Trước lời nói đầy tính nguy hiểm kia, ngón tay Diệp Lam Đình bỗng siết lại, một loại cảm giác hoảng hốt khiến dây thần kinh của bà run lên.
Bà vẫn luôn điều tra con trai tôi...
Bà ta chậm chạp tách rời từng chữ ra, cố gắng chắp vá lại ý nghĩa đằng sau chúng.
Là đứa bé kia sao?
"Xin lỗi, tôi không hiểu ngài đang nói gì."
Diệp Lam Đình dốc toàn lực để giữ cho giọng mình nghe có vẻ bình tĩnh, tuy rằng trong lòng đã bắt đầu dậy sóng to gió lớn.
Hóa ra kia không phải là con riêng của chồng bà?
Rõ ràng bà nhìn mặt đứa bé kia có bóng dáng của chồng bà mà...
"Thật sao?" Người đàn ông trong điện thoại tỏ ra hơi tiếc nuối cười nhẹ: "Bà thay ba thám tử tư, tiếc là bọn họ đều công cốc quay về, có điều tôi khá tán thưởng người đầu tiên, bà biết vì sao không?"
Nghe đến đây, vẻ mặt Diệp Lam Đình lộ rõ kinh ngạc, bà không dám trả lời câu hỏi này, chỉ có thể cố gắng giữ vững nhịp thở của mình.
"Vì con trai tôi nói nó thích chiếc mũ lưỡi trai mà cậu ta đội."
Giọng nói người đàn ông toát lên vẻ cưng chiều, nhưng chẳng mấy lại biến thành lạnh lẽo thấu xương.
"Hơn nữa, cậu ta hiểu được nên thu tay rời khỏi lúc nào."
Cả người Diệp Lam Đình cứng ngắc.
Thám tử tư đầu tiên đưa cho bà bức ảnh đứa bé đang ăn bánh mình, nói rằng không thể tìm thấy bất cứ mẫu sinh học nào có thể kiểm tra tin tức thân phận, trong quá trình điều tra một vụ án tưởng như bắt ngoại tình bình thường này lại cảm thấy quá khác thường, nên cậu ta đã chủ động nói với Diệp Lam Đình không làm nữa, lúc đó bà còn nổi giận.
Cho đến giờ phút này, Diệp Lam Đình mới biết, hóa ra những người bà sai bí mật điều tra trước nay đều nằm trong tầm mắt của người khác.
Bà biết không thể tiếp tục giảo biện nữa, nên sau một hồi do dự mới dịu giọng nói: "Xin lỗi, tôi nghĩ đây chỉ là hiểu lầm, do tôi tìm nhầm người..."
Còn chưa nói xong, bà đã nghe thấy có tiếng trẻ con loáng thoáng ở đầu điện thoại bên kia.
"Papa, papa chưa nói chuyện điện thoại xong à?" Giọng trẻ con non nớt đầy nũng nịu: "Con muốn đi xem anh chơi bóng rổ, sắp bắt đầu luyện tập rồi."
Diệp Lam Đình ngay tức khắc biết được đứa nhỏ kia là ai, cũng đoán được anh trong lời nó là người nào.
Sau đó bà nghe thấy giọng người đàn ông kia cách hơi xa, đáp lời đứa bé kia bằng giọng điệu dịu dàng khác hẳn: "Được."
"Tôi hy vọng bà cách xa hai đứa ra." Lúc nói chuyện với bà ta lần nữa, giọng điệu người đàn ông đã hơi mất kiên nhẫn: "Nghe rõ chưa? Hai đứa."
Không chỉ là đứa bé có lai lịch bí ẩn này mà còn bao gồm Bùi Thanh Nguyên bên cạnh nữa.
Diệp Lam Đình rất muốn phản bác, rõ ràng kia là đứa nhỏ đã sớm chiều bầu bạn với bà hơn mười năm trời, một người ngoài không rõ lai lịch như ông có tư cách gì mà yêu cầu bà cách xa Bùi Thanh Nguyên?
Nhưng câu nói tiếp theo của người đàn ông kia lại khiến bà hoàn toàn dẹp bỏ những ý nghĩ này.
"Bà và Bùi Minh Hồng rất giống nhau, đều thích làm chuyện nguy hiểm." Trong giọng nói cuốn theo một tiếng thở dài như thể thương hại: "Cầm cố cổ phiếu để lấy vốn tái đầu tư, vốn hóa thị trường trông đẹp đấy nhưng đòn bẩy cũng ngày càng lớn...!Không thấy giống như đang đi trên dây à?"
