Không Điên Không Thể Sống

Chương 17



Diệp Trăn từ trong tòa án đi ra, chầm chậm chầm chậm đi lấy xe, ngay lúc đó có một người bạn cũng làm luật sư đuổi theo hỏi : “Diệp Trăn, về sao?”

Diệp Trăn cười trả lời : “Ừ, còn phải lên lớp.”

Người nọ cảm thán : “Ngươi bận quá đi, muốn mời ăn bữa cơm hay gì đó cũng đều quá khó, nhớ lần liên hoan này phải tới đấy nhé, nếu còn không đi chúng ta sẽ trở mặt hết đó. Thế nào, giờ còn hướng dẫn nghiên cứu sinh nữa không?”

Diệp Trăn nói : “Có.”

“Mấy người?”

Diệp Trăn nghĩ nghĩ một chút, cười đến khóe mắt cũng cong cong : “Hai. Đại đệ tử không nên thân, xem ra muốn để ta quản cả đời, nhị đệ tử thông minh hiếu học, xem chừng có thể kế thừa tuyệt học cả đời của ta.”

Và cũng ngay lúc này, đại đệ tử không nên thân của hắn đang phùng mang trợn má lên với học sinh.

“Chơi cái gì!” Đào Khả nói : “Không chịu chăm chỉ mà học, suốt ngày muốn đi đường ngang ngõ tắt.”

Học sinh tha thiết : “Thầy ơi, tiệc Giáng sinh thôi, lớp nào cũng tổ chức mà.”

Đào Khả nói : “Chờ các ngươi toàn bộ vượt qua kỳ thi cấp bốn đã.”

Đào Khả quay qua liếc lớp trưởng một cái, lớp trưởng lập tức chạy tới kề tai hắn nói nhỏ : “Thầy Đào, lần này ta thực sự không thể giúp ngươi, tiệc Giáng sinh vốn là truyền thống, rất nhiều năm rồi.”

Đào Khả thấp giọng nói : “Ta đương nhiên biết đây là truyền thống, ta ở trường này cũng đã tám năm rồi, nhưng vấn đề là không có tiền.”

Lớp trưởng ngẩn người : “À, ừ nhỉ.”

Đào Khả hỏi hắn : “Tiền quan trọng, hay là truyền thống quan trọng?”

Lớp trưởng ôm đầu, do dự này nọ, trong đầu tiền cùng truyền thống đánh nhau chan chát, Đào Khả ở một bên phủi phủi bụi phấn trong tay, cao giọng nói : “Mặc kệ thế nào, đầu tiên cứ thi tốt cho ta trước đã.”

“Được rồi.” Hắn vừa thu thập sách vở vừa nói : “Đại hội thể thao vừa qua, mọi người thể hiện rất tốt, trong đó Yên Dương còn đoạt được giải, đều đáng được khen thưởng. Trường có dự định khen thưởng chúng ta vì tinh thần tập thể tham gia đầy đủ, đây đều là nhờ công mọi người.”

Hắn khom người cười : “Cảm tạ.”

“Ai nha ~~” Học sinh khua tay nói : “Thầy khách khí cái gì, chỉ cần lần sau đừng chà đạp chúng ta như thế nữa là được.”

Đào Khả cười cười mở cửa phòng học : “Đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu.”

Mưa mùa đông lạnh lẽo hắt vào trên hành lang, Đào Khả rụt cổ run rẩy, lẩm bẩm : “Quên mang ô rồi.”

Cái tên “Yên Dương” khi nãy hắn nói, hờ hững đến mức làm học sinh chẳng mấy ai chú ý. Nhưng mà vừa quay đi, hắn đã yên lặng đứng ở cầu thang chờ Yên Dương cùng nhau đi về, vừa cười vừa nói : “Đời này của ta, thứ đáng kiêu hãnh nhất chính là đã bồi dưỡng được một học trò như ngươi.”

Yên Dương nói : “Ngươi nói lại lần nữa, ai bồi dưỡng ta cơ?”

