Không Được Đụng Vào Bảo Bối Của Tổng Tài

Chương 18: Sự Thật





Tư Khải cầm lấy danh sách, nhìn một lượt từ trên xuống.

Con mắt dừng lại ở hai dòng chữ: Trương Triệu Vy và Dương Tử.

Nhìn xuống dưới còn rất nhiều cái tên khác nhau, không thể xác định được ai mới là người kia.
Trong khi mọi người còn đang nhìn chăm chú thì Triệu Vy lại nhìn thấy một cái tên quen thuộc.

Vị trí của hắn trong danh sách chỉ cách họ một người! Cao Minh Tiến!
Hắn ta chính là bạn học thời cấp ba của cô, khá thân thiết.

Có lần hắn tỏ tình cô nhưng lại bị cô từ chối.

Nhưng cũng không vì như thế mà giữa họ xảy ra mâu thuẫn.

Hai người vẫn còn liên lạc với nhau bình thường.
Có thể đây chỉ là một sự trùng hợp? Nhưng Minh Tiến vào khách sạn để làm gì? Hắn đã từng có tình cảm với cô, vì vậy không thể loại trừ khả năng hắn lợi dụng thời cơ để hãm hiếp cô.
Càng nghĩ Triệu Vy càng cảm thấy kì lạ.

Bởi vì, hắn yêu cô như vậy, sao có thể sai người đánh cô để giết con của hai người?
Đột nhiên, một giọng nói vang lên cắt ngang suy nghĩ của Triệu Vy.
- Triệu Vy, cô có thấy cái tên nào quen thuộc không?
Ngẩng đầu lên, là Dương Tử đang hỏi cô.

Hắn dùng ánh mắt sắc lạnh, như muốn nói rằng, cô không được nói dối.
Khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cô gật đầu né tránh ánh mắt của hắn.
- Có một người.
- Có phải người này không?
Vừa dứt lời, Dương Tử lấy ra một tấm ảnh được chụp lén nhưng vẫn thấy rõ mặt.
Triệu Vy mở to mắt nhìn thấy tấm ảnh, trong đầu như có tiếng bom nổ.

Quả nhiên, chính là Minh Tiến.
Không chỉ có Triệu Vy ngạc nhiên, mà hai vợ chồng Tư Khải cũng nhận ra người này.
- Đây không phải là người đã đưa bức ảnh Dương Tử cùng Triệu Vy vào khách sạn hay sao?

Bà Diễm chỉ vào bức ảnh rồi quay sang chồng xác nhận.
- Đúng vậy.

Không ngờ, nó mới chính là cha của đứa bé.
- Nhưng tại sao nó lại nhẫn tâm như vậy? Giết con của mình? Thật ác độc.
Câu nói vừa dứt, Triệu Vy như sụp đổ, ngã vào người Lâm Kiệt.

Cô siết chặt lấy ngực, nước mắt không kiềm nén nổi nữa mà rơi ra.
Lâm Kiệt đỡ lấy cô, không ngừng vuốt ve lưng vợ an ủi, mặt hiện lên sự thương xót.

Anh nhìn Tư Khải rồi nói.
- Mọi việc đã rõ rồi.

Vợ con không được khoẻ.

Con xin phép đưa cô ấy về.
- Được--
- Khoan đã.

Nếu như đã muốn tạo sự liên kết giữa hai người thì vì sao lại cắt đứt liên kết đó? Hơn nữa, Minh Tiến còn từng rất yêu Triệu Vy.

Làm sao có thể nỡ giết con mình?
Dương Tử vừa nói vừa nhìn chằm chằm Lâm Kiệt.

Mà Tư Diệp bên cạnh lại nghĩ ra một chuyện.
- Có phải ý anh là, có người đã cho người giết con của bọn họ?
- Đúng vậy.

Bảo bối thật thông minh.
Hắn vừa nói vừa chuyển màn hình sang một video khác.

Màn hình hiện lên một con đường vắng, chỉ có mình Triệu Vy đang đi trên đường.

Đột nhiên, xuất hiện bốn năm người khác, bao vây cô.

Bọn họ nói gì đó với nhau rồi cùng nhau lao vào đánh đập cô không thương tiếc.

Như một sự sắp đặt sẵn, một lúc sau, một người nữa lại đến.

Khi thấy có người đến, bọn kia lại không ỷ đông hiếp yếu đánh anh ta mà trực tiếp chạy đi.

Anh ta nhìn thấy cô nằm trên đường, nhanh chóng ôm chạy đi.

Mà người đó, không ai khác chính là Lâm Kiệt.
Anh nhìn màn hình, gương mặt vẫn như cũ không có gì tức giận hay sợ hãi.

