Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau - Dữu Hủ

Chương 68: Ngoại truyện 7 Châu Từ Dữ x Thẩm Ức Đường



Thẩm Ức Đường cúp máy.

Cô nắm chặt điện thoại, đứng bên cửa sổ hít sâu một hơi, mọi chuyện đã qua lâu rồi, đáp án đâu còn quan trọng nữa.

Triệu Điềm xách đồ ăn vào, đặt lên bàn rồi gọi Thẩm Ức Đường: “Đường Đường, ăn cơm thôi.”

Thẩm Ức Đường thu dòng suy nghĩ hỗn độn lại, đi tới, ngồi xuống đối diện Triệu Điềm rồi bắt đầu ăn cơm. Cô gắp một miếng cần tây bỏ vào bát nhưng không ăn, lại gắp một đũa cơm, nhai chầm chậm, trông như con thỏ ốm kén chọn.

Triệu Điềm gõ xuống mặt bàn, “Thẫn tha thẫn thờ, đang nghĩ cái gì thế?”

“Không có gì.”, Thẩm Ức Đường gắp miếng cần tây lên ăn.

Từ hồi đại học, Triệu Điềm đã là bạn thân của Thẩm Ức Đường, ở cạnh nhau nhiều năm nên hiểu nhau rất rõ, Thẩm Ức Đường không phải là người dễ bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, rất hiếm khi có chuyện khiến cô thất thần. Triệu Điềm đặt đũa xuống, nhìn Thẩm Ức Đường chằm chằm, “Cậu lạ lắm đấy, vừa nãy ai gọi điện đến vậy?”

Thẩm Ức Đường gắp một miếng thịt vào bát Triệu Điềm, “Cậu ăn đi.”

Triệu Điềm không động đũa, “Châu Từ Dữ?”

Thẩm Ức Đường gật đầu.

“Sao anh ta biết số điện thoại của cậu?”, Triệu Điềm hỏi.

Châu Từ Dữ có tiếng trong giới như vậy, muốn biết số điện thoại của một nghệ sĩ tuyến mười tám dễ như trở bàn tay, “Chắc là Bàng Sơn cho, anh ấy muốn tớ ký hợp đồng với Dữ Ngư.”

“Cậu… có muốn tìm anh ta ôn chuyện cũ không? Nghệ sĩ của Dữ Ngư không nhiều, phim tự sản xuất hay phim đầu tư đều hot, Châu Từ Dữ có mắt nhìn độc đáo thật sự.”

“Anh ấy vẫn luôn thế.”

“Cũng phải, người nhìn trúng Đường Đường nhà mình, mắt nhìn kém làm sao được.”, đột nhiên Triệu Điềm lấy làm tò mò, “Hồi xưa anh ta theo đuổi cậu bao lâu?”

Thẩm Ức Đường tiếp tục ăn cơm, “Tớ theo đuổi anh ấy.”

Triều Điềm sửng sốt mất một lúc lâu, “Một người bị động như cậu, mà lại đi cua trai?”

Thẩm Ức Đường không muốn nhớ lại đoạn kí ức xưa cũ, “Hồi xưa ít tuổi, suy nghĩ còn non nớt, không thấu đáo.”

“Sao lại chia tay?”

Thẩm Ức Đường không đáp nữa.

Triệu Điềm nhìn ra được, lúc họ chia tay có lẽ rất phũ phàng, thế nên cô không hỏi nữa, mà chuyển chủ đề: “Không nói chuyện này nữa, có tầng quan hệ này, cậu vào Dữ Ngư cũng dễ hơn người khác.”

Thẩm Ức Đường lắc đầu, “Anh ấy sẽ không ký hợp đồng với tớ đâu, anh ấy hận tớ.”

“Không ký thì thôi, công việc mà, chỉ cần cố gắng là sẽ có, bọn mình tìm lại từ đầu.”, Triệu Điềm an ủi, “Thanh xuân của ai mà không có một đoạn nghiệt duyên chứ.”

Thẩm Ức Đường bật cười.

Sau một đoạn nhạc dạo ngắn ngủi ấy, Thẩm Ức Đường lại tiếp tục đi khắp nơi thử vai, không hề gặp lại Châu Từ Dữ nữa. Cô cũng đến thử vai cho bộ “Tình yêu của Tinh Đường”, vẫn như những lần trước, đạo diễn khá hài lòng về diễn xuất của cô, nhưng có kinh nghiệm từ trước đó, nên mỗi lần đi thử vai, Thẩm Ức Đường đều không đặt quá nhiều hy vọng, như vậy thì sẽ không phải thất vọng.

“Tình yêu của Tinh Đường” là phim do Châu Từ Dữ đầu tư, cô càng không đặt kỳ vọng.

Ở một nơi khác…

Đạo diễn cho Châu Từ Dữ xem những đoạn diễn thử của một số nữ diễn viên. Châu Từ Dữ họp hành suốt từ chiều đến đêm, hôm nay trạng thái không được ổn cho lắm, anh nhéo ấn đường, thỉnh thoảng mới đưa ra một lời đánh giá, “Nữ chính là học sinh lớn lên từ vùng núi, chứ không phải là tiểu thư sinh ra trong hũ mật, diễn xuất của người này quá phù phiếm.”

Đạo diễn: “Phải, tôi cũng thấy vậy, nhưng hiện giờ cô ấy đang hot, độ phủ sóng rất cao.”

Châu Từ Dữ liếc mắt qua, đạo diễn lập tức ngậm miệng, “Trước giờ tôi chọn diễn viên chưa bao giờ quan tâm đến độ phủ sóng… Người này pass.”

Đạo diễn chuyển clip, Châu Từ Dữ nhắm mắt lại một lát, đột nhiên bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, choàng mở mắt ra, anh bỗng thấy gương mặt Thẩm Ức Đường trên màn hình. Bảy năm trôi qua, cô chững chạc hơn nhiều, nhưng khi diễn vai học sinh, từ ánh mắt đến trạng thái đều không có cảm giác như đang diễn, trong đầu anh bất giác hiện ra cảnh tượng của rất nhiều năm về trước.

Đoạn diễn kết thúc, Châu Từ Dữ vẫn chưa hoàn hồn, đạo diễn tranh thủ cơ hội nói: “Diễn viên này khá ổn, cũng rất khiêm tốn…”

Châu Từ Dữ ngắt lời đạo diễn, “Chọn cô ấy đi.”

