Không Điên Không Thể Sống

Chương 18



Nửa đêm, An Tiểu Giai vẫn thắp đèn, cố gắng vùi đầu vào viết báo cáo thí nghiệm, cuối cùng bị tiếng điện thoại kêu làm giật nảy cả người.

Từ trong điện thoại, vang lên thanh âm vô cùng kinh hoàng : “An Tiểu Giai! Diệp Trăn ngất rồi!”

“Hả?” An Tiểu Giai cũng không phản ứng gì nhiều lắm : “Ngất? Sao mà ngất?”

Đào Khả gấp gáp nói nhỏ vào ống nghe : “Giờ không rảnh nói rõ cho ngươi, tóm lại là có chuyện rồi. Yên Dương mai phải đi thi, ngươi mau mau tới đây, kéo cả Tiểu Bàn Tử tới, một mình ta nâng không nổi Diệp Trăn.”

“À, được rồi.” An Tiểu Giai cũng gấp lên : “Mười phút nữa sẽ tới.”

Đào Khả cúp điện thoại, áp bàn tay run rẩy lên trước ngực, hít sâu một hơi, lẩm bẩm : “Bình tĩnh, bình tĩnh.”

Hắn đỡ Diệp Trăn nằm lên sô pha, rồi áp tai nghe động tĩnh trong phòng Yên Dương, chắc chắn không làm gì phiền đến hắn, rồi mới chạy ra đỡ Diệp Trăn đứng dậy, lết từng bước từng bước ra khỏi cửa, khó khăn đi từ tầng sáu xuống tầng một, cuối cùng, khi xuống đến nơi, cả người đã ướt đẫm mồ hôi.

An Tiểu Giai từ xa xa chạy tới, Đào Khả đã ném cho hắn chìa khóa xe của Diệp Trăn : “Ga ra thứ hai phía đông, nhanh!”

An Tiểu Giai cũng không đáp, chạy đi lấy xe, rồi giúp Đào Khả đưa Diệp Trăn ra ghế sau.

“Đi tới bệnh viện đại học X đi, nơi đó gần nhất.”

“Ngươi cứ đi đi, đừng hỏi ta.” Đào Khả vươn người giúp Diệp Trăn cài dây an toàn : “Nhanh lên.”

“Yên tâm đi.” An Tiểu Giai đạp mạnh chân ga : “Kỹ năng lái xe của An thiếu gia ta bao nhiêu năm nay, vẫn chưa có ai dám nói không hài lòng.”

Đèn đường mờ nhạt lặng lẽ xẹt qua cửa sổ, Đào Khả gắt gao nhìn chăm chăm về phía trước, cảm giác đầu óc đang căng lên như dây đàn. An Tiểu Giai phóng xe như bay, mặc kệ đèn đỏ, mặc kệ giới hạn tốc độ, đường một chiều đi như hai chiều, trong vòng năm phút đã đến được bệnh viện.

Diệp Trăn vẫn bất tỉnh, An Tiểu Giai liền cõng hắn, Đào Khả theo sát, theo vào tận trong phòng cấp cứu, thiếu chút nữa hù chết hộ sĩ đang chuẩn bị tiêm.

Bác sĩ phụ trách xem bên này xem bên kia, nghe tim đập rồi vạch mí mắt, hỏi một chút tiểu sử bệnh lý, cuối cùng lạnh lùng buông ra hai chữ “lao lực”, chỉ còn thiếu mỗi nước nói nốt “mà chết” mà thôi.

Đào Khả nhất thời, mắt đong đầy nước.

Bác sĩ hỏi: “Muốn truyền dịch không? Truyền cũng chỉ là truyền chút đường glucose, nói thực cũng chỉ là để phụ trợ, cái cốt yếu là phải nghỉ ngơi đầy đủ.”

An Tiểu Giai nói : “Cứ truyền đi, thêm chút còn hơn không.”

Hai người chuyển Diệp Trăn chuyển Diệp Trăn từ ghế nằm sang giường để truyền dịch, chuyển xong, An Tiểu Giai đã chạy về xe tìm chăn, còn Đào Khả thì chạy trước chạy sau lấy thuốc. Mãi đến khi đâu vào đấy, mới có thể an tâm một chút mà thở.

