Tô Yểu
Edit: Rea
—————
Tần Nghiên kéo ghế ra, ưu nhã ngồi đối diện Tề Tái.
Tề Tái thẳng lưng dựa người về phía sau, cố gắng duy trì khoảng cách xa hắn nhất.
Tần Nghiên cười: "Sợ tôi như vậy sao?"
Tề Tái thấy hắn cười, lại nhớ tới cảnh tượng hôm qua hắn nói chuyện với mình khiến cậu ta sợ đến mức muốn khóc. Tay của Tần Nghiên trông còn mảnh mai và xinh đẹp hơn cả con gái, nhưng đâu ai biết được lực độ hắn đã ấn lên vai Tề Tái lúc đó đau như thế nào.
Cậu ta luôn cảm thấy chỉ cần vị đại lão này muốn thì hắn đều có thể vặn đầu mình xuống dễ như trở bàn tay.
"Đừng sợ." Tần Nghiên nói xong thì vỗ vỗ bả vai cậu ta, còn cố tình ấn hai cái lên chỗ bị mình bóp ngày hôm qua làm Tề Tái trực tiếp khóc luôn.
"Anh à, anh có thể để em thoải mái được không?" Cậu ta không muốn ở lại với tên biếи ŧɦái này, cậu ta chỉ muốn quay về trường mà thôi.
"Tề Đan bị ai bắt nạt?"
Tần Nghiên đột nhiên bắt đầu vào chủ đề khiến Tề Tái có chút bất ngờ không kịp đề phòng. Cậu ta há miệng rồi lại ngậm lại, sau đó do dự nói: "Tên côn đồ ngoài trường học."
"Là hội học sinh à." Tần Nghiên giống như không nghe thấy cậu ta nói gì, tự mình hỏi tiếp, "Từ ký túc xá sao?"
Tề Tái vẫn kiên quyết đấu với hắn: "Là tên côn đồ ngoài trường học."
"Vốn là bắt nạt Tề Đan, kết quả lại chuyển lên người Đặng Lệ Lệ." Tần Nghiên nhìn chằm chằm vào mắt Tề Tái, "Tại sao?"
Tề Tái: "Mấy tên côn đồ đó muốn bắt nạt em ấy nên tôi mới luôn đi theo."
"Tại sao Đặng Lệ Lệ lại chịu trừng phạt thay Tề Đan?" Tần Nghiên lặp lại lần nữa.
"Cái gì mà thay thế với không thay thế, tôi không biết anh đang nói cái gì hết." Hai người nãy giờ tự nói chuyện cuối cùng cũng đi đúng hướng, nhưng đột nhiên Tần Nghiên lại không nói nữa. Tề Tái trong yên tĩnh căng thẳng vặn ngón tay của mình.
Khoảng mười phút sau, như thể đã trôi qua một thế kỷ, Tần Nghiên đột nhiên mở miệng gọi cậu ta một tiếng: "Tề Tái."
Tề Tái bị kinh hãi đến run rẩy, ưỡn ngực ngẩng đầu đáp lại.
"Cậu có muốn cứu em gái không?"
Tất nhiên là muốn. Tề Tái đã thử rất nhiều cách nhưng đều không thành công, bọn họ bị khóa chết trong một thể chế, giống như một xã hội phong kiến thu nhỏ vậy, không ai có thể chống lại mà phản đối kẻ bề trên.
"Bọn chúng đều là ác ma." Tề Tái đạp hai chân lên ghế, hai cánh tay vòng qua ôm lấy đầu gối, cuộn người thành một quả bóng.
"Không ai có thể chiến thắng được ác ma."
"Nhưng ác ma thì có thể."
Tề Tái ngẩng đầu đối mặt hắn.
Năm phút sau, cậu ta đầu hàng.
Ngụy Hoài Minh ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh, đang ngồi xếp bằng thiền trên giường thì thấy Tần Nghiên đẩy cửa đi vào.
"Kể cho anh nghe một chuyện thú vị." Tần Nghiên ngồi xuống dựa vào anh, Ngụy Hoài Minh thần chí không rõ nghe hắn nói, không lâu sau anh đã ngủ gục trên vai Tần Nghiên rồi.
Tần Nghiên cảm nhận được sức nặng trên vai mình, hắn nghiêng đầu thật cẩn thận sửa sang lại mái tóc rối bời của Ngụy Hoài Minh. Sau khi chắc chắn rằng anh đã thực sự ngủ say, hắn dùng ngón tay tỉ mỉ miêu tả lại mặt mày anh, cuối cùng là hạ xuống mi tâm anh một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Lông mi người trên vai run run, đột nhiên mở mắt ra.