Tan họp, anh châm một điếu thuốc, nhưng để nó tự cháy. Anh tua lại đoạn băng, về đến phần Thẩm Ức Đường diễn, xem lại một lần nữa.

Bảy năm, chắc quên anh từ lâu rồi.

Lòng dạ đúng là quá tàn nhẫn.

Châu Từ Dữ mở lịch sử cuộc gọi trong điện thoại, tìm đến dãy số mới chỉ gọi một lần đã thuộc nằm lòng, ngón tay đặt lên hạ xuống màn hình mấy lần, cuối cùng vẫn không ấn nút gọi. Bảy năm, có lẽ cô đã có bạn trai rồi, còn chấp nhất gì nữa? Anh hạ ngón tay xuống, xóa số của Thẩm Ức Đường.

***

Nhận được tin Thẩm Ức Đường sẽ đóng vai nữ chính, Bàng Sơn kích động đến nỗi lắp bắp không nói nổi một câu mạch lạc, ngay trong tối hôm ấy dẫn Thẩm Ức Đường và Triệu Điềm đi ăn một bữa linh đình.

Trên bàn ăn, Bàng Sơn rót rượu vào đầy ly cho cả ba, “Vai nữ chính của bộ IP lớn này rơi vào nhà mình, đúng là miếng bánh ngon rơi từ trên trời xuống, Ức Đường, những ngày tháng tốt đẹp của em sắp đến rồi.”

Ba người nâng ly mỗi người nhấp một ngụm, Triệu Điềm nói: “Bộ “Tình yêu của Tinh Đường” là do Dữ Ngư đầu tư, lần này mình có thể nhận vai nữ chính, có khi nào liên quan đến Châu Từ Dữ không?”

Bàng Sơn khẽ suỵt một tiếng, Triệu Điềm lập tức hiểu ý anh ta, vội vàng ngậm miệng lại.

Một bộ phim quan trọng như thế này, việc chọn diễn viên nhất định cần có sự đồng ý từ phía nhà đầu tư, bất kể Châu Từ Dữ đóng vai trò gì trong quá trình chọn diễn viên, chuyện này chắc chắn vẫn sẽ có liên quan đến anh.

Bàng Sơn lăn lộn trong giới giải trí bao năm, quá hiểu mấy chuyện như thế này, không nói ra, chẳng qua là vì sợ Thẩm Ức Đường biết rồi sẽ không chịu diễn nữa, “Có một số nhà đầu tư rất tôn trọng đạo diễn, đạo diễn không thể không có chút tiếng nói nào được.”

Thẩm Ức Đường làm việc với Bàng Sơn đã nhiều năm, anh ta hiểu Thẩm Ức Đường, mà Thẩm Ức Đường cũng hiểu anh ta. Cô biết chuyện này hẳn là có liên quan đến Châu Từ Dữ, nhưng cô không định từ bỏ, cô đã học lời thoại, nghiền ngẫm tâm lý nhân vật, đích thân đi thử vai, chuẩn bị kỹ lưỡng từng bước một, thế nên cô chẳng có lý do gì để từ bỏ cả.

Nếu cô không chuẩn bị trước, bâng quơ đến thử vai rồi được chọn, vậy thì cô sẽ không nhận, nhưng đã nỗ lực chừng đó rồi, cơ hội đến, không đời nào cô không nắm lấy.

Thẩm Ức Đường chủ động rót rượu, rồi nói với Bàng Sơn: “Anh yên tâm, cứ cho là Châu Từ Dữ có can thiệp vào chuyện này đi nữa, thì em vẫn nhận vai, cơ hội chẳng dễ gì mới có được, bọn mình không được từ bỏ.”

Bàng Sơn xúc động đến nỗi suýt khóc, “Uống, uống, uống nào, hôm nay bọn mình không say không về.”

Một người quản lý không có công ty chống lưng, một trợ lý yếu ớt thân mang bệnh tật, một diễn viên tuyến mười tám vô danh, ba người bện lại như một sợi dây thừng, dùng hết sức nỗ lực tiến về phía trước.

Đây là bữa cơm thoải mái nhất mà Thẩm Ức Đường được ăn từ khi vào ngành, ba người vừa ăn vừa chuyện trò, bất giác đến tận đêm khuya.

Bàng Sơn: “Đừng về nhà nữa, bọn mình đi bar đi, chi phí anh đây bao hết.”

Triệu Điềm hưng phấn đến nỗi hét ầm lên.

Thẩm Ức Đường cũng hào hứng, dắt tay Triệu Điềm chạy về phía quán bar. Lúc họ tới cũng khá muộn, tiếng nhạc xập xình inh ỏi, đám đông lắc lư điên cuồng trên sàn nhảy.

Triệu Điềm kéo Thẩm Ức Đường vào sàn nhảy, nhưng Thẩm Ức Đường khựng lại một bước, “Đợi chút.”, cô cởi bỏ áo khoác vứt xuống ghế, bên trong chỉ mặc váy hai dây, chiếc áo khoác vừa được trút bỏ, liền để lộ ra hai bả vai trắng nõn, dưới ánh đèn lập lòe, bờ vai đó càng trở nên chói mắt.

Thẩm Ức Đường lại kéo cái dây buộc tóc sau đầu ra, mái tóc như thác đổ xuống, che đi làn da nõn nà trên vai trên gáy, đôi môi đỏ hồng khẽ cong lên, “Đi thôi.”, rồi cô kéo Triệu Điềm đi thẳng vào sàn nhảy,  không hề để ý thấy ánh mắt của đám người ngồi ở hàng ghế bên ngoài.

Châu Từ Dữ đang uống rượu với mấy người bạn làm ăn, đột nhiên có người nói: “Con bé kia xinh vãi.”

“Hình như là nghệ sĩ đấy.”

“Tên là Thẩm Ức Đường thì phải, đóng mấy phim chiếu mạng ngắn ngắn.”

“Trông được thật đấy, có ai quen không, giới thiệu cho tôi đi?”

Có một cô nàng nói: “Đèn đóm lập lòe thế này mà nhìn rõ được cái gì? Tẩy trang rồi có khi hù chết anh đấy, loại diễn viên tuyến mười tám như này, mặt mũi chả biết sửa bao nhiêu lần rồi, không khéo hôn một phát thôi là vẹo cả mũi ấy chứ.”

