"Anh là niềm tự hào của ông ấy."
Edit: Rea
-----
Không cần Triệu Chính chuyển lời, Ngụy Hoài Minh mới từ phòng thẩm vấn đi ra đã nghe thấy chất giọng cực kỳ chấn động của ba mình.
"Anh vẫn luôn thấy cái giọng này của ông ấy không đi chợ bán rau thật sự đáng tiếc." Ngụy Hoài Minh ngoáy lỗ tai, thấy Tần Nghiên dừng bước chân, hỏi, "Không qua đó với anh sao?"
"Không được." Tần Nghiên xoay người trở về, "Em phải đi sắp xếp lại tài liệu..."
"Sắp xếp lại tài liệu có gấp không?" Ngụy Hoài Minh kéo cánh tay Tần Nghiên, cười hắn, "Em sợ gặp ba anh có phải không?"
Tần Nghiên thành thật gật đầu.
"Theo lý thuyết thì hẳn là hai người đã sớm gặp nhau rồi." Ngụy Hoài Minh quơ quơ giấy thỏa thuận mời trở lại, "Bằng không thì sao ông ấy có thể đưa cái này cho em?"
Tần Nghiên ăn ngay nói thật: "Là Lục cục đưa cho em, còn đặc biệt dặn em không thể nói trước cho anh biết."
Thấy anh nhíu mày, Tần Nghiên lập tức nói thêm một câu: "Lần này không phải là em muốn giấu anh."
"Không tồi, cũng học được phải nhận sai trước." Ngụy Hoài Minh tán thưởng mà vỗ vai hắn, "Vậy thì phạt em cùng anh đi gặp phụ huynh."
Không đợi hắn từ chối, đồng chí lão Ngụy đã rất tự giác đi vào.
Mẹ Ngụy đứng bên cạnh ông, khí chất vốn thanh lãnh cũng bị che đậy, gương mặt so với đồng chí lão Ngụy ít khi nói cười thật hiền từ, còn mang theo chút cảm giác chim nhỏ nép vào người.
"Bạn nhỏ, lại gặp nhau rồi." Mẹ Ngụy vẻ mặt ghét bỏ nhìn lướt qua Ngụy Hoài Minh một cái, lập tức xoay người sang chỗ khác chào hỏi với Tần Nghiên, "Lúc này mới bao lâu không gặp mà đã gầy đi nhiều thế rồi."
Tần Nghiên mặt không đổi sắc lịch sự chào bà, hai người đều lựa chọn quên đi sự thật bọn họ vừa gặp mặt ngày hôm qua.
Đồng chí lão Ngụy bất mãn vì bị cho ra rìa, ho lớn hai tiếng, lúc này mẹ Ngụy mới như vừa nhớ tới, kéo tay Tần Nghiên qua giới thiệu với ông: "Đứa nhỏ này tên là Tần Nghiên, là bạn trai của con mình."
Ngụy Chuẩn "Ừ" một tiếng, rồi ném ra một loạt câu hỏi: "Bao lớn rồi? Hiện tại đang sống ở đâu? Quê quán nơi nào? Trong nhà cũng có..."
"Ba đang thẩm vấn tội phạm đó hả?" Ngụy Hoài Minh vừa nghe thấy giọng điệu này của ông là đau đầu, kéo Tần Nghiên ra phía sau mình, "Nếu ba không biết tán gẫu thì đừng cố nói, nghe khó chịu."
"Còn rất bênh vực người của mình." Ngụy Chuẩn lướt qua vai anh nhìn Tần Nghiên, hừ lạnh một tiếng, "Còn không phải tôi sợ anh nhặt được một con sói con à."
Ngụy Hoài Minh nhất quyết đấu khẩu với ông: "Có là sói con thì con cũng bằng lòng cung phụng."
Hai người này như nước với lửa, vừa gặp mặt là cãi nhau, mẹ Ngụy chỉ có thể làm người hòa giải: "Được rồi được rồi, nói chính sự."
