Hôn thể hiện cho điều gì, Thẩm Ức Đường quá rõ, làm chuyện này rồi, Châu Từ Dữ muốn trốn tránh cũng không trốn đi đâu được. Cô không hề do dự, cũng không cho Châu Từ Dữ thời gian đắn đo, vừa nói dứt lời, cô liền kiễng chân lên hôn.
Con ngõ nhỏ tĩnh mịch, đèn đường vàng vọt, Thẩm Ức Đường ôm lấy thắt lưng của chàng thiếu niên, môi chạm môi, hai mảnh mềm mại dán lên. Sau đó phải làm gì, cô hoàn toàn không biết, con ngươi đảo tròn một vòng, lén lút ngước lên nhìn trộm.
Tầng sương mờ trong mắt Châu Từ Dữ tan biến, thay vào đó là vẻ sửng sốt, dường như cậu vẫn chưa hoàn hồn được sau hành động to gan của cô, đôi môi cứng đờ, mặc cho cô ngây ngốc áp môi lên.
Thẩm Ức Đường muốn Châu Từ Dữ nhớ kĩ nụ hôn này, nên chỉ chạm môi thôi là không đủ. Cô nhớ lại những cảnh hôn nồng cháy trong phim, đè nén nỗi kích động trong lồng ngực, thử chuyển động môi, hai mắt chằm chằm nhìn phản ứng của cậu.
Ngoài việc lớp sương mù trong mắt tan biến ra, Châu Từ Dữ chẳng khác gì lúc bình thường. Cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Ức Đường, cậu cũng cúi xuống nhìn.
Bốn mắt chạm nhau, Thẩm Ức Đường không hề trốn tránh, thậm chí còn nhấn sâu nụ hôn này. Bỗng nhiên, đỉnh đầu cô được một bàn tay áp lên, khiến da đầu nóng bừng. Cô dồn lực vào cánh tay đẩy mạnh cậu ra, rồi lạnh lùng nói, “Cắn vào môi tôi rồi.”
Một lúc lâu sau, cô nói: “Tôi không giận nữa rồi.”, lúc quay người đi, còn vỗ vai Châu Từ Dữ như hai thằng bạn, như thể vừa rồi chẳng xảy ra chuyện gì cả, “Đi đây.”
Cổ tay bỗng bị tóm chặt lấy, Châu Từ Dữ dùng sức rất mạnh, Thẩm Ức Đường bị cậu kéo về bên cạnh, lưng áp vào tường, một tay cậu giữ vai không cho cô đi, một tay gõ chữ: [Thẩm, Ức, Đường], hai mắt lại như giăng đầy sương mù, [Đó là nụ hôn đầu của tôi]
“Ờ.”, Thẩm Ức Đường không bận tâm đến thái độ phát điên của cậu, mà trả lời bằng giọng điệu rất bình thản, “Tôi chịu trách nhiệm.”
[Chịu trách nhiệm?], Châu Từ Dữ cười khẩy, [Cậu có quay ngược thời gian trở lại được không?]
Thẩm Ức Đường lắc đầu, “Thời gian quay ngược lại có gì hay ho đâu.”, cô nhướng mày nhìn cậu, “Làm bạn gái cậu mới thích.”
Châu Từ Dữ: “…”
“Bé câm, tôi sẽ tốt với cậu.”, Thẩm Ức Đường chân thành nói.
Châu Từ Dữ cúi đầu nhìn xuống, [Không cần]
“Trái tim sắt đá.”, Thẩm Ức Đường dí vào lồng ngực, đẩy cậu ra, “Tránh ra, tôi phải về nhà đây.”
Châu Từ Dữ vẫn đứng bất động, [Chuyện này chưa xong, chưa đi được]
Thẩm Ức Đường thu tay lại, “Cậu muốn thế nào?”
Châu Từ Dữ nhìn chằm chằm cô với ánh mắt như phủ đầy mây đen, cậu cất điện thoại, hung hăng vạch cổ áo cô xuống, nhắm trúng gò xương quai xanh, đúng vị trí chính giữa, cắn mạnh một nhát.