Cả đám anh một câu tôi một câu, không ai để ý tới Châu Từ Dữ ngồi ở giữa đang mang một vẻ mặt hết sức khó coi.

Gã đàn ông đầu tiên khen Thẩm Ức Đường đưa khuỷu tay huých Châu Từ Dữ, “Cô nàng vừa nãy thế nào? Tôi đang định tán thử em ấy xem sao.”

Châu Từ Dữ gầm lên một chữ “Cút!” không mấy thân thiện, nhân tiện cúi đầu uống cạn chỗ rượu trong cốc.

“Sao đấy?”

Châu Từ Dữ không thèm ngó ngàng đến.

“Ông mà thấy thuận mắt thì nhường cho ông.”

Châu Từ Dữ đặt mạnh cái cốc xuống mặt bàn, tiếng thủy tinh va chạm vang lên đến chói tai, “Đừng có ở đây mà nhường ông hay nhường tôi, cô ấy không phải món hàng, càng không phải người ông muốn tán là tán được, thu cái ánh mắt dâm dục của ông lại, đừng có để tôi nghe thấy ông bàn tán về cô ấy nữa, mẹ kiếp.”

Người ngu si đến mấy cũng nhìn ra được sự bất thường của Châu Từ Dữ, gã đàn ông kia lập tức ngậm miệng lại.

Buổi nhậu nhẹt này, Châu Từ Dữ bị đám bạn kéo đi, chứ vốn dĩ anh không muốn tới. Sau một lát, tâm trạng càng trở nên tồi tệ, anh không tham gia vào các hoạt động tiếp theo nữa, chỉ một mình ủ rũ uống rượu, tầm mắt bất giác đổ về phía sàn nhảy, đặt trên một bóng dáng đang lắc lư uyển chuyển. Bất kể ở đâu, khi nào, Thẩm Ức Đường vẫn luôn xinh đẹp, luôn tỏa sáng giữa đám đông.

Châu Từ Dữ càng phiền muộn hơn.

Không biết sau bao nhiêu cốc rượu, Châu Từ Dữ lảo đảo tiến vào sàn nhảy, chen qua đám đàn ông đang vây quanh Thẩm Ức Đường, không nói không rằng, cứ thế kéo tay cô lôi ra ngoài.

Đang nhảy nhót vui vẻ, bạn nhảy lại bị kéo đi, gã đàn ông lấy làm khó chịu, hét lên với Châu Từ Dữ: “Mẹ nó chứ, mày là thằng nào?”

Châu Từ Dữ quay đầu lại: “Bố mày.”

Thẩm Ức Đường cười khùng khục đến rung cả vai, “Quái nhân còn biết chửi người ta cơ đấy?”

“Chuyện tôi làm được còn nhiều lắm.”, Châu Từ Dữ nói.

Thẩm Ức Đường uống khá nhiều rượu, đầu óc choáng váng không tỉnh táo, cô quàng tay lên cổ anh rồi cười ngây ngốc, “Còn biết cái gì nữa, cho tôi xem xem?”

Châu Từ Dữ xoay người ấn cô vào tường, bờ môi ập xuống, dưới tác dụng của rượu, nỗi trống rỗng trong bảy năm hóa thành mây khói, hành động và mùi hương quen thuộc, như thể trước giờ chưa từng xa nhau.

Thẩm Ức Đường hoàn toàn mất lý trí, ôm Châu Từ Dữ mà đáp lại.

Nhẹ nhàng cắn mút, Châu Từ Dữ như một tên cướp, không cho cô cơ hội hít thở.

Khúc nhạc ồn ã, từ sàn nhảy truyền ra những tiếng hò hét inh tai, họ dựa vào tường, không nghe thấy cũng chẳng cảm nhận được gì, chỉ chìm đắm trong thế giới của riêng hai người, không có dối gian, không có ly biệt, chỉ có nhau.

Tiếng nhạc quá to, nhưng Châu Từ Dữ vẫn nghe được tiếng thở thổn thức của Thẩm Ức Đường, âm thanh ấy còn chấn động hơn cả những tiếng huyên náo bên trong. Anh như chìm trong sàn nhảy, máu toàn thân như sôi sùng sục, nụ hôn càng trở nên mãnh liệt.

Dần dần, chỉ hôn thôi không thể thỏa mãn được khao khát của cả hai với đối phương, Châu Từ Dữ vội kéo Thẩm Ức Đường rời khỏi quán bar, đi tới khách sạn ở phía đối diện.

Họ uống không ít, gió lạnh cũng không thể xua đi cái nóng rực trong huyết quản, chẳng ai trốn tránh, mọi thứ cứ xảy ra theo một cách vô cùng tự nhiên.

Cái đêm sau hôm thi đại học, họ từng thử khám phá nhau, cẩn thận dè dặt hoàn thành nghi thức trưởng thành khó quên.

Sau bảy năm, vẫn là cảm giác hoang mang, cả hai đều bồn chồn, nhưng men rượu như một tấm gạc che kín đôi mắt họ, phóng đại mọi cảm quan. Vào khoảnh khắc ấy, họ chẳng còn nghĩ về quá khứ, cũng không tính tới tương lai, chỉ chìm đắm trong hiện tại, chìm đắm trong nhau.

Động tác của Châu Từ Dữ không hề dịu dàng, Thẩm Ức Đường đau đớn cắn lên vai anh, bả vai rỉ máu, Châu Từ Dữ vẫn không dừng lại, chẳng biết muốn so kè với ai nữa.

Anh không nhiều kinh nghiệm, nhưng lại thừa chiêu trò, điều này thì Thẩm Ức Đường đã được lĩnh hội từ lâu rồi. Cô bị anh giày vò đến kiệt sức, không muốn nói, cũng chẳng muốn động cựa.

“Thẩm Ức Đường, em đáng đời lắm.”, Châu Từ Dữ đã tỉnh táo đôi phần, những lời châm chọc bắt đầu tuôn ra, “Đau đớn này là do em nợ anh.”

Thẩm Ức Đường hiểu câu nói này của anh, nên không phản bác.

Ngoài miệng thì nói lời cộc cằn, nhưng Châu Từ Dữ vẫn nhẹ nhàng bế cô đi tắm, sau đó lại bế về giường, đắp chăn cho cô, “Điều hòa lạnh, cẩn thận cảm.”

