Tào Dục Phong cứng ngắc, hai giây sau mới kịp phản ứng. "Em rốt cuộc đang nói cái gì?"
Quý li thở dài, cúi đầu không nói.
"Chuyện này trước khi kết hôn chúng ta không phải đã nói rồi sao?". Anh không thể tưởng tượng nổi nói: "Anh không phải chỉ vì chịu trách nhiệm mới lấy em, nếu như không thích, anh sẽ không kết hôn với em."
"Em biết."
"Vậy em tại sao….."
"Anh đừng lớn tiếng như vậy". Cô nhìn khuôn mặt giận dữ của anh.
"Anh nào có lớn tiếng?" Dứt lời, anh mới phát hiện mình hình như có đề cao âm lượng. "Cầu xin em đừng tính nợ cũ có được không, anh thật sự mang lại cho em cảm giác không an toàn như vậy sao?"
Lời của anh làm cô mơ hồ dâng lên lửa giận. "Em không phải tính nợ cũ, em nói em biết anh thích em."
"Em làm anh muốn hồ đồ." Anh day trán, làm cho mình tỉnh táo lại. " Trọng điểm của em rốt cuộc là gì?"
" Trọng điểm của em là chúng ta ở cùng một chỗ, có rất nhiều nguyên nhân, chẳng hạn như: nếu không phải anh phát hiện em thích anh, chúng ta đến bây giờ có lẽ vẫn là bạn bè." Cô thở dài. "Ban đầu anh nghĩ chúng ta ở cùng nhau, là vì quan niệm, cá tính, mục tiêu sống của chúng ta giống nhau, anh không phủ nhận chứ?"
Anh nhíu mi tâm, gật đầu.
"Anh nói em không có cảm giác an toàn, em không phủ nhận, bởi vì em thích anh trước, hơn nữa lại thích anh nhiều năm, anh thích em có lẽ là vì em thích anh, ngoài những nguyên nhân trên,còn bởi vì tình cảm của anh và Giang Dĩnh Hồng đã giúp anh học được, tìm bạn đời phải có cùng quan niệm và mục tiêu sống là việc rất quan trọng; em không phải nói những vấn đề khác không quan trọng, mà ưu tiên thứ tự vấn đề, giống như mua đồ, anh đưa ra điều kiện, chọn lựa từng cái, mà em vừa vặn lại phù hợp điều kiện của anh, cho nên em được chọn."
Mưa bụi đã chuyển thành mưa mưa to tầm tã, đang leng keng leng keng gõ vào xe, kính chắn gió phía trước đầy nước mưa, cảnh vật thoáng chốc bắt đầu mờ đi.
Mặt Tào Dục Phong chìm xuống. "Anh không biết em vì sao lại tự tìm phiền não, theo lời em nói, xem mắt kết hôn cũng không phải là tình yêu sao? Xem mắt cũng là đem điều kiện nói ra rồi tiến hành chọn lựa."
Quý Ly run rẩy, hỏi: "Cho nên em nghĩ không sai?"
Anh phiền chán nói : "Anh thật sự không biết em vì sao lại muốn so đo cái này, biết em thích anh nhiều năm, anh ngạc nhiên lại cảm động, khi đó nghĩ thử quen nhau có lẽ cũng có thể, dù sao cũng không phải người xa lạ, chúng ta quen biết nhiều năm, cũng hiểu rõ lẫn nhau. . . . . . Chẳng lẽ như vậy là có lỗi? Lại nói, ví dụ về từ bạn bè biến thành người yêu cũng không ít, em vì sao muốn để tâm vào chuyện vụn vặt?"
Cô không thể phủ nhận anh nói có đạo lý, vì thế trầm mặc, hai người nhất thời cũng không nói nữa, không khí có chút đông cứng, Quý Ly nghe tiếng mưa rơi, nhìn chằm chằm mưa phía ngoài kính chắn gió.
Cô vì sao lại để tâm vào chuyện vụn vặt? Tại sao vậy chứ…
"Em chỉ là không nghĩ cùng nhau hối hận." Cô sâu kín nói một câu.
Anh sửng sốt. "Hối hận? Vì sao phải hối hận….. Em là nói em hối hận?" Lời nói vừa thốt ra, làm cho anh cả kinh, giống như bị người ta đánh cho một quyền.
