Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau - Dữu Hủ

Chương 8



Bỗng chốc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về Trình Triều Lạc.

Hà Tỉnh quên cả suy nghĩ, chỉ mải nhìn về phía Trình Triều Lạc, thấp thỏm hệt như đợi tòa tuyên án.

Trình Triều Lạc nhìn Trương Thanh Dương, khẽ cười khẩy, rồi nói bằng giọng lạnh buốt, “Tôi không cần thiết phải chứng minh với cậu, càng không làm chuyện riêng tư như thế này trước mặt cậu, tránh ra.”

Âm thanh không lớn, nhưng Trương Thanh Dương lại không dám lỗ mãng nữa, vội lùi sang một bên nhường đường.

Hà Tỉnh lên xe, theo Trình Triều Lạc một trước một sau về nhà. Trên đường về, không ai nói câu gì, tới tiểu khu, Hà Tỉnh khóa xe, nhanh chân chạy về nhà, cũng chẳng đợi Trình Triều Lạc cùng lên tầng. Cô không hề giận, chỉ là không biết phải đối diện thế nào.

Hai đứa quen nhau mười mấy năm, lần đầu tiên xảy ra chuyện xấu hổ như thế này, chẳng hiểu sao Hà Tỉnh lại thấy rất ngại. Ngộ nhỡ Trình Triều Lạc hôn thật thì sao? Cũng may là Trình Triều Lạc nhanh trí, không rơi vào cái bẫy của Trương Thanh Dương.

Hà Tỉnh vào nhà, phòng khách sáng trưng, bố mẹ ngồi trên sô pha, cô út ngồi trên cái ghế đơn đối diện, sắc mặt ba người đều rất nặng nề, Hà Tỉnh vừa nhìn đã biết là cô út lại xin nghỉ việc rồi.

Ông bà nội Hà Tỉnh mất sớm, Hà Khánh Nghiên gần như là được anh trai nuôi lớn, bao nhiêu năm nay đều ở nhà anh trai, ngủ chung phòng với Hà Tỉnh. Hà Khánh Nghiên tốt nghiệp Đại học hơn nửa năm, nhưng đổi việc tận bốn năm lần, công việc gần đây nhất là do bạn học của Hà Khánh Lâm tìm giúp, làm trợ lý dự án, chủ yếu phụ trách ghi chép tiến độ của dự án, chỉnh sửa các báo cáo cho cấp trên. Nội dung công việc không khó, nhưng Hà Khánh Nghiên mới làm được hơn một tháng đã xin nghỉ, kêu rằng dự án chậm tiến độ, cấp trên tức tối mắng lây sang cả cô ta.

Hà Khánh Lâm thở dài, “Công việc của mày chủ yếu là theo dõi dự án, tiến độ có vấn đề, đương nhiên cấp trên phải khiển trách mày rồi.”

“Thái độ của ông ta tệ lắm luôn, cả bạn anh nữa, không nâng đỡ em tí nào.”, Hà Khánh Nghiên ôm đầy một bụng tức, “Tiến độ lập trình viên báo với em chỉ có thế thôi, làm sao mà em biết họ trì hoãn được?”

“Mày không biết quan sát, không biết hỏi à? Không có mồm à?”, Hà Khánh Lâm tức đến thở hồng hộc, “Đi làm không chăm chỉ còn không cho sếp mắng, mày là công chúa hay gì?”

Hà Khánh Nghiên chảy nước mắt, “Em vốn không hợp với công việc xàm xí như trợ lý dự án này, anh lại cứ bắt em làm.”

Hà Khánh Lâm đứng bật dậy, chỉ thẳng vào mặt em gái mà mắng: “Làm sale không thích, làm nhân sự không thích, trợ lý dự án cũng không thích nốt, bảo mày thi lấy chứng chỉ giáo viên thì mày không thi, kêu là làm giáo viên nhàm chán, tao với chị dâu mày vì để tìm việc cho mày mà phải móc nối bao nhiêu quan hệ, còn muốn thế nào nữa?”