“Thầy giáo của các ngươi sao? Chà, trẻ thật.” Hộ sĩ trung niên mặt mũi hiền lành, vừa hỗ trợ vừa trấn an : “Các ngươi cũng đừng quá lo, không có gì đâu. Gần đây, à, là hai ngày trước, có một ông tổng của công ty nào đó cũng vừa mới chuyển tới, hơn ba mươi, nghẽn não.”

An Tiểu Giai chờ hộ sĩ đi rồi, mới quay ra nói : “Nghe chưa? Người chuyên nghiệp đã nói rồi, không sao. Tuổi thọ bình quân của trí thức nước ta là 58 tuổi, nhưng chết trẻ cũng nhiều, cơ bản là vì quá lao lực.”

Đào Khả hai mắt hồng hồng, hỏi : “An Tiểu Giai, ngươi chắc là ngươi đang an ủi người khác chứ?”

An Tiểu Giai cười hăng hắc, tựa ở trên ghế dựa : “Lần trước, lão đầu cũng là thế này, rõ ràng vẫn còn đang nói chuyện với ta, đột nhiên lại gục luôn xuống. Lúc đó ta chỉ có một mình, còn có năm con mèo, ngươi thì đi Tô Châu, Tiểu Bàn Tử thì đi học, một mình ta phải chạy đông chạy tây đưa ông ấy đến bệnh viện.”

Đào Khả hỏi : “Thế thầy ấy thế nào rồi?”

“Tốt lắm rồi, hành động còn lưu loát hơn trước.” An Tiểu Giai thở dài : “Ngươi nói xem, Mỹ có gì tốt? Nếu như bảo ta bỏ lại cha mẹ già cả, thì đừng nói là Mỹ, có là sao Hỏa ta cũng không đi.” [ ờ, hình như là con của ông thầy giáo hướng dẫn An Tiểu Giai đều đi Mỹ cả ]

“Ta dù sao cũng đã coi lão đầu như là ông của ta, có thể dạy ta ta liền ở lại, không thể ta đành sang đại học bên cạnh học. Rời ta, lão đầu, sư mẫu, mèo không có ai chăm sóc.” An Tiểu Giai chỉa chỉa Diệp Trăn, nói : “Đào Khả, ngươi cũng nên biết quý trọng một chút.”

Đào Khả cắn môi, im lặng.

An Tiểu Giai nắm lấy mũi Diệp Trăn : “Người như vậy mà cũng nói gục là gục luôn.”

Đào Khả đập tay hắn quăng ra, An Tiểu Giai cười trừ : “Làm sao? Có nắm chút cũng chẳng chết.”

An Tiểu Giai quay sang Diệp Trăn, nhìn trái nhìn phải : “Người này, ngoại hình đẹp, nhưng mỗi tội ngốc. Hết lần này tới lần khác y như siêu nhân, hướng dẫn nghiên cứu sinh, học viên cao học, lại đi dạy cả Đại học, viết luận văn, mở tọa đàm, viết báo, bình chức danh, khảo hạch, lên tòa, lại còn phải thay ngươi cùng Yên Dương lo lắng… Ai nha, ta chỉ nói thế thôi, đừng khóc mà!”

Nước mắt Đào Khả rơi xuống như mưa, An Tiểu Giai đành nhẹ nhàng giúp hắn lau đi : “Được rồi, đừng khóc nữa, ngươi quá yếu đuối, tên đang nằm kia lo lắng nhất điểm ấy đấy.”

Đào Khả gật gật đầu.

“Kiên cường một chút.” An Tiểu Giai vỗ vỗ vai hắn : “Diệp sư thúc cũng rất cố gắng đấy. Lão đầu nhà ta nói, trong một nhóm giáo sư trẻ trong trường, chỉ có Diệp Trăn là khiêm tốn nhất, tầm mắt khoáng đạt, lại không hấp tấp bộp chộp. Lão đầu cả đời kiêu ngạo, số lần khen người khác chỉ đếm trên đầu ngón tay.”

Đào Khả nói : “Hắn mà khiêm tốn? Ngươi xem, hắn nhận án nào cũng đều chọn cái lắm tiền nhất.”

“Thú vị ác.” An Tiểu Giai cảm khái.

“Được rồi, Tiểu Bàn Tử đâu?”

“Hắn ấy hả,” An Tiểu Giai nói : “Đi tham gia cái hội thảo gì gì đấy đấy rồi, người ta cũng thành thầy Mã rồi, oai phong lắm.”

