Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau - Dữu Hủ

Chương 19



Trước giờ Trình Triều Lạc vẫn luôn thẳng thắn, đã xác định rồi thì chẳng có gì là không dám thừa nhận cả, chỉ là không muốn nói với Mạnh Thiên Sơn, vì sợ cái mồm doe của Mạnh Thiên Sơn sẽ phao tin này ra, dọa chết Hà Tỉnh. Cậu trầm mặc giây lát rồi cuối cùng vẫn nói, “Tôi thích cậu ấy.”

Hình ảnh trên màn hình đứng yên lại, Mạnh Thiên Sơn sững sờ nhìn trân trối, mãi một lúc vẫn không nói gì. Thật ra những lời cậu ta nói hôm nay cũng chỉ giống mấy câu trêu đùa bâng quơ như mọi khi, không ngờ Trình Triều Lạc lại thừa nhận, mấy hôm trước, thậm chí còn khẳng định chắc nịch là không thích, đột nhiên thế thời thay đổi rồi. Mạnh Thiên Sơn nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề, phải hỏi lại: “Ông, ông thích ai cơ?”

Trình Triều Lạc nhắc lại từng chữ một, kiên định không đổi, “Hà, Tỉnh.”

Lần này thì chắc như định đóng cột rồi, Mạnh Thiên Sơn dần lấy lại bình tĩnh, “Gọi một tiếng bố đi nghe xem nào.”

Trình Triều Lạc: “…”

“Không được, không được, đợi gọi cả Từ Dữ ra đã rồi ông hẵng gọi, không thể bỏ bố Châu lại được.”, Mạnh Thiên Sơn cười tươi hớn hở, “Ông đúng là cái đồ già mồm, thừa nhận sớm đi có phải hay không, tôi sẽ không cho Tống Ninh Wechat của Hà Tỉnh.”, đột nhiên cậu ta sững người, “Thôi toi rồi, Tống Ninh bảo Hà Tỉnh nhận lời mai đi thư viện với nó đấy, làm thế nào bây giờ?”

Trình Triều Lạc: “Ông đừng phá rối là được rồi.”

Kết thúc cuộc gọi video, Mạnh Thiên Sơn lập tức gọi cho Châu Từ Dữ, thêm mắm dặm muối kể về chuyện này, sau đó lại hẹn cả hai ra ngoài gặp nhau. Gặp rồi, thấy Trình Triều Lạc không nói gì, Mạnh Thiên Sơn bắt đầu ỉ ôi, “Anh Tỉnh muốn đi hẹn hò kìa, ông còn tâm trạng uống cà phê à?”

Trình Triều Lạc khẽ cử động bàn tay đang cầm cốc cà phê, những đốt ngón tay trắng bệch đối lập với màu cà phê trong cốc, cậu nói bằng vẻ điềm tĩnh: “Ông gọi tôi ra uống cà phê mà?”

Mạnh Thiên Sơn đặt cốc cà phê xuống, đứng dậy đi lòng vòng quanh bàn, “Ông bình chân như vại thế này là mất Hà Tỉnh đấy, cứ để anh em đây giúp ông đi.”, cậu ta lấy điện thoại ra gọi cho Tống Ninh, “A lô! Anh Ninh, tôi có chuyện này, cậu giúp tôi nhé.”

Tống Ninh: “Sao thế?”

Mạnh Thiên Sơn: “Tôi bị ngã xe gãy chân rồi, cậu đưa tôi vào viện được không?”

Chuyện lớn thế này, Tống Ninh không dám hấp tấp, “Cậu gọi điện thoại cho bố mẹ đi, hôm nay tôi hẹn Hà Tỉnh đi thư viện rồi, xin lỗi nhé.”

