Hà Tỉnh và Nam Tiêu hễ cứ nhắc đến chuyện con cái là lại có nỗi nuối tiếc riêng, Nam Tiêu muốn có con gái thì lại sinh con trai, ước mơ của Hà Tỉnh thành hiện thực rồi, nhưng con gái lại chẳng phải phải đứa nhu mì dễ thương. Từ nhỏ Trình Thính Hàn đã bộc lộ ra sự khác biệt, nó không thích công chúa hay nàng tiên cá, mà chỉ thích lego, những món đồ chơi đòi hỏi tư duy logic, tính tình già dặn, chỉ số thông minh cao, chẳng có mấy nét trẻ con trên người, cực giống Trình Triều Lạc.
Hai người dẫn lũ trẻ đi dạo cửa hàng đồ chơi, chẳng phải lo đến vấn đề hai đứa khác giới không chơi chung được với nhau. Trình Thính Hàn chỉ vào mô hình lego bày trong tủ kính, rồi giải thích cách xếp cho Mạnh Tầm, logic đâu vào đâu khiến cậu bé đứng bên cạnh xúm lại nghe say sưa.
Cậu bé chăm chú lắng nghe, sau đó kéo tay mẹ nó, “Mẹ ơi, con muốn mua cái này.”
Bà mẹ đó đang bế một đứa trẻ khác, đưa mắt nhìn giá tiền với vẻ mất kiên nhẫn, “Không được, cái này đắt quá, con chọn cái nhỏ thôi.”
Cậu bé bĩu môi bất mãn, sờ lên mặt kính quầy, “Nhưng con thích cái này cơ.”
“To thế con không xếp được đâu.”
Cậu bé chỉ sang Trình Thính Hàn, “Chị này bảo là dễ xếp lắm.”
“Cô ơi, cô mua cho em ấy cái này đi ạ. Em ấy cứ nhìn chằm chằm bộ lego này, chắc chắn là thích lắm ạ.”, Trình Thính Hàn chưa có khái niệm tiền bạc, không hiểu được tại sao bà mẹ này lại không mua cho con trai.
Bà mẹ kia không đáp, chỉ kéo con trai ra ngoài, “Về nhà thôi.”
Cậu bé oà khóc không chịu đi, bị mẹ véo một cái lên bắp tay thì mới chịu rời bước, ra tới cửa mà vẫn nước mắt lưng tròng, ngoái lại nhìn bộ lego.
Trình Thính Hàn chạy đến cạnh Hà Tỉnh, ngoắc lấy tay cô rồi kể lại chuyện vừa rồi, “Mẹ, mình mua bộ lego kia tặng cho em ấy nhé?”
Hà Tỉnh thoả mãn nguyện vọng của con gái, Trình Thính Hàn cùng Mạnh Tầm xách bộ lego đuổi theo, Nam Tiêu và Hà Tỉnh theo sau hai đứa đi ra khỏi cửa hàng. Trình Thính Hàn đưa bộ lego cho cậu bé hẵng còn đang khóc nức nở, bà mẹ kia định nói câu cảm ơn, mà vừa ngoảnh đầu lại trông thấy Nam Tiêu và Hà Tỉnh thì sững sờ.
Nam Tiêu và Hà Tỉnh cũng không ngờ, sau mười năm lại có thể gặp được Lục Nguyệt Oánh. Tình bạn đến nhanh đi cũng nhanh thời thiếu nữ, sau khi mỗi người họ trưởng thành đều đã trở thành một hồi ức xa xôi. Bạn cũ gặp lại, đương nhiên phải ngồi xuống chuyện trò, Hà Tỉnh tìm một nhà hàng ở gần đó, để đám trẻ chơi với nhau, còn ba người thì ngồi một bên hàn huyên tâm sự.
Đứa con trai bé của Lục Nguyệt Oánh còn quá nhỏ, không thể tự chơi được, phải ngồi trong lòng mẹ. Nhiều năm không gặp, Nam Tiêu và Hà Tỉnh không thay đổi quá nhiều, nhất là Hà Tỉnh, gần như không thể tìm thấy dấu vết của tháng năm trên cô, Lục Nguyệt Oánh cười bảo: “Sao Tỉnh Tỉnh chẳng thay đổi chút nào vậy?”
Hà Tỉnh khẽ véo Nam Tiêu, “Thế nào gọi là nuôi tốt? Tớ là lợn à?”