“Tôi mệt quá.”, rốt cuộc Thẩm Ức Đường cũng đáp lại một câu.

“Ngủ đi, anh ôm em.”

Vào một đêm nhiều năm về trước, Thẩm Ức Đường đoạn tuyệt với Thẩm Trung, rồi chạy đến nhà Châu Từ Dữ khóc nức nở. Đêm ấy, anh cũng ôm cô từ phía sau để cô vào giấc, ôm suốt một đêm.

Nằm trong lòng anh, Thẩm Ức Đường luôn có thể buông bỏ tất cả. Cô mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ, họ quay về năm mười bảy tuổi, không có Tiền Hân, không có dối lừa, chỉ bên nhau, yêu nhau như các cặp đôi khác.

Châu Từ Dữ không giày vò Thẩm Ức Đường nữa, để cô ngủ một giấc thật say.

Trong mơ, họ cùng nhau đi đến hết đời, mộng hết, Thẩm Ức Đường mở mắt, trời cũng đã sáng rồi. Sau lưng áp sát vào một lồng ngực nóng rẫy, bờ ngực khẽ nhấp nhô, một cánh tay vắt hờ qua eo cô. Châu Từ Dữ ngủ rất say, Thẩm Ức Đường nhấc cánh tay anh ra, mặc quần áo rồi lẳng lặng rời đi.

Cô không dám ở lại căn phòng đó thêm một phút nào nữa, chỉ sợ Châu Từ Dữ đột nhiên tỉnh dậy, rồi cô chẳng biết phải đối mặt với anh thế nào, bởi sau cơn say, họ chỉ còn lại nỗi sượng sùng mà thôi. Thẩm Ức Đường mua một suất ăn sáng rồi về nhà. Triệu Điềm ngáp một cái rõ dài, đi từ phòng ngủ ra, “Đêm qua cậu đi đâu đấy? Gọi điện thoại cũng không nghe. Gặp được anh nào đẹp trai hả?”

“Ăn cháo đi.”, Thẩm Ức Đường đẩy suất cháo ra trước mặt Triệu Điềm, chứ không trả lời trực tiếp.

Đêm qua Thẩm Ức Đường bỏ quên cả áo khoác ở quán bar, trên người vẫn chỉ mặc bộ váy hai dây, không sao giấu đi được những dấu đỏ trên bờ vai gầy, đêm qua đi đâu làm gì, quá rõ ràng rồi.

Triệu Điềm nở một nụ cười đầy ẩn ý, “Nhìn thế này thì tên kia chắc cũng được đấy nhỉ, trông thế nào?”

Thẩm Ức Đường: “…”

Cô về phòng thay một bộ quần áo rồi đi ra, Triệu Điềm vẫn quanh quẩn với chủ đề kia: “Ngộ nhỡ gặp phải thằng nào có bệnh thì thảm rồi, đêm qua cậu có phòng tránh kĩ không đấy?”

Đêm qua cả hai đều không tỉnh táo, nếu không thì đã chẳng lăn lên giường, Châu Từ Dữ không đeo gì cả, Thẩm Ức Đường cũng quẳng chuyện này ra khỏi đầu, chỉ có thể đổ tại rượu làm mình lú lẫn, cô nhỏ giọng nói: “Uống nhiều quá, quên mất.”

Triệu Điềm: “Đều tại Bàng Sơn, nếu ông ý không mời, thì làm gì có chuyện này? Tớ xuống nhà mua thuốc, cậu uống tạm đi, một thời gian nữa thì đi viện kiểm tra.”

Thẩm Ức Đường ít nhiều cũng được tính là nhân vật của công chúng, không tiện lộ diện mua thuốc, “Cảm ơn cậu nhé.”

Cô uống thuốc xong, Triệu Điềm lại hỏi: “Không có ảnh ót gì đấy chứ? Đừng để lại phiền phức sau này.”

“Không có, với lại tớ bỏ đi trước mà.”

“Có lưu số điện thoại không? Nếu có, bảo hắn gửi kết quả kiểm tra sức khỏe sang đây.”

“Thế không ổn đâu.”, vẫn có thể tìm được số của Châu Từ Dữ trong điện thoại, nhưng Thẩm Ức Đường cảm thấy cách này quá bất ổn.

Triệu Điềm: “Kệ xác hắn ổn với lại chả không ổn, sức khỏe với an toàn là trên hết, với lại có kết quả kiểm tra sức khỏe, lần sau có hẹn tiếp thì còn yên tâm.”

“Không có lần sau đâu.”, Thẩm Ức Đường đáp một cách chắc nịch.

Dựa vào giá trị con người Châu Từ Dữ hiện tại, không biết được bên cạnh anh có bao nhiêu người phụ nữ, Thẩm Ức Đường ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn cho Châu Từ Dữ: [Anh có kết quả khám sức khỏe không?]

Sau khi tỉnh rượu, Châu Từ Dữ phát hiện ra Thẩm Ức Đường đã đi rồi, đang định gọi điện thoại thì lại nhận được tin nhắn này, anh bị chọc điên, cười khẩy một cái rồi vứt điện thoại sang bên cạnh, không thèm trả lời.

Tin nhắn gửi đi từ sáng, đến tối Thẩm Ức Đường mới nhận được hồi âm, [Bệnh nặng giai đoạn cuối, chuẩn bị tinh thần chết cùng tôi đi]

Thẩm Ức Đường biết anh nói bừa nên không trả lời nữa. Sau này vào đoàn phim, cô cũng quên luôn chuyện xấu hổ xảy ra ngoài ý muốn với Châu Từ Dữ vào đêm hôm ấy.

Bộ phim quay được một nửa, đạo diễn gọi mấy diễn viên chủ chốt lại, báo rằng buổi tối Châu Từ Dữ sẽ đến, mọi người cùng nhau ăn cơm.

Châu Từ Dữ là nhà đầu tư, Thẩm Ức Đường không thể từ chối bữa cơm này được, đành phải theo mọi người đến nhà hàng. Trên bàn cơm, mấy diễn viên đều cực kỳ đon đả với Châu Từ Dữ, chỉ duy nhất Thẩm Ức Đường là thờ ơ hững hờ với anh.