Hai người nói nói một hồi, bất giác trời đã hửng sáng. An Tiểu Giai đưa người về nhà xong liền trở lại ký túc xá. Về đến nhà, đã gần sáu giờ, Đào Khả đưa Diệp Trăn vào phòng, đắp chăn cẩn thận, rồi ngồi ở sô pha một chút, cuối cùng đứng dậy gõ cửa phòng Yên Dương, gọi hắn rời giường.

Yên Dương vừa nhìn thấy Đào Khả, đã giật nảy mình : “Thầy, mặt ngươi sao lại trắng bệch ra thế này?”

Đào Khả nói : “Lạnh chứ sao, trong tủ lạnh có bánh mì với sữa, ngươi tự lấy ăn đi.”

Yên Dương hỏi : “Sư công thì sao?”

“Còn chưa dậy.” Đào Khả bò lên giường, cọ cọ vào chăn bông vẫn còn hơi ấm : “Đừng lèo nhèo nữa, đi sớm một chút đi, thi tốt vào.”

“…Vâng.” Yên Dương do dự hồi lâu, cuối cùng cũng đáp ứng, nhẹ nhàng đóng lại cửa.

Đào Khả miễn cưỡng ngủ gần nửa tiếng, nhưng ngủ cũng không an ổn.

Yên Dương không biết đi từ lúc nào, Đào Khả thì đã ôm chăn đến ngủ bên cạnh Diệp Trăn. Diệp Trăn vẫn chưa tỉnh lại, nhưng Đào Khả thì cứ năm phút một lần lại ngồi dậy xem, cuối cùng quyết định không ngủ nữa, mà tựa ở bên cạnh giường đọc sách.

Yên Dương về, có vẻ thi cử cũng tốt lắm.

Đào Khả khen hắn mấy câu, thì đột nhiên lại nghe Yên Dương hỏi : “Sư công có chuyện gì đúng không?”

Đào Khả chối bay : “Không có, chỉ là mệt quá ngủ say thôi.”

“Ngươi đừng có lừa ta, ngươi xem lại mặt mình đi, chỉ thiếu nước khóc um lên thôi.” Yên Dương đẩy cửa ra nhìn Diệp Trăn, trông cũng giống đang ngủ lắm, liền cảm thấy rất buồn bực.

Đào Khả nói : “Không có lừa ngươi nha, đi xem TV đi.”

“Thôi, ta đi tự học.” Yên Dương xách cặp lên, quay qua nhìn Đào Khả một lúc, rồi quyết định sẽ ở nhà : “Ta mượn thư phòng của sư công dùng là được.”

Buổi tối, khoảng bảy, tám giờ có một cuộc điện thoại gọi tới, Yên Dương đẩy Đào Khả nghe, Đào Khả cũng không muốn nghe, cứ mặc kệ, nhưng càng mặc kệ điện thoại lại càng kêu, cuối cùng không thể làm gì khác là nhấc máy lên nghe.

Trong ống nghe vang lên giọng nữ.

Nghe tiếng Đào Khả, bà do dự chốc lát, sau đó hỏi : “Xin hỏi, Diệp Trăn có nhà không?”

Đào Khả trả lời : “Có, nhưng hắn đang ngủ.”

“À…” Vị phu nhân này dừng lại một chút, rồi lại hỏi vô cùng khách sáo : “Xin hỏi, ngài là ai?”

Đào Khả đỏ mặt một chút, nhỏ giọng nói : “Ta là học sinh của hắn…”

“À. Được rồi, phiền ngài nói lại cho hắn, gọi lại số này được chứ? Số là 213-xxx-xxxx.”

“Vâng.”

Đối phương cảm ơn xong liền cúp điện thoại, Yên Dương quay qua hỏi : “Ai thế?”

Đào Khả lắc đầu, Yên Dương nhìn dãy số : “Gì đây?”

“Ta biết đâu được?”

Yên Dương lên mạng tra một chút, nói : “Los Angeles.”

“Không phải người nước ngoài mà,” Đào Khả xoa cằm : “Người Trung Quốc.”

Trời dần về khuya, lúc Diệp Trăn mở mắt, đã phát hiện bên cạnh mình có một người đang co thành một đống, ngủ say.

“Hả?” Diệp Trăn mở chăn ra cuốn lấy người nọ : “Ô, lạnh như băng rồi.”