Ai… càng nói càng loạn, Quý Ly thở dài một tiếng. "Không nói, đi thôi."
Anh căng thẳng xoay qua đối mặt với cô, cứng ngắc nói : "Em nói em hối hận sao? Hối hận vì gả cho anh?"
Bộ dáng anh lãnh giận (lạnh nhạt, giận dữ) làm cho cô kinh hãi, lập tức nói : "Không có, ý của em là . . . . ."
Cũng không thể nói cô lo lắng anh hối hận, lời nói vừa thốt ra, anh nhất định lại trách cô suy nghĩ miên man, không có việc gì lại tự đi tìm việc.
"Em nói giữa chúng ta giống như thiếu….. Lửa."
"Lửa?" Lần này vẻ mặt anh chuyển thành nghi hoặc.
"Ai. . . . . . Em thật sự không biết nói như thế nào, đó là một loại cảm giác". Cô nhíu mi. " Giữa chúng ta tương đối giống bạn bè, không giống người yêu, anh hiểu ý của em không?"
"Không hiểu." Anh dứt khoát nói". Anh sẽ không cùng bạn nữ hôn môi, lại càng không lên giường, muốn nói đến lửa, không phải chúng ta ở trên giường rất nhiệt liệt sao?"
Một ngọn lửa bốc lên mặt của cô, thoáng chốc thiêu hai gò má của cô đỏ rực.
"Em không phải nói cái này….." Cô buồn bực nói : "Tính. . . . . . Không phải em muốn nói này nọ, đàn ông chỉ cần nghĩ, không cần tình yêu cũng có thể làm, không phải đều nói đàn ông có thể có tính không yêu sao?"
Bộ dáng đỏ mặt của vợ làm cho phiền não cùng tức giận tiêu tán không ít, trừ ở trên giường, anh rất ít khi thấy bộ dáng thẹn thùng của cô, cho nên cảm thấy rất mới mẻ.
"Anh không phải là người như vậy". Tay anh cố ý xoa nhẹ eo của cô. "Phụ nữ các em không cần quơ đũa cả nắm được không?"
Quý Ly căm tức đẩy tay anh ra, người này căn bản là cố ý !
"Em không phải muốn cùng anh nói về tính (tình dục)."
Anh mất hứng nói: "Anh thà rằng thảo luận với em về vấn đề này, lời nói mới rồi của em sẽ chỉ làm anh đau đầu và tức giận."
"Anh. . . . . ."
Anh cúi đầu hôn lên trán cô, bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, chần chờ nói : "Em. . . . . . Có phải mắc chứng hậu sản u buồn (suy sụp tinh thần sau khi sinh) hay không?"
Cô nổi trận lôi đình. "Anh mới hậu sản u buồn! Em khi nào thì u buồn ?"
"Một tuần nay." Chính xác mà nói là từ lúc Giang Dĩnh Hồng xuất hiện đến nay.
"Em không có." Cô theo phản xạ phủ nhận.
"Được, không có không có". Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng biểu tình cùng ánh mắt đều biểu hiện anh càng ngày càng khẳng định cô có thể là mắc chứng hậu sản u buồn, mới có thể suy nghĩ miên man như vậy.
Quý Ly giận dữ nói: "Chứng hậu sản u buồn, bệnh này thường diễn ra từ 4 đến 6 tuần sau khi sinh, em đã qua năm tháng."
"Anh nhớ rõ trong tài liệu viết hậu sản sau một năm cũng có thể sảy ra, chính là từ 4 đến 6 tuần sau sinh khả năng phát sinh là cao nhất mà thôi." Anh lập tức nói.
Lúc cô mang thai, hai người xem một đống sách, chứng hậu sản u buồn cũng có trong số sách đó, tự nhiên sẽ có kiến thức về chứng bệnh này.
"Anh. . . . . ."
Thấy cặp mắt cô bốc lửa, anh vội vàng nói : "Bất quá anh cảm thấy em không nghiêm trọng như thế, chưa mắc chứng hậu sản u buồn, cùng lắm là u buồn thông thường và uể oải."