"Chẳng qua, tình cờ tôi lại thích xem người khác diễn trò này." Người đàn ông mỉm cười lễ độ: "Chúc hai người may mắn."
Dứt lời, cuộc gọi đột nhiên kết thúc.
Diệp Lam Đình sững sờ một lúc rồi vội vàng mở giao diện cuộc gọi lên, muốn tìm ra số điện thoại kia nhưng phát hiện cuộc gọi đã biến mất khỏi lịch sử như thể mọi thứ chỉ là ảo giác của bà.
Bùi Minh Hồng vừa mới đầu tư vào mấy công ty, nhưng lại muốn cầm cố cổ phiếu để lấy vốn mở rộng quy mô tập đoàn, chuyện này không hề được truyền ra ngoài, thậm chí ngay cả đại đa đa số cổ động cũng không biết.
Bởi vì Bùi Minh Hồng còn đang cân nhắc, chưa chính thức quyết định và mới chỉ nhắc qua với bà mà thôi.
Ông ta tìm mấy người đáng tin để thảo luận phương án cụ thể, ý đồ muốn mặt ngoài phải thật hoàn hảo, tối đa hóa lợi ích đồng thời giảm thiểu rủi ro xuống mức thấp nhất.
Tại sao người đàn ông không rõ lai lịch kia lại biết tin tức này?
Tiếng cười sau cùng của ông ta còn kèm cả uy hiếp không nói cũng hiểu.
Trong lúc hoảng loạn, phản ứng đầu tiên của Diệp Lam Đình là muốn gọi báo cho Bùi Minh Hồng, chuyện này có thể sẽ bị người khác lấy làm thóp, nhưng trước khi bấm gọi, bà lại đột ngột rút ngón tay về.
Nếu như Bùi Minh Hồng truy hỏi người này là ai, tại sao lại để ý đến bọn ông thì bà biết trả lời thế nào?
Bởi vì bà không tin lời giải thích của bất cứ kẻ nào, cố chấp đi điều tra đứa bé bà cho là con riêng kia, rồi đắc tội với hai cha con mà hoàn toàn không tìm được thông tin nào về thân phận?
Rốt cuộc bọn họ có lai lịch gì?
Suy nghĩ cuồn cuộn trong đầu, Diệp Lam Đình uể oải ngả người dựa vào lưng ghế.
Bà không nói được, cũng không thể tỏ ra khác thường trước mặt chồng mình.
Nếu không gia đình mà bà dày công vun đắp bao lâu này sẽ càng đổ vỡ nhanh hơn.
Hiện giờ người đàn ông kia chỉ đe dọa bằng lời, nếu bà không tiếp tục đi làm phiền đứa bé kia và Bùi Thanh Nguyên, liệu có phải sẽ không xảy ra chuyện gì?
Bà chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Cảm giác như thể hạ đường huyết, Diệp Lam Đình mờ mịt mở bức ảnh lưu trong điện thoại mà mình vẫn luôn canh cánh trong lòng kia.
Lần này, bà lại chẳng thể tìm thấy nổi một điểm giống chồng mình trên gương mặt non nớt kia nữa.
Mà nhìn ra được cái nhìn xa xăm đầy kiêu ngạo, khiến người ta lạnh sống lưng.
Chẳng trách bà làm thế nào cũng không điều tra được thông tin của đứa bé này, thậm chí mỗi lần bà tìm đến đều tình cờ không gặp đứa bé đó mà Bùi Thanh Nguyên vừa quay về với mẹ ruột lại quyết định dọn ra ngoài ở một mình.
Mọi thứ nhìn như tình cờ và trùng hợp, nhưng đằng sau đó là sự bảo vệ thầm lặng của một người khác.
Làm thế nào mà Bùi Thanh Nguyên lại tiếp xúc được với một gia đình như vậy?
Trước nỗi sợ hãi lẫn lo loan ngày càng nghiêm trọng, điện thoại bị rơi xuống nền sạch phát ra tiếng trầm đục.
Diệp Lam Đình không thể chấp nhận sự thật này.
Bà mới là người mà đứa con trai giả ngã từ trên mây xuống vũng bùn kia cần phải ngưỡng vọng.
Chứ không phải ngược lại.
...