Đào Khả ưm một tiếng, rồi rúc lại gần. Diệp Trăn cười nói : “Ô ô ô, hôm nay làm sao thế này?”

Hắn muốn nằm lại một chút, ai biết vừa nghiêng người một cái đầu đã ong ong cả lên, không thể làm gì khác ngoài nằm lại xuống. Nhưng ai ngờ, động tác này lại đánh thức Đào Khả.

Đào Khả bất thình lình nằm úp lên người Diệp Trăn, mắt chớp chớp.

Diệp Trăn cười : “Đào Khả?”

“A…A…” Đào Khả ngốc ra, chưa kịp phản ứng gì nhiều, hô to : “Yên…Ưhm!”

Diệp Trăn bịt miệng Đào Khả lại : “Đừng, đừng! Để ta hôn ngươi chút đã.”

Hắn ôm sát Đào Khả vào trong ngực, Đào Khả thì cúi gục xuống.

Diệp Trăn ngây người, thở dài : “Đừng khóc, đừng khóc, ta ngất đi đúng không? Cũng không phải cố ý mà, chỉ là đứng lên cởi áo khoác mà thôi, ai biết lại gục xuống như thế.”

Đào Khả dụi dụi mắt, hỏi : “Ngươi biết?”

“Lúc di chuyển thì có tỉnh lại một lúc, nhưng cố thế nào cũng không mở được mắt ra.” Diệp trăn cười nói : “Cái tên An Tiểu Giai kia, tay chân quá vụng. Được rồi, giờ là lúc nào?”

“Sáng sớm ngày hai mươi tư.” Đào Khả nhìn đồng hồ : “Một giờ hai mươi. Ngươi đã ngủ gần hai mươi lăm tiếng.”

“Điên rồi.” Diệp Trăn trừng to mắt : “Ta là heo à.”

“Đúng là heo.” Đào Khả hỏi : “Đói không?”

Diệp Trăn sờ sờ bụng : “Có chút.”

Đào Khả vừa đứng dậy, đã bị Diệp Trăn kéo lại : “Đừng đi, để ta ôm thêm chút.”

Đào Khả tàn bạo trừng hắn : “Thành thật chút đi, ta đi lấy cho ngươi cốc sữa nóng.”

Diệp Trăn thả tay, kéo chăn trùm lên, sau đó nở nụ cười : “Ngươi đấy…”

Đào Khả cho sữa vào lò vi sóng, hít một hơi thật sâu, rồi đột nhiên vọt tới sô pha ôm Yên Dương không tha.

Yên Dương bị hắn làm tỉnh, hai mắt nhập nhèm hỏi : “Làm sao?…Thầy bị sao thế?”

“Yên Dương…” Đào Khả ngẩng đầu cười : “Sư công của ngươi tỉnh rồi.”

“Hả? Thật sao?”

“Ừ! Thật!” Đào Khả nhảy dựng lên đi lấy sữa : “Ngươi đừng đi làm phiền hắn, để hắn ngủ tiếp đi, hai mươi lăm này hắn phải lên tòa.”

“Được rồi.” Yên Dương nhìn theo bóng lưng luống cuống của Đào Khả, ôm gối cười : “Còn nói không có gì, nhìn ngươi kìa, có biết đã sợ thành cái gì rồi không?”

Có những người cười lên thì vô cùng dịu dàng. Vì sao ư, có lẽ là do nét cười của họ đều bắt đầu từ trong mắt đi. Nét cười ấm áp giấu trong lòng, sau đó biểu lộ ra con mắt, và con mắt sẽ nói cho khóe miệng.

Đào Khả cười vui vẻ cũng là như vậy, Diệp Trăn đã biết từ lâu; Yên Dương trước kia không hiểu, nhưng giờ thì cũng đã rõ ràng.

Diệp Trăn cuối cùng cũng không đợi được sữa nóng mà đã ngủ. Đào Khả cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể bắt Yên Dương uống hết.

Ngày hai mươi lăm, Diệp Trăn tinh thần sáng láng đi đến tòa án, một lời nói lấn át mọi bề, khiến người khác không ngẩng đầu lên nổi. Buổi tối, mặc kệ phản đối kéo hết mọi người đi ăn, chính thức chúc mừng mình nhận danh hiệu ngoan lao nhất bút [ ngoan : độc ác; lao : mò, vớt, vơ vét; nhất : một; bút : bút: món, ngón, kiểu]

An Tiểu Giai gào khóc : “Ngươi sao lại không thể tìm một nhà hàng năm sao để mời cơm chúng ta chứ?”