Chứng hậu sản u buồn cùng u buồn thông thường khác nhau rất lớn, mẹ sẽ không chăm sóc con, nhưng Quý Ly rất thương bảo bối, đây không phù hợp với tự nhiên, anh bất quá chỉ là muốn nhấn mạnh cô gần đây quá sầu lo, cho nên cố ý nói nghiêm trọng một chút.
"Em ngay cả u buồn thông thường cũng không có." Cô nhấn mạnh. "Anh không cần phải làm cho em an tâm mà gắn cho em tội danh không giải thích được."
Lời nói bất thình lình lại làm cho cô lại đỏ mặt, hai mắt căm tức nhìn chằm chằm anh, anh hiện tại coi cô như là cần lời nói yêu thương của chồng để cải thiện chứng u buồn.
"Em đã nói với anh em không……."
"Bà xã." Anh đưa tay ôm lấy cô. "Đều là anh sai, em đừng tức giận."
Cô nổi giận đấm anh một đấm."Anh còn như vậy, em mới tức giận."
"Tốt, anh không nói". Anh hùa theo nói, hai tay ở trên cô lưng khẽ vuốt, cúi đầu hôn môi môi cô.
Quý Ly né tránh, anh là cố ý, cô giận nói : "Anh không cần như vậy, em nói em rất tốt…."
"Anh biết". Anh mút môi cô. "Anh chỉ muốn hôn em."
Nghe thấy giọng điệu trấn an của anh, cô thật muốn lấy gì đó đánh vào đầu anh.
Lưỡi của anh chui vào trong miệng cô, nhiệt tình liếm mút, Quý Ly không đẩy được anh ra, lại không chịu được trêu chọc của anh, cơ thể nhất thời nóng lên.
Cảm giác được cơ thể cô mềm nhũn, anh càng được voi đòi tiên, bàn tay đặt lên ngực cô, ngón cái chính xác ở trên đầu v* vuốt ve, cô run rẩy, vội vàng bắt lấy tay anh.
"Anh làm gì thế? Chúng ta đang ở bãi đậu xe."
Anh liếm cánh môi cô, giọng khàn khàn nói: "Anh sẽ sắp xếp ổn thoả."
"Anh hiện tại liền sắp xếp ổn thoả." Cô dời đầu đi chỗ khác, nụ hôn của anh thuận thế trượt dọc theo cổ của cô. "Tào Dục Phong!" Cô lên tiếng cảnh cáo.
Anh thở dài, không trêu đùa cô nữa. "Anh nghĩ trước tiên chúng ta nên đi khách sạn."
Cô đỏ mặt nói : "Chính anh đi đi."
Cô cũng không phải ngu ngốc, đương nhiên hiểu được anh nghĩ lấy tính (tình dục, ta chẳng tìm được từ nào hay hơn từ "tính" này nên để vậy luôn) để dời đi sự chú ý của cô, giống như tuần trước ở thư phòng hoan ái.
"Một mình anh đi làm gì, xem tivi sao?" Anh khẽ cười cắn lỗ tai cô. "Muốn đi đương nhiên phải cùng bà xã yêu đi."
Cô nhíu mi. "Theo như anh nói em không phải hậu sản u buồn cũng không uể oải, không cần dỗ em như dỗ trẻ con."
"Tốt." Anh trả lời ngắn gọn. "Vậy chúng ta hôn một cái làm hoà."
Đang muốn đẩy anh ra, anh lại hôn tiếp, Quý Ly phát hỏa, người này càng nói càng cố ý, muốn chơi phải không? Cô chợt nắm lấy chỗ kín của anh.
Anh thở ra một hơi, không dự đoán được cô sẽ ra chiêu này, đang do dự có ngăn cản cô hay không thì cô đã mở khóa quần, cầm lấy phân thân của anh.
Anh lại thở ra một hơi lớn, dục vọng đi lên, hưng phấn mà làm cho anh run rẩy. "Tiểu Ly. . . . . ." Anh khàn khàn nỉ non, ngậm vành tai cô.
Cảm giác vật trong tay lớn ra, lửa giận bị đẩy lùi, không xong, cô hối hận, hai má đỏ rực, mới vừa rồi tức giận không tự chủ liền làm ra chuyện ngu ngốc như thế, làm sao bây giờ……
"Chúng ta đi nhanh đi!" Quý Ly bối rối buông anh ra.
