Những tòa nhà văn phòng san sát nhau, ánh sáng xuyên qua những ô cửa kính tối màu rọi vào trong, rực rỡ, ấm áp.
Trình Khiêm ngồi trên chiếc ghế xoay, đẩy bản hợp đồng sang phía đối diện, “Con suy nghĩ kỹ lại đi.”
Ánh đèn rọi xuống Trình Triều Lạc, mái tóc như được nhuộm bởi những vảy nắng vàng, anh lướt qua bản hợp đồng trước mặt, đưa mắt nhìn ra bầu trời và những tòa cao ốc bên ngoài cửa sổ, rồi lại chuyển tầm mắt về, “Trong dự án này của bố, từ lúc đưa ra ý tưởng đến lúc phát triển và vận hành, con đều tham gia, cũng khá thích, nhưng thời điểm hiện tại con vẫn muốn học nghiên cứu sinh hơn, bố quản lý công ty trước đi, lúc nào có thời gian con sẽ qua hỗ trợ như trước nay vẫn làm.”
Chuyện Hồ Quảng Hải đánh cắp sản phẩm mới, dẫn đến đủ chuyện khiến công ty cũ lao đao, như lột nguyên một lớp da của Trình Khiêm. Sau khi gây dựng lại sự nghiệp, vì để cạnh tranh với Hồ Quảng Hải, ông phải dốc hết tâm sức, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi mà mái đầu đã bạc quá nửa, chỉ có thể dựa vào thuốc nhuộm để che đi vẻ già nua. Đến nay Hồ Quảng Hải đã hoàn toàn biến mất khỏi thị trường công nghệ thông tin, Trình Khiêm một lòng muốn giao công ty mới cho con trai quản lý, còn mình sẽ chỉ hỗ trợ mấy việc lặt vặt, nhưng đề cập mấy lần mà Trình Triều Lạc đều không đồng ý, “Trình độ kỹ thuật của con đã vượt qua cả nghiên cứu sinh rồi, chỉ là cái giấy chứng nhận thôi thì không cần thiết, vẫn là nên đi làm đi thôi.”
“Con biết.”, Trình Triều Lạc không nói rõ nguyên nhân, mà chỉ nói: “Bố đợi thêm hai năm nữa rồi hẵng nghỉ hưu, còn lâu mới đến tuổi nghỉ hưu mà cứ vội cái gì thế ạ?”
Trình Khiêm bị câu này chọc cười, “Bố là bố mong con có thể sớm tiếp quản công ty, nhưng nếu con vẫn quyết muốn học tiếp, thì bố cũng ủng hộ.”
Trình Triều Lạc: “Con cảm ơn bố.”
Trình Khiêm quẳng bao thuốc ra, “Làm một điếu không?”
Trình Triều Lạc giơ tay từ chối, “Con không hút đâu.”
“Tỉnh Tỉnh muốn học nghiên cứu sinh à?”, Trình Khiêm rút ra một điếu rồi hỏi.
“Vâng, năm Mười hai con không có nhà, thế nên năm nay không muốn vắng mặt nữa, con muốn học cùng cô ấy.”
Trình Khiêm cười, “Biết ngay là thằng nhóc con vì Tỉnh Tỉnh mà, y như hồi bố theo đuổi mẹ con.”
Gần tới ngày tốt nghiệp, rất nhiều sinh viên năm tư cũng gặp vấn đề mông lung như Trình Triều Lạc, mà đây là quyết định của anh, anh không muốn Hà Tỉnh cảm thấy áp lực, nên không kể cho cô biết về cuộc trò chuyện của mình với bố, thậm chí là cả những vấn đề mình đang phải đối mặt.
Từ sau khi trở về từ nước ngoài, Hà Tỉnh lao luôn vào việc ôn thi nghiên cứu sinh, mỗi ngày ngoài thời gian lên lớp bắt buộc thì đều dành cả cho phòng tự học và thư viện, cuộc sống tẻ nhạt không khác gì mấy năm cấp Ba, chỉ khác ở chỗ có Trình Triều Lạc bên cạnh.
Có thời gian, Trình Triều Lạc sẽ cùng cô đến thư viện, hai người ngồi từ sáng đến chiều, tự đọc sách, không ai làm phiền ai, hoàn toàn rũ bỏ bộ dáng bám dính nhau như trước.