Két một tiếng, cử nhà thể chất bị đẩy ra, Quý Đồng diện bộ hoodies khủng long đeo balo galaxy đi vào, lập tức thu hút được vô số ánh mắt cháy bỏng.
"Đồng Đồng đến rồi!"
"Hoodies này đáng yêu quá, người lớn có mặc được không?
"Đồng Đồng, lẩu kem sắp đến rồi!"
Hôm nay Quý Đồng cười cực kỳ tươi, vẫy tay chào hỏi từng người.
Cảm giác làm Boss thích ghê, quả là khiến tinh thần sảng khoái.
Bùi Thanh Nguyên ngoái đầu nhìn cậu, hắn để ý thấy từ lúc chạng vạng tối Quý Đồng đã biến mất khỏi trong đầu mình, hai người dừng trò chuyện một lúc lâu, cậu mới dùng hình dáng con người xuất hiện.
Có lẽ là để duy trì dữ liệu định kỳ, Bùi Thanh Nguyên nghĩ vậy nên cũng không hỏi.
Trước ánh mắt yêu mến của huấn luyện viên Từ, Quý Đồng đi đến ghế dành riêng cho mình rồi ngồi xuống, trong ngực ôm con vịt bông bự mà huấn luyện viên Từ vừa mua cho.
Ghế bên cạnh để con vịt bông nhỏ, bên trên là đồng hồ Bé đẹp không có linh hồn.
Cảnh bên ngoài vô cùng yên tĩnh ấm áp, khác hẳn với cuộc trò chuyện sôi nổi trong đầu Quý Đồng.
[Sếp Quý đã gửi một video vào nhóm.]
[Sếp Quý: A a a a a mình đẹp trai quá!! Siêu đẹp!!!]
[Anh Hạo:...!Cậu có thể chững chạc hơn chút được không?]
[Âm Âm: Đúng là rất đẹp trai, chị nhìn mà tim rung rinh luôn nè.]
Lúc đầu bọn họ đều cam chịu dùng số hiệu hệ thống, nhưng sau hôm nay, Quý Đồng đã không còn thỏa mãn với chuỗi số nhạt nhẽo kia nữa, cậu cảm thấy mình nên được gọi là sếp Quý.
Phương Hạo dĩ nhiên không chịu thua kém, lập tức đổi tên theo, chỉ có Phó Âm Âm vẫn duy trì được sự đoan trang và giản dị của một người trưởng thành.
Kể từ lúc Quý Đồng thuận miệng bịa ra thân phận "Một đứa bé trong gia đình giàu có mời Bùi Thanh Nguyên đến làm gia sư", cậu vẫn luôn muốn thử một lần vừa diễn em bé vừa diễn bố mẹ.
Sau khi phân tích tình cảnh hiện giờ của ký chủ, cậu quyết định để Diệp Lam Đình may mắn trở thành khán giả đầu tiên của cuộc biểu diễn này.
Ban đầu cậu muốn đóng vai một vị sếp điển hình thường gặp nhất trong tiểu thuyết, nhưng kinh nghiêm liên quan lại không đủ, nghĩ đến Phó Âm Âm có lẽ từng gặp rất nhiều nam chính kiểu này trong thế giới Dành hết thanh xuân để theo đuổi vợ, nên cậu quyết định nhờ cô giúp đỡ.
Phó Âm Âm thấy rất hứng thú với chuyện này nên vô cùng nhiệt tình đưa ra rất nhiều đề xuất.
Các hệ thống cũng thường rảnh rỗi, vì dù sao ký chủ của họ không phải lúc nào cũng bị mắc kẹt trong cốt truyện kịch tính căng thẳng, nên có nhiều thời điểm trong ngày không cần dùng đến hệ thống.
[Âm Âm: Có con trai ba tuổi và sản nghiệp khổng lồ, theo chị thấy tuổi tác chừng 29 là khá phù hợp, thêm một tuổi thì hơi già mà thiếu một tuổi lại không đủ.]
[Âm Âm: Nam chính là chủ tịch luôn tỏ ra lạnh lùng với bên ngoài nhưng bên trong lại dịu dàng như nước được hoan nghênh nhất, nhưng mà gần đây ở chỗ chị đang bắt đầu thịnh hành kiểu cấm dục, nói không với chữ sắc, tay đeo phật châu...!Thôi được rồi, kiểu này không thích hợp với em lắm.]
Quý Đồng nghe cực kỳ nghiêm túc, ghi chép ầm ầm, cảm thấy được khai sáng rất nhiều.