Tần Nghiên cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh cách mình chưa tới ba centimet.
Cũng may là thần kinh của Ngụy Hoài Minh tương đối thô, nên anh căn bản không để ý đến những chi tiết này mà chỉ nghĩ Tần Nghiên gọi mình dậy mà thôi. Sau khi dời đầu ra khỏi người hắn, anh thuận tay lật xem những dòng chữ giống như quỷ vẽ bùa của Tần Nghiên ---- đọc không hiểu.
"Trò chơi Vương quyền." Tần Nghiên ho một tiếng rồi chỉ vào bốn chữ lớn nhất trên tờ giấy.
Hội học sinh của trung học số 13 là nơi tập hợp những học sinh ưu tú nhất toàn trường. Những học sinh mới nhập học hàng năm và những người cảm thấy mình đủ điều kiện tham gia thì có thể nộp đơn đến hội học sinh, và sau khi đơn đăng ký được thông qua thì còn cần phải trải qua ba vòng phỏng vấn.
Người phỏng vấn ở vòng đầu tiên là một thành viên năm ba bình thường của hội học sinh, chẳng qua là đi theo một quy trình mà thôi, chỉ cần ngoại hình ưa nhìn, nhìn qua không có vấn đề gì lớn thì đều có thể thông qua. Vòng phỏng vấn thứ hai là bốn hội phó, đó cũng chỉ là cuộc trò chuyện bình thường hỏi về sở trường đặc biệt và những hiểu biết về hội học sinh thôi, vốn cũng không tính là khó, nhưng sau khi kết thúc sẽ nhận được nhiệm vụ từ hội phó giao cho, hoàn thành trong thời gian quy định thì mới tính là phỏng vấn thành công.
Vòng thứ ba là hội trưởng tự mình phỏng vấn. Hầu hết các học sinh đều rớt ở vòng hai nên người có thể lọt vào vòng ba đã ít lại càng ít hơn, thậm chí còn xuất hiện tình huống không có ai tới được vòng ba. Vậy nên hội học sinh đã thay đổi quy tắc, miễn là học sinh mới thì đều có thể nộp đơn, mức độ hoàn thành nhiệm vụ ở vòng hai áp dụng chế độ chấm điểm, những người từ sáu mươi điểm trở lên đều có thể ở lại hội học sinh ---- tất nhiên là họ chỉ có thể làm những việc vặt thôi.
Nhưng bất luận như thế nào, chỉ cần hội phó gật đầu thì luôn có thể lấy được một cái ghim cài áo của hội học sinh, đi trong đám đông sẽ có cảm giác cao hơn người khác một bậc, nên người hất hàm sai khiến càng ngày càng nhiều.
Theo thời gian, không khí trong trường học dần thay đổi. Hội trưởng giơ cao ngọn lửa của kẻ bề trên, hấp dẫn vô số thiêu thân dùng mọi cách nhào về phía cô ta như một cuộc hành hương*.
(*đi đến một nơi linh thiêng để tỏ lòng sùng bái và mong được phước lành)
"Vậy nhiệm vụ mà hội phó giao cho là gì?" Ngụy Hoài Minh nghe xong, cảm thấy còn rất bình thường. Đúng thật là hầu hết hội học sinh đều hoạt động theo cách này, vậy nên vấn đề nhất định là nằm ở nhiệm vụ được giao.
"Cái mà Tề Tái nhận được là bắt nạt một người." Tần Nghiên thở dài, "Thật không khéo, người đó lại chính là Đặng Lệ Lệ."
Tề Tái sinh ra ở một thị trấn nhỏ, kinh tế trong nhà không tính là eo hẹp nhưng cũng tuyệt đối không giàu có. Theo lời ba cậu ta nói thì chính là nuôi một đứa thì dư dả, mà nuôi hai đứa thì phải uống gió Tây Bắc. Cậu ta và Tề Đan là một cặp song sinh, ba mẹ cậu ta đã vô cùng vui mừng khi thấy cậu ta ra từ bụng mẹ, kết quả là hộ sinh nói bên trong còn có một đứa nữa, lúc lôi ra thấy là một bé gái thì sắc mặt lập tức tái xanh.
Ba mẹ cậu ta không thích cô em gái này, nhưng mà cậu ta thích.