Nam Tiêu vừa đùa giỡn với Hà Tỉnh vừa nói với Lục Nguyệt Oánh: “Cơm không biết nấu, Trình Triều Lạc chiều cậu ấy như con luôn.”
“Bọn cậu yêu nhau từ hồi cấp Ba à?”, Lục Nguyệt Oánh hỏi.
Hà Tỉnh: “Không có, lên đại học mới yêu nhau.”
Lục Nguyệt Oánh: “Từ cấp Ba cậu đã thích Trình Triều Lạc rồi ư?”
Hà Tỉnh: “Không, lúc đấy tớ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện yêu đương với anh ấy.”
Lục Nguyệt Oánh: “Ngày xưa Trình Triều Lạc là học sinh xuất sắc nhất trường mình, giờ chắc cũng khá lắm nhỉ?”
Nam Tiêu: “Khởi nghiệp làm ông chủ đấy.”
“Không thiếu tiền, chắc chắn là phải chiều Tỉnh Tỉnh rồi.”, trong mắt Lục Nguyệt Oánh không giấu được sự ngưỡng mộ.
Nam Tiêu: “Không liên quan đến tiền, kể cả Trình Triều Lạc không một xu dính túi thì cũng vẫn đối xử như thế với Tỉnh Tỉnh.”
“Có tiền có sắc, lại yêu thương vợ, hai bọn cậu chơi với nhau suốt, cậu không ghen tỵ à?”, Lục Nguyệt Oánh hỏi Nam Tiêu.
Nam Tiêu thoáng bối rối, “Ghen tỵ với cậu ấy làm gì?”, sau đó lại kể đôi chút về cuộc sống của mình, “Chỉ cần không có tham vọng, thì chả bao giờ tiêu hết tiền cả, quan trọng vẫn là tình cảm của hai người, chồng tớ tốt với tớ lắm.”, bạn cũ gặp lại nhau, đương nhiên cũng chỉ trò chuyện về ngày xưa và bây giờ, Nam Tiêu hỏi: “Bọn tớ có biết chồng cậu không?”
“Anh ấy cũng tốt nghiệp trường Trung học số 11, nhưng không cùng ban bọn mình, tên là Tống Ninh, chắc là bọn cậu không quen đâu.”
Trên đời này đúng là luôn có những sự trùng hợp bất ngờ, Hà Tỉnh có nằm mơ cũng không thể nghĩ đến chuyện Tống Ninh và Lục Nguyệt Oánh yêu nhau, cô định hỏi tình hình cụ thể, nhưng Nam Tiêu lại nói trước: “Tống Ninh cùng lớp với Mạnh Thiên Sơn, còn đến dự lễ cưới của bọn tớ, lúc đấy bọn cậu đi cùng nhau à?”
Lục Nguyệt Oánh lắc đầu, “Lúc đấy anh ấy đang có bạn gái khác, tớ cũng có bạn trai, lúc cả hai đều chia tay rồi mới quen nhau qua nhóm bạn.”
Hà Tỉnh: “Giờ Tống Ninh đang làm gì rồi?”
Lục Nguyệt Oánh cười khổ, “Nhân viên bình thường thôi, không so sánh được với Trình Triều Lạc.”
Một câu nói chặn cứng họng khiến Hà Tỉnh không hỏi thêm được gì nữa.
Nam Tiêu nhìn đứa bé trong lòng Lục Nguyệt Oánh, “Một mình cậu chăm cả hai đứa à?”
“Ông bà bọn nó sức khỏe yếu, không giúp được.”, quầng thâm dưới mí mắt Lục Nguyệt Oánh rất đậm, giọng nói thều thào, ánh mắt mơ hồ, không trong trẻo như hồi xưa.
Hà Tỉnh bâng quơ nói: “Vất vả quá.”
“Cuộc sống của người bình thường là thế đấy, sánh làm sao được với vợ sếp lớn.”, Lục Nguyệt Oánh như có như không châm chọc Hà Tỉnh.
Rõ ràng là thái độ thù địch với người có tiền, Hà Tỉnh không sao hóa giải được, chỉ đành giảm tần suất nói chuyện.