Thẩm Ức Đường đau đớn vung tay đánh cậu, “Sao cậu lại cắn tôi? Châu Từ Dữ, cái đồ điên này.”
Châu Từ Dữ nhả răng ra, cũng buông bàn tay đang ấn bả vai cô ra, thả tự do hoàn toàn cho cô, [Biết là điên thì đừng có đến trêu tức tôi nữa], cậu khóa màn hình điện thoại lại rồi xoay người bỏ đi.
Thẩm Ức Đường bịt chỗ bị cắn lại, định thần một lát, cô hét lên với bóng lưng đang dần chìm vào đêm tối: “Cùng lắm thì điên cả hai đi, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.”
***
Châu Từ Dữ vào nhà, quẳng balo xuống rồi đi tắm. Dòng nước xối từ đỉnh đầu xuống, không lạnh cũng chẳng nóng, chảy qua bờ môi, bỗng chốc như gợi ra cảnh tượng khi Thẩm Ức Đường áp môi tới, trúc trắc ngây ngô nhưng lại mềm mại quá chừng, còn nhang nhác vị ngọt.
Cảnh tượng biến thành đôi mắt tròn xoe của Thẩm Ức Đường, cậu nhếch khóe miệng, nào có ai khi hôn lại đi trợn trừng mắt quan sát phản ứng của đối phương chứ. Đúng là đồ ngốc! Nhận ra mình đang cong môi, Châu Từ Dữ vội thu ngay nụ cười lại.
Tắm xong, quay về giường, cậu lăn qua lộn lại mà vẫn không ngủ được, nên dứt khoát không ngủ nữa, mà gọi Trình Triều Lạc và Mạnh Thiên Sơn ra ngoài đi ăn. Họ chọn bừa một quán ăn ven đường, ba người một bàn, gọi ra cả đống đồ nướng. Mạnh Thiên Sơn ăn rất nhiệt tình, Trình Triều Lạc thì thỉnh thoảng mới ăn một chút, còn Châu Từ Dữ thì không động một miếng nào, chỉ vừa nhìn dòng xe tới lui ngoài đường vừa hút thuốc.
“Không ngủ được à?”, Trình Triều Lạc vừa nhìn đã nhận ra trạng thái bất thường của Châu Từ Dữ.
Điếu thuốc trong tay đã cháy đến đầu lọc, đoạn tàn dài rơi xuống đất, đốm lửa hun bỏng da, Châu Từ Dữ mới hoàn hồn, thu tầm mắt đang nhìn về phương xa lại, dụi bỏ điếu thuốc rồi nói: “Loạn óc.”
“Chắc là loạn trong tim chứ gì?”, Mạnh Thiên Sơn cầm xiên thịt cừu lên, “Động lòng rồi hả?”
Châu Từ Dữ không đáp, Mạnh Thiên Sơn lại càng tự tin, “Nếu mà Thẩm Ức Đường theo đuổi tôi, tôi nhận lời ngay lập tức, không nhì nhằng một phút nào luôn.”, cậu ta nhìn Châu Từ Dữ, “Xinh đẹp, lại còn yêu ông đến chết đi sống lại, do dự cái gì nữa?”
“Tôi…”, Châu Từ Dữ định nói lại thôi.
Trình Triều Lạc đoán ra được suy nghĩ của Châu Từ Dữ, liền tiếp lời cậu: “Sợ cậu ấy lừa cậu à?”
Châu Từ Dữ nhéo ấn đường, không hề phủ nhận, “Cô ấy lợi dụng tôi để trêu tức Tiền Hân hai lần rồi.”
