Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy

Chương 98: Còn Có Loại Chuyện Tốt Này





Lúc trước ngươi như thế nào, có danh tiếng hay không, có cống hiến hay không, ta đều không quan tâm.

Nhưng mà vì sao ngươi lại muốn bảo vệ ta an toàn?Là điều gì khiến cho ngươi có loại suy nghĩ ác độc này?Diệp Ninh cả bụng oán hận.

Kế hoạch tìm đường chết hôm nay của hắn, nhìn thì có vẻ là hoàn hảo, kết quả bị người này làm cho rối tung lên rồi.

Đương nhiên, cho dù là không có ba người này, cũng sẽ có người khác cứu hắn.

Nếu như Diệp Ninh biết, chỉ sợ rằng sẽ càng thêm tự bế.

“Diệp đại nhân, chúng ta học được ở trên người ngài rất nhiều thứ, ngài đã ảnh hưởng đến chúng ta, cũng cứu rỗi chúng ta, bắt đầu từ ngày hôm nay chúng ta sẽ đi theo ngài không có gì chùn bước, xây dựng lại vinh quang của Viện giám sát, đây là nghĩa vụ chúng ta không thể thoái thác!”Ngụy Văn Thông chắp tay.

Ngưu Tiến Hỉ cũng làm theo.

Lão đầu kỳ quái do dự một chút, cũng nâng tay lên.


Diệp Ninh: “…”Mẹ nó, ta dạy các ngươi cái gì rồi?Hắn thăm dò nói.

“Thật ra các ngươi không cần đi theo ta, các ngươi cũng có chuyện các ngươi cần làm.

”Nghe thế, Ngưu Tiến Hỉ cười lên một tiếng, nói.

“Đại nhân không cần khách khí, chúng ta thân là thuộc hạ của ngài, chuyện ngài muốn làm, chính là chuyện chúng ta phải làm, đi theo ngài, chúng ta là cam tâm tình nguyện, hơn nữa, nhân vật giống như đại nhân, ở trong thế giới bẩn thỉu này, nhất định có rất nhiều người ghi hận, chúng ta nhất định phải bảo vệ an toàn của đại nhân.

”Sắc mặt Diệp Ninh khó coi.

“Đi theo ta cũng được, bảo vệ ta thì thôi đi?”Thái Hướng Cao cười một tiếng, nói.

“Tâm thái của Diệp Ninh ta biết, từ trước đến nay, ngươi đều là người cô độc một mình, ý muốn dùng sức mạnh của một người, để làm thức tỉnh người khác, ngươi có thể sẽ không thích ứng chuyện có nhiều đồng đội như thế…”Ngụy Văn Thông bừng tỉnh, sau đó càng thêm kiên định nói.

“Đại nhân yên tâm, ta đã hoàn toàn tỉnh ngộ rồi, ta sẽ trở thế đồng đội kiên định nhất của đại nhân!”Ngưu Tiến Hỉ gật đầu, nói.

“Ta cũng thế, ta tình nguyện thề với trời, ta sẽ trở thành một thanh kiếm sắc bén nhất, nếu như có một ngày đại nhân sắp chết, vậy thì ta sẽ chắn ở trước người dại nhân, chết ở trước mặt ngài!”“Ta cũng thế!”Không ít người ở Viện giám sát đều trả lời như thế.

Diệp Ninh lại lần nữa tự bế.

Đám người này giống như là bị tẩy não vậy.

Bây giờ có một loại cá nhân sùng bái mù quáng đối với hắn.

Thái Hướng cao vỗ tay nói.

“Diệp huynh đã vui mừng đến không nói được câu nào rồi.

”Mọi người nghe tiếng, tất cả đều vui mừng.

Diệp Ninh: “Ta không phải, ta không có, đừng có nói bừa!”Hắn liếc nhìn Thái Hướng Cao, nghiến răng nghiến lợi.


Có suy nghĩ muốn đi lên cắn chết cái tên khốn khiếp này.

Hắn đã nhìn ra rồi, tên này là một kẻ rắc rối, thường xuyên suy nghĩ lung tung, thay mặt hắn phát biểu.

Nhưng mà hắn đã bỏ sót một chuyện, hiện trường còn có một người, lúc này so với hắn còn phẫn nộ, bi thương hơn, đã tự bế rồi.

“Diệp Ninh, xem chuyện tốt mà ngươi làm đi!”Không biết từ lúc nào Uy Vũ Hầu, đầu tóc rồi bù, sắc mặt trắng bệch, đâu còn có tư thái lúc trước?Cho dù là ai, đều có thể nhìn ra hai chữ “nhếch nhác” ở trên người hắn.

Hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Ninh, tức giận đến run lên.

Gia đinh hắn đã bỏ ra không ít tiền để bồi dưỡng.

Mất hết rồi.

Thiết thi mà hắn cầu tiên môn tinh luyện.

Cũng mất rồi.

Trận đại chiến vừa rồi, không chỉ khiến cho Hầu phủ máu chảy thành sông, mà còn bởi vì đao quang kiếm ảnh, đã phá hủy một nửa phủ Uy Vũ Hầu.

Nhìn về phía trước, càng là một bức tường đổ nát.

Ở đâu còn có một chút nào khí phái của Hầu phủ?Đơn giản khiến người ta muốn rơi nước mắt!Mà tất cả những thứ này, đều là do Diệp Ninh ban cho!“Nhìn ra được, ngươi rất khó chịu!”Diệp Ninh có chút xấu hổ.

Hắn cũng không ngờ được mọi chuyện sẽ biến thành thế này.

Đổi lại hắn là Uy Vũ Hầu, cũng muốn phát điên.

“Chuyện này còn cần nói sao?”Hai mắt Uy Vũ Hầu đỏ ngầu, trong mắt hắn tràn ngập sự khát máu và sát ý.


“Vậy thì ngươi có cần suy nghĩ một chút đến giết ta không.

”Diệp Ninh lại cháy lên hi vọng.

“Ta hận không thể ăn thịt của ngươi, uống máy của ngươi, gặm da của ngươi!”Uy Vũ hầu nghiến răng nghiến lợi.

“Vậy thì ngươi còn đợi cái gì?”Diệp Ninh điên cuồng ám chỉ.

Quả nhiên Uy Vũ Hầu rất muốn thử sức.

Sau đó Ngụy Văn Thông và Ngưu Tiến Hỉ, giống như hai môn thần vậy, bước về phía trước một bước.

Một trái một phải chắn ở trước mặt Diệp Ninh.

Lão đầu kỳ quái không có hành động gì lớn, nhưng mà hộp kiếm ôm ở trong lòng cũng bắt đầu chấn động.

Uy Vũ Hầu: “…”Hắn không phải kẻ ngốc.

Chỉ ngón tay vào Diệp Ninh, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây, đừng có bắt nạt bản Hầu… Ngươi đợi đó, bản Hầu sẽ báo thù ngươi!”Hắn buông ra một câu đe dọa.

Sau đó quay đầu đi vào trong Hầu phủ.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.