Không Được Nói

Chương 51: Amshaspandan (2)



"Không sao cả, ánh đèn vậy là đủ rồi."

Edit: Rea

—————

Ngụy Hoài Minh chậc một tiếng: "Anh biết bọn họ căn bản không sợ anh bị bắt, vậy thì còn phí công làm nhiều chuyện thế để làm gì?"

"Tôi vừa mới nghĩ thông." Người đàn ông quay đầu lại liếc nhìn chiếc xe theo phía sau, chuyển chủ đề, "Từ chỗ này tôi có thể thấy có năm chiếc xe phía sau, ba chiếc trong đó có biển số xe tôi đã từng thấy."

"Cố ý lại đây cảnh cáo anh." Ngụy Hoài Minh đưa chứng minh thư ra rồi quay đầu lại nói chuyện với người trong xe, "Để anh biết rõ cái gì nên nói cái gì không nên nói?"

"Đúng một nửa." Gã tìm Hà Duyên bên cạnh xin một ngụm nước uống, hắng giọng nói, "Ý của bọn họ là, tôi phải nói tất cả những gì tôi biết."

Tình báo trong tay gã nhất định có một phần sai, mà một phần này đủ để đánh lừa cảnh sát.


Tần Nghiên thở dài một hơi không thể nghe thấy: "Chẳng qua ông cũng chỉ là một quân cờ."

"Nhưng hắn chơi ván cờ này cũng không hay lắm." Gã đối với hai chữ "quân cờ" này rất mâu thuẫn, vẻ mặt trở nên nôn nóng, giọng nói cũng không còn vững vàng như vừa rồi, "Hắn ném hết những quân cờ trong tay đi thì còn muốn thắng thế nào?"

Nếu nói mấy nơi bị điều tra trước đó là "Tốt", thì "Tam Giác Vàng" và Trịnh Uyên đều có thể tính là "Xe".

Dồn ép "Tam Giác Vàng" đến mức hợp tác cùng với cảnh sát, đổi video trong USB tạo cơ hội cho bọn họ bắt Trịnh Uyên, những điều này tương đương với việc nói rõ cho bọn họ biết rằng hai quân cờ này tôi cũng không cần.

Em gái trạm thu phí cầm chứng minh thư của Ngụy Hoài Minh đối chiếu với anh vài lần rồi mới trả lại cho anh, sau đó ló người ra nhìn ghế lái phụ. Tần Nghiên cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu lại lễ phép chào hỏi, cô gái nhỏ lập tức ôm ngực nở nụ cười không rõ ý vị với hai người họ.


Người trong xe bị phía sau theo đuôi làm cho phiền không chịu nổi nên không ai để ý tới cô, Ngụy Hoài Minh nhận lấy giấy tờ xong thì lái xe đi.

Cô gái nhỏ ở cửa sổ đối diện nhô đầu ra, vẻ mặt bát quái: "Chụp ảnh chưa chụp ảnh chưa?"

"Chụp rồi!" Em gái bên này móc điện thoại ra đưa cô xem, cảm thán một câu, "Quả nhiên bây giờ mấy anh trai xinh đẹp đều ở bên nhau... Nhưng mà xứng đôi thật đấy."

.

Người trong xe cũng không biết cả hai không hiểu sao lại lên hot search lần nữa.

Ngụy Hoài Minh đưa một tay vò đầu bứt tóc: "Vứt bỏ những câu lạc bộ đó là hành động bắt buộc, nhưng đưa hai quân cờ quan trọng vào tay chúng ta là có ý gì?"

"Rất kỳ lạ." Tần Nghiên quay đầu nhìn "Tam Giác Vàng", "Ông và bọn họ trở mặt, cái này rất bình thường —— nếu tôi đoán không sai thì sau lần Lý Cẩn bắt chước gây án đó thì ông gϊếŧ một người, nhưng lần này không phải nhiệm vụ mà bọn họ giao cho ông đúng không?"


Người đàn ông ngồi ghế sau bất đắc dĩ lắc đầu: "Tác phẩm của tôi đã bị người khác đạp hư rồi, thật sự không có cách nào làm như không thấy được."

