Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau - Dữu Hủ

Chương 63: Ngoại truyện 2 Châu Từ Dữ x Thẩm Ức Đường



Cơn mưa phùn bỗng chốc đổ nặng hạt, hạt mưa lộp độp trên tán ô rồi từng giọt nhỏ xuống tí tách. Thẩm Ức Đường ngồi xổm dưới đất, đôi giày ướt nhẹp, ống quần cũng ướt, trên má lăn dài những giọt nước mắt trĩu nặng tựa hạt mưa.

Cô ngẩng lên nhìn Châu Từ Dữ, Châu Từ Dữ cúi xuống nhìn cô giây lát rồi đưa gói khăn giấy ra. Thẩm Ức Đường nhận lấy, rút ra một tờ giấy lau nước mắt, rồi nói một câu cảm ơn.

Châu Từ Dữ đưa cả chiếc ô, Thẩm Ức Đường đứng dậy đón lấy. Cậu vừa định xoay người chạy vào màn mưa thì Thẩm Ức Đường tóm cánh tay cậu lại, nghiêng một nửa tán ô sang, “Có thể giúp tôi một việc không?”, giọng nói khe khẽ chìm vào cơn mưa.

Từ nhà chạy ra quá vội, cô chẳng mang theo gì, cũng không biết đi đâu, trời đang đổ mưa, đúng vào lúc này, tình cờ gặp được Châu Từ Dữ như tóm được cọng rơm cứu mạng, cô nắm chặt cánh tay cậu, “Tôi không có nơi nào để đi nữa…”

Châu Từ Dữ dùng điện thoại gõ chữ rồi đưa cho cô: Về nhà.

Nhắc đến nhà, nước mắt Thẩm Ức Đường lại ứa ra, cô nghẹn ngào: “Tôi cãi nhau với người nhà, đêm nay không muốn về.”

Nhưng Châu Từ Dữ lại chẳng phải cậu thiếu niên nhiệt huyết có đầy lòng bác ái, có thể đưa một gói khăn giấy đã là tốt lắm rồi, thế giới này chưa từng tốt với cậu, cậu cũng sẽ không đáp lại.

— Không liên quan đến tôi.

Thẩm Ức Đường nhìn năm chữ này mà lòng lạnh ngắt. Châu Từ Dữ này chỉ có vẻ ngoài điển trai hiền lành mà thôi, chứ thực tế là lạnh lùng khó gần, tính cách khác xa diện mạo, vừa mê hoặc vừa nguy hiểm, tiếp cận cậu có thể đến sau cùng sẽ chẳng còn lấy một mảnh xương, với chút thủ đoạn của Tiền Hân, nếu thật sự theo Châu Từ Dữ thì e là đến chết cũng không hiểu vì sao mình lại chết.

Cậu quá nguy hiểm, nhưng trước mắt Thẩm Ức Đường không còn cách nào khác, không chứng minh thư, không điện thoại, nếu buông Châu Từ Dữ ra, cô chỉ có thể quay về nhà trong bộ dạng ướt như chuột lột rồi bị Tiền Hân cười nhạo, bị Thẩm Trung chửi mắng. Tay cậu lạnh ngắt, nhưng Thẩm Ức Đường không buông, thậm chí còn đưa ra lời cầu xin to gan hơn, “Cậu cho tôi ở nhờ một đêm được không? Tôi sẽ giải thích lý do với bố mẹ cậu.”

Châu Từ Dữ cúi đầu gõ câu từ chối vào điện thoại. Một giọt nước đột nhiên rơi xuống màn hình, loang ra từ trung tâm. Cậu ngẩng đầu, bỗng chạm phải một đôi mắt đỏ hồng, như con thỏ không có nhà để về.

Trái tim lạnh giá của cậu như có thứ gì đó bóp chặt, vặn xoắn mãnh liệt, cuối cùng cậu đành chiều ý đưa cô về nhà.

Cậu sống một mình, hoàn toàn không cần báo với bố mẹ rằng mình đưa ai về nhà, cũng chẳng ai quan tâm.