“Ức Đường, tối nay không vui à?”, Châu Từ Dữ nói bằng giọng như đang làm việc công, chỉ giống một vị lãnh đạo quan tâm cấp dưới mà thôi.

Thẩm Ức Đường dùng thái độ tương tự để trả lời: “Châu tổng nghĩ nhiều rồi, gặp được anh, tôi rất vui.”

Châu Từ Dữ “Ồ?” một tiếng ra chiều rất hứng thú, “Nếu vậy, uống với tôi một ly đi.”, anh nâng ly rượu lên.

“Cảm ơn Châu tổng, tôi không biết uống rượu.”, Thẩm Ức Đường từ chối thẳng thừng.

Châu Từ Dữ nhìn sang phía đạo diễn với vẻ như cười như không, “Đạo diễn Trương, Ức Đường như này là không cho tôi thể diện rồi, nhỉ?”

Đạo diễn vừa cười gượng vừa đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Ức Đường, “Ức Đường, đừng làm mọi người cụt hứng, uống với Châu tổng một ly đi.”

Sợ sau khi uống rượu lại có chuyện, Thẩm Ức Đường kiên quyết không uống, “Tôi bị dị ứng rượu, uống một ly rồi, chỉ sợ là bữa cơm này Châu tổng ăn không ngon đâu, vì phải đưa tôi đi bệnh viện.”

Chuyện đêm hôm đó, dường như Thẩm Ức Đường đã quên sạch, sau đó không hề liên lạc với Châu Từ Dữ, như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Thật sự coi anh là đối tượng tình một đêm ư? Mấy ngày nay, Châu Từ Dữ vẫn ngậm cục tức, không sao tiêu được, cuối cùng vẫn phải mượn cớ đến đây gặp cô. Gặp rồi, cục tức trong lồng ngực như căng phồng lên, anh mới cố tình để cô uống rượu, chỉ men cồn mới có thể đánh bay ngăn cách giữa họ, để mọi thứ quay lại thuở đầu một cách nhanh chóng.

Thẩm Ức Đường có dị ứng với rượu hay không, Châu Từ Dữ biết rõ mười mươi, cô nói vậy, anh liền thuận theo ý cô, “Được thôi, bệnh viện ở ngay gần đây, nếu dị ứng, tôi đưa cô đi.”

“Nói rồi đấy nhé.”, Thẩm Ức Đường nhếch môi cười lạnh, sau đó gắp hạt lạc trên đĩa lên.

Ăn lạc trong mắt người khác là một chuyện hết sức bình thường, nhưng Châu Từ Dữ bỗng đứng bật dậy, chỉ vào Thẩm Ức Đường rồi quát lớn: “Bỏ xuống.”, cô không dị ứng rượu, nhưng lại dị ứng với lạc.

Thẩm Ức Đường làm như không nghe thấy, mỉm cười nhìn Châu Từ Dữ, vừa nhìn vừa bỏ hạt lạc vào miệng. Một bữa cơm khó chịu thế này, thà vào bệnh viện còn thoải mái hơn.

Châu Từ Dữ bất chấp xông đến, “Nhổ ra.”

Thẩm Ức Đường nuốt xuống. Cô dị ứng với lạc khá nghiêm trọng, chẳng mấy chốc đã bắt đầu xuất hiện phản ứng.

Cơn buồn bực dồn nén trong lòng Châu Từ Dữ bị thổi bay đi trong tích tắc, anh bế cô dậy, chạy ra ngoài, nhóm người đi cùng đạo diễn cũng xuống lầu theo.

Trên đường đi, Châu Từ Dữ nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Ức Đường, em điên rồi.”

Da Thẩm Ức Đường nổi một lớp ban đỏ dày đặc, bụng đau cồn cào, cô ôm bụng, “Tôi không như thế này, liệu anh có tha cho tôi không? Châu Từ Dữ, tôi biết anh khó chịu vì điều gì, cũng biết mục đích anh đến đây ngày hôm nay, giờ đã vừa lòng chưa?”

Châu Từ Dữ xoa lớp ban đỏ trên cánh tay cô, “Xin lỗi em.”

Đạo diễn len lén nhìn ra phía sau qua gương chiếu hậu, một Châu Từ Dữ trước giờ luôn hờ hững khó gần, vậy mà giờ lại đỏ mắt, cúi đầu xin lỗi, hệt như đứa trẻ làm gì sai.

Thẩm Ức Đường dị ứng khá nghiêm trọng với lạc, chỉ ăn một chút thôi cũng đủ gây đau bụng, cô cắn môi không nói thêm gì nữa.

Châu Từ Dữ ôm chặt cô, không ngừng lau mồ hôi trên trán cô, vừa lau vừa giục đạo diễn, “Lái nhanh lên chút.”

Đạo diễn lao nhanh đến bệnh viện, bác sĩ tiêm cho cô một liều chống dị ứng. Thấy Thẩm Ức Đường dần hồi phục, Châu Từ Dữ mới thở phào.

Biết Thẩm Ức Đường đã ổn định, đạo diễn về trước, Châu Từ Dữ ở lại bệnh viện với Thẩm Ức Đường cho hết chai thuốc truyền. Đợi tới khi cơ thể Thẩm Ức Đường trở lại bình thường, họ cùng nhau rời bệnh viện. Ra đến bãi đỗ, Thẩm Ức Đường bị Châu Từ Dữ nhét thẳng vào xe.

“Cạch” một tiếng, anh khóa cửa xe lại.

Thẩm Ức Đường không hề giãy giụa đòi xuống xe, cô ngồi nghiêm chỉnh rồi hỏi: “Châu Từ Dữ, rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Gương mặt anh chợt biến sắc, “Biết là sẽ dị ứng mà còn ăn là tự hại mình đấy, em có hiểu không?”

Thẩm Ức Đường uể oải, cô thẳng thắn nói cho rõ ràng, “Chuyện đêm hôm đấy là sự cố ngoài ý muốn, người trưởng thành xảy ra chuyện đấy cũng bình thường mà, cứ lằng nhằng mãi chả ra làm sao cả.”

“Bình thường?”, Châu Từ Dữ cười lạnh, “Xem ra trước giờ cũng hẹn hò không ít nhỉ?”

Thẩm Ức Đường chế nhạo ngược lại, “Anh cũng thế thôi, đổi bạn gái hết người này đến người khác, cẩn thận dính bệnh đấy.”