Lục Nguyệt Oánh coi Nam Tiêu như người cùng giai cấp, kéo cô nàng sang một bên chuyện trò mấy thứ vụn vặt trong cuộc sống. Thằng bé trong lòng Lục Nguyệt Oánh chỉ tầm khoảng bảy tám tháng, được một lúc thì bắt đầu khóc đòi bú, Lục Nguyệt Oánh bực bội véo nó, “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, tao là con bò của mày à?”, vừa nhiếc mắng vừa bế con vào phòng em bé để cho bú.
Nam Tiêu cảm thán: “Chắc tại mới sinh xong, nhìn Nguyệt Oánh già đi nhiều quá.”
Hà Tỉnh tán đồng, “Một mình chăm hai đứa con mệt lắm, sau này thỉnh thoảng bọn mình lại hẹn cậu ấy ra ngoài cho thư thả.”
Cứ như vậy, tình bạn đánh mất bao năm nay lại như nhặt được về. Tống Ninh không kể với Lục Nguyệt Oánh chuyện mình từng có ý với Hà Tỉnh, và cả chuyện từng đánh nhau với Trình Triều Lạc, cũng từ chối gia nhập nhóm, lần nào cũng chỉ có một mình Lục Nguyệt Oánh dẫn con đi chơi.
Sau một thời gian qua lại, Lục Nguyệt Oánh được tận mắt chứng kiến Trình Triều Lạc như những gì Nam Tiêu đã miêu tả. Khi ăn cơm, Trình Triều Lạc luôn ngồi giữa Trình Thính Hàn và Hà Tỉnh, không để con gái làm phiền Hà Tỉnh dùng bữa, gặp phải loại đồ khó bóc như tôm cua, anh sẽ chủ động bóc vỏ, rồi đặt miếng thịt vào đĩa trước mặt Hà Tỉnh, bên trái thì đút cho con ăn, bên phải thì chăm vợ.
Ánh mắt Trình Triều Lạc nhìn con gái rất ấm áp, không lạnh lùng khó gần như khi nhìn người ngoài.
***
Trình Thính Hàn được vợ chồng Đổng Liên đưa đi du lịch nước ngoài, Hà Tỉnh đã quen với việc có con ở nhà, đột nhiên yên tĩnh lại không chịu được, luôn cảm thấy trong nhà lạnh lẽo tịch mịch, nhàm chán quá, cô đành đến công ty Trình Triều Lạc.
Đến trước tòa nhà văn phòng, trùng hợp trông thấy Trình Triều Lạc vừa lúc đi ra, bên cạnh là một người phụ nữ bận đôi giày cao gót, mái tóc dài chấm eo, trên người diện một bộ váy rất gợi cảm. Cô ta đi sát cạnh Trình Triều Lạc, anh tránh sang trái, cô ta lại lấn sang trái theo.
Cách quá xa nên Hà Tỉnh không nhìn rõ diện mạo của người phụ nữ đó, nhưng chắc chắn không phải là nhân viên của Trình Triều Lạc. Cô thường xuyên đến công ty, chưa từng gặp nữ nhân viên nào lại ăn mặc gợi cảm như thế cả, cách ăn diện quyến rũ cộng thêm hành vi áp sát Trình Triều Lạc thế kia đã thể hiện rõ ý đồ rồi.
Họ đi tới gần, nhìn thấy rõ gương mặt người phụ nữ kia, Hà Tỉnh không khỏi thở hắt ra một hơi, là Lục Nguyệt Oánh.
Trình Triều Lạc dừng bước, khẽ nhíu mày, lạnh lùng nhìn Lục Nguyệt Oánh, đây là biểu hiện của sự mất kiên nhẫn. Không biết anh nói câu gì, mà Lục Nguyệt Oánh không bám theo anh nữa, nhưng chưa đầy một phút thì lại đuổi theo, còn định duỗi tay ôm Trình Triều Lạc từ phía sau.
Hà Tỉnh nhắm đúng lúc này mà bước đến, đứng sau lưng Trình Triều Lạc mà anh không hề hay biết. Hai cánh tay Lục Nguyệt Oánh lập tức buông xuống, cô ta cười gượng: “Sao cậu lại đến đây?”
“Công ty của nhà tôi, tôi đến còn cần phải xin phép cậu à?”
Lục Nguyệt Oánh hiểu Hà Tỉnh, tính cách cô luôn hòa nhã, sẽ không tùy tiện nổi cáu với bạn bè, giọng điệu gắt gỏng như thế này, rõ ràng là đã nhìn thấy hành động vừa rồi của cô ta. Lục Nguyệt Oánh kéo tay Hà Tỉnh, “Tỉnh Tỉnh, cậu hiểu lầm rồi, tớ đến phỏng vấn.”