"Em đốt lửa, vì vậy phải dập lửa". Tay anh vô cùng thân thiết vuốt ve eo với mông của cô.
Mặt của cô đều bị thiêu cháy, cô mất não rồi sao? Thế nhưng làm ra loại chuyện ngu ngốc này, đáng tiếc không có thuốc hối hận để ăn, cô cố gắng hết sức bình tĩnh nói. "Anh hít sâu, em xuống xe mua đồ uống lạnh cho anh."
Anh nhịn không được bật cười. "Không cần, anh muốn em dập tắt lửa". Anh kéo tay cô đặt lên phân thân của mình.
"Tào Dục Phong! Anh đừng náo". Cô đỏ mặt, vội vàng khóa kéo quần anh lên, nhưng anh hiện tại đang ở thời điểm phấn khích, cho nên nhất thời có chút khó khăn. "Nơi này là bãi đậu xe, nếu bị người khác nhìn thấy….."
Anh biết địa điểm không thích hợp, nhưng lại nhịn không được nghĩ trêu cô, ai bảo cô đốt lửa lại không dập lửa? Lúc này di động vang lên, anh nghe thấy Quý Ly buông lỏng thở dài một hơi, đẩy anh một cái. "Mau nghe."
Anh cố ý dùng sức hôn môi cô xong mới lấy di động trong túi ra, nhấn phím nghe.
"Alo?"
"Là em." Giọng của Giang Dĩnh Hồng truyền đến.
Tào Dục Phong không tự giác nhíu mày. "Chuyện gì?"
"Không có gì, hôm nay ở bệnh viện gặp được Quý Ly….Em nghĩ cô ấy hiểu lầm ý của em, cho nên muốn nhờ anh chuyển lời xin lỗi đến cô ấy………."
"Cô ấy đang ở cạnh anh, em hãy tự mình nói với cô ấy đi….."
"Không cần". Giang Dĩnh Hồng vội vàng nói. "Em cảm thấy xấu hổ anh, anh thay em nói một tiếng là được rồi, còn có, Chủ nhật nhớ tới tham gia Lễ Chúc Mừng, thời gian địa điểm em đã nói cho Quý Ly."
"Anh. . . . . ." Tào Dục Phong nói còn chưa nói hết, Giang Dĩnh Hồng đã cúp máy. Anh quay sang Quý Ly nói: "Giang Dĩnh Hồng gọi tới, muốn anh nói với em cho cô ấy xin lỗi, ngoài chuyện chủ nhật tham dự Lễ Chúc Mừng, cô ấy còn nói chuyện gì với em mà cần xin lỗi ?"
Thấy Quý Ly bỗng nhiên lạnh xuống, Tào Dục Phong dường như bắt đầu chán ghét sự tồn tại của Giang Dĩnh Hồng, không khí tốt vừa rồi đều bị phá hư.
"Cô ấy nói gì?"
Quý Ly lắc đầu. "Không có gì, chỉ là một ít việc không quan trọng, em đã sớm quên, không nói nữa, đi xem phim đi!"
"Em. . . . . ."
Cô vỗ mu bàn tay anh trấn an nói : "Em nói thật, cô ấy không chọc giận em, ngược lại là thái độ của em chọc giận cô ấy."
Tào Dục Phong cẩn thận quan sát vẻ mặt Quý Ly, sau khi thấy vẻ mặt cô không có chút vui mừng nào mới nói: "Anh sẽ nói Giang Dĩnh Hồng về sau đừng gọi đến nữa."
Anh không muốn đoạn tuyệt như vậy, nhưng hiện tại anh thật phiền, muốn xin lỗi, Giang Dĩnh Hồng có thể chính mình gọi điện cho Quý Ly, lại cứ muốn anh làm người trung gian, không phải không có việc gì lại tự tìm việc sao? Anh không muốn suy đoán tâm tư của Giang Dĩnh Hồng rốt cuộc đang sắp đặp cái gì, anh chỉ nghĩ yên lặng sống sống qua ngày.
Quý Ly kinh ngạc khi nhìn thấy nét mặt giận giữ của anh, không nghĩ tới Giang Dĩnh Hồng lại chọc giận anh, sự việc sao lại phát triển ngược lại nha thật không ngờ.