Mạnh Thiên Sơn: “…”

Cậu ta tức tối cúp điện thoại, “Đáng ra tôi không nên cho nó số của Hà Tỉnh, gãy chân mà còn không cản được nó đi hẹn hò.”, Mạnh Thiên Sơn lia mắt nhìn từ Trình Triều Lạc sang Châu Từ Dữ, “Giả sử anh em đây bị gãy chân thật, các ông sẽ chọn đến bệnh viện thăm tôi, hay là đi hẹn hò với gái?”

Trình Triều Lạc và Châu Từ Dữ nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói: “Hẹn hò.”

Mạnh Thiên Sơn: “…”

Có còn là con người không vậy?

Châu Từ Dữ nhấp một ngụm cà phê, nhìn Mạnh Thiên Sơn thì sốt ruột, còn Trình Triều Lạc lại bình tĩnh như không, cậu ấy bỗng nghĩ đến câu: Hoàng Thượng không lo, mà thái giám đã sồn sồn lên rồi, “Rốt cuộc trong hai cậu ai là người thích Hà Tỉnh?”

“Cậu ta.”, Mạnh Thiên Sơn chỉ vào Trình Triều Lạc.

“Thế ông sốt ruột cái gì?”, Châu Từ Dữ hỏi.

Mạnh Thiên Sơn sinh ra đã có cái số hay lo nghĩ, chuyện của bạn bè mà cứ như chuyện của cậu ta, chỉ sợ với cái kiểu ngạo mạn của Trình Triều Lạc, không cẩn thận là bỏ lỡ mất Hà Tỉnh. Mạnh Thiên Sơn đưa tay chỉ vào Trình Triều Lạc đang cầm cốc cà phê nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu ta bảo: “Cái bộ dạng khinh khỉnh chó má này của ông mà đòi theo đuổi được người ta?”

Châu Từ Dữ hiểu Trình Triều Lạc hơn Mạnh Thiên Sơn, “Chắc chắn Triều Lạc có cách nghĩ của cậu ấy, đừng lo nghĩ vớ vẩn đã là giúp rồi, chuyện Tống Ninh là do ông gán ghép loạn lên mà ra đấy.”

Mạnh Thiên Sơn trừng mắt nhìn Châu Từ Dữ, “Tôi mà không làm thế, thì liệu tôi với ông có con trai không?”

Trình Triều Lạc: “…”

Mạnh Thiên Sơn ngậm miệng rồi, Trình Triều Lạc mới nói: “Không muốn theo đuổi cô ấy.”

“Thích mà lại không theo đuổi là cái logic gì thế? Định âm thầm yêu em à, cẩn thận người ta thành bạn gái của thằng khác đấy.”, Mạnh Thiên Sơn thuộc tuýp thẳng thắn, chuyện gì thích là phải đánh nhanh thắng nhanh.

Châu Từ Dữ nhét miếng bánh ngọt vào miệng Mạnh Thiên Sơn, “Đừng lo lắng vớ vẩn nữa.”

Quen nhau mười mấy năm, Trình Triều Lạc quá hiểu Hà Tỉnh, hiện giờ cô chỉ coi cậu là bạn thân, lúc này mà tỏ tình hoặc triển khai theo đuổi quá nồng nhiệt, chắc chắn sẽ dọa cho cô sợ, đừng nói đến kết quả, có khi sau này còn khó mà làm bạn nữa.

Thứ hai, mặc dù Hà Tỉnh luôn nghĩ về tình yêu, cũng hay thảo luận về chuyện này, nhưng nếu thật sự theo đuổi thì đảm bảo cô sẽ không nhận lời, cô có mục tiêu rõ ràng trong hành trình phát triển cá nhân, mà ở giai đoạn này, điều cô muốn nhất là đỗ Đại học B, chứ không phải là yêu đương.

Có một số việc cần phải làm từng bước một, không thể vội vàng.

Rời sảnh cà phê, Mạnh Thiên Sơn đi vệ sinh, Trình Triều Lạc cùng Châu Từ Dữ ra khu vực hút thuốc đợi, Châu Từ Dữ nhả một ngụm khói rồi hỏi: “Động lòng thật à?”