Nhà Châu Từ Dữ rộng gấp đôi căn hộ của Thẩm Ức Đường, đồ đạc không nhiều, lại được trang hoàng với tông màu trầm, tổng thể cứ u ám như chính con người cậu vậy.

Quần áo và giày của Thẩm Ức Đường đều bị ướt, nhỏ nước tong tỏng, sợ làm bẩn nhà Châu Từ Dữ, cô đứng ở cạnh cửa không dám nhúc nhích, thầm nghĩ đêm nay dựa vào cửa cầm cự qua một đêm là được.

Châu Từ Dữ đi thẳng vào phòng ngủ, chẳng ngó ngàng gì đến Thẩm Ức Đường, cô nghĩ bụng, tên này đúng là lạnh lùng thật.

Không lâu sau, Châu Từ Dữ ôm một đống quần áo nhét vào tay Thẩm Ức Đường, rồi chỉ về phía phòng tắm.

Thẩm Ức Đường ghét nhất là bị dính nước mưa, cả người ẩm ướt khó chịu, cứ cho là phải dựa cửa ngủ một đêm, thì nếu được khô ráo vẫn tốt hơn. Cô không do dự, ôm quần áo phi thẳng vào phòng tắm.

Khóa cửa lại, cô mở đống quần áo của Châu Từ Dữ ra, áo phông và quần lửng kiểu nam mới tinh, còn có thêm một chiếc khăn tắm mới. Thẩm Ức Đường ướm thử cái áo lên người, cậu rất cao, bận lên người cô là dài đến tận đùi, trông như một chiếc váy ngắn.

Phòng tắm chỉ có dầu gội đầu và sữa tắm, đồ vệ sinh cá nhân cực kỳ đơn giản. Thẩm Ức Đường tắm qua loa, sau đó bỏ quần áo vào máy giặt vắt khô, rồi xỏ cái áo phông của Châu Từ Dữ vào, xong xuôi, đến cái quần mới bắt đầu gặp phiền toái.

Châu Từ Dữ đưa cho cô một cái quần thể thao, cạp quần không có dây rút nên không thể thít chặt lại được, eo cô bé, cứ kéo quần lên là lại tụt, phải giữ bằng một tay mới không bị rơi xuống. Nhưng cô còn phải sấy tóc, phơi quần áo, làm một tay không tiện, thế nên dứt khoát không mặc nữa, cái áo khá dài, chỉ cần không hoạt động mạnh thì sẽ không sợ lộ.

Sấy xong tóc, cô đi ra, Châu Từ Dữ đang ngồi trên sofa, cúi đầu tập trung chơi game, không để ý thấy phía sau có người đi đến, cho tới tận khi Thẩm Ức Đường nói: “Tôi dùng máy giặt nhà cậu để vắt quần áo rồi.”, thì cậu mới nhớ ra trong nhà còn có một người khác.

Cậu vẫn cúi đầu, khóa màn hình điện thoại lại, tầm mắt hẵng còn hướng xuống mặt sàn bỗng chạm phải một đôi bàn chân trắng nõn, hướng lên trên là hai cẳng chân thon thả, lên nữa là cảnh tượng nửa kín nửa hở. Dòng máu vốn đã căng tràn nhiệt huyết ở tuổi dậy thì, nay bỗng chốc như sôi trào sùng sục.

Để ý thấy ánh mắt vừa bối rối vừa ngỡ ngàng của Châu Từ Dữ, Thẩm Ức Đường vội vàng giải thích, “Cái quần kia rộng quá, tôi mặc vào toàn bị tụt.”

Châu Từ Dữ không nói gì mà đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ. Cửa phòng khép lại, Thẩm Ức Đường thở phào nhẹ nhõm. Không có Châu Từ Dữ, cô ngồi một mình trong phòng khách cũng thoải mái hơn nhiều. Cái bụng réo ùng ục, Thẩm Ức Đường hơi đói, nhưng chẳng có tiền cũng chẳng mang điện thoại, lại đang ở nhà người lạ, chỉ đành cố chịu mà thôi.

