*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: Agehakun
Chỉnh sửa: Andrea
Hàn Dữ Tiếu kèm thêm cho Thẩm Văn Hiên một khoảng thời gian, nhân tiện đưa ra yêu cầu chuyển tới ngồi cùng bàn với cậu. Hắn vừa kiểm tra bài phiên dịch tiếng Anh lóng ngóng sượng sạo của Thẩm Văn Hiên, vừa nói chuyện với cậu.
Thẩm Văn Hiên đang bóc hạt Mắc Ca cho mình ăn… tiện thể cũng bóc luôn cho Hàn Dữ Tiếu. Từ nhỏ cậu đã là một đứa bé lanh lợi khéo nói, lúc mới chập chững lò dò đã biết đường bóc kẹo cho mẹ ăn, khi làm mấy chuyện này đều cực kì thuận buồm xuôi gió.
Nhưng Hàn Dữ Tiếu từ lúc sinh ra đến nay chưa từng được đối xử như vậy, đầu ngón tay trắng nõn xinh đẹp của Thẩm Văn Hiên cầm một viên Mắc Ca tròn trịa đưa qua, hắn còn đang ngẩn người.
Thẩm Văn Hiên nhìn hắn bằng ánh mắt kì quái, trực tiếp nhét vào trong miệng hắn. Hàn Dữ Tiếu vô ý thức há mồm, ngậm lấy hạt Mắc Ca kia, cũng ngậm lấy một đoạn đầu ngón tay của Thẩm Văn Hiên.
Ngọt.
Thẩm Văn Hiên không để ý, tiếp tục cúi đầu xuống bóc vỏ, còn không quên đả kích Hàn Dữ Tiếu, “Cậu nói xong rồi hả? Chủ nhiệm lớp có thể để cậu ngồi cùng bàn với tôi mới là lạ, nếu loại học sinh giỏi như cậu ngồi bên cạnh tôi xong bắt đầu học nói chuyện, chủ nhiệm còn không điên lên chắc?”
Hàn Dữ Tiếu chính là hạt giống có thể giật được ngôi vị thủ khoa toàn thành phố của trường học bọn họ, nếu như bị cậu ảnh hưởng, vậy cậu quả thực chính là tội nhân thiên cổ.
Hàn Dữ Tiếu quét mắt liếc cậu, không nói chuyện, chỉ vào bài dịch tiếng Anh đã được sửa tốt, bắt đầu giảng giải cho Thẩm Văn Hiên.
Thẩm Văn Hiên lập tức ỉu xìu, gẩy gẩy Mắc Ca không chịu ngừng, giống như bọn con nít mỗi lần không chịu đi nhà trẻ, không muốn ăn hết trái cây để được trốn học.
Hàn Dữ Tiếu trực tiếp tịch thu đĩa đựng hạt của cậu, “Tôi bóc, cậu ghi chép.”
Thẩm Văn Hiên mặt đầy đau khổ, nghe lời.
–
Thẩm Văn Hiên cho rằng Hàn Dữ Tiếu chỉ nói thôi, nhưng không ngờ hai ngày sau, Hàn Dữ Tiếu thật sự chuyển cả người lẫn bàn tới, còn thuận tay dọn dẹp lại mặt bàn loạn thành tổ chim của cậu một chút.
Thẩm Văn Hiên cảm thấy rất mới lạ, ngả mình lên người Hàn Dữ Tiếu hỏi, “Cậu rót thuốc mê gì cho chủ nhiệm đấy? Tôi muốn ngồi cùng Chung Nịnh nhưng chủ nhiệm toàn không cho.”
Với cái chiều cao kia của Chung Nịnh mà lại xuống ngồi cùng với cậu, chắc chắn một điều là sẽ không thể nhìn thấy bảng đen. Hàn Dữ Tiếu quả thực vô cùng cạn lời đối với hai kẻ ngốc này, nhưng hắn cũng đặc biệt cảm ơn vì chiều cao của Chung tiểu công tử không đạt tiêu chuẩn, bằng không thì sẽ không tới phiên hắn ngồi.
“Không nói cho cậu biết.” Hàn Dữ Tiếu hơi nhếch môi lên, toàn bộ gương mặt đều hiện lên một vẻ ôn nhu, nhưng lời hắn nói ra lại không ôn nhu chút nào, “Ngày hôm qua cậu chơi game thua, còn nợ mười bài toán nữa, đã làm chưa?”
Thẩm Văn Hiên co quắp người nằm bò ra bàn không chịu ngồi thẳng, cầm sách che mặt lại, chỉ lộ ra một đầu tóc ngắn mềm mại xoã tung, hơi ngả nâu dưới ánh mặt trời.