Trình Triều Lạc cười, khẽ gật đầu tỏ ý thừa nhận. Chuyện tình cảm rất khó nói, đôi khi chỉ cần một ánh mắt, một hành động, không cần quá nhiều lý do dài dòng, chỉ cần có cảm giác đúng trong một khoảnh khắc thôi, là tim đã rộn ràng rồi.

Châu Từ Dữ: “Thiên Sơn sốt ruột như thế cũng không phải là hoàn toàn vô lý, trì hoãn lâu quá sẽ xảy ra vấn đề đấy.”

“Không trì hoãn.”, tạm thời không theo đuổi, không có nghĩa là không hành động, Trình Triều Lạc đã có tính toán rồi.

Mạnh Thiên Sơn đi từ nhà vệ sinh ra, thấy Trình Triều Lạc liền nói: “Tống Ninh vừa ra khỏi nhà để đi thư viện rồi, còn chần chừ nữa, thần tiên cũng không cứu nổi ông.”

Trình Triều Lạc đưa mắt nhìn về dòng xe tấp nập ở phía xa rồi thủng thẳng nói: “Tôi có kế hoạch rồi.”

***

Thành tích học của Tống Ninh rất tốt, tính tình vui vẻ, ấn tượng của Hà Tỉnh về cậu ta không tồi, sau khi kết bạn, chủ đề trò chuyện luôn xoay quanh việc học, Hà Tỉnh trao đổi với cậu ta như một người bạn, không hề nghĩ quá nhiều.

Lên xe buýt, Hà Tỉnh cúi đầu nhắn tin vào nhóm bạn thân. Kỳ nghỉ hè đã qua một nửa, nghĩ đến việc khai giảng chỉ có Nam Tiêu và Hà Tỉnh sang ban thực nghiệm, Lục Nguyệt Oánh lại rầu rĩ, ca thán trong nhóm, làm Nam Tiêu và Hà Tỉnh phải thay phiên dỗ dành.

Nam Tiêu gửi tin nhắn riêng cho Hà Tỉnh, [Dạo này Nguyệt Oánh có vẻ chán nản lắm, tớ thấy Trình Triều Lạc chả bao giờ chán nản cả, hay cậu nhờ Trình Triều Lạc phân tích cho Nguyệt Oánh?]

Cái mồm độc địa của Trình Triều Lạc mà có thể phân tích an ủi được người khác sao?

Hà Tỉnh sợ Trình Triều Lạc phân tích xong, tâm trạng Lục Nguyệt Oánh sẽ càng tệ hơn, bèn trả lời Nam Tiêu: [Tìm Trình Triều Lạc, thà tìm Châu Từ Dữ còn hơn]

Nam Tiêu: [Châu Từ Dữ câm không nói chuyện được, khuyên nhủ kiểu gì?]

Từ sau khi Hà Tỉnh thấy Châu Từ Dữ nói được, cậu ấy không còn kiêng kị gì nữa, thường xuyên nói chuyện trước mặt cô, dần dần Hà Tỉnh cũng quên luôn chuyện cậu ấy là “đứa câm”, [Hay nhờ Mạnh Thiên Sơn?]

Nam Tiêu: [Cậu đang đùa hả?]

Hà Tỉnh thật sự không hề đùa, thành tích của Mạnh Thiên Sơn không cao, nhưng trước giờ chưa từng tỏ ra chán chường, càng không vì mấy chuyện như thế này mà sa sút tinh thần, luôn mang suy nghĩ đi bước nào hay bước nấy, xe đi đến núi ắt sẽ có đường, không chuyện gì quan trọng hơn niềm vui, rất khó để có tâm thái như vậy, cô nghiêm túc trả lời Nam Tiêu: [Không mà, Mạnh Thiên Sơn là người chống chán nản số một đấy]

Nam Tiêu: [Không được, Mạnh Thiên Sơn vừa nhìn đã thấy không đáng tin rồi, vẫn là nhờ Trình Triều Lạc thì hơn]

Hà Tỉnh nhận lời, Nam Tiêu lại gửi sang một tin: [Tớ muốn có Wechat của Châu Từ Dữ, cậu lấy cho tớ với], Nam Tiêu là fan nhan sắc của Châu Từ Dữ, ít nhiều cũng có chút tình cảm mến mộ, tranh thủ thời gian nghỉ hè, muốn nói chuyện để kéo gần khoảng cách với Châu Từ Dữ.

