Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau - Dữu Hủ

Chương 44



Kỳ nghỉ 1/5, Hà Tỉnh và Đổng Tuế Tuế cùng câu lạc bộ đi chụp sao trời. Dự án của Trình Triều Lạc đang vào giai đoạn cuối cùng, anh không thể không có mặt, nên không đi cùng.

Cả nhóm Hà Tỉnh xuống máy bay, đổi sang xe khách, lòng vòng mười mấy tiếng đồng hồ mới đến được gần khu chụp ảnh.

Đi lại quá mệt mỏi, không thể lập tức xuyên đêm lên đường đi chụp ảnh được, cả nhóm nghỉ tại một khách sạn. Hà Tỉnh uể oải, váng vất, hơi bị phản ứng cao nguyên, tới tối chẳng có khẩu vị, leo lên giường sớm, vừa nghe tiểu thuyết audio, vừa nghỉ ngơi.

Trình Triều Lạc gọi video call tới, Hà Tỉnh rệu rã ấn nút nhận, dù cơ thể khó chịu, nhưng vẫn nói đủ thứ chuyện với Trình Triều Lạc, về tất cả những thứ xảy ra trên đường đi.

Mấy ngày không gặp, khuôn mặt trên màn hình như gầy đi, giọng nói cũng khác thường, Trình Triều Lạc cảm giác có gì đó là lạ bèn hỏi: “Khó chịu ở đâu à?”

“Ừm, bị phản ứng cao nguyên nhưng không nghiêm trọng.”, cả người Hà Tỉnh vùi trong chăn, chỉ để lộ ra mỗi cái đầu, nghe anh hỏi thế mới thò ra, giang tay cho Trình Triều Lạc xem, “Không sao đâu, không nghiêm trọng, anh không phải lo.”

Trình Triều Lạc: “Hít oxy chưa?”

“Hít rồi.”, Hà Tỉnh lấy bình oxy ra cho anh xem, “Ngủ một đêm là khỏi ấy mà, anh không phải lo nhé.”, sợ Trình Triều Lạc lo lắng, cô vội vàng chuyển chủ đề, “Dự án login chưa?”

“Tối mai.”, vì để tranh thủ làm cho xong dự án đang dở dang, suốt kỳ nghỉ 1/5, ngày nào Trình Triều Lạc cũng quay cuồng ở văn phòng. Giờ này mọi người đã về hết, chỉ còn lại mình anh, anh đan hai tay kê sau đầu, dựa vào thành ghế thư giãn, “Đến lúc bận quá chắc là không có thời gian gọi điện cho em rồi.”

“Lo việc của anh đi, tối mai bọn em đi chụp ảnh rồi, cũng không có thời gian nói chuyện.”, Hà Tỉnh dựa vào đầu giường rồi bảo.

“Lên núi có khi phản ứng cao nguyên sẽ nặng thêm đấy.”, Trình Triều Lạc vẫn không yên tâm.

“Có Tuế Tuế mà, cậu ấy chẳng bị tí phản ứng cao nguyên nào luôn.”

Trình Triều Lạc: “Tối mai bọn mình vẫn cứ gọi video call đi.”

“Chưa chắc đã có tín hiệu.”, Hà Tỉnh nhíu mày ngẫm nghĩ, “Thế này đi, nếu mai có thời gian em sẽ gửi tin nhắn cho anh, báo tình hình kịp thời cho anh đỡ phải lo nghĩ.”

Hà Tỉnh vừa ấn nút tắt cuộc gọi, Đổng Tuế Tuế liền nhận được tin nhắn của Trình Triều Lạc nhờ cô nàng chăm sóc cho Hà Tỉnh, “Mai sau chắc chắn Trình Triều Lạc sẽ là một ông bố cực phẩm đấy.”

“Sao lại nói thế?”, Hà Tỉnh lại chui vào chăn, chỉ lộ ra mỗi cái đầu để trò chuyện với Đổng Tuế Tuế.

“Cậu ấy chăm cậu như chăm con ấy, cậu nói xem với con thì cậu ấy sẽ thế nào?”, Đổng Tuế Tuế tắt đèn rồi nằm xuống nói chuyện với Hà Tỉnh, “Chắc chắn sẽ là kiểu quan tâm từng li từng tí, nếu cậu mà sinh con gái thì trăm phần trăm cậu ấy sẽ là nô lệ của con gái cho mà xem.”