Phương Hạo thấy hai người hạo thảo luận rôm rả, không chịu được cô đơn nên cũng chen vào.
[Anh Hạo: Tốn sức như thế làm gì? Dù sao cũng là đe dọa nhân vật phản diện, chỉ cần hai chữ thôi, ngông cuồng!]
[ Âm Âm:...!Vừa xuất hiện đã ngông cuồng dễ bị coi thành thần kinh có vấn đề lắm.]
[Âm Âm: Nhưng đúng là cần ngông cuồng, có điều theo chị là phải ngông cuồng một cách tinh tế, có chiều sâu và khi thể hiện cũng phải thật tự nhiên.]
Dưới sự chung tay góp sức của tập thể, hình tượng Quý Yến Hành dần trở nên phong phú và thật hơn.
Chính xác, nhân vật hư cấu này còn có cả tên đó.
Dựa vào những đề xuất của Phó Âm Âm, nghe đâu là chọn ra từ tên các nam chính hàng top trong từng thế giới mà cô làm nhiệm vụ.
Quý Yến Hành, giới tính nam, 29 tuổi, là một vị chủ tịch độc đoán không từ thủ đoạn, bối cảnh thần bí, phong thái mạnh mẽ, đối xử lạnh lùng với mọi người, duy chỉ quan tâm đến con trai mình - Quý Đồng.
Thân phận của người vợ không rõ, khả năng là bỏ con lại rồi chạy.
Sau này khi nào điểm trưởng thành của em đủ để mở quyền tương tác, chị có thể hữu nghị biểu diễn.
(Chú thích của Phó Âm Âm)
Thường xuyên diện bộ âu phục màu đen được thiết kế riêng, áo sơ mi cũng màu đen.
Dù sao màu đồ màu đen cũng đẹp trai nhất.
(Chú thích của Quý Đồng)
Lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, dùng vẻ mặt tươi cười để thể hiện sự cuồng vọng của bản thân, giọng điệu khi nói chuyện với người ngoài càng ôn hòa thì bên trong lại càng nguy hiểm.
Tôi quá quen với cái này rồi, cứ nghe tôi.
(Chú thích của Phương Hạo)
...
Trước xây dựng hình tượng nhân vật chi tiết như thế, Quý Đồng gần như tưởng rằng mình có một người cha thật.
Tất nhiên, gạt những điều kiện bên ngoài này sang một bên, để đảm bảo rằng Diệp Lam Đình sẽ tin vào lời nói dối của mình, Quý Đồng đã cố ý đi điều tra vài thông tin về công ty của Bùi Minh Hồng.
Khác hẳn với việc điều tra ngoài mặt như Diệp Lam Đình, chỉ cần những tài liệu kia tồn tại ở dạng dữ liệu thì cậu đều có thể tìm được.
Cho nên cậu dễ dàng điều tra ra bí mật của Bùi Minh Hồng.
Lúc phát hiện Bùi Minh Hồng có thể bí quá hóa liều làm ra chuyện này vì lợi ích, Quý Đồng cũng thấy rất kinh hãi.
Nếu giờ ký chủ có đủ nguồn lực thì hoàn toàn có thể mượn cơ hội này để kéo ngã ông ta.
Nhưng mà không sao, có sếp Quý ở đây rồi.
Vừa mới đóng vai chủ tịch xong, Quý Đồng không nhịn được mà nở một nụ cười vừa tự tin lại vừa ngông cuồng.
Nghỉ giải lao, Bùi Thanh Nguyên trông thấy bạn nhỏ ôm vịt bông cười ngây ngô, hắn không khỏi tò mò mà đi tới.
"Em đang cười gì thế?
Quý Đồng hắng giọng, thay đổi nét mặt cho bình thường trở lại, cảm thấy nên nói cho ký chỷ tin tức tốt này.
"Nhuyễn Nhuyễn, trong thời gian tới, Diệp Lam Đình có lẽ sẽ không dám đến làm phiền anh đâu." Cậu ngẩng đầu lên, tranh công nói: "Anh tạm thời thoát khỏi được hai gia đình này."
Đầu đuôi giải thích ra khá phức tạp, suốt cuộc gọi kia cậu có ghi âm lại, thời lượng cũng không dài nên dứt khoát phát trong đầu cho Bùi Thanh Nguyên nghe.
"Đúng rồi, em còn tạo ra vài chứng cứ nữa."