“Em có bắt anh chị giúp đâu.”, Hà Khánh Nghiên cãi Hà Khánh Lâm.

Hà Khánh Lâm tức đến đỏ mặt tía tai, Tô Minh Tâm vội vỗ tay ông, ra hiệu cho chồng ngồi xuống, “Sự nghiệp ảnh hưởng đến cả cuộc đời, cô muốn làm gì? Nói cho chị nghe xem.”

“Hotgirl mạng.”, Hà Khánh Nghiên đáp.

“Tại sao?”, Tô Minh Tâm hỏi.

Hà Khánh Nghiên: “Hotgirl mạng không cần đi làm, không cần chịu ấm ức, đăng bừa một clip thôi cũng được mấy chục vạn rồi.”

Hà Khánh Lâm đập tay xuống bàn, “Mày đầu óc bã đậu à? Bao nhiêu hotgirl mạng đều có công ty quản lý cả đấy, làm hotgirl mạng với làm nhân viên công ty chả có gì khác nhau cả, phải vất vả cố gắng không kém gì đi làm công nhân viên chức, bằng không người ta đi làm hotgirl mạng hết rồi, ai mà thèm đi làm công ăn lương nữa?”

Mỗi một người ở mỗi một giai đoạn sẽ phải đối mặt với những vấn đề khác nhau, hơn nửa năm nay, vấn đề công việc của Hà Khánh Nghiên thường xuyên xuất hiện trong nhà, Hà Tỉnh không thể hiểu nổi hành vi của cô út, cũng không thể giúp gì, điều làm được chỉ là không gây thêm chuyện gì mà thôi. Cô đổi dép đi vào phòng, không nghe được đoạn sau nữa.

Hà Khánh Nghiên rất đỏng đảnh, lúc bực dọc là hay quăng quật đồ đạc, Hà Tỉnh tắm xong đi ra thì đống sách trên bàn đã bị cô út ném hết xuống sàn, y như mười mấy năm qua. Cô đã quen với cái nết này của cô út, để không gây thêm phiền toái cho bố mẹ, cô lẳng lặng nhặt sách đặt về chỗ cũ.

“Tỉnh Tỉnh, mày lại đây.”, Hà Khánh Nghiên gọi cô.

Nỗi bực dọc ở trường vừa mới nguôi, về nhà lại bị cô út quẳng đồ, Hà Tỉnh không muốn để ý đến Hà Khánh Nghiên nữa, vừa cúi đầu soạn sách vở vừa nói: “Cháu còn bài tập chưa làm xong.”

Tính khí nóng nảy của Hà Khánh Nghiên giống một cơn cuồng phong, đến nhanh, mà đi cũng nhanh, ném đồ đạc một trận xong là hết, cô ta nhảy xuống kéo Hà Tỉnh ngồi vào mép giường, “Đừng học nữa, nói chuyện với cô đi. Bạn cùng phòng của cô lấy được một thằng con đại gia, chưa phải đi làm ngày nào, vừa tốt nghiệp là đã làm con dâu nhà giàu, mua cái túi còn nhiều hơn cả tháng lương của cô, học hành giỏi giang bao nhiêu, cũng chẳng bằng đi lấy chồng.”

“Khác nhau.”, với chuyện của người lớn, Hà Tỉnh vẫn chỉ cái hiểu cái không, nhưng cũng biết bất kể ở thời điểm nào thì đều phải dựa vào chính bản thân mình, “Mỗi người một số phận, dựa vào chính mình vẫn hơn.”, cô đẩy Hà Khánh Nghiên ra, “Cháu đi làm bài tập đây, không nói chuyện với cô nữa.”

“Thì thôi vậy.”, Hà Khánh Nghiên bật máy tính bảng, nằm lên giường xem phim, chốc chốc lại cười sằng sặc.

Hà Tỉnh đeo tai nghe làm bài tập, được một nửa thì điện thoại khẽ rung lên, mở ra thì thấy là Trình Triều Lạc, chỉ có hai chữ: [Ra đây]

Tinh Tinh Khoái Tỉnh Tỉnh: [Làm gì?]