Ngoài cửa sổ, sấm chớp đùng đoàng, mưa càng lúc càng to. Châu Từ Dữ ra khỏi phòng rồi đi vào bếp. Thẩm Ức Đường đứng dậy đi theo, dựa vào cửa phòng bếp hỏi cậu, “Định nấu cơm à? Muốn ăn gì? Tôi biết nấu đấy.”, nói vậy, một mặt là vì cô đói, một mặt khác là muốn cảm ơn Châu Từ Dữ vì đã cho cô ở nhờ đêm nay.

Châu Từ Dữ chống tay lên cửa tủ lạnh như đang ngẫm nghĩ gì đó, rồi đột nhiên đưa tay áp lên cửa bếp, đóng sầm lại.

Bị nhốt ở ngoài, Thẩm Ức Đường: “…”

Đúng là tên quái đản khó gần.

Thẩm Ức Đường ngồi xuống sofa. Chừng nửa tiếng sau, Châu Từ Dữ bưng hai bát mì từ trong bếp ra, đến trước mặt Thẩm Ức Đường thì dừng lại, cô ngạc nhiên, nhoẻn miệng cười, “Cho tôi à?”

Châu Từ Dữ gật đầu, cô nhận lấy bát mì rồi nói một câu cảm ơn.

Phòng khách không có bàn trà, trước sofa trải một tấm thảm, Châu Từ Dữ không thích ngồi vào bàn ăn cơm, mà chỉ thích lấy một cái bàn nhỏ kê lên mặt thảm, vừa ngồi ăn vừa xem tivi. Hôm nay cũng vậy, chỉ là bên cạnh có thêm một người, trên bàn có thêm một cái bát.

Họ ngồi xuống, Châu Từ Dữ bật tivi, từ màn hình đột nhiên vọng ra âm thanh rên rỉ những câu tiếng Nhật của một người phụ nữ, cùng những hình ảnh vô cùng cộm mắt. Đầu óc Thẩm Ức Đường trở nên trống rỗng. Bầu không khí đông đặc lại, Châu Từ Dữ lập tức ấn nút quay lại, đổi sang giao diện khác.

Buổi sáng Mạnh Thiên Sơn tìm phim, xem được một nửa thì cả hội cùng ra ngoài ăn cơm, đến chiều thì đi chơi bóng chứ không về nhà, màn hình tự động chuyển sang trạng thái ngủ, cậu quên béng mất chuyện này. Nhìn cô gái bên cạnh qua khóe mắt, khuôn mặt trắng nõn như hiện ra một rặng mây hồng, cô bị dọa cho chết khiếp rồi, nhưng cậu không giải thích, mà chuyện này cũng chẳng thể giải thích thế nào được.

Bộ phim bình thường khác được mở ra, thần trí trống rỗng của Thẩm Ức Đường dần ổn định trở lại. Thì ra chuyện đó là như vậy. Từ sau năm ba tuổi, cô chưa từng gặp lại mẹ đẻ, chẳng có ai phổ cập những kiến thức sinh lý cho cô, mấy kiến thức mơ mơ hồ hồ đều được lượm lặt từ trên mạng, cảnh tượng vừa rồi cũng được coi như một bài học mới.

Châu Từ Dữ nấu mì suông, có thêm một quả trứng rán, Thẩm Ức Đường nhìn chằm chằm lên màn hình tivi, từ tốn ăn từng miếng một. Bộ phim mới này hoàn toàn đưa cô ra khỏi sự xấu hổ kinh hoàng khi nãy.

So sánh ra, Châu Từ Dữ không thản nhiên được như cô. Cái chân trắng nõn nà dưới gầm bàn khiến cậu nhìn mà chộn rộn. Đang hè nên cậu mặc quần lửng, khi ngồi khoanh chân, đầu gối lộ ra, chạm vào đầu gối cô, sự tiếp xúc da thịt lạ lẫm là thế, nhưng Thẩm Ức Đường chẳng có chút cảnh giác nào.

Châu Từ Dữ cũng muốn mặc kệ, nhưng mảng da bé xíu đó lại như bị đầu thuốc châm, bỏng rát khó chịu, sự chú ý bất giác bị kéo xuống gầm bàn, khiến cậu không sao tập trung xem phim được, đành phải vớ lấy tấm chăn mỏng quẳng lên chân Thẩm Ức Đường.