"Trước đi ăn một chút gì đi! Em có chút đói bụng."
Thấy hai mắt cô chợt hiện ra tia ấm áp, anh có chút an lòng, hiểu được cô không có tức giận, sẽ không để ý chuyện vừa rồi, vì thế anh lộ ra tươi cười, cúi người hôn môi cô sau mới nói: "Tốt, trước đi ăn cái gì đã."
Anh khởi động xe, mở cần gạt nước, di chuyển xe đi ra phía cửa, thuận miệng cùng cô nói về chuyện trước khi tan tầm, một bên cẩn thận chú ý ánh mắt cùng giọng nói của cô, thấy tất cả đều như thường, anh mới yên tâm.
Chỉ cần xác định cô không hiểu lầm anh với Giang Dĩnh Hồng là được, về phần vấn đề giữa hai người cô vừa mới nói, nói thật, anh nghe không hiểu, cô nói hai người bọn họ có vẻ giống bạn bè không giống người yêu, còn nhắc tới cái gì không có lửa, anh tuyệt đối không đồng ý.
Nhưng mà anh cũng không muốn hiện tại cùng cô nói về những vấn đề này, cùng phụ nữ trao đổi thật sự không phải sở trường của anh, có khi anh cảm thấy mình hình như rất hiểu phụ nữ, nhưng một giây tiếp họ sẽ nói ra những lời nói mà anh hoàn toàn nghe không hiểu.
Anh cho rằng mình hiểu được Quý Ly, nhưng một tuần nay anh thật là không hiểu chuyện gì xảy ra, không tìm được nguyên nhân, không rõ cô rốt cuộc nơi nào không thoải mái, thật vất vả hôm nay cô mới nói, anh nghe nhưng vẫn chưa hiểu hết, anh càng ngày càng tin tưởng rằng Quý Ly tạm thời mắc chứng hậu sản u buồn.
Buổi tối trở về lại lên mạng tìm tư liệu về vấn đề này, không được, anh dứt khoát trực tiếp hỏi bác sĩ có vẻ nhanh hơn.
Nghĩ vậy anh nhất thời tràn ngập tin tưởng, vô cùng tin tưởng Quý Ly tâm tình bây giờ không yên, nguyên nhân chính là do chứng hậu sản u buồn, còn Giang Dĩnh Hồng là ngòi nổ (ví với sự kiện dẫn đến bùng nổ sự kiện), nhưng mà anh đã quyết định giải quyết sự việc này tiệt để.
Ngày mai anh sẽ liên lạc với Giang Dĩnh Hồng, hi vọng cô đừng nữa gọi điện thoại đến nữa. Sau nghĩ kỹ tất cả, không chỉ tâm lý, ngay cả thân thể cũng thả lỏng không ít.
Mà ở một nơi khác, Giang Dĩnh Hồng nhíu mày, vừa hỉ mũi, vừa ảo não mình vừa rồi không nên gọi điện. Làm sao có thể không khéo như vậy, Quý Ly lại ở bên cạnh Dục Phong?
Không ngờ mới ra khỏi bệnh viện, Quý Ly lại đến chỗ Tào Dục Phong cáo trạng cô, lần này cô đã trở thành trò hề, chính là không nghĩ tới Tào Dục Phong lại không chừa mặt mũi cho cô, lại muốn chính cô nói xin lỗi với Quý Ly, cô cũng không muốn cùng phụ nữ nói chuyện mà phải ăn nói khép nép.
Ở Mĩ cấp trên của cô là một phụ nữ, làm cho cô chịu không ít đau khổ, hiện tại nghĩ đến vẫn khiến cô cực kỳ phẫn nộ, có nữ thủ trưởng hà khắc và ác liệt còn lợi hại hơn so với nam thủ trưởng.
Có lẽ là do nghĩ tới nữ thủ trưởng trước kia, cô bỗng nhiên cảm thấy Quý Ly cùng người phụ nữ khiến người khác chán ghét Peggy có điểm giống, ánh mắt lạnh lùng giống như đang cười nhạo cô.