Trình Triều Lạc không trả lời. Hà Tỉnh biết, không trả lời có nghĩa là nhất định cô phải ra, cô đành mặc áo khoác, lấy điện thoại, vừa mở cửa thì lại có một tin nhắn đến: [Ra thang bộ]

Đêm hôm ra thang bộ làm gì?

Hà Tỉnh lê dép, thất thểu đi ra mở cửa lối thang bộ.

Ngay lối thang bộ có một khung cửa sổ nhỏ, Trình Triều Lạc quay lưng về phía cửa sổ, ngồi trên bậc thang, ánh trăng rọi trên người cậu, nhuộm lên gương mặt lạnh lùng của cậu thiếu niên một thoáng dịu dàng, nhìn qua không còn thấy vẻ sắc bén như mọi ngày. Trình Triều Lạc giơ tay lên vẫy Hà Tỉnh, “Lại đây, ngồi xuống.”

Trước kia nếu không thích ngồi ở nhà thì họ sẽ ra thang bộ, trên bậc thang có trải một lớp thảm sạch sẽ, Hà Tỉnh ngồi xuống, “Tôi còn chưa làm xong bài tập, cậu gọi tôi ra đây làm gì?”

“Vừa nãy sao cậu phải chạy?”, Trình Triều Lạc hỏi.

Hà Tỉnh không muốn nói là vì mình xấu hổ, đành tìm bừa một lý do, “Vội về nhà đi vệ sinh.”

Trình Triều Lạc tiện tay ụp cái áo khoác lên đầu Hà Tỉnh.

Tầm mắt của Hà Tỉnh chợt tối thui, xung quanh chỉ còn lại mùi bạc hà thanh mát, Trình Triều Lạc đã đổi về loại sữa tắm cũ rồi. Cô giơ tay định giật cái áo xuống, nhưng đỉnh đầu bỗng bị một bàn tay to đè lại, không cho gỡ bỏ. Đêm hôm khuya khoắt, gọi cô ra để trêu cô à? Hà Tỉnh đưa ra lời cảnh cáo: “Bỏ cái áo ra, bằng không…”

Còn chưa nói xong, cái áo phủ trên đầu được nhấc bỏ, Hà Tỉnh lấy lại được ánh sáng, bậc thềm bỗng chốc lấp lánh ánh nến tỏa ra từ cây nến cắm vào cái bánh kem hình trái tim đặt trên đùi cô, giọng nói trầm thấp của Trình Triều Lạc rập rờn quanh tai, “Hôm nay tôi nói như thế là để Trương Thanh Dương tắt hy vọng, không đến quấy rầy tôi nữa, chuyện này liên lụy đến cậu, làm cậu chịu ấm ức, xin lỗi nhé.”

Hà Tỉnh không phải là người bi lụy, không nghĩ ngợi quá lâu về những chuyện buồn sầu, về đến nhà là cô đã nguôi ngoai gần hết chuyện vặt vãnh của Trương Thanh Dương rồi, chẳng có gì là ấm ức cả, nhưng đột nhiên nghe Trình Triều Lạc nói, không hiểu sao lại cảm thấy ấm ức, nước mắt lưng tròng, sụt sùi nói: “Ngày hôm nay không có lúc nào là tôi được yên, ở trường thì bị Trương Thanh Dương hiểu lầm là bạn gái cậu, về nhà thì bị cô út vứt sách vở, không thể nào hiểu nổi.”

Hà Tỉnh rất ít khi khóc, nước mắt vừa rơi là Trình Triều Lạc đã hoảng rồi, tay chân luống cuống không biết phải làm thế nào, đưa khăn giấy thì Hà Tỉnh không cần, bánh kem thì bị bỏ sang một bên, cô chỉ ôm đầu gối thút thít. Nhất thời Trình Triều Lạc không nghĩ ra cách khác, chỉ đành nói đến chuyện công việc của Hà Khánh Nghiên, “Bảo cô út cậu về công ty bố tôi, chú dì ngại không muốn mở lời, để tôi về nói chuyện với bố, cho cô út cậu làm trợ lý của bố tôi, bố tôi không mắng cô ấy đâu.”