Ba mẹ trọng nam khinh nữ nghiêm trọng nên trước nay chưa từng nghĩ sẽ cho Tề Đan đi học. Ngày đầu tiên Tề Tái vào tiểu học, Tề Đan bị mẹ đưa tới nơi bà làm việc. Buổi tối sau khi Tề Tái trở về từ trường thì nhìn thấy em gái mình đang kiễng chân bày bát đĩa ra bàn nên cậu ta vội đưa tay ra đón lấy.
Tề Tái cao hơn Tề Đan một cái đầu, từ trên cao nhìn xuống thì thấy ống tay áo trượt khỏi cánh tay đầy vết thương của em gái mình.
Cậu ta xắn tay áo còn lại của cô bé lên, trên đó cũng có một chuỗi vết sẹo hằn máu.
Trong khi cậu ta đang ở trường nghe giảng thì Tề Đan lại đang làm việc trong đủ loại nhà máy.
Tề Tái đã có một trận cãi vã lớn với ba mẹ mình. Ba mẹ một mực cho rằng con gái sinh ra thì phải gả cho người ta, hiểu càng nhiều thì càng khó gả. Bọn họ thấy thái độ kiên quyết của Tề Tái nên đã đổi cách thuyết phục khác, bắt đầu khóc than.
Lỗ tai Tề Tái mỗi ngày nghe bọn họ khóc than đến mức mọc kén luôn rồi, sau khi đập cửa liền không nói hai lời mà mang theo em gái rời khỏi nhà.
Sau ba ngày lang thang bên ngoài, hai người họ trở về nhà, lần này ba mẹ không nói gì nữa mà cầm tiền vay được đăng ký cho Tề Đan đi học.
Tề Tái oán hận cái nghèo.
Cậu ta thi đỗ hạng nhất trong kì thi tuyển sinh cấp 3, vốn tưởng rằng cậu ta có thể vào thẳng trường cấp ba trong huyện, kết quả là giáo viên đưa cho cậu ta một tờ đơn, nói là do thành tích của cậu ta xuất sắc nên trường trung học số 13 nguyện ý nhận vào và miễn toàn bộ học phí.
Tề Tái vốn muốn từ chối, nhưng cô giáo nói rằng cô cũng đã đưa cho Tề Đan một tờ.
Sau đó thì bọn họ đến đây.
Tề Tái đã sớm nghe nói học bổng của trung học số 13 cao ngất ngưởng nên trước khi nhập học cậu ta đã mang theo một lòng tràn đầy nhiệt huyết, dốc hết sức mình muốn lấy được học bổng, kết quả là vừa mới nhập học đã bị quy định chói lọi dập tắt nhiệt tình.
Chỉ có thành viên của hội học sinh mới có tư cách nhận học bổng.
Vì vậy cậu ta đã nộp đơn vào hội học sinh. Đơn đăng ký thông qua vòng đánh giá rất nhanh, vòng phỏng vấn cũng rất thuận lợi, đến vòng hai thì hội phó sẽ cho một đề phụ.
Năm nhất có một nữ sinh tên là Đặng Lệ Lệ đang làm thêm ở quán cà phê.
---- không cần biết là dùng cách nào, miễn sao làm cho cô ta không dám đến quán cà phê làm việc nữa mới thôi.
Tề Tái coi như là nhặt được một món hời. Đúng lúc cậu ta nhận được nhiệm vụ hai tuần trước, đến hỏi thì phát hiện Đặng Lệ Lệ vừa từ chức trước đó một ngày rồi, ngày hôm sau cậu ta liền trở về nộp nhiệm vụ.
Sau khi hội học sinh kiểm tra thì thấy đúng thật là Đặng Lệ Lệ đã từ chức nên cũng không truy đến cùng mà cho cậu ta thông qua.
Tề Tái hoàn thành nhiệm vụ trong hai ngày, trực tiếp cầm số điểm cao tiến vào vòng phỏng vấn thứ ba.
Hội trưởng hội học sinh tên là Tô Yểu, hiện tại đang học năm ba. Nghe nói trong nhà có quặng mỏ, lúc mới nhập học ba cô ta đã đập mấy trăm vạn cho nhà trường, trực tiếp đưa con gái lên đỉnh kim tự tháp và biến cô ta trở thành người được nhà trường cung phụng mỗi ngày.