Diệp Trăn làm bộ không nghe, lúc về nhà nhìn sổ tài khoản, cười khà khà.

Đào Khả lúc này mới nhớ ra chuyện cú điện thoại kia mà nói cho hắn. Diệp Trăn ừ một tiếng, rồi đột nhiên cảm thấy rất hứng thú quay sang hỏi : “Muốn biết ai gọi không?”

Đào Khả hỏi : “Ai thế?”

Diệp Trăn ngồi bắt chân chữ ngũ : “Không nói cho ngươi.”

“Hừ!” Đào Khả cười nhạt, sau đó lôi Yên Dương không cho hắn đi tự học : “Nghỉ một ngày đi, một ngày thôi, đừng cố quá.”

Ngày hôm sau, Đào Khả vừa học xong đã bị Diệp Trăn bắt lại : “Lên xe.”

“Hả? Đi đâu?”

Diệp Trăn nói : “Ga tàu hỏa.”

“Ga tàu hỏa? Vì sao?”

Diệp Trăn cười thần bí : “Đến rồi nói.”

Đào Khả bị hắn kéo đi tới tận cửa nhà ga, rồi mới tìm ghế băng ngồi xuống : “Giờ thì nói được chưa?”

“Vẫn còn nửa tiếng nữa.” Diệp Trăn nháy nháy mắt : “Ông, bà cùng bác của ngươi.”

“Hả?”

“Ưm ~~~” Diệp Trăn nâng cằm : “Nói là cha mẹ cùng anh chồng cũng đúng, sư gia sư thái sư bá [bố, mẹ cùng anh của thầy ] ? Chậc…”

“Hả ??!!”

“Cha mẹ ta, còn có cả anh trai, về nước rồi. Đến Thượng Hải trước, rồi mới đi tàu hỏa tới đây.” Diệp Trăn vuốt vuốt tóc hắn, mỉm cười.

Đào Khả nhất thời cuống loạn cả lên : “Cái gì? Cái gì cơ?”

“Đừng vội.” Diệp Trăn kéo hắn lại gần : “Này, giờ thì biết điện thoại kia là ai gọi rồi chứ?”

“Là…”

“Là mẹ ta.” Diệp Trăn nói : “Gọi điện lại thì bà cứ cười suốt, nói : Đào Khả kia của ngươi ấy, y như trẻ con.”

Đào Khả nhìn ra cửa nhà ga, lại nhìn Diệp Trăn, cắn cắn môi dưới.

“Mẹ ta ấy —- không chỉ có bà, cả cha ta nữa,” Diệp Trăn ngẩng mặt nhìn lên bầu trời : “Đều là giáo viên, cũng có thể coi là người đi khai sáng, thế nhưng hồi đó nghe ta nói thích nam nhân, cũng không thể tiếp thu được. Vì sao lại là con trai của mình? Vì sao, đại bộ phận đều là dị tính luyến, thế mà con trai mình lại rơi vào đúng 10% ít ỏi? Bọn họ đã từng rất tiếc nuối, cũng rất khổ não, vì ta tự dưng lại trở thành phần thiểu số bất hạnh, thậm chí bọn họ còn từng dùng những phương pháp không thể tin được để sửa chữa lại ta…”

Diệp Trăn bật cười : “So ra ta cũng là loại đặc thù, ngay cả nội tâm đấu tranh cắn rứt cũng không có.”

“Về sau, bọn họ phát hiện, cố gắng thay đổi chỉ làm ta thêm đau khổ, ép ta yêu phụ nữ chỉ làm rối tung mọi chuyện lên, lại còn có thể khiến ta bị tổn thương, nên cuối cùng cũng đành chấp nhận. Mẹ ta nói : cho dù có thế nào, mẹ cũng chỉ muốn ngươi được hạnh phúc, đương nhiên cả cha ngươi cũng thế, ngươi có quyền tự lựa chọn cách sống cho mình.”

“Rất văn minh đúng không?” Diệp Trăn cười.