Khi học mệt rồi, Hà Tỉnh lại nằm rạp ra bàn, nghiêng đầu ngắm nhìn Trình Triều Lạc. Anh đọc sách rất chăm chú, rất nhanh, đọc đến đâu nhớ đến đó, ghi chú cũng xúc tích, có trình tự. Để ý thấy ánh mắt của Hà Tỉnh, Trình Triều Lạc dừng bút, cong ngón tay lên vuốt khẽ sống mũi cô, rồi viết lên nền giấy trắng: Mệt thì ra ngoài nghỉ một lúc nhé?
Hà Tỉnh trả lời anh: Không cần, chỉ muốn nhìn anh một lát thôi.
Hai người anh một câu em một câu, hệt như đám trẻ con nói chuyện riêng bằng giấy trong giờ học. Nhớ ra mấy hôm nữa là sinh nhật Mạnh Thiên Sơn, Trình Triều Lạc viết lên giấy hỏi cô, [Thứ Bảy là sinh nhật Mạnh Thiên sơn, Châu Từ Dữ đặt chỗ ở bar rồi, đi cùng nhau nhé?]
Hà Tỉnh: [Lần này em không đi đâu, nguyên nhân thì em sẽ đích thân nói với Mạnh Thiên Sơn, đến hôm đấy em mua quà rồi anh tặng hộ em]
Trình Triều Lạc: [Em không đến thì Nam Tiêu cũng sẽ không đến]
Hà Tỉnh: [Em có tham gia thì Nam Tiêu cũng không đến đâu, con bé muốn thi nghiên cứu sinh vào đại học B, cả ngày cày cuốc còn kinh hơn cả em]
Thứ Bảy, Trình Triều Lạc đến quán bar đã hẹn một mình. Dưới ánh đèn mờ ảo, trên dãy bàn riêng hình chữ L rộng rãi, chỉ có mỗi ba chàng trai. Mạnh Thiên Sơn uống một ngụm rượu rồi thở dài, “Chả có một mống con gái nào, sinh nhật tôi năm nay thảm quá.”
Châu Từ Dữ dụi điếu thuốc vào cốc rượu đã rót đầy nhưng không ai uống, đốm lửa tắt ngấm trong sắc đỏ sậm của rượu, anh nhếch môi nhìn như cười như không, “Muốn có con gái à?”
Mạnh Thiên Sơn nốc nốt cốc rượu, rồi nói với vẻ khinh bỉ: “Muốn đấy, thể cách điện với người khác giới như ông kiếm được con gái đến chắc?”
Châu Từ Dữ cúi đầu gõ mấy chữ lên màn hình điện thoại, rồi khóa màn hình lại và bảo: “Nửa tiếng nữa đến.”
“Quái nhân mà tìm được con gái đến á?”, Mạnh Thiên Sơn tặc lưỡi hoài nghi. Hồi cấp Ba đón sinh nhật luôn đầy đủ, sau khi anh chàng và Nam Tiêu chia tay, vẫn còn Hà Tỉnh đến, hôm nay lại chỉ còn ba thằng con trai, Mạnh Thiên Sơn không ngờ Châu Từ Dữ lại tiếp lời, nhất thời cảm thấy vô cùng háo hức, “Tẹo nữa mà không có ai đến, đêm nay ông phải bao hết.”
“Chuyện nhỏ.”, giọng điệu rất chi khoa trương, loáng thoáng vẻ bất cần, nói xong, Châu Từ Dữ ngửa cổ uống cạn cốc rượu, rồi lại châm thuốc.
Mạnh Thiên Sơn lê người sang cạnh Trình Triều Lạc, hất cằm chỉ về phía Châu Từ Dữ, “Quái nhân gặp chuyện gì kích thích trong trường ông à?”
Gần đây tính tình Châu Từ Dữ đột nhiên thay đổi chóng mặt, Trình Triều Lạc không hỏi nguyên nhân, chỉ đoán là có liên quan đến Thẩm Ức Đường, “Cao tăng không gần nữ sắc, ai mà kích thích nổi cậu ta, trừ phi…”
Cùng nhau đi từ cấp Ba lên đại học, tình bạn bao năm khiến họ quá hiểu nhau, Trình Triều Lạc lấp lửng nửa chừng, Mạnh Thiên Sơn đã hiểu, “Vãi đạn, liên quan đến Thẩm Ức Đường?”
Hai anh chàng rủ rỉ ở bên này, mà bên kia bỗng có cô nàng đến xin số của Châu Từ Dữ. Châu Từ Dữ còn chẳng buồn ngước mắt lên, dửng dưng chìa điện thoại ra cho người ta quét mã, đây là chuyện mà trước giờ chưa từng xảy ra.