Hà Tỉnh chưa từng nghĩ đến chuyện con cái, nhắc tới thì lại có cảm giác mong chờ, không biết con lớn lên sẽ giống ai nhiều hơn. Hà Tỉnh lại nghĩ ngợi lan man, khóe miệng bất giác cong lên, “Tớ cũng thích con gái.”

Đổng Tuế Tuế trêu cô, “Thế thì mau sinh một đứa đi.”

“…”, bất thình lình Hà Tỉnh lại nhớ đến chuyện đi xem mắt vào năm ngoái, “Tuế Tuế, năm ngoái Mạnh Vũ Châu có bạn gái, sau đấy cậu bảo để cậu giới thiệu cho tớ một người khác, sao lại là Trình Triều Lạc?”

Đổng Tuế Tuế: “Giờ mới nghĩ đến chuyện này à?”

Hà Tỉnh: “Sau hôm đấy bận thi cuối kỳ, làm gì còn tâm trí đâu mà nghĩ mấy thứ linh tinh nữa, tối nay nhắc đến Trình Triều Lạc tự nhiên mới nhớ ra.”

“Thật ra lúc đấy Mạnh Vũ Châu làm gì có bạn gái, là Trình Triều Lạc tìm riêng tớ, nhờ tớ giúp đấy. Cậu ấy bảo vốn định thi đại học xong sẽ tỏ tình, không ngờ năm lớp Mười hai gia đình lại có chuyện, cậu ấy không về nước được, đành phải đợi lên đại học. Cậu ấy bỏ trường ở nước ngoài, bỏ cả suất tuyển thẳng vào Đại học Q, tự thi vào Đại học B chỉ vì để được học chung trường với cậu… Tớ nghĩ, bọn cậu quen nhau nhiều năm như thế, chẳng ai hiểu được cậu hơn cậu ấy, nếu bọn cậu yêu nhau thì bớt được quá trình tiếp xúc làm quen, phát triển từng bước một với người lạ như Mạnh Vũ Châu, ai mà biết được trong quá trình sẽ xảy ra chuyện gì. Ngộ nhỡ Mạnh Vũ Châu làm tổn thương cậu, đến lúc đấy tớ hối hận chết mất. So sánh giữa hai người, tớ thấy Trình Triều Lạc vẫn hợp cậu hơn, nên tớ nhận lời… Tỉnh Tỉnh, chính ra Trình Triều Lạc này bụng dạ đen tối khó lường phết đấy, cậu có biết không?”

Hà Tỉnh: “Ngày xưa không biết, dạo gần đây thì thấm dần rồi, trước kia anh ấy hoàn toàn không thể hiện mặt này ra.”

“Có thể là vì trước kia không có chuyện gì khiến cậu ấy phải ủ mưu. Lấy chuyện cậu ấy nhờ tớ làm ví dụ, cậu ấy biết hai bọn mình cùng tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh, hôm đấy cậu ấy gửi cho tớ một con máy xịn đét cỡ hơn năm vạn.”, Đổng Tuế Tuế nhỏ giọng cười, “Trước con máy ảnh đấy, tớ không tài nào mở mồm từ chối được, mà trước khi tìm tớ, cậu ấy đã nghĩ trước hết tất các phương diện rồi, một khi đã ra tay là tớ không có đường từ chối luôn.”

Hà Tỉnh: “Anh ấy chưa bao giờ làm chuyện gì mà không chắc chắn cả, từ bé đến lớn đều thế.”

Đổng Tuế Tuế: “Kể cả không có chuyện xem mắt, thì sớm muộn gì cậu cũng là của cậu ấy thôi, ai mà chống cự nổi một người đánh đến đâu là oanh tạc đến đấy chứ.”

Hà Tỉnh: “Chắc vậy, tớ chưa bao giờ nghĩ nhiều như thế.”

Đi lại hao thể lực, Hà Tỉnh và Đổng Tuế Tuế nói chuyện một lúc rồi ngủ. Tối hôm sau, hai người đến địa điểm chụp trời sao, một cảnh điểm ít nổi tiếng, không nhiều người biết tới, bốn bề hoang vu. Đêm khuya đầu tháng Năm, trời vẫn còn khá lạnh, mọi người đều mặc quần áo dày cộp, dựng giá máy ảnh xong xuôi thì cùng chờ tới khoảnh khắc đẹp nhất của bầu trời sao.