"Ta bắt Tôn Trinh đến đây, ở ngay bên ngoài." Trong giọng Ngụy Chuẩn mang theo chút kiêu ngạo, khinh thường liếc Ngụy Hoài Minh một cái, "Đồ vô dụng, thời gian dài như vậy mà ngay cả một người cũng không bắt được, nếu không phải ta..."
"Ba chờ đã." Ngụy Hoài Minh tự động bỏ qua lời châm biếm của ông, "Ba là nhân viên được mời trở lại mà còn có quyền chấp pháp sao?"
Đồng chí lão Ngụy ngậm miệng lại tự hỏi chốc lát, quay đầu lại hỏi mẹ Ngụy: "Tôi không có quyền chấp pháp sao?"
Mẹ Ngụy xòe tay, tỏ vẻ bà cũng không biết.
"Vậy nên ba cứ như vậy bắt người trói tới đây?"
Ngụy Chuẩn lười cùng anh mổ xẻ chuyện này: "Người cũng đã bắt tới rồi anh còn không mau đi thẩm vấn, còn có thời gian ở đây huyên thuyên với ta? Lại nói vụ án phá chậm, đều là do anh cả ngày dong dong dài dài."
Ngụy Hoài Minh bị ông mắng đến á khẩu không trả lời được, đẩy người đàn ông chắn trước mặt mình đi ra ngoài, cảm thấy chưa hết giận, xa xa còn mắng hai câu.
Tần Nghiên cười xin lỗi, còn chưa kịp đuổi theo bước chân của anh thì bị Ngụy Chuẩn đứng bên cạnh bước một bước sang chắn trước mặt.
Tần Nghiên ngước mắt đối diện với ông, nụ cười trên mặt có hơi không nhịn được: "Bác trai đây là có ý gì?"
"Không có ý gì." Ngụy Chuẩn châm một điếu thuốc bỏ vào miệng, nâng cằm lên chỉ hướng phòng nghỉ, "Tâm sự chút?"
.
Triệu Chính vẫn luôn ở bên ngoài canh giữ Tôn Trinh, lại không dám lên xe, chỉ có thể chán nản đứng một bên chờ người tới, chờ đến bản thân sắp héo mòn thì rốt cuộc cũng thấy Ngụy Hoài Minh nổi giận đùng đùng từ trong phòng đi ra, vội giơ tay lên chào anh.
Ngụy Hoài Minh không để ý tới cậu, tự mình kéo cửa xe lôi Tôn Trinh ra. Cho đến khi vào đại sảnh mới đột nhiên nhận ra Tần Nghiên không đi theo, quay đầu hỏi Triệu Chính: "Cậu thấy Tần Nghiên không?"
Triệu Chính lắc đầu -- cậu vẫn luôn ở bên ngoài trông xe, có thể thấy mới lạ.
"Đừng căng thẳng." Mẹ Ngụy đưa ly nước nóng hổi vừa nhận được cho Ngụy Hoài Minh, "Chỉ là tâm sự với ba con thôi, này, uống miếng nước trước đã."
Con trai nhà mình còn chưa trả lời thì Tôn Trinh ngược lại hừ lạnh một tiếng trước.
"Ngụy phu nhân thật là giỏi thủ đoạn."
Bà mỉm cười, vuốt móng tay của mình thờ ơ đáp lại: "Có thể nghe được câu nói như thế từ miệng Tôn tiên sinh thật đúng là vinh hạnh -- nhưng đây thật sự là quá khen rồi, nếu mà bàn về độ vô sỉ, thì tôi không bằng anh một phân."
Ngụy Hoài Minh nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của bọn họ, khó hiểu hỏi: "Có ý gì?"
"Không có gì." Mẹ Ngụy cầm lấy ly nước từ tay anh, hơi không thể nghe nổi thở dài, "Được rồi, không làm phiền con phá án, mẹ đến chỗ lão Ngụy xem sao."
Từ giây phút bà xoay người, cảm xúc của Tôn Trinh đột nhiên kích động, nhưng tiếc là bị Ngụy Hoài Minh giữ lại nên không thể xông lên, chỉ có thể gân cổ lên quát: "Có phải bà điên rồi không! Bà thật sự cho rằng trong nhà có hai cảnh sát là có thể tẩy mình sạch sẽ?"