Hàn Dữ Tiếu cười cười, cũng không làm khó cậu nữa. Hắn có giỏi tới cỡ nào thì cũng không có khả năng kèm cho Thẩm Văn Hiên thi được vào đại học trọng điểm, nhưng mà không sao, dựa theo xu hướng hiện tại ở nơi này, miễn là Thẩm Văn Hiên có thể tiến bộ dần dần, dù không được học chung một trường nhưng vẫn có thể ở bên cạnh hắn.
Thẩm Văn Hiên không hề biết người bên cạnh đang có mưu đồ gì, cậu miễn miễn cưỡng cưỡng nghe thêm vài phút đồng hồ sau bắt đầu ngủ gật, nhưng cũng không phải thật sự muốn ngủ, chỉ vẽ hình người nhỏ lên trên sách. Cậu từng đi học vẽ đấy, nhân vật vẽ ra đầy đủ ngũ quan, nghiêm túc cứng nhắc ngồi trước bàn ghi chép, gương mặt kia, rõ ràng chính là một Hàn Dữ Tiếu bản thu nhỏ.
Cậu đẩy sách qua quấy rối Hàn Dữ Tiếu, túm lấy áo Hàn Dữ Tiếu ở dưới gầm bàn, muốn hỏi hắn là nhìn có giống hay không.
Hàn Dữ Tiếu liếc mắt một cái, khóe miệng không tự giác khẽ cong lên, nhưng vẫn uy nghiêm đập tay của Thẩm Văn Hiên, để cậu ngoan ngoãn ngồi nghe giảng bài.
–
Hôm nay Hàn Dữ Tiếu không cần phải đi làm thêm, đúng lúc lại là thứ sáu, Thẩm Văn Hiên cố ý bảo bác tài xế đừng tới đón, chuẩn bị lôi kéo Hàn Dữ Tiếu đi ra ngoài chơi.
Nhưng cả hai người bọn họ lại chẳng ai ngờ rằng, ngày đầu tiên ngồi cùng bàn với nhau lại gặp phải bão lớn, bởi vì hôm nay phải trực nhật nên hai người bọn họ đi về khá muộn, lúc ra ngoài không có một bóng người, ngược lại có một chậu sắt tội nghiệp bị chà xát ở trong mưa gió, lê lết trên mặt đất.
Thẩm Văn Hiên lấy điện thoại ra gọi xe, kết quả cả buổi không ai nhận.
Cậu ngơ ngác nhìn Hàn Dữ Tiếu, “Đừng bảo là hai ta phải qua đêm ở trường học đấy nhá?”
Hàn Dữ Tiếu nhìn bầu trời không có dấu hiệu sẽ ngớt mưa, bật mở ô, kéo Thẩm Văn Hiên vào trong ô, “Tới nhà của tôi đi, ở ngay cổng sau của trường, rất gần.”
Hắn che chở Thẩm Văn Hiên xông vào trong mưa, quả thực giống như hắn nói, nhà hắn rất gần trường học, cũng không phải một dãy phòng ốc ngăn nắp xinh đẹp, mà là khu nhà tầng thấp bé ẩn trong một cái hẻm nhỏ không thấy được mặt trời, cũ nát giống như là đã trải qua một trăm năm gian nan vất vả. Nhưng ngay cả một gian phòng cũ nát như vậy, Hàn Dữ Tiếu cũng không sở hữu, đó là chỗ hắn thuê được để có thể thuận tiện đến trường.
Thẩm Văn Hiên chưa từng tới một nơi như thế, hắn thậm chí còn không biết sau trường lại có một ngõ nhỏ như vậy, đầu ngõ vừa gặp phải trời mưa liền đặc biệt lầy lội, Hàn Dữ Tiếu nhét ô vào trong tay Thẩm Văn Hiên, trực tiếp cõng cậu lên.
“Cậu không hay tới một nơi như vậy.” Giọng nói của Hàn Dữ Tiếu dưới tiếng mưa to có hơi không chân thật, Thẩm Văn Hiên giơ cái ô lên, nằm ở trên lưng hắn, phát hiện Hàn Dữ Tiếu mà cậu luôn tưởng là gầy gò thật ra lại cao hơn cậu không ít.
Hơi thở của cậu phả lên cổ Hàn Dữ Tiếu, bên ngoài là cơn mưa che trời lấp đất, cậu len lén nghiêng cái ô lên trước, che cho Hàn Dữ Tiếu cực kỳ cẩn thận.
Đợi tới lúc Hàn Dữ Tiếu đi vào trong nhà, sau lưng Thẩm Văn Hiên đã ướt hết cả.
(*) Hạt Mắc Ca