Tô Yểu có vẻ ngoài xinh đẹp, thành tích cũng nổi bật, thông thường đối với một nữ sinh như vậy thì người theo đuổi có thể xếp hàng dài từ cổng trung học số 13 đến tận cổng cục cảnh sát, nhưng kết quả là một người dám theo đuổi cũng không có.
Tính tình quá tệ.
Tề Tái đã sớm nghe nói hội trưởng là người có tâm trạng thất thường, cậu ta chỉ cho rằng đó là tin đồn giật gân mà thôi, nhưng cậu ta không nghĩ tới mình sẽ thấy được điều đó ngay từ lần đầu gặp mặt.
Chỉ có một mình cậu ta tham gia vòng phỏng vấn thứ ba, Tô Yểu không sử dụng phòng học trống mà trực tiếp bảo cậu ta lên sân thượng.
Tòa nhà dạy học có tổng cộng tám tầng, gió trên sân thượng thổi khiến người ta run rẩy. Tô Yểu dựa vào lan can không biết là đang nhìn cái gì, khi nghe thấy tiếng bước chân mới xoay người lại đánh giá cậu ta rồi nở nụ cười để lộ hai cái răng nanh nhỏ: "Cậu là Tề Tái sao?"
Thanh âm trong trẻo, mang theo ý cười rõ ràng.
Tề Tái nhìn đến ngây người, chỉ biết gật đầu. "Đến đây đi." Tô Yểu ngoắc tay với Tề Tái, cậu ta đi qua đó như thể bị câu hồn.
Bây giờ là thời gian tan học, từ trên sân thượng nhìn xuống có thể thấy học sinh đông đúc, rất nhiều bộ đồng phục màu xanh lam đang chen chúc với nhau tựa như một mặt hồ.
Hai tay Tô Yểu chống cằm, nói: "Bọn họ đều muốn vào hội học sinh." Nói xong thì thở dài, "Nhưng đều không được, không có một người có thể dùng được... Chuyện đơn giản như vậy cũng làm không tốt."
Tề Tái thấy biểu cảm của cô ta càng ngày càng thần kinh, chỉ cảm thấy khí lạnh từ lòng bàn chân chạy lên tới đỉnh đầu, đến thở mạnh một cái cậu ta cũng không dám.
"Vậy còn cậu thì sao?" Tô Yểu nói những chuyện vô nghĩa nửa ngày, rốt cuộc cũng như là ý thức được bên cạnh còn có người mới đặt tầm mắt lên người Tề Tái, "Tại sao cậu lại gạt tôi?"
"Tôi... Tôi không có..."
"Đặng Lệ Lệ không phải vì cậu mà từ chức." Đôi mày xinh đẹp của Tô Yểu cau lại, đến gần Tề Tái cách vài bước, "Cậu đã làm lạc mất cô ta."
Trước khi Tề Tái có thể phủ nhận điều đó thì cô ta lại bắt đầu lẩm bẩm rồi dùng sức đẩy cậu ta một cái, thiếu chút nữa đã đẩy cậu ta từ tầng tám xuống.
Tô Yểu thấy không thể đẩy cậu ta xuống được nên lại muốn đẩy tiếp, Tề Tái phải tốn rất nhiều sức mới khó khăn lắm thoát ra được, cũng không dám nghĩ đến phỏng vấn gì nữa mà vội vàng liều mạng chạy về phía cửa.
"Nói dối tiến độ thì phải bị phạt."
Đây là lần đầu và cũng là lần duy nhất cậu ta gặp mặt Tô Yểu.
Tề Tái vốn tưởng rằng mình nhất định sẽ bị loại khỏi hội học sinh, nhưng không ngờ ngày hôm sau lại có người phát cho cậu ta một cái ghim cài áo.
Nhưng điều này chỉ là khởi đầu mà thôi.
"Về sau bọn họ không trừng phạt Tề Tái mà trừng phạt Tề Đan." Tần Nghiên kể xong chuyện này, ánh mắt có chút nghiêm túc, "Chắc chắn là Tô Yểu bị tâm thần."
Bọn họ chuẩn bị đến trường tìm Tô Yểu.
Ngụy Hoài Minh không ngờ rằng trong lúc bọn họ đang thảo luận vụ án này thì một bao thi thể đã bị đưa lên trang đầu của các bài báo và trở thành chủ đề bàn tán sau buổi trà dư tửu hậu của mọi người.
Tin tức lan truyền còn nhanh hơn cả vi rút, một mạng lưới lớn đã bị xé ra một lỗ hổng và từ từ sụp đổ.
Hết chương 19.