“Không thể nào là lừa được.”, Mạnh Thiên Sơn quả quyết nói, “Để trêu tức Tiền Hân mà vứt hết thể diện tỏ tình với ông trước cả trường à? Chuyện lần trước trên sân bóng rổ đến tai thầy cô cả rồi, nghe nói chủ nhiệm lớp cậu ấy gọi cậu ấy ra mắng cho một trận, còn mời cả phụ huynh đến, thâm thù đại hận gì mà có thể khiến cậu ấy lợi dụng ông để đi trêu tức một đứa con gái, không sợ bố mẹ chắc? Tôi thấy Thẩm Ức Đường này là kiểu yêu mụ mị, đừng có nghĩ người ta xấu xa thế.”
Mạnh Thiên Sơn ăn uống no say, lau miệng rồi lại nhìn Châu Từ Dữ, phân tích có vẻ đâu ra đấy: “Đời người quá dài, ông lại quái gở, có người bầu bạn với ông cũng tốt mà.”, cậu ta đá Châu Từ Dữ, “Ông cứ cân nhắc xem.”
Châu Từ Dữ: “Ông ngậm mồm vào đi.”
Mạnh Thiên Sơn cười khà mấy tiếng, “Không tranh thủ, mấy hôm nữa bị người khác cuỗm mất, để xem ông làm thế nào.”
Châu Từ Dữ cũng cười, “Hết khuyên Triều Lạc lại sang khuyên tôi, không đi làm ông mai đúng là phí cho ông đấy.”
Mạnh Thiên Sơn nói với giọng chỉ hận không rèn sắt thành thép được: “Làm ông mai cũng không se duyên được cho hai người bọn ông.”
Trình Triều Lạc: “Tự se duyên cho mình đi.”
Mạnh Thiên Sơn: “Chờ đấy.”
Châu Từ Dữ: “…”
***
Một thời gian trước kỳ thi, Thẩm Ức Đường gác lại hết mọi chuyện không quan trọng, tập trung ôn thi, trong đó bao gồm cả Châu Từ Dữ. Họ từ chỗ thường xuyên gặp nhau trong trường, đến chỗ mấy ngày liền không gặp được lần nào, những tin nhắn không ngừng oanh tạc điện thoại Châu Từ Dữ nay cũng không còn nữa.
Buổi trưa chạm mặt ở nhà ăn, không kịp nói chuyện, Thẩm Ức Đường đã bưng khay cơm đi mất. Không phải là cô từ bỏ việc theo đuổi Châu Từ Dữ, hay tránh mọi người nên không nói chuyện, mà là chưa ăn xong đã bị bạn cùng bàn gọi về làm đề thi, thật sự không có thời gian rảnh.
Kết thúc kỳ thi là có thể thả lỏng, cô đi vào ngõ đợi Châu Từ Dữ. Chừng hơn hai mươi phút sau, nhóm ba người của Châu Từ Dữ đi từ trường ra, Thẩm Ức Đường xông tới chào hỏi nhưng Châu Từ Dữ lại làm như không quen biết, cứ thế đi lướt qua. Cô bực bội gào to tên cậu từ phía sau, mắng cậu là tên khốn, cậu vẫn không ngoảnh đầu lại.
Thẩm Ức Đường không cam tâm, lập tức gửi tin nhắn cho Châu Từ Dữ:
[Giận à?]
[Theo đuổi cậu quan trọng, thi cũng quan trọng, tôi phải có cả tình yêu cả sự nghiệp, thời gian trước bận ôn thi nên không có thời gian đi tìm cậu, thông cảm một chút đi mà]
Cô cầm điện thoại đi theo sau ba người họ, cũng thấy Châu Từ Dữ lấy điện thoại ra xem, trầm ngâm mấy giây rồi bỏ lại vào túi quần, không hề trả lời cô.
Thẩm Ức Đường lại gửi tin nhắn tiếp, [Đồ nhỏ nhen]
Lần này, Châu Từ Dữ còn chẳng lôi điện thoại ra. Thẩm Ức Đường cũng không nhắn tin nữa, chỉ chầm chậm đi theo sau họ. Không lâu sau, ba người họ tách nhau ra mỗi người đi một ngả, đoạn đường về nhà chỉ còn lại mình Châu Từ Dữ. Cô đuổi theo, giang tay ra chặn cậu lại, “Tôi không hề cố tình tỏ ra lúc nóng lúc lạnh, thật sự là tại quá bận thôi.”