“Có chết em cũng phải chết cùng, em nợ anh.”

“Chút chuyện năm mười mấy tuổi mà nhớ đến tận bây giờ đúng là quá hẹp hòi rồi, hôm nay chúng ta nói một lần cho rõ ràng đi. Hồi cấp Ba lợi dụng anh để trả thù Tiền Hân, là tôi sai, tôi xin lỗi, mấy năm nay tôi sống cũng chẳng sung sướng gì, coi như gặp báo ứng rồi, chuyện quá khứ đến đây thôi. Còn về đêm hôm đấy chỉ là tai nạn thuần túy thôi, sau này cũng sẽ không xảy ra nữa?”

“Thẩm Ức Đường, lòng dạ em tàn nhẫn thật đấy.”

“Vậy anh muốn tôi phải thế nào?”, có những chuyện trong lòng họ hiểu rõ mười mươi, nhưng Thẩm Ức Đường không muốn chôn giấu nó nữa, “Làm một trong số những oanh oanh yến yến của anh à? Tranh sủng với đám phụ nữ đấy ư? Tôi không làm được.”

“Mẹ kiếp, anh không có oanh oanh yến yến nào hết, đến cả bạn gái còn không có.”

Thẩm Ức Đường im lặng, rất lâu, “Anh cảm thấy chúng ta vẫn còn có thể quay lại như xưa à?”

Câu hỏi này khiến Châu Từ Dữ cũng rơi vào trầm mặc. Bảy năm quá lâu, họ đều thay đổi rất nhiều, lại một lần nữa ở bên nhau không hề đơn giản như trong tưởng tượng. Đáp án của câu hỏi này, Châu Từ Dữ không nói ra được, thậm chí anh còn chẳng hiểu tại sao bản thân mình cứ không chịu buông tha cho Thẩm Ức Đường.

“Gương vỡ lại lành là chuyện cực kỳ khó.”, Thẩm Ức Đường còn chưa nói hết, đôi môi đã bị bịt kín lại.

Châu Từ Dữ ghì cô vào ghế, chồm người đè lên, ngậm kín đôi môi chỉ biết nói những lời sắc nhọn. Những lời cô nói ra lạnh lùng vô tình, nhưng đôi môi lại mềm mại ấm áp, anh như một kẻ chạy lạc giữa đêm đông rét buốt, cuối cùng cũng thấy được một đốm lửa, liều mạng đòi lấy hơi ấm từ cơ thể cô, bàn tay to lớn cứ thế luồn vào tà váy.

Thẩm Ức Đường điên cuồng đánh anh, dùng sức đẩy anh ra, “Châu Từ Dữ, anh là tên điên, đồ khốn nạn, đồ lưu manh…”, cô dùng mọi lời khó nghe để chửi mắng anh.

Châu Từ Dữ không quan tâm, ghì chặt hai cánh tay cô lại, nhìn thẳng vào đôi mắt cô, giọng điệu lại như đang khẩn cầu, “Đồ lừa đảo, lại yêu tên khốn nạn này một lần nữa không?”, không cho Thẩm Ức Đường cơ hội cự tuyệt, anh lại lao tới hôn cô.

Môi cô vừa mềm vừa ngọt, anh chìm đắm không sao thoát ra nổi, tới khi nếm được vị mằn mặn, Châu Từ Dữ mới choàng tỉnh mà buông cô ra.

Thẩm Ức Đường khóc, “Châu Từ Dữ, tha cho tôi đi.”

Thấy cô rơi nước mắt, Châu Từ Dữ như một tên say đột nhiên tỉnh rượu, không làm chuyện xằng bậy nữa, anh gọi người lái xe thuê đưa cô về nhà.

Về tới nhà, Thẩm Ức Đường bổ nhào xuống giường, hễ nhắm mắt là lại như nhìn thấy đôi mắt âm u của Châu Từ Dữ, đôi mắt ấy như nhà tù, vào rồi là vĩnh viễn đừng hòng thoát được.

Đã từng tuyệt tình như thế, giờ còn có thể lại một lần nữa ở bên nhau không? Ở bên nhau rồi sẽ ra sao? Cô thầm hỏi mình hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn không có được đáp án.

Thời gian sau đó, Châu Từ Dữ không đến phim trường nữa. Phim quay được một nửa, Thẩm Ức Đường ngày một mệt mỏi, cả ngày buồn ngủ, rất mất tinh thần, đạo diễn nhận ra sự khác thường của cô, liền cho cô một ngày nghỉ để cô đến bệnh viện kiểm tra.

Thẩm Ức Đường cùng Triệu Điềm đến một bệnh viện ở gần đó, người chẩn đoán là một bác sĩ nữ, sau khi nghe tả tình trạng, bác sĩ hỏi cô về kỳ kinh cuối cùng, Thẩm Ức Đường đáp, bác sĩ tính toán một lúc rồi hỏi: “Đã thử thai chưa?”

Nghe được câu này, cả Thẩm Ức Đường và Triệu Điềm cùng sững sờ, không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau. Nhận được kết quả xét nghiệm, Triệu Điềm hỏi: “Sao thế này? Lần trước uống thuốc rồi cơ mà?”

Thẩm Ức Đường: “Vừa nãy bác sĩ nói rồi còn gì, uống thuốc chưa chắc đã có tác dụng tránh thai một trăm phần trăm.”

Triệu Điềm thốt lên một câu đầy ngỡ ngàng, “Tại sao một chuyện xác suất thấp thế này lại rơi trúng vào cậu cơ chứ? Hôm qua anh Bàng gọi điện thoại đến bảo là lại nhận được cho cậu một bộ, cậu đóng vai nữ hai, đất diễn khá nhiều, giờ có thai thì phải làm sao đây?”

Thẩm Ức Đường: “Tớ không sinh đứa bé này đâu.”

Kết quả khám đã có, đúng là Thẩm Ức Đường mang thai thật.

Làm phẫu thuật cần phải hẹn trước, chỉ có một ngày nghỉ, hai người đành quay về đoàn phim trước. Triệu Điềm thấp thỏm không yên, sau cùng vẫn kể chuyện này cho quản lý.

Sau khi biết chuyện, Bàng Sơn không dám nổi giận với Thẩm Ức Đường, mà tức tối xả cho Triệu Điềm một trận, đến khi nguôi ngoai mới gặng hỏi bố đứa trẻ là ai.