Hà Khánh Nghiên từng làm cho công ty Trình Khiêm một lần, chưa được nửa tháng đã kêu suốt ngày phải tăng ca, không làm nữa.

Trước mắt, công việc của cô út là vấn đề nan giải nhất trong nhà, có thể giải quyết được vấn đề này là có thể san bớt ưu phiền cho bố mẹ, lại không cần phải chịu đựng những ngày bị cô quăng quật đồ đạc, Hà Tỉnh lau nước mắt, “Thật không?”

Cảm xúc của tuổi thiếu nữ giống như thời tiết ngày hè, chốc bừng nắng, chốc lại phủ mây đen mù mịt, thấy cô không khóc nữa, Trình Triều Lạc thở phào, “Có bao giờ tôi lừa cậu đâu?”, cậu cầm bánh kem đặt lên đùi Hà Tỉnh, “Ăn đi.”

Dưới ánh nến, trên mặt bánh kem có mấy hình ngôi sao nhỏ màu hồng, tâm hồn thiếu nữ được thỏa mãn trọn vẹn, Hà Tỉnh nhoẻn miệng cười, nhìn Trình Triều Lạc và bảo: “Biết lấy cái này ra để mua chuộc trái tim thiếu nữ, được đấy.”, nghĩ tới những lần Trình Triều Lạc mua bánh kem cho cô đều là tiện tay chọn bừa, không phải bánh hình quả đào để mừng thọ người già thì sẽ là bánh hình heo Peppa, cô lấy điện thoại ra chụp ảnh cái bánh kem, “Lại là nhân viên cửa hàng chọn cho cậu à?”

“Không.”, Trình Triều Lạc nói, “Thỉnh thoảng cũng phải thỏa mãn trái tim thiếu nữ của anh Tỉnh chứ.”

Hà Tỉnh: “…”

Cô moi một miếng kem quệt lên mặt Trình Triều Lạc, “Cậu vẫn nên ngậm mồm vào thì hơn.”

Trên má chàng thiếu niên xuất hiện một vệt kem bơ màu hồng, trông hoàn toàn lệch pha với gương mặt băng giá vạn năm, lại có phần khôi hài,  Trình Triều Lạc lập tức lau bỏ.

Là một con nghiện đồ ngọt, Hà Tỉnh không thể lý giải nổi tại sao Trình Triều Lạc lại ghét đồ ngọt như vậy, cô xúc bánh ăn ngon lành, chợt sực nghĩ đến cuộc sống sau này của Trình Triều Lạc, “Giả sử bạn gái cậu bảo cậu ăn bánh kem, cậu có ăn không?”

“Không ăn.”, Trình Triều Lạc đáp một cách dứt khoát.

Hà Tỉnh nói với vẻ tiếc không rèn sắt thành thép được, “Nói thế bạn gái giận đấy.”

Trình Triều Lạc duỗi chân xuống bậc thang bên dưới, “Nên nói thế nào?”

Hà Tỉnh: “Không cần nói thế nào cả, phải lươn lẹo một tí, không muốn ăn cũng phải ăn, còn phải tỏ vẻ thích là đằng khác.”

Trình Triều Lạc: “Thế thôi tôi không yêu đương gì hết.”

Hà Tỉnh ăn gần hết, đặt bánh xuống, bá cổ Trình Triều Lạc như hai thằng con trai, “Đợi lên Đại học, bọn mình cùng yêu.”

Trình Triều Lạc: “…”

“Tôi giúp cậu tìm một cô nàng xinh xắn, còn cậu tìm cho tôi một anh chàng đẹp trai.”, Hà Tỉnh nhìn Trình Triều Lạc mà cười toe toét, “Thế nào?”

Trình Triều Lạc gỡ tay Hà Tỉnh khỏi cổ, “Để tôi giới thiệu cho cậu một tập đề Toán trước đã, thầy dạy Toán của tôi đưa cho tôi một bộ tập hợp đề từ các tỉnh, lát nữa cậu sang lấy về làm đi, xem thử được bao nhiêu điểm.”