Châu Từ Dữ cầm điện thoại lên gõ tin nhắn trả lời cô, [Không liên quan đến tôi]
Thẩm Ức Đường bĩu môi bất mãn, “Bọn mình hôn nhau rồi, sao cậu vẫn còn lạnh nhạt thế này hả?”, giọng cô không nhỏ, người đi đường nhìn thấy đều liếc mắt nhìn sang, Châu Từ Dữ lập tức nhấc chân lên bước vòng qua cô.
“Châu, Từ, Dữ.”
Tiếng hét này của Thẩm Ức Đường khiến cho một chiếc xe đỗ bên đường lập tức hạ cửa kính xuống, mấy người trong xe đồng loạt nhìn về phía họ, sau đó có tên còn huýt sáo với Châu Từ Dữ. Cậu ngoảnh đầu lại, tên kia liền bật cười bằng giọng đầy châm chọc, “Thằng câm hả?”
Châu Từ Dữ quay đầu, không thèm nếm xỉa đến đám người kia, tiếp tục đi về phía trước. Chiếc xe kia cũng khởi động, đi đến đoạn đường dành cho người đi bộ thì đỗ lại giữa đường chặn Châu Từ Dữ, một tên ngồi trên ghế phó lái nhảy xuống khỏi xe, đi đến trước mặt Châu Từ Dữ, “Không quen anh trai à?”
Những tên khác lần lượt xuống xe theo, đứng bên cạnh tên “anh trai” kia, “À, tao quên mất thằng câm này có nói được đâu.”, hắn nói bằng giọng vô cùng quái gở, “Nhưng mà biết chia tài sản đấy.” Châu Từ Dữ xoay người đi ngược trở về.
Hành động này của cậu đã chọc tức tên tự xưng là anh trai kia, “Mẹ mày nữa, tao đang nói chuyện với mày đấy, không nghe thấy à? Mồm không nói được, tai cũng điếc luôn hả?”
Một tên đứng cạnh nói: “Một thằng câm thôi mà điên lên làm gì? Anh Minh, cho nó một bài học đi.”
Châu Từ Minh hất cằm về phía Châu Từ Dữ, tên vừa nói chuyện lập tức rút từ trong xe ra một thanh sắt rồi đuổi theo. Châu Từ Dữ chẳng mảy may biết đến chuyện đang xảy ra sau lưng mình, mà tên cầm gậy sắt lại hành động quá nhanh, hắn giơ cây gậy lên rồi giáng mạnh xuống, Thẩm Ức Đường lập tức nhào tới ôm lấy Châu Từ Dữ.
Cây gậy sắt chỉ bằng ngón tay nện xuống, cơn đau buốt khiến Thẩm Ức Đường hét lên thất thanh.
Châu Từ Dữ cảm nhận được có thứ gì đó ươn ướt phía sau mình, cậy bàn tay đang ôm eo mình ra, cậu nghiêng người nhìn sang phía cô, trên chiếc váy trắng thấm ra một vệt máu. Cậu ngoảnh đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu lia đến gã còn đang cầm gậy sắt.
Tên đó hoảng hốt vứt gậy định bỏ chạy, nhưng bị Châu Từ Minh tóm lại, “Mình có năm người, nó có một mình, mày sợ cái cứt gì.”
Dứt lời, tên vừa cầm gậy sắt đánh Thẩm Ức Đường bị đạp xuống đất, Châu Từ Dữ như con quái thú hoang dại, đè gã xuống nện từng cú một, mu bàn tay ngập ngụa máu tươi.
Châu Từ Minh bị dọa cho không dám xông lên, mấy tên đi cùng sợ tên kia bị đánh chết, liền đẩy Châu Từ Minh, “Anh Minh, anh lên khuyên một câu đi.”
“Khuyên cái con mẹ mày, thằng câm đấy điên rồi, tao lên khuyên, đứa bị đánh chết là tao đấy.”