Để đề phòng Trình Triều Lạc lo cho mình, chốc chốc Hà Tỉnh lại gửi tin nhắn cho Trình Triều Lạc, báo cho anh biết họ đang ở đâu, làm gì. Trình Triều Lạc hồi âm từng tin nhắn một. Hai giờ sáng, bầu trời đêm dày kín sao, muôn vàn vì sao lấp lánh nhìn như những vụn kim cương khảm trên nền trời đen thẫm.

Hà Tỉnh chụp một bức rồi gửi riêng cho Trình Triều Lạc, [Một trời đầy sao, nhớ anh quá]

ZL: [Anh đến tìm em]

Tinh Tinh Khoái Tỉnh Tỉnh: [Đùa kiểu này, em càng nhớ anh hơn đấy]

ZL: [Quay đầu lại]

Hà Tỉnh ngoảnh đầu lại cùng nỗi nghi hoặc. Dưới bầu trời dày kín sao đêm, chàng thanh niên mang dáng vóc cao lớn, mặt mày sáng ngời, xuất hiện như cây tùng hiên ngang nhất trên đỉnh núi tuyết, anh mặc một chiếc áo khoác màu đen thẫm, khẽ cong khóe môi, giang hai tay về phía Hà Tỉnh.

“Anh đến thật này?”, Hà Tỉnh chạy tới, ôm siết lấy eo Trình Triều Lạc, vùi mặt vào lồng ngực anh, “Sao mà tìm được đến đây?”

Trình Triều Lạc: “Xuống máy bay một cái là dò theo tuyến đường em gửi.”

Hà Tỉnh cọ tới cọ lui trong lòng anh, “Mệt lả rồi phải không?”

Trình Triều Lạc: “Không mệt.”

Sao sáng trăng tròn, gió đêm se lạnh, cơ thể chàng thanh niên lại nóng rẫy như bó lửa, Hà Tỉnh dùng sức ôm thật chặt, khoảng trống trong lòng được lấp đầy từng chút một. Có Trình Triều Lạc ở đây, cô an lòng rồi.

Trình Triều Lạc xoa đầu cô, “Đi chụp ảnh đi.”

Bôn ba một chặng đường dài, cơ thể anh vẫn vô cùng ấm áp, Hà Tỉnh ôm không buông tay, “Còn anh?”

“Đi cùng em.”, Trình Triều Lạc cúi đầu thì thầm bên tai cô, “Lúc nào về nghỉ ngơi cho em ôm chán thì thôi.”

Hà Tỉnh: “Không thèm, lúc đấy ôm thì anh lại không nghiêm chỉnh.”

Trình Triều Lạc bị cô chọc cười, “Không nghiêm chỉnh thế nào? Nói cụ thể xem.”

Hà Tỉnh không đáp, trợn mắt lườm anh, rồi chạy đến cạnh giá máy ảnh. Trình Triều Lạc cũng đi tới, cùng cô quan sát bố cục trên màn ảnh, tìm góc độ phù hợp nhất. Họ đợi đến khi chân trời hửng sáng, trăng sao lặn hết rồi mới quay về.

Một đêm không ngủ, có người muốn về khách sạn ngủ bù, có người lại muốn đi dạo phố, trưởng câu lạc bộ quyết định ngày hôm nay mọi người hoạt động tự do.

Trình Triều Lạc thuê một phòng cùng khách sạn với Hà Tỉnh. Mới đầu Hà Tỉnh không chịu sang, sau khi về phòng lại bị Đổng Tuế Tuế đẩy ra, “Cậu ấy lặn lội xa xôi đến tìm cậu, sao lại nỡ để cậu ấy một mình? Sang với Trình Triều Lạc mau lên, tớ muốn hưởng thụ cảm giác một mình một phòng.”

Hà Tỉnh đi sang gõ cửa, Trình Triều Lạc vừa tắm xong, đứng ngoài cửa với mái tóc hẵng còn ươn ướt, quanh thân tỏa ra mùi bạc hà thanh mát, không hỏi nguyên nhân đã mở toang cửa cho Hà Tỉnh vào. Hà Tỉnh vừa nhìn thấy cái giường đôi trong phòng thì lập tức quay người định đi, “Em vẫn nên về bên kia ngủ thì hơn.”

Vừa dứt câu, cổ tay lập tức bị tóm lấy, “Sang cũng sang rồi, ở đâu ra cái kiểu bỏ về chứ?”