Hai cô nàng có được phương thức liên lạc rồi liền ngồi xuống cạnh Châu Từ Dữ, anh không hề đuổi đi, thậm chí còn cụng ly với đối phương. Một lát sau, bốn cô nàng trang điểm lòe loẹt ưỡn ẹo đi tới, dãy ghế vốn lạnh lẽo trong nháy mắt bỗng sực nức mùi nước hoa nữ.
Châu Từ Dữ nghênh ngang ngồi giữa một bầy con gái, mời rượu thì uống, muốn xin Wechat thì cho, bộ dạng như kẻ bất cần chẳng màng đến chuyện gì. Trình Triều Lạc thấy lạ, liền đưa mắt ra hiệu cho Mạnh Thiên Sơn.
Mạnh Thiên Sơn hiểu trong nháy mắt, lập tức hớn hở tiễn đám con gái kia đi. Sau phút ồn ào, dãy ghế lại trở về yên tĩnh, Mạnh Thiên Sơn phe phẩy tay xua bớt mùi nước hoa quanh Châu Từ Dữ, “Tìm được gái thật cơ đấy, ông quen ở đâu vậy?”
Châu Từ Dữ vừa uống không ít rượu, giờ lại rót tiếp, Trình Triều Lạc liền giằng lấy chai rượu không cho anh uống nữa, “Nhìn thấy Thẩm Ức Đường à?”
“Thấy rồi.”, Châu Từ Dữ nói thẳng.
“Không chịu làm lành với ông à?”, Mạnh Thiên Sơn an ủi Châu Từ Dữ, “Một lần không được thì lại để lần sau, đàn ông da mặt dày một tí có sao đâu, như tôi đây này, chỉ cần Nam Tiêu chưa có bạn trai, thì nhất quyết là không từ bỏ.”
“Cô ấy có bạn trai rồi.”, ánh mắt Châu Từ Dữ nhuộm men say, khóe môi cong lên thành một nụ cười tự giễu, “Mẹ nó chứ, tôi đúng là thằng ngu, từ đầu đến cuối bị người ta quay mòng mòng.”
“Cậu có chắc là bạn trai cậu ấy không, không phải chỉ là bạn bình thường hay họ hàng đấy chứ?, Trình Triều Lạc hỏi.
Mạnh Thiên Sơn: “Thật đấy, nhỡ hiểu lầm thì sao?”
Châu Từ Dữ im lặng không đáp.
Bốn năm đủ để thay đổi rất nhiều chuyện, cuộc sống của họ đều thay đổi. Sau lần say ấy, Châu Từ Dữ bắt đầu kinh doanh, Mạnh Thiên Sơn bận chạy đi khắp nơi phỏng vấn tìm việc, còn Trình Triều Lạc thì cùng Hà Tỉnh đi thi, đi phỏng vấn, một đường thuận lợi trở thành nghiên cứu sinh đại học B.
Kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp đại học, Hà Tỉnh không có gì làm nên đi dạy thêm cho một cậu học sinh lớp Mười một của trường Trung học số 11. Cậu chàng học môn nào cũng tốt, chỉ riêng Ngữ Văn là bất ổn, lần nào thi cũng để trống phần làm văn, khiến bố mẹ cực kỳ sốt ruột.
Từ hồi cấp Hai, môn Hà Tỉnh giỏi nhất là Ngữ Văn. Giảng bài xong, cô để lại cho cậu bé mấy cuốn tiểu thuyết, có tác phẩm nổi tiếng, cũng có cả văn học mạng, buổi học sau lại cùng cậu thảo luận về nội dung trong tiểu thuyết, dần dà khiến cậu có hứng thú với văn học, sau đó mới chuyển sang viết văn.
Phương pháp này khá hiệu quả, chỉ sau vài buổi học, cậu bé đã không còn cự nự việc viết lách như hồi mới bắt đầu. Bầu không khí trong gia đình cậu bé rất hài hòa, cậu có giáo dưỡng, kiến thức đa dạng, trong tủ sách cũng bày đủ loại cúp khen thường, đến cả nét mặt cũng có đôi phần tương tự Trình Triều Lạc.
Nhìn thấy cậu, Hà Tỉnh thường nghĩ đến Trình Triều Lạc khi còn học cấp Ba. Có hôm Trình Triều Lạc đến đón, Hà Tỉnh đột nhiên nảy ra một ý tưởng, “Bọn mình về trường cấp Ba một chuyến đi.”
Trên con đường nhất định phải đi qua nếu muốn đến Trung học số 11, hàng ngô đồng vẫn tươi tốt xanh um, những phiến lá to hệt như bàn tay ai đó đang xòe căng năm ngón, mơn mởn, xum xuê. Từ xe đạp đổi thành ô tô, không thể ngửa đầu ngắm nhìn vòm trời qua những tán lá, Hà Tỉnh bèn mở cửa sổ nhìn ra ngoài.
