Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy

Chương 94: Nhiều Lần Đâm Sau Lưng Đến Từ Viện Giám Sát 3





Mà bây giờ, lại trở thành niềm tự hào lớn nhất của hắn.

Có lẽ hắn đến Viện giám sát, không phải là trừng phạt, mà là sự yêu thương của ông trời giành cho hắn!Ngưu Tiến Hỉ ta may mắn ba đời, có thể đi theo Diệp đại nhânLòng hào hùng chinh chiến sa trường, huyết chiến bốn phương đó lại lần nữa trở lại rồi.

Thông Phán Viện giám sát, Ngưu Tiến Hỉ.

Giết thẳng vào trận địch!Dù sao cũng là người lật đổ Hoàng Long, lão tướng trong quân chiến đấu vạn dặm, hắn đối mặt với những gia đinh này, giống như người lớn bắt nạt trẻ nhỏ.

Chỉ trong chốc lát, giết cho bọn họ gào khóc thảm thiết!“Chuyện gì vậy?”Nụ cười trên miệng Diệp Ninh cứng lại.

Hắn nhìn về phía Ngưu Tiến Hỉ bất ngờ thay đổi, uy phong lẫm liệt.

Trong lòng… dần dần trầm xuống.

Không phải?Thế này mà ta cũng có thể lật xe?Tên mập đáng chết, ngươi cũng đến đâm sau lưng ta?Lẽ nào lần này, ta vẫn là không chết được sao?Không!Tuyệt đối không thể nào!Diệp Ninh nhìn về phía bốn thiết thi kia.


Đây mới là boss chân chính!Bốn thiết thi từ trên không bay đến, bọn chúng không có linh trí, chỉ có bản năng giết chóc.

Sau khi Uy Vũ hầu hạ chỉ lệnh, bọn chúng sẽ không có chút nào do dự lao đến giết Diệp Ninh.

“Lần này chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa chứ?”Diệp Ninh trông chờ mòn mỏi.

Hận không thể khiến cho bốn thiết thi kia bay nhanh một chút.

Nhưng mà…Chính vào lúc thiết thi kia sắp đến nơi, lại có một tiếng gầm thét phát ra từ phía trận thế của Viện giám sát.

“Ha ha ha, Viện giám sát không chỉ có một mình đại nhân, còn có Ngụy Văn Thông ta!”Oanh!Đao rút ra khỏi vỏ, phát ra âm thành giòn giã.

Tiếp đó, Ngụy Văn Thông bay thẳng lên trời!Lúc trước đôi mắt của hắn đã từng mơ hồ nghi hoặc, lúc này lại phát ra ánh sáng chói lọi giống như mặt trời thiêu dốt.

Thắt lưng của hắn đeo lệnh bài của mình.

Thông Phán: Ngụy!“Ôi trời, tình huống gì vậy!”Cả người Diệp Ninh hoàn toàn ngẩn ra.

Mẹ nó, thế mà ngươi cũng đâm sau lưng ta?Hắn hoài nghi có phải là hắn đã trúng tà rồi không, tất cả những thứ nhìn thấy đều là ảo giác.

Không phải nói Viện giám sát đều là một đám vô tích sự sao?Tại sao lại một người so với một người còn mạnh hơn vậy?Lúc trước có tên mập đáng chết nhúng tay, phía sau lại có một tên quỷ rượu cho thêm một kích.

Hôm nay, Diệp Ninh liên tục bị đâm sau lưng.

Khiến cho cả người hắn đều tê dại.

“Cố lên!”Hắn đang cổ vũ cho thiết thi.

Thiết thi này nhìn có vẻ rất hung dữ, lại là bảo vật do người tu hành luyện ra, còn là bốn đánh một, thế này cũng không thể thua đi?Sau đó hắn nhìn thấy cảnh tượng hắn không muốn nhìn thấy nhất.


Bùm!Ngụy Văn Thông chém ra một đao.

Đao mang dài mấy chục mét.

Trực tiếp chém một thiết thi ra làm hai.

Hắn bay ở trên không trung, những nơi trường đao đi qua, thiết thi khó có thể chống lại.

“Diệp Ninh!”Trong lòng uy Vũ Hầu đau đớn tức giận.

Hắn thật sự là tổn thất thảm trọng rồi!Gia đinh hắn vất vả bồi dưỡng.

Thiết thi hắn cầu xin được từ trong tiên môn.

Cứ như thế mà tổn thất rồi!“Ngươi đúng thật là hèn hạ vô sỉ, tại sao thế gian lại có kẻ nham hiểm như ngươi chứ, rõ ràng thủ hạ của ngươi có nhiều kẻ mạnh như thế, thế mà, thế mà ngươi lại giả heo ăn thịt hổ!”Uy Vũ Hầu tức đến nhảy lên.

Diệp Ninh xòe hai tay.

Chuyện này không liên quan gì đến ta?Ta cũng rất tuyệt vọng có được không hả.

Có ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là đã xảy ra cái gì rồi không, thủ hạ phế vật của ta, tại sao lại lắc mình biến hóa thành cao thủ rồi, hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ta liều với ngươi!”Hắn lấy ra một con dao găm, cắt lòng bàn tay.

Dường như máu tươi của hắn có một ý nghĩa đặc biệt nào đó.

Quả nhiên như thế, trong phủ Uy Vũ Hầu, có một luồng khí tức mạnh mẽ thức tỉnh.

Ao ô!Sau đó, lại là một tiếng gầm thét đáng sợ.

Tiếp theo, một con sói khổng lồ cao đến năm mét, từ trong Hầu phủ bước ra ngoài.


Hai mắt của con sói đỏ như máu, mũi phun ra hai luồng khí thô màu trắng.

Sắc mặt Uy Vũ Hầu trắng bệch, ngón tay chỉ vào Diệp Ninh nói.

“Giết hắn, số lễ vật năm nay tăng gấp đôi!”Trong mắt con sói khổng lồ hiện ra ý khát máu càng nồng đậm hơn.

Nó chạy về phía trước, gió rít gào dưới đôi chân màu đen.

Đây là… yêu thú!“Thế mà phủ Uy Vũ Hầu lại nuôi một con yêu thú!”Tất cả mọi người đều chấn kinh.

Vẫn biết phủ Uy Vũ Hầu không đơn giản, nhưng không ngờ được thế mà đến yêu thú cũng có.

Lần này, xem như là Uy Vũ Hầu đã cược hết tất cả vào rồi.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Ninh điên cuồng vui mừng.

“Ha ha ha, Uy Vũ Hầu, ngươi đúng thật là phúc tinh của ta!”Vốn dĩ hắn cho rằng Uy Vũ Hầu đã không còn gì nữa rồi.

Không ngờ được thế mà còn giấu một con đường này.

Diệp Ninh quan sát một chút, Ngưu TIến Hỉ đang chém giết, không thoát ra được.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.