Chỉ đưa ánh mắt nhạt nhẽo nhìn Dương Tử.
- Ý anh là gì? Tôi là người cho người đánh cô ấy?
Nhìn biểu cảm không nóng không lạnh của anh ta, Dương Tử trong lòng khen ngợi một câu rồi mỉm cười.
- Tôi còn chưa nói ai mới là hung thủ.

Vì sao cậu lại cho rằng đó là mình? Phải chăng cậu có tật giật mình?
- Ha.

Nếu không phải anh nghi ngờ tôi, vì sao lại đưa video đó cho mọi người xem?
- Tôi chỉ thắc mắc, cậu đã làm thế nào để bọn họ sợ cậu như vậy thôi.
- Làm sao tôi biết được.


Khi tôi đến, bọn chúng đã bỏ chạy rồi.
- Nếu thật vậy thì cậu quả thật may mắn.

Nhưng theo tôi biết, bọn côn đồ sẽ không bỏ qua cho những ai đã thấy bọn chúng gây án.

Vì vậy, việc chúng bỏ chạy mà không giết cậu chỉ có một khả năng.

Cậu chính là người thuê bọn chúng.

Đam Mỹ Hay
Lời này nói ra, khiến cho mọi người cảm thấy kinh sợ.

Một người dịu dàng, chu đáo, lúc nào cũng yêu thương vợ mình lại có thể làm ra chuyện bất nhân như thế.

Thật không thể tin nổi.
Mà người kinh ngạc nhất chính là Triệu Vy.

Cô như không tin vào tai mình, bật dậy nhìn anh.

Dường như có một ảo giác, biến chồng cô trở thành một ác quỷ mà cô không hề quen biết.
Lâm Kiệt nhìn thấy biểu hiện của cô, trong lòng chợt nhói lên một cái.

Nhưng anh vẫn bình tĩnh nhìn Dương Tử.
- Vì sao tôi phải làm như vậy? Đó chỉ là những suy luận không chắc chắn của anh thôi.
Giống như chỉ đợi câu nói này của hắn, Dương Tử mỉm cười, đưa tay chuyển màn hình máy tính một lần nữa.

Lần này, khung cảnh là ở đồn cảnh sát, trong đó có năm thanh niên nét mặt sợ hãi nhìn vào máy quay.
Trong năm người, có một người to cao, mặt mũi có vài vết sẹo lên tiếng
- Chúng tôi không có thù oán với cô ta, có người thuê chúng tôi làm vậy.

Hắn nói chỉ cần đánh cô ta nhập viện, chờ hắn tới bọn tôi sẽ rút lui.

Sau đó, hắn đưa bọn tôi một trăm triệu bắt bọn tôi ra nước ngoài.
...
- Mục đích của hắn có lẽ là đánh ghen.

Hắn nói cô ta đã ngoại tình nên muốn dạy dỗ cô ta.
...
- Tôi không biết tên hắn.
...
- Không phải hắn ta.


Hắn ta cao to, ưa nhìn hơn nhiều.
...
- Cũng không phải người này.

Hắn so với người này không đẹp bằng.
...
- Đúng rồi! Chính hắn! Là hắn đã thuê bọn tôi.
...
Máy quay lại chuyển, là theo góc nhìn của tên cao to kia.

Mà ba tấm ảnh được đưa cho tên đó xem lần lượt là Cao Minh Tiến, Dương Tử và cuối cùng là Lâm Kiệt.
Mọi người lại lần nữa đồng loạt nhìn hắn, bà Diễm ngồi bên cạnh nhanh tay đưa Triệu Vy tránh xa người đàn ông giả tạo kia.
Triệu Vy cuối cùng cũng không chịu được nữa mà ngất đi.

Nỗi đau này thực sự vượt quá giới hạn chịu đựng của cô.

Một người là bạn, một người là chồng, cả hai đều muốn phá hủy cuộc sống của cô.

Đó thật sự là một điều tàn nhẫn.
Thấy cô ngất xỉu, Lâm Kiệt lo lắng bật dậy muốn ôm lấy cô.

Nhưng lại bị Dương Tử ngăn lại, một cú đấm bất ngờ giáng lên mặt anh.

Anh loạng choạng lùi về sau, ngã phịch xuống ghế.
Lâm Kiệt xoa má trái của mình, giận dữ nhìn hắn.
- Mày...
- Không cần phải diễn nữa.

Mày căn bản không xứng với Triệu Vy.
- Không xứng? Ha.

Tao yêu cô ấy!! Yêu hơn bất kì ai khác!! Tao là người yêu cô ấy trước! Chỉ mình tao mới có thể cứu giúp cô ấy, cho cô ấy hạnh phúc! Vì vậy tao không cho phép cái thai đó tồn tại!!! Cô ấy chỉ có thể ở bên cạnh tao!! Chỉ mình tao!!!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.