Lá rụng rồi lại mọc, một năm rồi lại một năm, rặng cây vẫn đứng đó im lìm, xung quanh người đến người đi, tan tan hợp hợp, chỉ có cô và Trình Triều Lạc là vẫn ở bên nhau, như hàng cây bất biến hai bên đường.
Cô thu tầm nhìn lại, đưa mắt sang phía người đang tập trung lái xe, gương mặt góc cạnh, ánh mắt lạnh lùng, hệt như hồi niên thiếu. Trình Triều Lạc không thay đổi nhiều, cho dù đã tốt nghiệp đại học nhưng vẫn mang đầy nét thiếu niên, cái mạnh mẽ từ trong xương tủy, không chịu ảnh hưởng bởi bên ngoài, mãi mãi giữ vững tâm nguyện thuở ban đầu để đi trên con đường của mình, đó là Trình Triều Lạc.
Hà Tỉnh thì lại thay đổi không ít, cô biết trang điểm, không còn để mặt mộc nữa, phong cách ăn mặc cũng khác trước, vừa thuần khiết vừa cuốn hút, chẳng giống hồi cấp Ba chút nào.
Cô giơ tay lên vò đầu Trình Triều Lạc, mái tóc trơn mượt, lòng bàn tay như vò một nắm bông mềm, “Ước gì đến năm tám mươi tuổi, anh vẫn giữ được dáng vẻ như bây giờ.”
“Thế để có mà thành yêu quái à?”, Trình Triều Lạc liếc nhìn cô, rồi nhếch môi cười, “Với lại, tám mươi tuổi mà anh vẫn như thế này thì em thảm rồi.”
Hà Tỉnh phản bác: “Ngày nào cũng được ngắm khuôn mặt trẻ trung phơi phới thế này thì phải là hưởng thụ chứ? Sao lại thảm?”
“Tám mươi tuổi mà anh vẫn còn thế này, ra đến quảng trường thì anh sẽ thành đối tượng được các bà săn đón nhiều nhất, với cái nết ghen tuông của em thì lại chả tức điên lên à.”
Hà Tỉnh: “…”
Im lặng một lát, cô không phục liền cãi lại, “Em không hề ghen tuông nhé.”
“Thế lát nữa anh vào trường tìm một em gái để nói chuyện.”, Trình Triều Lạc cố ý chọc tức cô.
“Bốp!” – bàn tay vừa xoa đầu anh, giờ lại không chút nể nang mà vỗ mạnh một cái, cô hằn học nói: “Không được.”
Trình Triều Lạc nghiêng đầu hôn một cái lên bàn tay còn chưa kịp thu về của cô, “Đồ ngốc này, giờ đang nghỉ hè, chỉ có chú bảo vệ thôi.”
Bàn tay chưa hạ xuống lại lập tức giơ lên, khẽ xoa đầu anh, cô hỏi: “Đau không?”
Bên đường có một chỗ đỗ xe trống, Trình Triều Lạc lùi xe vào đó, rồi buông cả hai tay ra khỏi vô lăng, “Đau chết mất, không lái xe được nữa đây này.”
Hà Tỉnh: “…”
Muôn kiểu mưu kế của Trình Tinh Tinh, cô đã nghiền ngẫm được kha khá rồi, thế nên không tiếp lời nữa, mà rướn người sang hôn lên má anh một cái, “Được chưa?”
“Chưa được.”, Trình Triều Lạc công khai giở trò, “Em đánh mạnh như thế, làm sao mà…”
Còn chưa nói hết đã bị Hà Tỉnh chặn môi lại. Yêu nhau mấy năm, cô không dễ bị anh gài bẫy nữa, khẽ chạm một cái liền rời đi luôn, không cho anh cơ hội phản kích, đồng thời cảnh cáo, “Vẫn chưa khỏi thì đến bệnh viện chụp CT.”
Trình Triều Lạc: “…”
Xe đến trước cổng trường Trung học số 11, sắc trời sẩm tối, vừa đúng kỳ nghỉ hè, sân tập rộng thênh thang giờ vắng tanh. Xuống xe, Trình Triều Lạc đến phòng bảo vệ nói mấy câu, rồi vẫy tay gọi Hà Tỉnh. Ông chú nhìn họ một lát rồi mở cổng cho vào, “Đừng lên khu phòng học nhé.”
“Chú không mở cửa, bọn cháu có muốn vào cũng không vào được, cũng có phải Người Nhện đâu mà bay qua tường được ạ.”, Trình Triều Lạc nói với chú bảo vệ.