Giang Dĩnh Hồng uống ngụm nước ấm, không tự giác hạ mí mắt, vốn là cô thật không muốn cùng Tào Dục Phong dây dưa như vậy, không nghĩ chặt đứt quan hệ với anh, cũng chỉ là chừa đường lui cho mình, không vì tình cảm mà vì sự nghiệp, dù sao cơ hội chỉ có một lần, giao thiệp là không thể xem thường.
Tào Dục Phong chỉ là thuyết khách của cô, không đến đường cùng, cô sẽ không nhờ anh giúp, giống như lần này, nếu không phải anh hỗ trợ, cô không có khả năng tiếp nhận được case này, kinh doanh là cần giao thiệp, cho nên thỉnh thoảng cũng phải gọi điện cho Tào Dục Phong, gửi này nọ hoặc cùng anh ăn bữa cơm.
Cô không có lẫn lộn tình cảm nam nữ, thuần túy chỉ xem anh là người có quyền kinh doanh cao, nhưng Quý Ly lại xem cô là cô gái hèn hạ ích kỷ, không thể nuốt trôi oán hận này, thật sự khó có thể bình ổn tức giận của cô.
Giang Dĩnh Hồng không tự giác lấy tay gõ mặt bàn, Tào Dục Phong là người có đạo đức và trách nhiệm, muốn dụ anh mắc câu không phải là dễ, huống chi mới vừa rồi ở trong điện thoại anh lại không bình tĩnh.
Về sau muốn hẹn anh ra có lẽ là không có khả năng, Lễ Chúc Mừng vào chủ nhật này chắc anh sẽ không đến…..
Bỗng nhiên, trong đầu cô hiện lên một ý nghĩ, cô cũng không có ý muốn đoạt lại Tào Dục Phong, nhưng cũng không ngại làm trung gian gây ra cho họ một ít hiểu lầm.
Như vậy là xấu, nhưng cô không cần quan tâm, ai bảo Quý Ly chọc giận cô? Cô vui mừng nâng lên khoé miệng, tâm tình tốt hơn nhiều.
Ba ngày sau, buổi sáng chủ nhật, Quý Ly cùng Tào Dục Phong theo thói quen ngủ nướng, mặc dù giống như thường ngày 6 rưỡi đã dậy, nhưng hai người không tính rời giường, Quý Ly nhắm hai mắt, cảm giác Tào dục gió ở sau lưng đang nhích lại gần, ngón tay khẽ vuốt khẽ vuốt lưng trần của cô.
Mấy ngày nay anh nhiệt tình khác thường, không ngừng nghỉ chứng minh bọn họ vô cùng có lửa, cho dù cô lần nữa nhấn mạnh lúc đó mình không phải nói về chuyện trên giường, anh lại mắt điếc tai ngơ, vẫn như cũ hiểu lời của cô theo ý mình. Vì sao đàn ông lại tự cho là đúng như vậy không thể khai thông?
"Bã xã…….." Anh cúi đầu hôn lên đôi vai bóng loáng của cô.
"Oa. . . . . ." Con gái khóc đánh gãy lời anh, Quý Ly mở mắt ra, Tào Dục Phong lập tức nói: "Anh đi cho!"
"Ừh!" Bình thường thứ bảy và chủ nhật đều là anh chăm sóc bảo bối, Quý Ly vui vẻ thoải mái.
Tào Dục Phong kéo chăn ra, tiện tay mặc bộ đồ ngủ đi tới phòng bé, Quý Ly nghiêng tai lắng nghe, rất nhanh tiếng khóc của bé càng ngày càng nhỏ, cô không cần nhìn cũng biết được anh ôm bé đi đến phòng bếp, vừa pha sữa vừa đùa với bé.
Tuy rằng Tào Dục Phong ở phương diện này rất truyền thống, hi vọng cô có thể nhà chăm sóc con gái đừng ra ngoài làm việc, nhưng anh cũng không giống truyền thống như những người đàn ông khác đem trách nhiệm chăm sóc con cái giao hết cho cô, Chủ nhật hầu như đều là anh bế bé con, thẳng thắn mà nói, cô xem như gả cho một người chồng tốt.
Tô Ý Gia từng cười nói, đốt đèn lồng đi tìm khắp nơi mà không thấy người chồng tốt nào.