Trốn tránh cũng không được, Thẩm Ức Đường khai luôn ra Châu Từ Dữ.

Bàng Sơn thở phào, “Cũng may là Châu tổng, giả sử mà là thằng ất a ất ơ nào ngoài kia, anh xem cô làm thế nào.”

“Ất a ất ơ thì Đường Đường cũng chẳng thèm dây vào nhé.”, Triệu Điềm phản bác.

Bàng Sơn: “Rồi rồi rồi, hai đứa bọn cô cùng chọc điên anh đi, lần này vào đoàn gấp, không có nhiều thời gian cho cô nghỉ ngơi đâu, làm thế nào đây?”

Thẩm Ức Đường: “Để em làm phẫu thuật xong là được, sau khi vào đoàn rồi có thể truyền nước cho khỏe.”

Bàng Sơn không yên tâm, “Như thế cơ thể có chịu được không?”

Thẩm Ức Đường: “Không sao đâu.”

Bàng Sơn càng nghĩ càng bất an, cuối cùng vẫn kể chuyện này cho Châu Từ Dữ.

Thẩm Ức Đường trở về từ chỗ quay phim, vừa vào cửa đã trông thấy vị khách ngồi thù lù trong phòng, cô thay giày, “Ai cho anh vào?”

“Sao không nói với anh?”, Châu Từ Dữ tóm cánh tay cô lại rồi hỏi.

“Bàng Sơn lắm mồm thật đấy.”, Thẩm Ức Đường giãy ra khỏi sự kìm kẹp của Châu Từ Dữ rồi đi uống nước, “Tôi sẽ bỏ đứa bé, không cần anh chịu trách nhiệm, cũng không liên quan gì đến anh cả.”

Châu Từ Dữ đi theo, đứng sau cô cười lạnh, “Con anh, mà em bảo là không liên quan đến anh?”

“Chúng ta đăng ký rồi à? Không có pháp luật bảo hộ, nó ra đời cũng theo tôi, nhập vào hộ khẩu nhà tôi.”

Châu Từ Dữ tóm cánh tay lôi Thẩm Ức Đường ra ngoài, cô vùng vẫy, “Lại phát điên phát khùng gì thế?”

“Đi đăng ký.”

“Ai thèm lấy anh? Với lại đêm hôm cục dân chính tan ca từ lâu rồi.”

Châu Từ Dữ dừng bước, xoay người lại, hạ thấp giọng, “Thẩm Ức Đường, bọn mình kết hôn đi?”

“Vì con à? Anh không hận tôi hay sao?”

“Từng hận, nhưng không thắng nổi yêu, anh nhận thua.”

Điều khiến anh hận nhất không phải là Thẩm Ức Đường lừa dối anh, mà là cô bỏ đi không một câu giải thích, khi ấy, chỉ cần cô giải thích một câu thôi, anh sẽ bỏ qua tất cả.

Loanh quanh lòng vòng, rồi lại gặp nhau, không liên quan đến đứa trẻ, mà là anh không muốn sai lầm nữa, bao năm nay, cô đã trở thành chấp niệm của anh rồi.

Không hiểu vì sao, đột nhiên Thẩm Ức Đường bật khóc, cô lau khô hốc mắt rồi nói, “Tôi không thể sinh đứa bé này.”

“Tại sao?”, anh đã không tính nợ cũ, vậy mà Thẩm Ức Đường vẫn không chịu. Lồng ngực Châu Từ Dữ như có sấm dội, bàn tay ấn vai cô lại rất khẽ khàng, không dám lay cô cho nguôi bớt cơn buồn bực, “Anh khiến em ghét đến thế cơ à?”

“Xin lỗi.”, Thẩm Ức Đường nói, “Tôi mới nhận một vai phụ, giờ mà sinh con ra thì đi tong hết, nỗ lực bao nhiêu năm nay đổ sông đổ bể, đây không phải chuyện của một mình tôi, mà còn cả Bàng Sơn nữa.”

“Bộ đấy IP lớn thật, nhưng tổ sản xuất thì rác rưởi, tiền đầu tư đổ cả vào để mời diễn viên gạo cội, kinh phí chi cho kịch bản và hậu kỳ cực kỳ ít, em nghĩ loại phim như thế hot được không?”, Châu Từ Dữ bình tĩnh nói, “Sinh con xong em có thể đi diễn, thích phim tiên hiệp thì anh đầu tư mười bộ cho em đóng, được không?”, đứa con là thứ yếu, anh chỉ muốn mượn cơ hội để giữ chặt cô.

“Anh về đi.”, Thẩm Ức Đường lăn lộn dưới tầng đáy đã nhiều năm, không thích chuyện dựa vào kim chủ để lên hạng, càng không lợi dụng con cái để đổi lấy tài nguyên.

Châu Từ Dữ buông cô ra, nghiến răng gằn giọng gọi tên cô, “Thẩm, Ức, Đường, nếu em bỏ con, hai chúng ta chấm dứt hoàn toàn, mai sau thằng nào còn quấn quýt lấy em, thì mẹ kiếp, nó làm cháu em.”

Cửa nhà sập lại, Thẩm Ức Đường ngã ngồi xuống sofa. Tình cảm và sự nghiệp, trong hai chọn một quả là khó khăn, cô sờ lên bụng, nhỏ giọng lầm bầm: “Con có hận mẹ không?”, dứt câu, nước mắt lã chã. Từ khi mang thai, cô trở nên nhạy cảm hơn nhiều, chỉ vì chút chuyện cỏn con cũng có thể khóc được, “Mẹ với bố con chia tay quá lâu rồi, mẹ không biết lại ở bên nhau sẽ thế nào nữa. Mù mịt mông lung thế này, mẹ không thể mạo hiểm đưa con đến thế giới này được, ngộ nhỡ bất hạnh, lúc đấy con còn hận mẹ hơn.”

Không muốn sinh đứa nhỏ này, công việc chỉ là một phần, phần khác là vì cô lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn, có nỗi sợ với hôn nhân và chuyện con cái, những năm tháng bất hạnh cần cả một đời để chữa lành, một cuộc hôn nhân không chắc chắn, cô không dám mạo hiểm.