Hà Tỉnh ngửa mặt thở một hơi dài thườn thượt, “Phá vỡ giấc mộng thiếu nữ đích thị là kẻ khốn nạn.”, cô chỉ vào Trình Triều Lạc, “Mà cậu là siêu khốn nạn.”

Trình Triều Lạc càng “khốn nạn” hơn được, cậu tóm cánh tay kéo Hà Tỉnh dậy, “Không còn sớm nữa, nhanh về làm bài đi.”

Hà Tỉnh đứng ì ra, “Tôi còn chưa nói tha thứ cho cậu đâu.”

Trình Triều Lạc lấy điện thoại ra chuyển tiền, “Một vạn đủ không?”

“Lại định dùng tiền để mua chuộc tôi à? Tôi mà là đứa hám của thế á?”, Hà Tỉnh giật lấy điện thoại của Trình Triều Lạc, ngăn không cho cậu chuyển tiền.

Hai tay trống không, Trình Triều Lạc nhìn Hà Tỉnh: “Đúng.”

Hà Tỉnh: “…”

“Sau này cho tôi thoải mái gọi tên mụ của cậu thì tôi tha thứ cho cậu.”

Trình Triều Lạc không thèm nghĩ đã nói: “Không được.”

Hà Tỉnh nhét điện thoại vào tay Trình Triều Lạc, giả vờ giận dỗi, “Thế thôi đừng hòng tôi tha lỗi cho cậu.”

Trình Triều Lạc: “…”

Hà Tỉnh ra đến cửa, cậu đã kịp duỗi tay kéo cô về, đành phải nhún nhường, “Chỉ được gọi ở nhà.”

“Duyệt.”, Hà Tỉnh nhe răng cười hớn hở, “Tinh Tinh, Tinh Tinh…”

Trình Triều Lạc về tới nhà mà bên tai vẫn như còn loáng thoáng tiếng gọi Tinh Tinh của Hà Tỉnh. Tên mụ của cậu có trước cả tên thật. Đêm cậu ra đời, bầu trời đêm chi chít sao sáng, bà mẹ trẻ Đổng Liên đang trong cơn vượt cạn cực khổ nhìn thấy cảnh tượng này, ngay lập tức như được trợ lực, sau khi con trai ra đời liền có cái tên Tinh Tinh.

Trước khi vào cấp Một, Trình Triều Lạc không hề biết mình tên Triều Lạc, bởi chỉ nghe cái tên Tinh Tinh mà thôi. Sau này lớn lên, bị bạn bè trêu tên mụ như tên con gái, Trình Triều Lạc mới dần không để ai gọi mình là Tinh Tinh nữa. Hà Tỉnh thì đã gọi quen rồi, một câu Tinh Tinh hai câu Tinh Tinh rất tự nhiên, vì để Hà Tỉnh thôi gọi cái tên ấy, cậu phải tốn bao công sức, ấy vậy mà giờ lại trở về như lúc đầu, thôi thì không quản nữa, cô thích gọi thì cứ gọi vậy.

Thái dương dính một ít bánh kem, Trình Triều Lạc đi tắm rửa thay quần áo.

Dòng nước chảy rào rào, không hiểu vì sao, đột nhiên Trình Triều Lạc lại nghĩ đến câu “Cậu hôn cậu ta đi!” của Trương Thanh Dương, cùng với hình ảnh đôi môi mơn mởn của Hà Tỉnh. Kỳ thực lúc Trương Thanh Dương nói câu ấy, trong đầu cậu bất chợt nảy ra ý định hôn thật, nếu không nhờ sự kiên định mạnh mẽ kìm lại, thì suýt chút nữa đã gây ra hành động làm tổn thương Hà Tỉnh rồi.

Nảy sinh ý nghĩ này với bạn thân khác giới, đúng là vô liêm sỉ, Trình Triều Lạc kết luận, chắc chắn do lượng hormone đang tăng lên dồi dào trong thời kỳ phát triển mới khiến cậu có ý đồ đen tối, chứ chẳng liên quan gì đến Hà Tỉnh cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.