Tào Dục Phong là con thứ ba, anh còn có hai người anh trai, anh cả cùng sống với cha mẹ, anh hai và chồng cô ở ngoài, khoảng hai tuần họ về thăm cha mẹ một lần, cha mẹ chồng cô rất sáng suốt, sẽ không tham gia vào cuộc sống vợ chồng của các con.
Không cần Tô Ý Gia nói, cô cũng biết vận khí mình không tệ, gả cho một người chồng tốt, cô còn không mãn nguyện chuyện gì ?
Cho dù lúc trước đang ngủ anh gọi tên Giang Dĩnh Hồng, làm tổn thương lòng của cô, làm cô lo lắng đề phòng anh đối với Giang Dĩnh Hồng là tình cũ khó quên, nhưng thái độ của anh đã nói cho cô biết, anh và Giang Dĩnh Hồng chỉ là quá khứ, lúc này nguy cơ coi như hoàn toàn được giải trừ.
Tô Ý Gia khuyên cô không cần tự tìm phiền não, buồn lo vô cớ, cảm tình mặc dù có oanh oanh liệt liệt, đẹp mắt lại rực rỡ như pháo hoa, nhưng kèm theo đó là thời gian gắn, nhưng nếu là nước chảy đá mòn (ý chỉ là lâu dài), bình thường sẽ ổn định cả đời.
Huống chi tình cảm dù có nồng đậm thế nào, sau khi kết hôn cũng sẽ bình thản trở lại, không thể nói : tình cảm nồng đậm như lửa chính là tình yêu, mà cô cùng Tào Dục Phong không có sóng gió, bình thản thuận lợi như vậy thì không phải là tình yêu.
Những lời này làm cho cô trầm tư hồi lâu, không phải cô chấp nhất cô cùng Tào Dục Phong tình cảm quá mức bình yên, mà là lo lắng Tào Dục Phong đối với cô không phải là "Yêu", mà là tình bạn hoặc tình thân.
Giống như cha mẹ cô hay ông bà nội, kết hôn do mai mối, tuy nói vợ chồng có thể nuôi dưỡng được tình yêu, nhưng hơn phân nửa là trách và tình thân, cô lo lắng Tào Dục Phong đối với cô chỉ có trách nhiệm cùng tình thân, còn tình yêu thì vô cùng mỏng manh.
Nghe thế, Tô Ý Gia cười ha ha, nói: "Lần này nếu mình là Tào Dục Phong, mình cảm thấy cậu suy nghĩ nhiều quá, Tào Dục Phong đối với cậu là yêu! Hiện tại là thời đại nào rồi, cậu cho rằng đàn ông sẽ vì chịu trách nhiệm mà kết hôn sao?"
Có lẽ cô là người trong cuộc nên mơ hồ! Tô Ý Gia vừa nói như vậy, khúc mắc của cô cũng được hoá giải nhiều, mặc dù không phải là toàn bộ, ít nhất không phải vấn đề này nữa.
Ngày luôn trôi qua, cả ngày cùng Tào Dục Phong tranh chấp anh rốt cuộc có yêu cô hay không không ý nghĩa, hãy cho thời gian chứng minh đi!
Nằm ở trên giường một lát, cô đứng dậy rửa mặt, đến phòng khách thì Tào Dục Phong đã cho bảo bối uống xong sữa, đang nhẹ nhàng vỗ lưng bé, làm bé đánh lại.
"Sao không ngủ thêm chút nữa?" Tào Dục Phong hỏi."Tối hôm qua không phải oán giận anh ép em mệt muốn chết sao?"
Cô đỏ mặt trừng mắt nhìn anh. "Em đói bụng."
Bộ dáng cô xấu hổ chọc cười anh, Quý Ly không để ý đến anh, tự mình đi vào phòng bếp làm bữa sáng, Tào Dục Phong hôn hai má mượt mà của bảo bối, nghe bé phát ra những âm thanh vô nghĩa.
"Buồn ngủ sao? Hay là muốn chơi đùa?" Tào Dục Phong nhẹ nhàng nắm tay bé lắc lư.
Bé kêu ê a vài tiếng, khoé miệng ứa ra những bong bóng nhỏ, Tào Dục Phong yêu thương lau đi cho bé, rồi sau đó ôm bé xoay vòng.