Ông ta còn nói, tốt nhất là bà nên trong sạch.
Bằng không thì bà phải chôn cùng tôi.
Mẹ Ngụy vén tóc, khóe miệng bất giác cong lên.
.
Tuy là đã sớm chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng khi Trịnh Uyên nhìn thấy Tôn Trinh vẫn không thể tránh khỏi nhíu chặt mày.
Trang phục hôm nay của ông ta có thể nói là rất mộc mạc -- áo khoác mấy chục đồng, quần và giày không hơn không kém, lại phối với mũ và kính râm có thể thấy ở khắp nơi, hoàn toàn là cách ăn mặc ném vào đám người là không nhận ra.
Tôn Trinh nhìn thấy Trịnh Uyên cũng sững sờ một chút, sau đó cũng cam chịu chọn một cái ghế gần hắn ngồi xuống, còn nho nhã lễ độ chào hỏi với hắn.
Trịnh Uyên không biết trong hồ lô ông ta bán thuốc gì* nên yên lặng kéo dài khoảng cách với ông.
(*thành ngữ Trung Quốc thường dùng để chỉ ý nói không hiểu người kia nói thế có ý gì)
Ngụy Hoài Minh thấy bộ dạng này của Tôn Trinh thì cũng lười theo trình tự gì mà đi thẳng vào vấn đề: "Chú, chúng ta đã quen thuộc như vậy rồi, nên cháu sẽ không hỏi thêm gì nữa."
"Chú bị tình nghi có liên quan đến buôn lậu ma túy, buôn người, tụ chúng bán dâm, còn có..." Ngụy Hoài Minh dừng một chút, đẩy tài liệu "Tam Giác Vàng" đưa cho Tần Nghiên đến trước mặt ông ta, gõ bàn, "Mua hung gϊếŧ người."
"Chú có nhận không?"
"Ta có thể không nhận sao?" Tôn Trinh cười khổ một tiếng, xem cũng không xem tài liệu trước mặt, "Các cậu nắm trong tay tất cả bằng chứng, ta lại biện hộ thì có ích lợi gì?"
Ngụy Hoài Minh và Triệu Chính liếc nhau một cái, hai người đồng thời nhíu mày -- thái độ nhận sai này cũng có hơi quá thành khẩn rồi.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, Ngụy Hoài Minh lẳng lặng chờ lời tiếp theo của ông ta.
Quả nhiên Tôn Trinh trầm mặc chốc lát, lại chậm rãi mở miệng: "Các cậu không nghĩ tới, một mình ta làm sao chống đỡ được nhiều sản nghiệp như vậy sao?"
"Cái này chú không cần lo, những người có liên hệ với chú, một người cũng chạy không thoát."
Trong tài liệu Tô Hà đưa cho Tần Nghiên có tất cả thông tin anh đã thấy trên trang web vô danh kia, gần như bao gồm tất cả những người từng đăng "Treo thưởng" trên đó.
Tôn Trinh dường như không nghe thấy những lời này của anh, nói một câu không đầu không đuôi: "Trước kia ta không tin thần không tin quỷ, nhưng gần đây đột nhiên ta lại trở nên mê tín... Có thể là do làm nhiều chuyện trái với lương tâm."
"Thời gian mới qua có chớp mắt mà cậu và Thần Thần đã lớn như vậy rồi." Tôn Trinh vươn tay muốn chạm vào mặt Ngụy Hoài Minh một cái, nhưng bị anh nhanh chóng tránh đi.
Anh chịu không nổi nhất là việc tội phạm kể mấy câu chuyện buồn với mình, Tần Nghiên đã sớm nhắc anh một khi gặp phải loại tình huống này thì nhất định phải biểu hiện thật lạnh nhạt, ngàn vạn lần đừng bị người khác lừa.
Tôn Trinh thu tay lại, thở dài: "Người ấy, nhất định không thể đi lầm đường, sai một bước là triệt để kết thúc."