Trình Triều Lạc quay đầu lại, trông thấy Hà Tỉnh, khóe môi anh thoáng hiện một nụ cười khó mà phát hiện được, đang định lên tiếng thì lại bị Hà Tỉnh ngăn cản, “Lên xe đợi em, em nói với Nguyệt Oánh mấy câu.”
“Tỉnh Tỉnh, cậu hiểu lầm thật rồi.”, Trình Triều Lạc vừa đi, Lục Nguyệt Oánh liền giải thích.
“Tôi đã nói gì đâu, cậu cứ giải thích làm gì?”, Hà Tỉnh nhấn mạnh giọng điệu, “Chột dạ à?”
“Ha!”, Lục Nguyệt Oánh cười lạnh, “Tớ đến phỏng vấn thôi, có gì mà phải chột dạ chứ?”
Hà Tỉnh chẳng buồn vòng vo, cô nói thẳng: “Sinh viên mới tốt nghiệp, nữ minh tinh xinh đẹp như hoa, người có sức cạnh tranh hơn cậu quá nhiều, giả sử Trình Triều Lạc ngoại tình thì cũng chẳng chọn cậu, đừng có lãng phí thời gian với anh ấy nữa.”
Lục Nguyệt Oánh chẳng những đã có tuổi, lại còn sinh hai đứa con, là bất cứ gã sếp lớn nào có lòng dạ bất chính thì cũng đều không chọn cô ta. Ảo tưởng bị Hà Tỉnh bóc trần, Lục Nguyệt Oánh không giả vờ nữa, thẳng thắn châm chọc:”Bao nhiêu người thích Trình Triều Lạc như vậy, cậu vẫn nên trông chặt vào, dù sao thì cũng lớn tuổi rồi.”
“Chẳng sao cả.”, Hà Tỉnh bình thản đáp, “Tôi có công việc, có bạn bè, chứ có phải ký sinh trùng sống dựa vào anh ấy đâu.”
Lục Nguyệt Oánh nghe ra được lời này của Hà Tỉnh không phải là đang chọc tức cô ta, mà chỉ là đang nói ra suy nghĩ trong lòng, tự tin, bình tĩnh, là do sức mạnh nội tại quá đủ đầy, hoàn toàn chẳng cần sợ. Cô ta á khẩu không đáp trả được gì, đành phải quay đầu bỏ đi.
Lên xe, Trình Triều Lạc nói: “Vừa tan làm thì anh gặp Lục Nguyệt Oánh ở sảnh, cô ta bảo muốn đi nhờ xe anh để đến nhà gặp em, thế nên anh mới đi cùng cô ta ra ngoài, thấy cô ta dán sát lại là anh giữ khoảng cách luôn rồi, còn cảnh cáo cô ta nữa.”
Hà Tỉnh: “Ừm.”
Trình Triều Lạc: “…”
“Cô ta là bạn em, anh…”
“Về nhà đi.”, Hà Tỉnh ngắt lời Trình Triều Lạc.
Cả chặng đường im lặng, đến nhà, dừng xe vào hầm đỗ, Trình Triều Lạc ấn nút khóa cửa, cởi đai an toàn, rồi nghiêng người áp tới cắn môi Hà Tỉnh, vừa vồn vã vừa hung bạo, giọng điệu hờ hững trước giờ nay kèm thêm cả sự giận dữ, “Nếu anh mà có ý đồ gì với người khác thì chẳng cần đợi đến bây giờ.”
Hà Tỉnh rầu rĩ không phải vì Trình Triều Lạc, cô chỉ đang muộn phiền vì một đoạn tình cảm bạn bè đã mất mà thôi.
Hồi cấp Ba, Lục Nguyệt Oánh chấm dứt quan hệ với họ chỉ vì không đỗ vào ban thực nghiệm, Hà Tỉnh nhiều lần chủ động níu kéo nhưng chẳng có kết quả, sau bao năm, cô bỏ qua những oán hờn trong quá khứ để một lần nữa làm bạn với Lục Nguyệt Oánh, vậy mà cô ta lại định cuỗm chồng cô. Hai lần sai lầm với cùng một người, thất bại nhường nào?