[Tớ với Châu Từ Dữ không kết bạn, đợi về tớ lấy điện thoại của Trình Triều Lạc rồi gửi danh thiếp của Châu Từ Dữ cho cậu]

Hà Tỉnh kết thúc cuộc trò chuyện với cô bạn thân, vừa hay xe buýt cũng tới thư viện. Cô hẹn gặp Tống Ninh ở cửa thư viện, cách một đoạn vạch kẻ đường, từ xa đã trông thấy Tống Ninh lưng đeo ba lô đứng chờ ở ngay ngoài cửa.

Cô đi tới chào, “Đợi lâu rồi hả? Đường hơi tắc.”

Tống Ninh đến từ khá sớm, đợi lâu đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi, nhưng ngoài miệng thì vẫn cười bảo: “Tại mình đến sớm quá thôi.”. Cậu ta đưa cho Hà Tỉnh một cái túi giấy, “Không biết cậu thích uống gì, mua bừa một cốc trà sữa, còn lạnh đấy, cậu uống luôn đi.”, nói rồi cậu ta lấy cốc trà sữa từ trong túi ra, cắm ống hút cho Hà Tỉnh, vừa dịu dàng lại vừa ân cần, khiến Hà Tỉnh hơi ngại, “Xin lỗi, mình chẳng mang gì cả.”

“Không sao, mình không khát.”, Tống Ninh dẫn Hà Tỉnh đi vào thư viện, họ lên tầng hai, ngồi vào vị trí gần cửa sổ. Xung quanh thư viện vô cùng yên tĩnh, không tiện nói chuyện, chỉ có thể lặng lẽ đọc sách.

Tống Ninh đọc sách nhưng tâm hồn đang bay tán loạn, mải nghĩ xem đến bữa trưa sẽ nói chuyện gì với Hà Tỉnh, có thể dẫn cô đi đâu vào buổi chiều. Ở thư viện không được nói câu nào, quá buồn chán, cố được đến giờ ăn trưa, Tống Ninh gập sách lại, gọi Hà Tỉnh đi ra.

Hai người sóng vai đi đến sảnh chính của thư viện, thì bỗng điện thoại của Hà Tỉnh đổ chuông, cô chạy vội ra ngoài bắt máy, từ bên trong truyền ra tiếng nói thều thào của Trình Triều Lạc, “Lấy cho tôi cốc nước.”

“Gì cơ?”, Hà Tỉnh hỏi dứt câu thì bên kia cúp máy, giọng khàn khàn, cảm giác như đang không ổn lắm. Cô gọi video, trên màn hình, Trình Triều Lạc đắp chăn, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt ngày thường tự mang cảm giác xa cách giờ như bị phủ một màn sương mờ, cậu ho khan hai tiếng, “Lấy cho tôi cốc nước.”

“Tôi không có nhà.”, Hà Tỉnh nhìn cậu uể oải như vậy thì hỏi: “Cậu ốm à?”

“Không có nhà thì thôi, cúp máy đây.”, Trình Triều Lạc tắt màn hình.

Hà Tỉnh không yên tâm, bèn gọi điện thoại cho em trai, để Hà Lai sang nhà bên xem tình hình thế nào. Hai vợ chồng Đổng Liên thường đi công tác không có nhà, Trình Triều Lạc ốm mà không ai biết, cô lo lắng thấp thỏm, tay cầm điện thoại, vừa có chuông báo là bắt máy liền, trong điện thoại, Hà Lai nói: “Anh Triều Lạc bị sốt rồi.”