Tần Nghiên vừa đi vào đã nghe thấy lời biện hộ sám hối này của ông ta, cửa cũng chưa mở đã hừ lạnh một tiếng: "Nói với chúng tôi chuyện này có ích gì không? Thay vì ở đây than thở còn không bằng ngẫm lại làm sao giải thích với mấy chục thậm chí là mấy trăm linh hồn kia."
"Sao ta lại phải giải thích với bọn họ?" Tôn Trinh xòe tay, "Cũng không phải là ta gϊếŧ. Ma túy là chính bọn họ muốn hít, trẻ con là ba mẹ đưa tới, ngay cả những cô nàng trong câu lạc bộ dưới tay ta cũng đều là cầu xin ta nhận bọn họ, ta chẳng qua là giúp bọn họ một tay mà thôi, bọn họ biết ơn ta còn không kịp."
"Không có ai gϊếŧ bọn họ, tất cả bọn họ đều là tự sát."
"Thật là ngụy biện." Tần Nghiên thảy một xấp ảnh chụp vào mặt ông ta, trong giọng nói tràn đầy tức giận bị đè nén, "Mở to mắt chó của ông nhìn xem, trong này có ai là tự sát?"
Cô gái bị cưỡng ép chích ma túy, cha mẹ quỳ trên mặt đất khóc rống, xưởng nhỏ moi nội tạng... Mỗi một tấm ảnh chụp đều máu tươi đầm đìa, áp lực đến mức chỉ xem hình ảnh cũng có thể nghe được tiếng bọn họ gào thét và kêu rên.
Đây là tự tay ông ta xây dựng địa ngục trần gian.
Tôn Trinh cố nén cảm giác khó chịu vì bị góc ảnh làm xước gương mặt, khi cúi xuống nhìn những tấm ảnh nằm rải tác trên bàn, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Những thứ này... từ đâu ra?"
"Đúng vậy, từ đâu ra? Không phải ông đã tự tay tiêu hủy hết rồi sao? Gặp quỷ?" Tần Nghiên thấy sắc mặt ông ta càng ngày càng xấu, trong lòng chợt sinh ra một cảm giác suиɠ sướиɠ. Nhận thấy được cảm xúc của mình có chút mất kiểm soát, vì thế hắn kịp thời dừng đề tài lại, "Như ông đã nói, làm nhiều chuyện trái với lương tâm thì luôn khó tránh khỏi gặp quỷ."
"Không cần thẩm vấn gì cả," Tần Nghiên vỗ vai Ngụy Hoài Minh, thở dài như trút được gánh nặng, "Kết thúc rồi."
.
Ngụy Chuẩn không nói nhiều với Tần Nghiên mà đưa ảnh chụp trong tay cho hắn rồi để hắn đi sau khi đã dặn dò vài câu. Mẹ Ngụy không nói một lời nào từ khi bước vào cửa, cho đến khi đồng chí lão Ngụy châm điếu thuốc thứ năm lên thì rốt cuộc mới không nhịn được đi tới bóp tắt.
"Ông thế nào cũng phải hút đến mức chết trẻ luôn à?"
Ngụy Chuẩn ẩn ý nhìn bà một cái, giơ tay ôm bà vào lòng: "Tôi đang đợi bà mở miệng."
"Tôn Trinh chơi chó cắn chó với tôi." Mẹ Ngụy ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt ông, cười đến nếp nhăn nơi khóe mắt đều hiện ra, "Đáng tiếc là ông ta đã đoán sai, tôi không phải là chó."
.
"Ảnh chụp hẳn là ba anh đưa cho em." Ngụy Hoài Minh im lặng một đường, đến khi đi vào văn phòng rốt cuộc mới mở miệng, bất đắc dĩ thở dài, "Đến bây giờ mà ông ấy còn chưa tin anh có thể làm một cảnh sát tốt."
"Đúng lúc lại ngược lại." Tần Nghiên vòng tay ôm lấy eo anh, dán ở bên tai anh thấp giọng nói, "Ông ấy nói với em rằng, anh là niềm tự hào của ông ấy."
Vẫn luôn như vậy.
Hết chương 59.