Bé lập tức cười to, thét chói tai vài tiếng, Tào Dục Phong coi bé như máy bay, từ trên đưa xuống rồi lại xoay vòng, làm bé càng vui mừng.
Quý Ly ở phòng bếp chiên trứng ốp la, vừa nói: "Đừng giỡn quá, nếu không chút nữa bảo bối lại ói ra sữa!"
Điện thoại đột nhiên vang lên, Tào Dục Phong nâng chân mày, hiện tại mới bảy giờ, ai mới sáng sớm lại gọi tới? Nhìn số hiển thị, không nghĩ tới lại là anh hai.
Anh cầm lấy điện thoại, nói: "Chuyện gì?"
"Hôm nay em có rảnh không?" Tào Ngạn Phong hỏi.
"Có ah, làm gì?"
"Ha, cuối cùng bị anh bắt được một ngày rảnh, giữa trưa đến khách sạn để chúc mừng sinh nhật cháu gái em."
"Chú, người phải dẫn Huyên Huyên đến nha!" Tào Dục Phong nghe thấy giọng của cháu gái cá nhỏ ở đầu phone bên kia kêu lên.
"Có nghe hay không, muốn tới nha!" Tào Ngạn Phong nói. "Mấy ngày hôm trước ông chủ cho anh phiếu ưu đãi, anh vừa mới nhớ đến, sau đó gọi điện hỏi ba mẹ cùng anh cả, bọn họ đều không rảnh."
"Ai bảo anh giờ mới nói."
Anh nhớ rõ cha mẹ hôm nay cùng mọi người ở khí công đoàn (đoàn tập khí công- một cách rèn luyện sức khoẻ và chữa bệnh ở TQ) đi Nam Bộ chơi, anh cả vốn là người đại bận rộn, anh hai hôm nay mới nói, anh cả làm sao mà sắp xếp thời gian?
"Anh vốn là tưởng rằng sinh nhật con cái không cần huy động lực lượng, mình ở nhà làm đại khái là tốt rồi, ai biết được vừa mới khoác áo tắm anh lại tìm được phiếu ưu đãi, Huệ Linh còn mắng anh một trận, nói anh trí nhớ kém, chuyện tốt như vậy phải nói sớm một chút."
"Anh trí nhớ vốn kém còn gì". Tào Dục Phong không chút tình cảm nói: "Thời gian, địa điểm?"
Tào Ngạn Phong vội vàng báo (sao ta thấy anh Ngạn Phong toàn bị ăn hiếp không vậy, giống ta nghê…….^-^), cuối cùng còn nói : "Quà tặng cũng không cần rồi."
"Con muốn quà tặng." Cá nhỏ ở phía xa kêu lên.
"Chú nhỏ, không cần mua quà, con bé đã có quá nhiều đồ chơi rồi." Chị dâu Huệ Linh ở một bên lên tiếng.
Tào Dục Phong cười nói: "Giữa trưa đúng giờ em sẽ qua."
"Tốt." Tào Ngạn Phong cao hứng cúp điện thoại.
Quý Ly từ phòng bếp đi ra, hỏi: "Ai gọi vậy?"
"Anh hai." Tào Dục Phong tóm tắt lại cuộc đối thoại vừa rồi.
Quý Ly cười nói: "Anh hai vẫn là như cũ." Mỗi lần gần như đến lúc tổ chức rồi mới mời mọi người.
" Tật xấu này của anh ấy vẫn không đổi được."
"Chúng ta đi trước một tiếng, còn phải mua quà cho cá nhỏ." Quý Ly nói xong lại đi vào phòng bếp, làm cô lấy chân giò hun khói mới nghĩ đến tên khách sạn lát sẽ đi nghe tựa hồ có chút quen tai……
Hôm nay Giang Dĩnh Hồng hình như tổ chức Lễ Chúc Mừng tại nhà hàng đó, nghĩ đến điều này, Quý Ly không khỏi bật cười, thật đúng là thật khéo! Nhưng xem biểu tình của Tào Dục Phong, hình như căn bản không nghĩ tới chuyện này.
Cô lắc đầu, không muốn nghĩ đến chuyện này, nếu như gặp thì liền gặp đi! Bằng không còn có thể làm thế nào? Nghĩ như vậy, tâm cũng buông lỏng.