Đào Khả nói như đinh đóng cột : “Ta.”

Yên Dương kéo tay áo hắn, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Quản lý học có một thuyết pháp, nói rằng một người, ở trong tập thể bị xa lánh, nhưng nếu như người quản lý hết lần này tới lần khác muốn gióng trống khua chiêng biểu dương hắn, thì cũng tương đương đem lại gấp đôi căm thù cùng chỉ trích cho hắn, đạo lý này ngẫm lại cũng rất đơn giản, con người ai mà chả có nhược điểm.

Thứ Đào Khả dạy là chính trị học, chính trị học vốn là một thứ khá thâm sâu mờ mịt, nhưng Tôn Văn tiên sinh (1) đã nói, chính trị, cũng chính là quản lý, mà nếu là quản lý, thì chính là một bàn cờ lớn. Cho nên, sống trên đời kỳ thực rất khó, muốn khen một người, cũng không thể quá phô trương.

Đào Khả thở dài một hơi : “Đi nào, đi ăn cái gì đi.”

Yên Dương nói : “Về nhà ăn đi, mưa càng lúc càng to, ta lạnh.”

Đào Khả nói : “Ngươi đó! Ta không mang ô, ngươi cũng quên là sao?”

Yên Dương lôi hắn một mạch chạy lên xe ô tô dành cho giáo viên, tay lạnh lắm, còn chưa ủ ấm đây. Vừa leo lên, xe đã xì xì mấy tiếng rồi chết hẳn, tài xế quay đầu lại, cười hàm hậu : “Ha hả, hỏng rồi.”

“Hả?” Đào Khả hỏi : “Thế phải làm sao bây giờ?”

Tài xế nói : “Chỉ có thể chờ người đến sửa, ta gọi điện về báo cho trường đã.”

Đào Khả nhìn mưa lất phất ngoài cửa xe, gãi gãi đầu, quay sang nói với Yên Dương : “Đi xe bus về trường vậy.”

Trạm xe bus không xa, nhưng xe bus thì rất xa.

Yên Dương hận không thể cuộn thành một cuộn tròn xoe : “Lạnh quá, lạnh, lạnh quá, chúng ta quay lại xe đi.”

Đào Khả cũng lạnh đến thở ra một ngụm khói trắng : “Vậy thì ngươi quay lại đi, ta ở đây chờ thêm một chút… Hắt xì! Không được rồi, ta sợ là cảm mất. Quên đi, đi bộ về trường, cũng chỉ có hơn hai mươi phút.”

Mùa đông ở Giang Nam không khô như các vùng khác, mà nơi nơi đều ẩm ướt, cái giá buốt thấm vào tới tận từng khớp xương. Hai người đi đường, dưới chân là lá vàng rụng, lại ở giữa mưa phùn, cổ rụt lại rúc vào trong áo, đi trên con đường đầy vẻ tiêu điều tịch liêu, trông nghèo túng không thể tả. Thế mà lại có một chiếc xe từ phía sau phóng vụt lên trước, cửa sổ hạ xuống, lộ ra người bên trong với vẻ mặt ngả ngớn : “Ai nha, Đào Khả, cả Yên Dương nữa, mùa đông đi bộ giữa trời mưa, thực phong cách nha.”

Đào Khả cùng Yên Dương giật nảy mình, rồi sau liền chạy tới mở cửa xe nhanh chóng nhảy vào. Đào Khả vừa ngồi xuống liền nói : “Đánh chết cái đồ giai cấp bóc lột đại gian đại ác!”

Diệp Trăn vừa cười vừa né : “Đừng lộn xộn, ta đang lái xe.”

Yên Dương hỏi : “Sư công, án đã xong rồi sao?”

Diệp Trăn nói : “Còn sớm lắm, còn phải đi nữa, án này khó, thực muốn đốt của ta đến mười năm dương thọ. Yên Dương, giờ ngươi muốn đi đâu?”

Yên Dương nói : “Ta tới trường tự học, còn có mười ngày nữa là thi rồi. Tối nay ta sẽ về muộn.”