Sợ xảy ra chuyện không hay, Thẩm Ức Đường nhịn đau, đi lên kéo Châu Từ Dữ lại, “Lưng tôi đau quá, bọn mình đi bệnh viện đi?”
Câu này ngay tức thì kéo lại lý trí đang dần biến mất của Châu Từ Dữ, cậu vội vàng bế Thẩm Ức Đường ra bắt xe đến bệnh viện. Suốt quãng đường, cậu luôn ôm Thẩm Ức Đường. Mu bàn tay đau buốt, cô để yên cho cậu ôm, không giãy giụa đòi xuống khỏi đùi cậu, một tay ôm cổ cậu, chẳng quan tâm đến chuyện gì nữa, chỉ biết khóc rưng rức.
Ngón tay ấm áp đưa lên lau nước mắt cho Thẩm Ức Đường, Châu Từ Dữ cho cô xem dòng chữ trên màn hình điện thoại, [Xin lỗi]
Thẩm Ức Đường nén nước mắt lại và bảo: “Tôi đã nói là sẽ đối xử tốt với cậu mà.”
[Tạm thời mình đừng nói chuyện này nữa]
Thẩm Ức Đường lắc đầu, “Để đến sau này cậu lại không nói chuyện với tôi nữa.”
Phòng cấp cứu đông người, y tá kéo tấm rèm quanh giường lại để khử trùng cho Thẩm Ức Đường. Châu Từ Dữ ngồi đợi trên chiếc ghế bên ngoài rèm. Xử lý xong, y tá kéo khẽ một đoạn rèm rồi bước ra ngoài.
Thấy y tá xuất hiện, Châu Từ Dữ lập tức ngẩng đầu nhìn vào, vô tình trông thấy vết thương gớm ghiếc trên tấm lưng thiếu nữ trắng nõn nà, như vết nứt không thể vá lành trên tấm gốm sứ tinh xảo, tim cậu như bị thít chặt lấy, không đập nổi nữa.
Cậu chưa bao giờ cảm thấy phẫn nộ như lúc này.
Thẩm Ức Đường không hề biết chuyện bị nhìn thấy, cô mặc lại áo rồi kéo rèm ra, đến bên cạnh Châu Từ Dữ, “Đi thôi.”
Trước khi tạm biệt trước cổng nhà, Châu Từ Dữ gửi hết những điều cần lưu ý khi dùng thuốc cho Thẩm Ức Đường.
“Tôi biết rồi.”, nói xong, Thẩm Ức Đường không đi ngay, mà cứ đứng đó nhìn cậu, “Cậu nói rồi, xử lý xong vết thương, bọn mình sẽ nói chuyện.”
Châu Từ Dữ: [Chuyện hôm nay, tôi xin lỗi]
Thẩm Ức Đường: “Tôi không muốn nghe câu xin lỗi, chuyện bọn mình cần nói cũng không phải chuyện này.”
Châu Từ Dữ lặng thinh.
Thẩm Ức Đường tiếp tục nói: “Hôm đấy cũng là nụ hôn đầu của tôi.”
Hoảng loạn, không có kĩ xảo gì đáng kể, Châu Từ Dữ nhìn ra được rằng cô chẳng hề có kinh nghiệm, [Tôi biết]
Thẩm Ức Đường tiến lên một bước, lặp lại câu đã từng nói mấy lần, “Tôi sẽ đối xử tốt với cậu.”, bàn tay không yên phận lẳng lặng nắm lấy bàn tay cậu, “Hôm nay cậu nổi cơn giận vì tôi phải không? Cậu có cảm giác với tôi, đúng không?”, những ngón tay đan qua tay cậu, siết lại thật chặt, “Làm bạn trai tôi nhé?”
Cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay như một dòng điện cường độ mạnh chạy dọc toàn thân Châu Từ Dữ chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cậu biết, cậu không trốn được, phải dùng một tay khác gõ chữ cho cô xem, [Thẩm Ức Đường, đừng trêu tôi]