“Còn cả anh trai ta nữa.” Diệp Trăn tiếp tục nói : “Tên kia, chính xác là một kẻ cuồng công việc, một năm có đến 360 ngày nhốt mình trong phòng thí nghiệm. Sau khi nghe điện thoại của mẹ xong, tự dưng lại xin nghỉ dài hạn, bay từ nước Mỹ về đây thăm ta. Sau đó lại cùng cha, hai người đi bộ trên phố, ở quảng trường nơi người đồng tính luyến ái tụ tập mà quan sát, mỗi ngày đều đi, cùng bọn họ nói chuyện phiếm, uống trà, câu thông, rồi trở về hỏi thăm ta… Thành thật mà nói, ta thấy họ thật ngốc, ha hả.”

“Thế nhưng, cũng là rất rất giỏi.” Ánh mắt Diệp Trăn khi nói đến đây, trở nên vô cùng dịu dàng.

“Nhưng mà, ta cũng không quá chú tâm tìm người yêu, bởi vì, đang học tiến sĩ, lại là trợ giảng, rất bận. Kết quả lại là bọn họ sốt ruột, sợ ta tìm không ra, nên lo lắng, thậm chí còn muốn giúp ta tìm…”

“Rồi sau, ta lại về nước.” Diệp Trăn nhìn Đào Khả : “Và gặp ngươi.”

Đào Khả hơi giật mình nhìn hắn.

“Ta nói với họ : cuối cùng ta cũng đã tìm được người mà ta nguyện nỗ lực, nguyện gánh vác, nhưng hắn vẫn còn quá nhỏ, quá mềm mại, vẫn chưa trưởng thành. Người nhà của ta nói : không vấn đề gì, rồi hắn cũng sẽ trưởng thành.” Diệp Trăn nở nụ cười : “Cho nên ta vẫn chờ ngươi. Ở bên cạnh ta ngươi khó chịu sao? Hối hận không? Còn ta, ta chưa từng hối hận… Ta chỉ biết, hạnh phúc cả đời ta, đều đặt cả ở ngươi.”

Nước mắt Đào Khả lặng lẽ lăn trên gò má.

Diệp Trăn đưa tay, dịu dàng giúp hắn lau đi : “Bọn họ muốn gặp ngươi, cho nên nhân dịp Giáng sinh đã vội vàng trở về. Yên tâm đi, bọn họ đều rất ôn hòa, đó là đức tính di truyền của nhà ta.”

Nước mắt vẫn từng giọt, từng giọt đáp trên tay Diệp Trăn.

“Sau đó,” Diệp Trăn nhìn vào mắt Đào Khả, nhẹ nhàng nói : “Chúng ta cùng nhau đi gặp cha mẹ ngươi, được chứ?”

“…”

“Ngươi, ta, cha, mẹ, còn có anh trai, được chứ?”

“…”

“Được không, Đào Khả?”

“…Ừ.”

“Sẽ không quá đột ngột, chúng ta sẽ chuẩn bị thật nhiều, tìm cách diễn đạt nào tốt nhất, ngươi yên tâm được không?”

“…Được.”

Diệp Trăn nở nụ cười.

“Ngoan, đừng khóc nữa.” Hắn kéo Đào Khả đứng lên : “Tàu hỏa đến rồi.”

Đó là một ngày mùa đông, một ngày hiếm hoi có bầu trời sáng sủa.

Học sinh của Đào Khả hăng hái bừng bừng chuẩn bị cho tiệc đêm Giáng sinh.

Lớp trưởng leo lên leo xuống treo mấy dải lụa màu giấy màu, Lý Chiêu Văn đứng đờ ra, mấy đồng nhân nữ trong lớp cũng đối diện hắn mà đờ ra.

Yên Dương chính thức trở thành một kẻ cuồng học tập, ở trong thư viện đến tận khi trời tối đen, thề rằng phải trở thành thạc sĩ Yên, tiến sĩ Yên.

An Tiểu Giai thì đang cho mèo ăn, Đại Bảo cùng Nhị Bảo lại đánh nhau; Tam Bảo nghĩ An Tiểu Giai thiên vị Tứ Bảo, liền ghen; Ngũ Bảo thì đang ngủ.

Lão gia tử đang phơi nắng.

Tiểu Bàn Tử ở Hàng Châu, một nơi được mệnh danh là thành thị lãng mạn nhất, mỹ lệ nhất, lọt cống.

Diệp Trăn đẩy Đào Khả lên trước một bước : “Đứa nhóc đang đỏ mặt này, chính là Đào Khả.”

– Bất phong ma bất thành hoạt Hoàn –


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.