Đào Khả quay đầu lại nheo mắt nhìn hắn : “Ngươi tẩu hỏa nhập ma rồi à, qua là được, còn muốn được điểm tuyệt đối sao?”

“Rất tốt.” Diệp Trăn dừng lại chờ đèn đỏ, qua gương chiếu hậu nháy mắt với Yên Dương : “Người sống chính là để nỗ lực, nhất là đối với thiểu số như chúng ta, không có quyền khống chế, không có quyền cân nhắc quyết định, thậm chí ngay cả quyền phát ngôn cũng không, nếu như không chịu nỗ lực đi tới phía trước mà chỉ ngồi oán trời trách đất, than thân trách phận, thì đám đa số kia, người tốt thì chỉ nhìn ngươi chê cười, người xấu thì sẽ giẫm chết ngươi như giẫm chết một con kiến.”

“Yên Dương, nỗ lực bao nhiêu cũng đều đáng giá, làm người vốn phải thông hiểu rất nhiều đạo lý, làm người đồng tính luyến ái, càng phải hiểu nhiều hơn.”

Đào Khả nói : “Ngươi hôm nay ăn nhầm gì à? Thuyết giáo đặc biệt lợi hại.”

Diệp Trăn vỗ vỗ đầu hắn, cười nói : “Bất hiếu, ta còn chưa bắt đầu thuyết thì ngươi đã chê ta phiền.”

“Cũng chẳng có gì,” Diệp Trăn rẽ vào trường : “Vừa đọc báo, thấy một bài xuyên tạc bẻ cong thông tin, dùng từ ngữ thì khoa trương lại không chân thực, chỉ thích tranh thủ thị hiếu người đọc, có gì cũng dán hết lên. Thấy có điểm bất đắc dĩ, nên nói cho Yên Dương nghe một chút.”

Đào Khả hỏi : “Viết cái gì, nói nghe xem nào.”

“Ngươi nghe cũng chẳng hiểu.” Diệp Trăn nói : “Xuống đi, ta đi đỗ xe. Yên Dương, ngươi đi xem sách trước đi, khoảng hơn chín rưỡi thì đến phòng làm việc của ta.”

Yên Dương gật đầu.

Hai người xuống xe, đứng ở hành lang dãy nhà học. Đào Khả nhẹ nhàng nói : “Sư công của ngươi hôm nay tâm tình không tốt.”

Yên Dương đáp : “Ừm, thoạt nhìn có vẻ mệt.”

Đào Khả thở dài : “Có thể là do án kia quá rắc rối chăng. Ta tới thư viện xong sẽ về nhà, ngươi cũng đừng về quá muộn. Ta nói, hắn luôn không chịu nghe, thôi thì đến lúc đó ngươi kêu hắn về sớm một chút, đừng để quá mười hai giờ.”

Yên Dương nói : “Được rồi, ta sẽ kéo hắn cùng đi.”

Đào Khả đi tới thư viện, còn không quên quay đầu lại dặn : “Này, hôm nay đừng có mà đi mua thuốc lá, ngươi xem, hắn cũng sắp thành cái gạt tàn rồi.”

Khi tới thư viện, Tiểu Bàn Tử đã ở đó, đang cúi đầu trên bàn múa bút thành văn.

Đào Khả mắt vốn tinh, từ xa đã thấy, nên liền đi tới hỏi : “Viết gì đây?”

Tiểu Bàn Tử ngẩng đầu : “A, Tiểu Đào Khả à.” Hắn dừng bút, gõ gõ bản thảo trước mặt : “Cũng không có gì, một bài văn thôi, tiểu sinh [ cách tự xưng của học trò thời xưa ] đang cố gắng sửa văn chương trau chuốt thành trúc trắc, từ đó ngẫm ra sự cao thâm của học vấn.”

Đào Khả nói : “Thầy hướng dẫn của ngươi không chém mới lạ.”