“Bao nhiêu độ?”

“Không biết, sờ nóng bỏng tay, nói chuyện với anh ý mà anh ý chẳng thèm nghe.”, Hà Lai không biết xem cặp nhiệt độ, cũng không tìm đâu ra được cặp nhiệt độ.

Người lớn không có nhà, Hà Lai lại là thằng nhóc không đáng tin, Hà Tỉnh chẳng yên tâm nổi, bèn nói xin lỗi Tống Ninh rồi vội vội vàng vàng về nhà. Vào nhà, việc đầu tiên là đo nhiệt độ cho Trình Triều Lạc, 39 độ 2, cô cuống cuồng đi tìm thuốc và miếng dán hạ sốt, rót nước, đỡ Trình Triều Lạc dậy uống thuốc, rồi gỡ miếng hạ sốt ra, dán lên trán Trình Triều Lạc.

Xong xuôi, cô ngồi xuống chiếc sô pha đơn cạnh giường nói chuyện với Trình Triều Lạc, “Sốt mà không biết đường uống thuốc à?”

Trình Triều Lạc uể oải lắc đầu, trông có vẻ cực kỳ khó chịu.

“Ngủ một lúc đi.”, nghĩ chắc Trình Triều Lạc chưa ăn gì, Hà Tỉnh đứng dậy đi vào bếp nấu cháo. Vo gạo bỏ vào nồi, vặn bếp, cô ra phòng khách ngồi đợi, hơn hai mươi phút sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa, mở cửa ra thì trông thấy Mạnh Thiên Sơn và Châu Từ Dữ.

Câu đầu tiên Mạnh Thiên Sơn hỏi là: “Cậu không đi thư viện với Tống Ninh à?”

“Sáng đi rồi, Trình Triều Lạc bị sốt nên tôi về.”, Hà Tỉnh lấy dép đưa cho họ.

Sáng sớm nay, Trình Triều Lạc vẫn còn khỏe mạnh nói chuyện với họ, sao giờ lại sốt rồi? Mạnh Thiên Sơn và Châu Từ Dữ liếc nhau, rồi Châu Từ Dữ hỏi: “Sốt bao nhiêu độ? Cần đi bệnh viện không?”

“Tôi cho cậu ấy uống thuốc hạ sốt rồi, nếu vẫn không hạ sốt thì chắc là phải đi bệnh viện.”, ngửi thấy mùi cháo thoang thoảng thơm, Hà Tỉnh chạy vào bếp, lại quay đầu nhìn Châu Từ Dữ và Mạnh Thiên Sơn, “Tôi vào xem nồi cháo, các cậu vào đo lại nhiệt độ cho Trình Triều Lạc nhé.”

Trong phòng, Trình Triều Lạc nhắm mắt nằm trên giường. Mạnh Thiên Sơn bước vào, không gọi mà sờ luôn lên mặt cậu, đúng là nóng thật, cậu ta quay đầu lại nhìn Châu Từ Dữ, “Vẫn nóng lắm, sốt thật hay giả vờ sốt nhỉ?”

Châu Từ Dữ lắc đầu, tỏ ý không biết.

Mạnh Thiên Sơn lật góc chăn ra, đẩy đẩy bả vai Trình Triều Lạc, “Ông ốm thật đấy à?”

Trình Triều Lạc mở mắt, dùng sức hất bàn tay Mạnh Thiên Sơn đang nắm lấy bả vai mình, “Biến đi.”

Mạnh Thiên Sơn: “…”

Châu Từ Dữ: “…”

Cả hai quyết định không ở đây cản trở nữa. Hà Tỉnh vừa bưng bát cháo vào thì thấy cả hai bỏ về, bèn hỏi: “Về nhanh thế?”

Châu Từ Dữ quay đầu lại nói: “Sờ thấy Triều Lạc hạ sốt một chút rồi, hai bọn tôi còn có việc phải về trước, nếu cần đi viện thì gọi điện cho bọn tôi nhé.”