Cẳng chân được che phủ, Thẩm Ức Đường càng thả lỏng hơn, toàn bộ sự chú ý dồn cả vào bộ phim.

Ngoài cửa sổ, mưa gió càng lúc càng dữ dội, nhưng dường như chẳng ảnh hưởng gì đến họ. Một bóng đèn sáng trưng, một cái bàn nhỏ, một bộ phim điện ảnh, hai bát mì suông, lại trở thành một buổi tối đẹp đẽ nhất đối với hai con người không nơi nương tựa.

Ngày hôm sau, Châu Từ Dữ tỉnh dậy thì ngoài phòng khách đã chẳng còn bóng dáng ai nữa. Trên màn hình tivi có dán một tờ ghi chú kèm hai chữ cảm ơn, chiếc áo phông được gấp gọn gàng đặt cạnh gối. Cậu cầm lên định bỏ vào tủ quần áo, thì lại loáng thoáng ngửi thấy một mùi hương thiếu nữ thoang thoảng.

Căn nhà này quanh năm lạnh lẽo, trước giờ chưa từng có hương thơm phái nữ, cậu như chạm phải một thứ kỳ lạ, nhón tay cầm góc áo rồi quẳng nó vào máy giặt. Động cơ máy giặt quay ù ù, mà đầu óc cậu cũng ù ù vần xoay, không sao đè nén nổi. Đáng ra không nên đưa cô ấy về nhà.

***

Ngủ ở nhà Châu Từ Dữ một đêm, Thẩm Ức Đường đã bình tĩnh hơn nhiều. Tiền Hân chỉ mong cô ngày nào cũng không về nhà, nhường cả căn phòng lại cho nó, Thẩm Ức Đường không thể để cho Tiền Hân được toại nguyện, ngày hôm sau, cô càng phải về.

Đúng như trong dự liệu, Tiền Hân thấy cô mới đó mà đã về nhà thì giễu cợt mỉa mai một phen, Thẩm Ức Đường cúi đầu làm bài tập, coi như không nghe thấy, càng lơ đi, Tiền Hân càng muốn làm tới.

Tiền Hân ghét nhất là ánh mắt dửng dưng chẳng chút bận tâm của cô. Khinh khỉnh như thế cho ai xem chứ?

“Ê!”, Tiền Hân đẩy Thẩm Ức Đường, “Bị bố đẻ cho ăn tát có sướng không? Chú dùng lực có mạnh không, tao nghe mà còn thấy đau.”

Thẩm Ức Đường vẫn mặc kệ.

“Mẹ mày chứ, điếc à?”, Tiền Hân tức đến nỗi phun ra cả lời tục tĩu.

Có lẽ Thẩm Trung còn có chút lương tâm, thấy Thẩm Ức Đường về thì chu đáo đi rửa hoa quả rồi mang vào, cũng chính bởi hành động này của ông ta đã ngăn cản ý định ra tay của Tiền Hân. Cục tức trong lòng không được xả bỏ, Tiền Hân đổi ý kiếm chuyện ở trường. Nó gửi đoạn clip quay cảnh Thẩm Trung tát Thẩm Ức Đường cho mấy đứa bạn thân thiết cùng xem.

Tan học, cả đám chặn Thẩm Ức Đường trong một con ngõ nhỏ, Tiền Hân lắc lắc đoạn clip trong tay rồi bảo: “Không muốn cho cả lớp xem được cảnh mày bị ăn tát thì ngoan ngoãn nghe tao sai bảo.”, nó huênh hoang cười nhạo, “Thật ra dễ thôi, mày hôn nó một cái, tao lập tức xóa clip.”

Thẩm Ức Đường chỉ cần nghe thấy vậy thôi là đã hiểu ý đồ của Tiền Hân. Nó muốn ép cô hôn Triệu Mộng, sau đó lan truyền một tin đồn đáng sợ hơn nhiều, triệt để hủy diệt cô, khiến cô không thể đi học, không thể về nhà được nữa, cô không đời nào mắc bẫy của nó.

