởi vì Diệp Ninh chỉ có một người mà thôi.

Nhìn bóng lưng của hắn, vô số người đọc sách nước mắt giàn dụa.

Cơ Minh Nguyệt cũng không kìm chế được nữa.

“Người đâu!”Nàng ngẩng cổ lên, không muốn để cho nước mắt ở trong mắt chảy ra ngoài.

“Sử dụng ám tử trong kinh thành, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến phủ Uy Vũ Hầu, cứu Diệp Ninh!”Diệp Ninh đã liều hết tất cả rồi.

Hắn muốn dùng máu của bản thân mình, để bảo vệ Pháp luật Thái Tổ đích thân định ra.

Cơ Minh Nguyệt không thể nào thuyết phục được bản thân đứng yên bên ngoài.

Nàng nhất định phải ra tay, cho dù bởi vì thế mà bại lộ phần nội tình bên trong, nhưng nàng cũng không tiếc bất cứ giá nào để làm chuyện này!“Có một phần nhiệt huyết, phát sáng một hồi…”Ở trong Xuân Phong Lâu, tiếng đàn đột ngột dừng lại.

Tiêu Thiển Thiển không đến hiện trường, nhưng mà lại biết rõ tất cả những chuyện đang xảy ra.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.