Mùi bạc hà quẩn quanh chóp mũi, lồng ngực rắn rỏi nóng rẫy áp đến theo, Hà Tỉnh đưa tay lên ôm cổ Trình Triều Lạc, “Thì không về nữa.”

Trình Triều Lạc ôm eo bế thốc cô lên, đi đến cạnh giường, cả hai cùng ngã xuống. Chăn đệm mềm mại, như vừa ngã vào một tầng mây, Hà Tỉnh vẫn ôm ghì cổ Trình Triều Lạc, giọng nói cũng thỏ thẻ dịu dàng, “Sao tự dưng lại theo đến đây?”

Trình Triều Lạc áp hai tay lên má Hà Tỉnh, nhìn xoáy vào mắt cô, “Nhớ em.”

Anh lo cô gặp phản ứng cao nguyên, cô cũng lo cho công việc của anh, “Tự nhiên chạy đến đây, không làm ảnh hưởng đến dự án đấy chứ?”

“Không, anh cho login sớm rồi mới đến đấy.”, Trình Triều Lạc cúi đầu cọ đầu mũi vào mũi Hà Tỉnh.

Hơi thở nóng rực phả đến, Hà Tỉnh ngẩng đầu hôn anh. Căn phòng tĩnh lặng, chiếc giường êm ái, khiến đôi tình nhân đang đắm chìm trong cơn cuồng si càng ôm hôn đến quên trời đất. Hà Tỉnh không khỏi rên rỉ, những tiếng ngân nga khe khẽ mất kiểm soát như phiến lông vũ lướt từ xương cùng của Trình Triều Lạc lên thẳng phía trên, đi tới đâu là kích thích ra luồng điện tê dại tới đó, lòng bàn tay nóng rực của anh cũng mất kiểm soát mà trườn lên theo.

Gần nửa năm trôi qua, họ thường ôm hôn ở những nơi không người, từ khám phá những thứ mới lạ đến khi hiểu rõ đôi bên, nhưng chưa lần nào mất khống chế như lần này, cứ bất giác gần lại nhau thêm một chút rồi một chút nữa.

Một luồng lửa càng cháy càng rừng rực, vào đúng khoảnh khắc lửa sắp bùng lên, Trình Triều Lạc bỗng dừng lại.

Khuôn mặt Hà Tỉnh đỏ bừng, cô vồn vã hỏi anh, “Sao lại dừng?”, loáng thoáng vẻ bất mãn.

Có thể hỏi ra câu này, chính cô cũng không biết mình quyến rũ đến mức nào, Trình Triều Lạc cười khổ, “Bảo bối, còn hôn nữa thì đến thần tiên cũng khó mà kiềm chế nổi.”

Hà Tỉnh ngậm miệng im re.

Trình Triều Lạc chỉnh lại góc áo cho cô, “Đi tắm đi, rồi ngủ một lát, chiều dẫn em ra ngoài chơi.”

Độ nóng trên mặt còn chưa tan, Hà Tỉnh áp cả hai tay lên má. Cô chạy vào nhà tắm, nhìn chính mình trong gương, không nhịn được lại nghĩ về chuyện Trình Triều Lạc vừa làm, mặt lại nóng bừng lên. Họ lại càng thân mật hơn trước kia rồi.

Tắm xong, Trình Triều Lạc không trêu chọc nữa, Hà Tỉnh nằm trong lòng anh ngủ một giấc say sưa. Không biết đã ngủ được bao lâu, đột nhiên bị chuông điện thoại đánh thức, là Tô Minh Tâm gọi đến, Hà Tỉnh khàn giọng thưa: “Mẹ.”

“Tỉnh Tỉnh, ở bên đấy chơi vui không?”

“Vui ạ.”

Hà Tỉnh vẫn đang trong cơn ngái ngủ, đầu óc mơ mơ hồ hồ, Tô Minh Tâm im lặng mãi một lúc mà cô không hề phát hiện ra sự bất thường. Đến khi cúp điện thoại rồi, cô mới chậm chạp nhận ra Tô Minh Tâm đột nhiên gọi điện tới mà chỉ hỏi mấy câu rất kỳ lạ. Vội vàng gọi điện lại, lần này đầu óc Hà Tỉnh đã hoàn toàn tỉnh táo, “Mẹ, trong nhà có chuyện gì phải không?”