Tiểu Bàn Tử rất đắc ý : “No, no, thầy hướng dẫn của ta dạo gần đây mê côn kịch đến không dứt ra được, mỗi ngày đều muốn chính mình là Liễu Mộng Mai (2), hơi chút là có thể thấy hắn cảm khái ra một đống tình tình ái ái sinh sinh tử tử. Có một hội thảo diễn ra đúng vào lúc hắn đi xem kịch, nên hắn chết cũng không chịu đi, ta đành phải đi. Cho nên giờ đang chuẩn bị đây, dù sao cũng không quan trọng, viết vớ vẩn cũng được.”

Đào Khả cười khanh khách : “Thầy hướng dẫn của ngươi chắc chắn thuộc trường phái lãng mạn.”

“Đúng đấy.” Tiểu Bàn Tử nói : “Tọa đàm lần trước, hắn chẳng biết móc ở đâu ra một bài thơ đời Tống, còn muốn ta giả làm fan, lại còn phải đặc biệt thành kính, dày vò ta gần chết, ba ngày liền ù tai không đỡ.”

Đào Khả vừa đem sách đặt xuống bàn, Tiểu Bàn Tử liền to mồm : “Trẻ con thì sang bên kia ngồi, tự ngồi mà đọc sách, đừng cản trở ta nghiên cứu học vấn.”

Đào Khả hừ một tiếng, ôm sách đi tới góc phòng, Tiểu Bàn Tử cũng hứ một tiếng, tiếp tục cắn bút.

Thực tâm mà nói, Mã Chiến Huy thực sự cực kỳ thích hợp để xuyên không. Một người học mười năm cổ văn, còn dạy hai năm lịch sử văn học, có thể giải thích xuất sắc mọi khúc mắc trong đó, từ cái to nhất đến cái nhỏ nhất, từ tinh túy nhất đến vớ vẩn nhất, không đi tá thi hoàn hồn, thực sự là uổng phí nhân tài.

Đáng tiếc, quá đáng tiếc, người vẫn ngồi đây, bốn bề yên tĩnh, ba mươi tuổi, ngay cả cống cũng chưa từng lọt xuống.

Lúc Đào Khả từ thư viện đi ra, thì trời cũng đã nhá nhem tối, cùng Tiểu Bàn Tử đi ăn cơm xong liền trở về nhà.

Buổi tối hơn mười một giờ, Yên Dương đã về, nhưng lại không thấy Diệp Trăn. Yên Dương nhún nhún vai, bất đắc dĩ cười, Đào Khả chẳng thể làm gì ngoài ôm chăn về ngủ.

Ai biết, mấy ngày sau, Diệp Trăn đều là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, chỉ biết hắn nửa đêm có về, cũng không phải là chỉ có ngủ, đa số là cả đêm chỉnh đi sửa lại cái gì, cà phê uống thay nước, trong thư phòng khói thuốc tràn ngập.

Đào Khả có khi tới nhìn hắn, hắn cũng chỉ nói “Đào Khả, tới ôm một cái.”, nụ cười uể oải làm cho ai cũng không muốn tới làm phiền hắn thêm.

Mãi cho đến buổi tối trước ngày Yên Dương đi thi.

Đào Khả nói : “Cầu người được người, cầu nghĩa được nghĩa, cùng lắm chết cũng không uổng. Ngươi cứ yên tâm mà đi đi.”

Yên Dương dở khóc dở cười, sắp xếp đầy đủ đồ dùng : “Thầy à, ngươi không thể nói cái gì dễ nghe hơn sao?”

Đào Khả nói : “Ta sẽ không khen ngươi. Tâm cao hơn trời, thì tự dưng mệnh sẽ mỏng hơn cả giấy. Nói trước bước không qua.”

Yên Dương đáp lại : “Vâng vâng vâng, cảm tạ ngài. Ta đi ngủ trước đây.”