"Vậy nên lần này ông tự tiện gây án là để dọa bọn họ. Cỗ máy gϊếŧ người mất kiểm soát là đáng sợ nhất, bọn họ cần phải diệt trừ ông." Tần Nghiên tiếp tục nói, "Như vậy điểm đáng ngờ đầu tiên chính là, tại sao Lý Cẩn lại muốn bắt chước gây án?"

Lần trước khi Tần Nghiên tiến hành thôi miên Lý Cẩn, cô ta đã nhắc tới ba chữ "Tam Giác Vàng" một cách rất rõ ràng, hơn nữa một nghi phạm khác cũng phản ứng rất dữ dội đối với cái tên này, nhưng thông tin mà hắn có thể nhận được ngoại trừ ba chữ "Tam Giác Vàng" này ra thì không có gì khác.

Một người phụ nữ bình thường với gia thế trong sạch không có vết nhơ, tại sao lại muốn liều chết dẫn sát thủ liên hoàn ra?
Thậm chí cô ta còn không hiểu rõ vụ án thì làm sao có thể chắn chắn hành động này có thể dẫn gã ra?

"Điểm đáng ngờ thứ hai là USB của Tôn Giai Thần."

Nếu Tôn Giai Thần có thể chắn chắn thứ trong USB bị người khác thay đổi, vậy kẻ thay đổi ấy tại sao không trực tiếp dọn sạch USB, mà lại phải đưa vào một đống video đủ để bọn họ có lý do bắt Trịnh Uyên?

"Có thể nào..." Trong lòng Ngụy Hoài Minh nảy ra một ý nghĩ, dọa cả bản thân mình, không chắc nói, "Ngoài chúng ta và đám người điên kia ra thì còn có một nhóm người nữa... đang giúp chúng ta."

Ba nhóm người này mới là "Tam Giác Vàng" thực sự.

Người đàn ông phía sau đột nhiên ngước mắt nhìn anh.

Hiểu rồi, tất cả chuyện này đều đã thông suốt.

"Nếu nói như vậy thì trong quá trình tôi lẩn trốn, hình như đúng thật là có người đang giúp tôi."
Hà Duyên khó hiểu hỏi: "Vậy nên vụ án càng ngày càng phức tạp?"

"Không." Tần Nghiên cười một tiếng, "Là càng ngày càng đơn giản."

.

Xe còn chưa chạy đến cổng cục cảnh sát thì đã nghe thấy tiếng cãi vã.

Chu Mộc chống nạnh vừa mắng vừa dậm chân, người đàn ông đứng đối diện cúi đầu, không nói lời nào cũng không phản kháng, để mặc cô mắng.

Ngụy Hoài Minh ở trong xe nhìn chốc lát, chờ Chu Mộc mắng đủ rồi mới đi vào, kết quả là sức chiến đấu của bà cô này kinh người, mắng mười phút không lặp từ cũng không có ý muốn dừng lại, nên Ngụy Hoài Minh đành phải xuống xe đến khuyên can.

"Tổ tông ơi, hắn làm to bụng em hay là bội tình bạc nghĩa với em mà có thể khiến em mắng lâu như vậy?"

Chu Mộc tức giận liếc nhìn Ngụy Hoài Minh một cái, nhăn mặt rồi đi thẳng.

Tần Nghiên xuống xe theo, đi tới hỏi: "Sao vậy?"
Người đàn ông vẫn luôn đứng như cái cọc gỗ thấy Chu Mộc đi rồi thì móc khăn giấy ra lau nước bọt bắn lên mặt, hơi áy náy cúi người: "Thật sự vô cùng xin lỗi, tôi tới báo mất tích."

"Mất với chả tích!" Chu Mộc vào trong nghe thấy những lời này thì không nhịn được mắng một câu, "Ngưng mẹ nó mèo khóc chuột đi, ai đưa Chu Uyển vào tay loại biếи ŧɦái kia mẹ nó bản thân còn không rõ sao? Chúng tôi không bắt anh anh lại tự mình đưa tới cửa, còn làm bộ dáng chính nhân quân tử, hôm qua đã nói là dù có tìm được cũng không cho anh biết, mau cút đi, cục cảnh sát chúng tôi vứt không nổi người này."