Cô buồn vì mắt mờ nên nhìn nhầm người, buồn cho những ngày tháng vừa qua đã hao tâm tổn sức giúp Lục Nguyệt Oánh cải thiện hoàn cảnh sống.
Còn về Trình Triều Lạc, Hà Tỉnh tin anh.
Trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng cô vẫn nói ngược lại, “Đàn ông lúc nào chả thích gái mười tám, em già rồi.”
“Hà, Tỉnh!”, Trình Triều Lạc nghiến răng, gằn tên cô từng chữ một, “Bọn mình ở bên nhau từ lúc bé đến lúc trưởng thành, bao nhiêu cái thây xinh đẹp mĩ miều cũng không bằng hơn ba mươi năm sớm chiều bên cạnh nhau. Ở chỗ Trình Triều Lạc này…”, anh nắm tay Hà Tỉnh đặt lên ngực, “Em là người mà không ai có thể thay thế được, hiểu không?”
Hà Tỉnh ôm cổ Trình Triều Lạc, nhào đến hôn anh, cô không hề nói rằng, với cô, anh cũng là người mà không ai có thể thay thế được.
***
Rất nhiều năm về sau, Trình Thính Hàn không thể thành đôi được với thanh mai trúc mã như bố mẹ.
Mạnh Tầm không phải Trình Triều Lạc, không có bản lĩnh âm thầm từng bước biến bạn thân thành bạn gái. Họ giống như đóa bồ công anh, thân thiết gắn bó, cùng nhau trưởng thành, sau đó chỉ một cơn gió tạt qua là tan tác.
Tâm nguyện nhiều năm của Hà Tỉnh và Nam Tiêu không thể thành sự thật, nhắc đến chuyện này, Hà Tỉnh luôn nuối tiếc, thỉnh thoảng còn bất mãn nói với Trình Thính Hàn, “Mạnh Tầm tính nết tốt, tướng tá đẹp trai, công việc cũng không tệ, rốt cuộc có điểm nào khiến con không vừa mắt thế?”
Mỗi lần thảo luận đến vấn đề này, Trình Thính Hàn đều thở dài ngao ngán, “Không phải cứ thanh mai trúc mã là sẽ thành đôi được, mẹ với bố con thành là may mắn của cả hai thôi.”
Hà Tỉnh quen Trình Triều Lạc từ khi mới ra đời, sau khi thành niên thì nên đôi, con đường tình cảm quá thuận lợi, dẫn đến việc trước đó không thể lý giải được sự tan tan hợp hợp của Châu Từ Dữ và Thẩm Ức Đường, sau lại không sao hiểu nổi lựa chọn của con gái. Nhưng làm mẹ thì vẫn nên tôn trọng quyết định của con, Hà Tỉnh không can dự vào cuộc sống của Trình Thính Hàn nữa.
Sau này, Trình Thính Hàn lấy một anh khóa trên hơn hai tuổi. Có lần nghỉ phép, cô cùng chồng con và bố mẹ đi du lịch, một nhà năm người đi dạo trên bãi cát, đúng khi mặt trời lặn, tô một màu đỏ cam lên đường ranh giới giữa trời và biển.
Con gái chỉ ra xa rồi hỏi Trình Thính Hàn, “Bà ngoại bảo, mặt trời mọc và mặt trời lặn là hai khoảnh khắc đẹp nhất trong ngày ạ?”
Trình Thính Hàn cũng nhìn về phía vầng dương rực rỡ, “Thế bà ngoại có nói Triều Lạc là tên ai không?”
Cô bé lắc đầu, Trình Thính Hàn liền cười bảo: “Trình Triều Lạc là tên của ông ngoại.”
“Thế ông ngoại lãng mạn lắm ạ?”
Trình Thính Hàn thu tầm mắt từ xa về, chuyển sang bóng dáng bố mẹ đang dắt tay nhau, rồi gật đầu đáp: “Chuyện lãng mạn nhất ông từng làm, là sau bao nhiêu năm vẫn đứng phía sau bà ngoại, tiếp sức mạnh cho bà, cùng bà già đi.”
Cô bé lắc lắc cánh tay ra chiều phản bác, “Phải có hoa hồng mới lãng mạn chứ ạ.”
Trình Thính Hàn cười, xoa má con gái, “Bảo bối à, một người bầu bạn độc nhất vô nhị là đóa hoa hồng đẹp nhất trong đời.”