Đào Khả gật đầu : “Đi ngủ sớm một chút, ngủ ở phòng Diệp Trăn ấy, dù sao hắn có về cũng chỉ ở trong thư phòng. Bút đã chuẩn bị chưa? Radio? Tẩy? Có bút chì chưa? Đóng cửa kỹ, đặt đồng hồ báo thức đi, tối lạnh nhớ đắp chăn kỹ vào…”

Yên Dương nghiêng đầu cười : “Thầy thật dài dòng.”

Đào Khả giận, đập một cái vào đầu hắn : “Láo toét.”

Kim giờ chỉ đến con số mười hai, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Đào Khả từ trên sô pha ngồi dậy, dụi dụi mắt đi mở. Mở ra, đã thấy Diệp Trăn đang đứng, tóc hơi bù xù, cười cười.

Đào Khả nói : “Hôm nay về sớm nha.”

Diệp Trăn xoa xoa đầu hắn : “Công tác chuẩn bị cơ bản đã xong, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta chắc chắn sẽ cãi thắng. Hôm nào để ta đi làm cái biển, tìm hiệu trưởng xin hai chữ “Vua cãi” mới được.”

“Lúc nào thì mở phiên tòa?”

“Ngày kia.”

“Úi? Không phải là Giáng sinh sao?”

“Càng tốt.” Diệp Trăn đi tới ngồi trên sô pha : “Lại càng có ý nghĩa. Đào Khả, ngươi đi rót cho ta cốc nước, đừng lấy cà phê hay trà gì cả, ta đang bắt đầu giai đoạn nghỉ ngơi hồi phục, cơ thể ta đang kêu gào lắm rồi đây.”

“Ừm.” Đào Khả xoay người đi vào phòng bếp, rửa cốc rót ít nước nóng, nghĩ đi nghĩ lại, bỏ thêm chút mật ong khuấy lên.

Nhưng đúng lúc này, từ phòng khách vang lên một thanh âm trầm đục.

Đào Khả vội vàng chạy ra nhìn, thì đã thấy Diệp Trăn từ trên sô pha trượt xuống, nằm im trên sàn.



Cảm giác tựa như có người cầm cây roi, ở trong lòng Đào Khả hung hăng quất mạnh vào.

—————————————————

Chú thích :

(1) Tôn Văn tiên sinh : Tôn Dật Tiên (chữ Hán: 孫逸仙), còn gọi là Tôn Văn hay Tôn Trung Sơn (孫中山), (12 tháng 11 năm 1866 – 12 tháng 3 năm 1925) là nhà cách mạng dân chủ Trung Quốc, người lãnh đạo cuộc cách mạng Tân Hợi năm 1911 lật đổ triều đại Mãn Thanh và khai sinh nước Trung Hoa dân quốc. Ông được người Trung Hoa gọi yêu mến là “Quốc phụ Trung Hoa”.

http://vi.wikipedia.org/wiki/T%C3%B4n_D%E1%BA%ADt_Ti%C3%AAn

(2) Liễu Mộng Mai : Nhân vật trong vở kịch Mẫu đơn đình ( hay còn gọi là Hoàn hồn ký, Đỗ Lệ Nương mộ sắc hoàn hồn ký ) do một nhà soạn kịch nổi tiếng thời kỳ nhà Minh là Thang Hiển Tổ viết năm 1598.

Vở kịch Mẫu đơn đình gồm 55 màn thường được chia làm ba hồi: Kinh Mộng, Hồi Sinh và Viên Giá, thời gian diễn xuất tổng cộng lên tới hơn 20 giờ. Gần đây có nhà Côn kịch cải biên thành 12 đề mục như Du Viên, Kinh Mộng, Tầm Mộng, Ly Hồn, Minh Phán, Thập Hoạ, Khiếu Hoạ, U Cấu, Minh Thệ, Hồi Sinh, Hôn Tẩu.

Nội dung chủ yếu của Mẫu đơn đình là câu chuyện tình lãng mạn triền miên sinh sinh tử tử của đôi trai gái: Đỗ Lệ Nương và Liễu Mộng Mai.

http://vi.wikipedia.org/wiki/M%E1%BA%ABu_%C4%91%C6%A1n_%C4%91%C3%ACnh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.