“Vẫn ngậm mồm giả thanh cao phải không?”, Tiền Hân giơ tay lên, cao giọng quát.

Bỗng có đứa bạn của Tiền Hân nói: “Hân Hân, kia hình như là Châu Từ Dữ đấy.”

Nghe thấy cái tên này, Tiền Hân lập tức như biến thành một người khác, đưa mắt nhìn về phía cậu thiếu niên ở đằng xa với ánh mắt hiền dịu. Cậu ấy đi cùng bạn, không biết đang nói chuyện gì mà khóe miệng cong lên thành một nụ cười mỉm, đi ngang qua mấy cô gái, tầm mắt cậu khẽ chạm vào Thẩm Ức Đường, nhưng lại làm như không thấy, cứ thế lướt qua.

“Từ Dữ.”, Tiền Hân chắn trước mặt Châu Từ Dữ, “Lâu rồi không gặp.”, nó chỉ xuống chiếc giày bị tuột dây của cậu, “Dây giày tuột kìa, để tớ giúp cậu buộc lại nhé.”, giọng điệu dịu dàng ôn hòa, so với con bé đành hanh suốt ngày sinh sự chọc tức Thẩm Ức Đường thì như hai người khác biệt, trước mặt Thẩm Ức Đường đanh đá bao nhiêu, trước mặt Châu Từ Dữ lại hạ mình bấy nhiêu, Thẩm Ức Đường khẽ cười lạnh.

Thích đến thế cơ mà, phải không?

Vậy thì để nó nếm trải một lần, mùi vị của việc yêu mà không có được.

Ý định đã bị đè nén lại một lần nữa điên cuồng trỗi dậy.

Châu Từ Dữ tránh sang một bên, tự mình ngồi xổm xuống thắt lại dây giày chứ không để Tiền Hân động tay, sau đó vòng qua Tiền Hân rồi đi tiếp cùng nhóm bạn.

Ngó lơ Thẩm Ức Đường, càng ngó lơ Tiền Hân, con người này thật sự khó nhằn.

Bị người mình thích từ chối, Tiền Hân trút hết cơn thịnh nộ lên Thẩm Ức Đường. Mang theo sự uất ức bao năm, nó hằm hè bước đến. Ngay khi Tiền Hân gần tới trước mặt, Thẩm Ức Đường mở miệng gọi với theo bóng lưng gầy kia: “Châu Từ Dữ, tối qua tôi bỏ quên áo lót trên giường cậu rồi.”

Câu này vừa tuôn ra, đám con gái vây quanh Thẩm Ức Đường đồng loạt đưa mắt nhìn về phía cô, không thốt lên nổi câu nào. Mạnh Thiên Sơn cũng ngoảnh đầu lại nhìn, mà đương sự thì làm như không nghe thấy, hai chân vẫn bước thoăn thoắt.

“Đêm qua mày ngủ ở đâu?”, Tiền Hân vừa hỏi dứt câu, thì bên miệng bỗng xuất hiện một cây kem.

Mạnh Thiên Sơn giơ cây kem lên rồi hỉ hả nói: “Ăn ít đồ lạnh cho hạ hỏa.”

Tiền Hân biết Mạnh Thiên Sơn là bạn thân của Châu Từ Dữ, nên cũng khách sáo với cậu ta, “Từ bao giờ Thẩm Ức Đường thành chị em với cậu vậy?”

Mạnh Thiên Sơn đẩy con bé đang tóm cánh tay Thẩm Ức Đường ra, rồi trả lời Tiền Hân: “Tôi kết bạn mà phải báo cáo với cậu à?”, cậu ta kéo Thẩm Ức Đường ra khỏi đám con gái, rồi quay đầu lại cảnh cáo chúng: “Ỷ đông hiếp yếu chẳng ra gì đâu, bạo lực học đường sẽ bị phạt đấy.”

Rời khỏi đám con gái kia, Thẩm Ức Đường nói: “Cảm ơn cậu nhé.”

“Ý của tên quái đản kia đấy, tôi chẳng làm gì cả.”, Mạnh Thiên Sơn nhìn Thẩm Ức Đường bằng ánh mắt hóng hớt, “Đêm qua cậu ngủ ở nhà nó à?”