Lượng công việc quá lớn, Thẩm Ức Đường không có thời gian để đến bệnh viện, tới khi đóng máy thì đứa bé cũng gần ba tháng. Khi làm kiểm tra trước phẫu thuật lại xuất hiện vấn đề, tình trạng cơ thể Thẩm Ức Đường không tốt, bỏ cái thai này, mai sau rất khó có khả năng mang thai, bác sĩ khuyên cô nên cân nhắc lại.

Không thể sinh và không sinh là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, Triệu Điềm sợ ảnh hưởng đến chuyện hôn nhân của cô sau này nên hỏi: “Hay là cứ sinh ra đi rồi bọn mình tự nuôi? Cứ nói với bên ngoài là con tớ.”

Thẩm Ức Đường chưa có ý định kết hôn, cô do dự, không phải vì sợ sau này không sinh được, mà là khi nhìn thấy hình hài đứa trẻ trên ảnh siêu âm, gần ba tháng, thai nhi đã thành hình cơ bản, có thể phân biệt được đầu và thân, hình ảnh đó đánh động sâu sắc tới người lần đầu làm mẹ như cô, cô không nỡ.

Cô không nói quyết định này cho Châu Từ Dữ, chỉ thảo luận chuyện công việc với Bàng Sơn, “Có thể thương lượng với đạo diễn cho em quay tất cả nội dung trong một tháng không? Em sẽ khống chế chuyện ăn uống, không để lộ bụng quá đâu.”

Bàng Sơn thở dài, “Phim cổ trang mệt hơn phim hiện đại nhiều, cơ thể có chịu nổi không?”

“Em sẽ cố gắng.”, Thẩm Ức Đường hiếm khi làm chuyện gì phiền hà đến người khác, lần này đành phải nói câu “xin lỗi” với Bàng Sơn những mấy lần.

“Bọn mình mang quan hệ hợp tác, cũng là bạn bè, anh chỉ muốn tốt cho cô thôi, cũng tôn trọng quyết định của cô, với lại nghỉ thai kỳ là quy định của nhà nước mà, không cần xin lỗi anh, chẳng có gì mà phải xin lỗi anh cả.”, Bàng Sơn nói.

Xử lý xong đống chuyện này, Thẩm Ức Đường cũng kiên định hơn.

Hiếm khi mới có ngày nghỉ, cô ở nhà ngủ nướng. Chuông cửa vang lên, cô tưởng là Triệu Điềm nên mắt nhắm mắt mở đi ra, vừa mở cửa vừa nói: “Quên chìa khóa à?”

Người đứng ngoài cửa lại khiến cô lập tức tỉnh ngủ, “Sao lại là anh?”

Châu Từ Dữ hờ hững đáp, “Anh không thể đến à?”

Thẩm Ức Đường mở cửa, lôi đôi dép trước kia Bàng Sơn từng đi ra, nhưng Châu Từ Dữ không chịu xỏ vào, “Không có đôi mới à?”

“Không đi thì đi chân đất.”, Thẩm Ức Đường cộc cằn nói, toàn thân tỏa ra vẻ không hoan nghênh.

Châu Từ Dữ: “…”

Anh không thích dùng đồ người khác từng dùng, nhưng trước câu hằn học của cô thì đành phải xỏ tạm.

Thẩm Ức Đường nghén rất nghiêm trọng, sang đến tháng thứ ba mà vẫn nôn ọe, cô uể oải dựa vào sofa rồi hỏi: “Anh đến làm gì?”, nói xong đột nhiên lại buồn nôn, cô xông thẳng vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo, nôn đến mức nước mắt trào ra, tới khi đứng dậy lại chạm phải một lồng ngực rắn chắc. Chẳng biết Châu Từ Dữ đứng phía sau từ khi nào, cô xoay người lại, liền bị anh ôm vào lòng, “Đường Đường, bọn mình làm lành đi?”

Thẩm Ức Đường không lên tiếng.

Châu Từ Dữ: “Chuyện quá khứ đúng sai thế nào, bọn mình không nhắc đến nữa, coi như trước kia chưa từng quen biết, bắt đầu lại từ đầu, được không?”

Tầm mắt Thẩm Ức Đường lại một lần nữa trở nên mơ hồ, không nhắc đến không có nghĩa là không tồn tại, chuyện năm ấy cô lừa dối anh vẫn như một cái dằm đâm trong tim, hễ moi ra là lại khiến cô đau đớn. Mấy năm nay, Thẩm Ức Đường gần như bị giày vò đến phát điên, nghe Châu Từ Dữ nói vậy, không kiềm chế được nữa, cô ôm anh òa khóc, “Châu Từ Dữ, em xin lỗi, hồi đấy Tiền Hân ghét em, lúc nào cũng làm cho em bị bố đánh chửi, thật sự em không còn cách nào mới đến lừa anh, nhưng nếu không thích, em sẽ không ở bên anh lâu như thế, càng không trao bản thân em cho anh.”

Châu Từ Dữ nhẹ nhàng vuốt tóc cô, “Không khóc nữa, mọi chuyện qua hết rồi.”

Trước kia, khi cô không thi tốt, Châu Từ Dữ cũng an ủi cô như vậy. Hai người bên nhau từng ấy năm, nhưng Thẩm Ức Đường vẫn không bỏ qua được chướng ngại trong lòng, quá khứ dối lừa và tương lai mờ mịt như màn sương vây lấy cô, không thoát nổi, giãy giụa không xong, nhưng khoảnh khắc được Châu Từ Dữ ôm vào lòng, mọi thứ như hóa thành hư không.

Vòng tay anh, lời an ủi của anh, luôn có thể cho cô thêm sức mạnh như thế.

“Không phải là em tàn nhẫn, mà là không biết phải đối mặt với anh thế nào”, Thẩm Ức Đường tìm được đường để bộc bạch, bao tâm sự tuôn ra ào ạt, “Sợ chuyện đó sẽ như rắn độc quấn lấy bọn mình, sợ khoảng cách bảy năm khiến bọn mình thành xa lạ, sợ…”

“Sau này sẽ không có chuyện gì nữa.”, Châu Từ Dữ ngắt lời cô, nhẹ nhàng kéo bả vai cô ra, “Bọn mình làm quen lại từ đầu.”, anh đưa tay lau nước mắt cho Thẩm Ức Đường, sau đó chìa tay ra, “Chào em, anh là Châu Từ Dữ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.