“Được.”, Hà Tỉnh bưng cháo vào, đặt bát cháo lên mặt tủ đầu giường, sờ trán kiểm tra thân nhiệt Trình Triều Lạc, hạ sốt nhanh thật, cô thoáng yên tâm, “Tôi nấu cháo này, ăn một chút đi.”

Trình Triều Lạc nhắm mắt, khẽ lắc đầu, “Không ăn đâu.”

“Càng không ăn uống gì càng lâu khỏe lại.”, Hà Tỉnh kéo Trình Triều Lạc dậy, “Cậu dựa vào thành giường đây này, tôi đút cho cậu ăn.”

Trình Triều Lạc không dậy, “Không cần, tôi có phải trẻ con đâu.”

“Đừng có già mồm.”, Hà Tỉnh dùng sức kéo cậu dậy, “Trước giờ tôi bị ốm, cậu cũng chăm sóc tôi mà, bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.”

Trình Triều Lạc ngồi dựa vào thành giường, Hà Tỉnh xúc một thìa cháo, thổi nhẹ, rồi đưa đến bên miệng Trình Triều Lạc. Cháo trắng bình thường, còn không cho muối, vậy mà Trình Triều Lạc vẫn ăn ngon lành, đang ăn thì cậu nói: “Xin lỗi nhé, quấy rầy cậu đi hẹn hò.”

“Không tính là hẹn hò, bọn tôi chỉ cùng nhau đi đọc sách thôi, thư viện yên tĩnh lắm, bọn tôi chẳng nói chuyện gì cả.”, Hà Tỉnh ngẫm nghĩ, “Buổi sáng vẫn chưa đọc xong cuốn sách kia, hơi tiếc thôi.”

“Lần sau tôi đi với cậu.”, Trình Triều Lạc nói.

Dù sao Tống Ninh cũng là người lạ, không thoải mái bằng đi với Trình Triều Lạc, Hà Tỉnh nghe thế liền vui vẻ bảo, “Đợi cậu hạ sốt rồi bọn mình đi.”

“Được.”, Trình Triều Lạc đáp một cách thoải mái.

Hà Tỉnh đặt cái bát sang bên cạnh rồi hỏi: “Đang yên đang lành, sao tự nhiên lại sốt thế? Tối qua đi chơi về bị cảm à?”

“Không phải.”

Hà Tỉnh nghe giọng điệu Trình Triều Lạc có vẻ tội nghiệp, bèn gặng hỏi: “Thế thì tại sao? Không nói thật là tôi về đấy.”

“Tôi muốn rình xem đứa nào rút van xe của cậu, ngồi phơi ngoài bãi xe lúc sáng sớm nên bị.”, Trình Triều Lạc hơi cúi đầu, mặt mày ủ rũ, cố ho khan mấy tiếng, cậu chàng cao ngạo thường ngày, giờ lại yếu đuối đến đáng thương, “Xin lỗi nhé, không bắt được đứa mất dạy đấy.”

Chóp mũi Hà Tỉnh cay xè, hơi cảm động, vốn đã quên tiệt chuyện xe bị xì hơi từ lúc nào rồi, cô bưng bát cháo lên thổi, rồi đút vào miệng Trình Triều Lạc.

“Mai tôi sửa xe cho cậu, nếu vẫn không sửa được, cậu muốn đi đâu thì tôi đèo.”, thấy Hà tỉnh gật đầu, Trình Triều Lạc dè dặt nói sang chuyện khác, “Tống Ninh không hẹn cậu đi thư viện tiếp à?”

“Hẹn mai rồi, tôi chưa nhận lời, cảm là sẽ bị sốt đi sốt lại mấy ngày liền, tôi sợ mai cậu lại sốt không có ai chăm.”, Hà Tỉnh nói.

Ánh mắt ủ dột cả buổi sáng của Trình Triều Lạc bỗng sáng bừng, khoe miệng khẽ cong lên, đáy lòng rộn ràng như nở hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.