Tô Minh Tâm trầm mặc một lát rồi mới nói thật, “Tim bố con lại có vấn đề rồi, bệnh viện bảo xác suất mạo hiểm khi làm phẫu thuật khá cao, mẹ nghĩ chắc con nên về gặp bố đi.”

Hà Tỉnh nghe ra ý ngoài lời nói của Tô Minh Tâm, sợ Hà Khánh Lâm có cơ sự gì, cô sẽ không có cơ hội gặp lại bố. Trước kỳ nghỉ 1/5, cô có gọi điện về nhà, Hà Khánh Lâm vẫn rất bình thường, vậy mà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi lại xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, “Sao tự nhiên lại phát bệnh ạ?”

“Chắc tại dạo này công việc áp lực quá, sáng nay đi làm tự dưng lăn ra, may mà có người bên cạnh, kịp thời gọi 120.”, sự việc xảy ra đột ngột, Tô Minh Tâm cũng vừa mới tới bệnh viện. Từ sau khi bị Hà Khánh Nghiên chọc tức đến mức đổ bệnh, sức khỏe Hà Khánh Lâm vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, vốn đã điều dưỡng được một thời gian, tình hình cũng chuyển biến tốt. Thế nhưng, chuyện Hà Khánh Nghiên quẳng con đến lại châm lửa giận khiến sức khỏe Hà Khánh Lâm quay về như trước.

Hà Tỉnh không dám nghĩ sâu, vội vàng mua vé máy bay về ngay trong ngày, Trình Triều Lạc cũng về cùng cô.

“Kỳ nghỉ sắp hết rồi, anh về đi học đi.”, Hà Tỉnh sợ ảnh hưởng đến việc học của Trình Triều Lạc nên đuổi anh về trường, nhưng Trình Triều Lạc không chịu, quyết mua vé máy bay về cùng Hà Tỉnh.

Đến bệnh viện, Đổng Liên và Trình Khiêm cũng đã có mặt, mọi người tập trung hết bên ngoài phòng phẫu thuật. Hà Tỉnh vừa sốt ruột vừa lo lắng, đứng ngồi không yên, Trình Triều Lạc phải lặng lẽ cầm tay cô an ủi. Đợi suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng Hà Khánh Lâm cũng ra khỏi phòng phẫu thuật, nhưng vẫn chưa qua được giai đoạn nguy hiểm nên được đưa thẳng đến phòng điều trị tích cực.

Hà Tỉnh xin nghỉ, thay phiên với Tô Minh Tâm ở lại bệnh viện trông, định đến khi Hà Khánh Lâm qua được giai đoạn nguy hiểm thì mới về trường. Ngày nào Trình Triều Lạc cũng đến bệnh viện với Hà Tỉnh để chăm sóc cho Hà Khánh lâm, nhiều lần Hà Tỉnh bảo anh về đi học, Trình Triều Lạc vẫn không nghe.

Buổi trưa, họ xuống căng-tin bệnh viện ăn cơm, Hà Tỉnh không muốn Trình Triều Lạc trì hoãn việc học cùng mình, nên lại một lần nữa nghiêm túc nhắc đến vấn đề này, “Anh nhanh chóng mua vé máy bay về trường đi, mấy người trong nhà em xoay xở được mà.”

Trình Triều Lạc: “Anh ở lại với em, đợi chú qua thời kỳ nguy hiểm thì về.”

“Nhưng mà có khi phải hơn nửa tháng cơ, anh về đi học đi, nghỉ cả quãng dài như thế, cẩn thận không theo kịp mà còn trượt cuối kỳ nữa đấy.”, thái độ sốt ruột của Hà Tỉnh không còn ở mức bình thường nữa.

Trình Triều Lạc đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc, “Mấy kiến thức đang giảng trên lớp, anh biết hết từ hồi cấp Hai rồi, một học kỳ không đi học cũng không trượt được, không gì quan trọng hơn việc ở cạnh em cả.”

Sống mũi Hà Tỉnh cay xè, cô bỗng buông lời giận dữ, “Ai cần anh ở cạnh.”

“Hà Tỉnh.”, Trình Triều Lạc gọi cả họ tên cô một cách nghiêm nghị, “Không có gì quan trọng hơn việc ở cạnh em hết, bất kể lúc nào, chỉ cần em quay đầu lại, anh vẫn ở đấy.”, giọng anh dịu dần lại, “Đừng đuổi anh đi, được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.