Tần Nghiên nghe hiểu —— đây là vị đưa Chu Uyển đi tối hôm đó.

Ngụy Hoài Minh quay lại lôi Tô Yểu ra ngoài, Hà Duyên bên kia cũng lôi "Tam Giác Vàng" ở khá gần mình ra.

Tần Nghiên cười hiền với người đàn ông, làm động tác 'mời': "Vào trong ngồi một lát?"
Chu Mộc còn muốn nói gì nữa thì bị ánh mắt của Tần Nghiên dọa về —— cô chỉ sợ duy nhất Tần Nghiên.

Thấy mọi người đều có việc trong tay, bản thân nhàn rỗi cũng không thành vấn đề, sau khi Chu Mộc dạo qua một vòng thì tập trung vào người thoạt nhìn vô cùng nhỏ yếu nhưng trên thực tế cũng không nhỏ yếu - Hà Duyên.

"Cần giúp đỡ không?"

Vốn Hà Duyên cũng không tính là thấp, nhưng khuôn mặt tương đối nhỏ, thân hình mét chín của "Tam Giác Vàng" thoạt nhìn còn cường tráng hơn y nhiều. Chu Mộc nhìn sự tương phản giữa hai người thì đột nhiên tình mẹ trào dâng tình, vô cùng thân thiết đến hỏi y có cần giúp gì không.

Y vừa mới chứng kiến công phu mắng người của Chu Mộc xong, bị thái độ đột nhiên thay đổi của cô làm cho bối rối, không chắc đáp: "Ừm... có lẽ không cần đâu."
"Vậy sao." Chu Mộc ngẩng đầu nhìn chằm chằm y chốc lát, "Vậy anh cần kết bạn WeChat không?"

"Ừm... Hả?"

Hà Duyên nhìn cô gái tươi cười rạng rỡ trước mặt, tim đập lỡ một nhịp.

.

Ngụy Hoài Minh đang cãi nhau với Tô Yểu, ý muốn cô ta tiếp thu lý lẽ giường trong ngục giam thoải mái hơn bình thường cô ta hay ngủ. Tần Nghiên đứng một bên dựa vào tường yên lặng nghe, tầm mắt vẫn luôn đặt trên người "Tam Giác Vàng", thấy tình huống bên kia thì vô thức cười một tiếng.

Ngụy Hoài Minh quay đầu nhìn hắn: "Sao vậy?"

Tần Nghiên chỉ đối diện, Hà Duyên đang quét mã QR của Chu Mộc.

"Nam khách quý bên kia ơi." Khóe miệng Ngụy Hoài Minh cũng nhếch lên, hô với Hà Duyên một tiếng, "Bạn tốt hiện tại ngài đang thêm vào là một tên cuồng đi xem mắt đó, cẩn thận nha!"

Chu Mộc nhanh chóng trừng anh một cái, rồi lại dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Hà Duyên, trong giọng nói có chút ngọt: "Đừng nghe anh ấy nói, trước anh cũng chỉ còn năm đối tượng xem mắt thôi, một tuần là có thể giải quyết hết."
Hà Duyên: "..."

Có phải là y cần tưởng niệm tình yêu còn chưa bắt đầu đã chết của mình một chút không?

Tô Yểu ngẩng đầu hỏi Ngụy Hoài Minh: "Xem mắt là gì?"

"Chính là hai người gặp mặt một lần, nếu cảm thấy thích hợp thì qua lại."

"Gặp mặt một lần là có thể xác định sao?"

"Xem duyên phận đi." Tần Nghiên dịu dàng nhìn Ngụy Hoài Minh, "Nếu là người yêu định mệnh thì gặp một lần sẽ biết."

Ngụy Hoài Minh đột nhiên bị ghẹo, bất đắc dĩ xoa đầu Tần Nghiên.