Vào đến sân trường, Hà Tỉnh mới hỏi: “Làm thế nào mà chú ấy đồng ý cho bọn mình vào thế?”
Trình Triều Lạc: “Chú ấy là cậu họ của Mạnh Thiên Sơn, nói mây câu ra vẻ thân quen là được.”
Hà Tỉnh: “Sao em không biết chuyện này?”
“Hồi xưa chuyện của bố Mạnh Thiên Sơn lan đi khắp cả trường, Mạnh Thiên Sơn không muốn gây thêm phiền toái cho người ta nên mồm miệng kín bưng, với lại cũng không phải là cậu ruột, họ hàng xa lắc xa lơ.”, Trình Triều Lạc giải thích.
Qua bốn năm, một lần nữa bước vào sân trường, Hà Tỉnh vừa kích động lại vừa vui sướng, rảo chân chạy đến dưới trụ bóng rổ, “Ngày xưa bọn anh hay chơi bóng ở đây, rồi còn Thẩm Ức Đường tỏ tình với Châu Từ Dữ ở đây nữa.”
Rồi cô lại chạy đến gốc cây cạnh sân bóng, “Em với Nam Tiêu thích nhất là ngồi đây học từ mới này…”, cô huyên thuyên nói không ngừng, so sánh ra, Trình Triều Lạc im lặng hơn nhiều, chỉ lẳng lặng đi bên cạnh cô, thỉnh thoảng đáp lời cô mà thôi.
Sắc trời nhá nhem, những tia nắng cuối cùng lác đác rải xuống sân tập, mênh mang, mờ ảo. Họ nắm tay nhau thả chậm bước đi, “Hồi đấy em không hề nghĩ bọn mình sẽ yêu nhau.”, Hà Tỉnh nghiêng đầu nhìn Trình Triều Lạc, “Anh còn đánh cược với hội Mạnh Thiên Sơn nữa cơ đấy.”, cô giơ cao hai bàn tay đang nắm lấy nhau lên, “Không ngờ bọn mình đã yêu nhau được gần bốn năm rồi.”
Đột nhiên Hà Tỉnh dừng lại, ngước đôi mắt long lanh lên nhìn anh, “Anh thay đổi từ lúc nào đấy?”
“Lớp Mười.”, Trình Triều Lạc nói sự thật.
Hà Tỉnh thoáng sửng sốt, “Lúc đấy em lại chỉ coi anh là bạn khác giới thân nhất thôi.”
Trình Triều Lạc: “Anh không coi em là bạn.”
Hà Tỉnh: “…”
“Hồi đấy anh chỉ muốn làm cho em động lòng, muốn bọn mình yêu nhau.”, Trình Triều Lạc nói một cách thẳng thắn.
“Thế nên mới ngăn không cho em đi xem mắt hả?”
“Không ngăn thì em cũng chẳng yêu cậu ta.”, Trình Triều Lạc đáp chắc nịch.
“Chưa chắc nhé.”, họ ở bên nhau đã được nhiều năm, nhưng hình thức tương tác vẫn hệt như hồi còn làm bạn, chọc tới chọc lui, khịa lên khịa xuống, “Không có anh ngáng đường, có khi giờ bọn em còn đẻ con rồi ấy chứ.”
Trình Triều Lạc bóp gáy cô, anh gằn giọng, “Em dám!”
“Em dám đấy.”, Hà Tỉnh đẩy anh ra rồi xoay người bỏ chạy.
Trình Triều Lạc chạy theo tóm lấy cổ tay mảnh khảnh, “Chạy đi đâu thì anh cũng tóm được em thôi.”
Hà Tỉnh chìa ngón tay chọc vào vị trí trái tim anh, “Chạy vào đây thì sao?”
Anh ôm cô, “Chỗ đấy thì không cần chạy, vào từ lâu rồi.”
Sân tập mênh mông, gió chiều lướt qua hai cái bóng ôm chặt lấy nhau. Trình Triều Lạc đăm đăm nhìn về phía tòa nhà dạy học từng ghi dấu bao hồi ức của họ. Anh thu tầm mắt lại rồi bảo: “Có biết hồi cấp Ba anh muốn làm chuyện gì nhất không?”
Trước giờ Trình Triều Lạc luôn là người ngạo nghễ ngang tàng, muốn gì là đều có được, Hà Tỉnh không đoán ra được nên đành nói: “Không biết.”
Anh sáp tới, cúi đầu ghé vào tai cô, cất giọng trầm trầm, “Hôn em.”