Quý Đồng nhớ ra cái gì, vội vàng mở ba lô galaxy của mình, lấy ảnh ra.
Đây là hình ảnh tư liệu của Quý Yến Hành.
Trong biệt thự, người đàn ông có gương mặt anh tuấn đang ngồi trên ghế da lớn trước cửa sổ, ánh nắng chiếu vào khiến chiếc khuy măng sét tinh xảo màu đen trên ống tay áo trở nên rực rỡ.
Trong một bức ảnh khác, khuy măng sét của người kia được một bạn nhỏ ngồi trên đùi cầm trong tay, trên vẻ mặt lạnh lùng vốn có thoáng hiện lên ý cười.
Đây là ngoại hình Quý Yến Hành do Quý Đồng hư cấu ra, được tham khảo từ những người đẹp trai nổi tiếng nhất khiến anh ta đẹp trai đến lóa mắt.
Ít nhất là đẹp hơn học sinh Tiểu học Phương Hạo gấp trăm lần.
Chờ đến khi tích lũy đủ điểm trưởng thành rồi, đây sẽ là hình ảnh của cậu trong tương lai.
Ôm những kỳ vọng về bản thân mình trong tương lai, Quý Đồng đã tạo ra rất nhiều bức ảnh chụp hai cha con nhà họ Quý thân thiết với nhau, trong đó còn có vài bức ảnh Bùi Thanh Nguyên xuất hiện trong biệt thự, để làm bằng chứng chứng minh thân phận gia sư của hắn.
Nhưng tâm điểm vẫn là vị chủ tịch trẻ tuổi và đứa con trai ba tuổi.
Ai mà ngờ được từ cha đến con đều là cậu chứ.
Quý Đồng vui rạo rực ngắm nghía mấy bức ảnh trong ngực, trong mắt ngập tràn ước mơ cùng tình cảm nồng nàn.
Nghe xong đoạn ghi âm, Bùi Thanh Nguyên vốn còn đang ngỡ ngàng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cậu ôm mấy bức ảnh vào lòng như báu vật, hắn bỗng nhíu mày lại.
"Người đàn ông này là ai?" Hắn hỏi.
Lúc đầu Bùi Thanh Nguyên nghĩ rằng giọng nói trong cuộc gọi kia là Quý Đồng giả giọng, vì dù sao hắn cũng từng chính tai nghe thấy Quý Đồng giả giọng một bà cụ, đây là một trong những tính năng của hệ thống.
Nhưng nghe tiếp, hắn phát giọng điệu và phong cách nói chuyện của người đàn ông kia khác hẳn Quý Đồng.
Hơn nữa lúc Quý Đồng nhìn mấy bức ảnh, tựa hồ rất thích người đàn ông này.
Quý Đồng vốn muốn nói đây là tự cậu đóng hai vai, nhưng nghĩ lại cứ thấy hơi xấu hổ.
Cậu muốn bảo vệ hình tượng AI không rành thế sự đơn thuần trong lòng ký chủ.
"Em nhờ bạn giúp đó." Quý Đồng cố lừa cho qua: "Là nhân vật hư cấu thôi, không quan trọng đâu."
Tuy cậu nói không quan trọng nhưng Bùi Thanh Nguyên lại thấy trung tâm của mỗi bức ảnh hư cấu kia đều là người đàn ông này, người này luôn ở vị trí tiêu điểm nhất của ống kính.
Bùi Thanh Nguyên trầm mặc một hồi, hạ giọng nói: "Em thích dáng vẻ của người này sao?"
Quý Đồng gật đầu không chút nghĩ ngợi.
Đây chính là cậu trong dáng vẻ hoàn hảo cực hạn!
Nghe thấy câu trả lời, Bùi Thanh Nguyên nghiêm túc nhìn lại những bức ảnh kia.
Không thể phủ nhận rằng, khác với học sinh trung học ngây ngô non nớt, hình tượng trưởng thành này cực kỳ chói mắt, quanh người toát lên vẻ cao quý lạnh lùng, chỉ khi đối mặt với Quý Đồng, ánh mắt kia mới trở nên dịu dàng.
Mà bên ngoài, hắn thấy Quý Đồng ở ngay bên cạnh mình đang thu thập những bức ảnh kia, cẩn thận thả chúng vào trong ba lô rồi kéo khóa lại, từng cử chỉ đều tỏ ra quý trọng.
Vì vậy, hắn khẽ đáp: "Anh biết rồi.".