Tầm mắt Tô Yểu bay tới trên người "Tam Giác Vàng", rồi lại nhanh chóng thu lại.

Nếu người yêu định mệnh không yêu mình, vậy thì phải làm sao bây giờ?

.

Xử lý xong vấn đề của Tô Yểu và "Tam Giác Vàng" rồi Tần Nghiên mới nhớ tới người đàn ông còn ngồi trong góc, nên qua đó dò hỏi nguyên nhân.

"Vậy ý của anh là anh cũng không biết Chu Uyển bị người ta bắt cóc?"
"Không biết." Người đàn ông lắc đầu, "Tôi vốn đã chuẩn bị một sinh nhật bất ngờ cho cô ấy, kết quả là đi nửa đường lại đột nhiên muốn đi WC, cho nên tiện thể quẹo vào một tiểu khu, nhưng vừa ra ngoài thì không thấy tăm hơi cô ấy đâu, gọi điện thoại cũng tắt máy."

Chiếc điện thoại mà Chu Uyển thường dùng bị kẻ buôn người kia đập vỡ, gọi không được cũng là chuyện bình thường.

Tần Nghiên hỏi chuyện ngoài lề: "Hôm đó là sinh nhật Chu Uyển?"

"Đúng vậy."

Vào ngày sinh nhật lòng tràn đầy vui mừng ra ngoài chơi với bạn trai, kết quả lại rơi vào tay loại người đó, thêm một thân bị thương còn suýt nữa thì mất mạng, đến cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nói với bọn họ một câu "Quả nhiên đàn ông không có ai tốt."

Không rơi dù chỉ một giọt nước mắt.

"Tôi hy vọng mỗi một chữ anh nói đều là thật sự." Tần Nghiên nhìn chằm chằm mắt anh ta, giọng điệu trịnh trọng như người cha giao phó con gái mình, "Vậy nên tôi cần anh chứng minh mình trong sạch."
Như đã sớm đoán được hắn sẽ nói như vậy, người đàn ông gấp gáp rút một chiếc túi giấy kraft căng phồng ra đưa cho hắn: "Trong này có sơ yếu lý lịch của tôi, tư liệu, địa chỉ gia đình, kinh nghiệm làm việc..."

Mỗi lần anh ta lấy ra một cái đều giới thiệu một chút, sau khi lấy hết trong túi ra thì ngượng ngùng gãi đầu: "Chắc là các cậu cũng có thể tra được, tôi cho cậu xem những thứ này có lẽ là chuyện thừa, nhưng mà..."

"Tôi thật sự trong sạch, hơn nữa là thật sự thích cô ấy."

Nếu lại có một cơ hội khác, tôi tuyệt đối sẽ không đánh mất cô ấy.

Tần Nghiên còn chưa mở miệng thì đã nghe thấy trên lầu truyền đến một tiếng cười khẽ.

Chu Uyển đứng ở đầu cầu thang ôm ngực nhìn bên này, trong mắt sáng lấp lánh, nhếch khóe miệng lên một cái nước mắt cũng rơi theo.
Người đàn ông vội vàng chạy tới ôm lấy cô, dọc đường còn làm ngã vài cái ghế.

Chu Uyển bị hắn ôm vào lòng, ngẩng đầu lên đối diện với hắn, đôi mắt cong cong: "Quà sinh nhật của em đâu?"

Nước mắt người đàn ông đột nhiên rơi xuống, khóc không thành tiếng.

Chu Uyển hôn giọt nước mắt trượt xuống cằm anh.

Tôi vẫn nguyện ý tin tưởng, nếu tôi cố gắng sống tiếp như vậy thì nhất định sẽ xứng đáng với mọi điều tốt đẹp.

.

"Trời tối rồi." Tần Nghiên vừa dứt lời, đèn đường phía sau tranh nhau sáng lên.

Ngụy Hoài Minh vòng tay ôm lấy eo hắn: "Không sao cả, ánh đèn vậy là đủ rồi."

Hết chương 51.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.