Thẩm Ức Đường gật đầu, Mạnh Thiên Sơn vừa định bắn ra một câu “Vãi chưởng!”, thì lại nghe thấy Thẩm Ức Đường nói: “Nhưng không bỏ quên quần áo ở nhà cậu ấy đâu, cũng không xảy ra chuyện như cậu nghĩ.”

Mạnh Thiên Sơn: “…”

Bị lột trần suy nghĩ đen tối, Mạnh Thiên Sơn cũng chẳng hề ngượng ngùng, thậm chí còn cười hỏi Thẩm Ức Đường, “Tên quái đản kia với Trình Triều Lạc đang đợi tôi ở nhà hàng, cậu muốn đi cùng không?” “Được.”

Thẩm Ức Đường không do dự, dứt khoát đi cùng Mạnh Thiên Sơn đến nhà hàng Châu Từ Dữ đang ăn cơm.

Châu Từ Dữ còn đang chán nản vì tự nhiên mình lại đi lo chuyện không đâu, vậy mà Mạnh Thiên Sơn còn dẫn người tới. Thẩm Ức Đường mặc đồng phục, trên người che chắn kín mít, thế nhưng Châu Từ Dữ lại cứ vô thức nghĩ đến đôi chân trần thon thả trắng muốt ấy.

“Ngồi đi.”, Trình Triều Lạc gọi Thẩm Ức Đường ngồi xuống, cô nói một câu cảm ơn rồi ngồi vào chỗ cạnh Châu Từ Dữ, rồi mở miệng tuôn một câu khiến cả bàn lặng ngắt. Cô nói: “Châu Từ Dữ, làm bạn trai tôi đi?”

Suýt chút nữa Mạnh Thiên Sơn sặc nước, cô nàng này cũng thẳng thắn quá đi.

Châu Từ Dữ không phản ứng gì, Thẩm Ức Đường cũng không bám riết dai dẳng. Sau bữa cơm, Mạnh Thiên Sơn và Trình Triều Lạc ai về nhà nấy, Thẩm Ức Đường thì đi theo sau Châu Từ Dữ. Cậu lên taxi, cô cũng lên theo, đến cổng nhà, Châu Từ Dữ không nhịn được phải hỏi: Cậu muốn làm gì?

Thẩm Ức Đường: “Làm bạn gái cậu.”

Châu Từ Dữ: “…”

— Tôi không cần bạn gái.

Gõ xong hàng chữ này, Châu Từ Dữ xoay người định đi, nhưng Thẩm Ức Đường lại chặn trước mặt cậu, “Bọn mình add Wechat đi.”, biết cậu sẽ từ chối, cô lại nói, “Nếu không đồng ý, tôi sẽ theo cậu về nhà, dù sao thì tôi cũng biết nhà cậu ở đâu rồi.”

Châu Từ Dữ hết cách, đành phải lấy điện thoại rồi mở mã QR ra, Thẩm Ức Đường tận mắt nhìn thấy cậu ấn nút chấp nhận lời mời kết bạn rồi mới chịu đi.

Chưa đi được bao xa, Thẩm Ức Đường nhận được tin nhắn của Châu Từ Dữ: [Tôi không có thời gian chơi đùa với cậu]

Thẩm Ức Đường không nghĩ ngợi gì, lập tức trả lời: [Không chơi đùa, tôi thích cậu]

Châu Từ Dữ: [Cậu đang lợi dụng tôi để trêu tức con bé kia]

Cậu quá thông minh, nhìn ra được hết, nhưng Thẩm Ức Đường không sợ, cô thẳng thắn thừa nhận, [Đúng, hôm nay tôi lợi dụng cậu để trêu tức nó, nhưng thích cậu là thật]

Châu Từ Dữ dựa vào sofa, ngồi trên thảm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, hết gõ chữ rồi lại xóa bỏ, cuối cùng dứt khoát tắt điện thoại đi, không trả lời nữa.

Cô thẳng thắn trực tiếp như thế, vậy thì cậu sẽ tin lời cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.