Không Gặp Không Nên Duyên

Chương 59



“Không biết.” Tống Hiếu Nhiên nói trả lời theo bản năng. Giữa anh ta với Đoạn Mặc Ngôn có hiệp ước bảo mật nghiêm ngặt, anh ta không không thể để cho bất cứ ai biết được anh là bệnh nhân của anh ta, bao gồm cả cha mẹ ruột của mình, thậm chí là cha mẹ ruột của Đoạn Mặc Ngôn.

Nhưng sau khi anh ta  nói ra, đồng thời cũng kinh ngạc, sao Tiếu Tiếu lại nói ra cái tên này!

Tiêu Tiêu lại không dám tin tưởng hoàn toàn, hơn nữa cô thấy ánh mắt của anh ấy bỗng thay đổi.

“Em…… Anh ta, anh ta là ai?” Tống Hiếu Nhiên vội hỏi.

“Anh ấy, là bạn trai của em.” Tiêu Tiêu cười khổ một tiếng.

Ầm ầm!

Tựa như có một quả bom nổ tung trong lòng, dòng máu khắp người Tống Hiếu Nhiên chảy ngược, vô thức lùi về sau một bước. Đoạn Mặc Ngôn là bạn trai của cô?

Không thể nào!

“Anh Hiếu Nhiên, sao thế?” Trái tim của cô cũng căng thẳng theo biểu cảm không thể tin được của anh ta. Chẳng lẽ ngay cả anh ấy cũng có dính líu với Đoạn Mặc Ngôn?

“Anh Tống.” Một người luật sư trẻ tuổi hơn trong hai người phát hiện sự thay đổi trên nét mặt anh ta, không nhịn được mở miệng hỏi, “Chẳng lẽ người tên Đoạn Mặc Ngôn đó có liên quan đến chuyện này?”

“Chuyện gì?” Tiêu Tiêu hỏi.

Xưa nay Tống Hiếu Nhiên chưa bao giờ bị đả kích như thế, gần như phải vịn vào lưng ghế dựa anh ta mới có thể đững vững.

Đoạn Mặc Ngôn chính là người yêu của Tiếu Tiếu? Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Hai người họ rốt cuộc biết nhau từ đâu chứ? Đoạn Mặc Ngôn có biết Tiếu Tiếu và mình…… Một dòng điện xẹt ngang qua đầu, Tống Hiếu Nhiên nhớ đến những cuộc tư vấn tâm lý trong khoảng thời gian gần đây, trong lời nói của anh có hàm ý, còn thường có hứng thú hỏi thăm đời sống tình cảm của anh ta nữa…… Anh biết, nhất định là anh đã biết!

Con mẹ nó còn cố ý miêu tả đêm đầu tiên của anh với Tiếu Tiếu ngay trước mặt anh ta!

Bàn tay siết chặt lưng ghế dựa của Tống Hiếu Nhiên nổi cả gân xanh, móng tay cũng đè đến trắng bệch, dường như muốn tay không bóp nát chiếc ghế vậy.

Hai người luật sư thấy vẻ mặt của anh biến đổi dữ dội, hai mặt nhìn nhau, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Anh Hiếu Nhiên?” Tiêu Tiêu thấy thế, trái tim càng bị treo lên cao hơn nữa.

“Ding—dong—” Tiếng chuông cửa ngân dài trong căn phòng đang căng thẳng lại càng có vẻ quái lạ, Tống Hiếu Nhiên chợt hoàn hồn lại, thì thầm lẩm bẩm, “Anh đi mở cửa, anh đi mở cửa……”

“Trễ thế này rồi còn ai nữa chứ, có thể là những đứa bé hàng xóm thôi.”

Câu nói của ông luật sư lớn tuổi hơn không lọt vào tai của Tống Hiếu Nhiên.

Trong lòng Tiêu Tiêu thấp thỏm, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi theo ra đó.

Tống Hiếu Nhiên không yên lòng mở cửa ra, người đàn ông đột nhiên xuất hiện ngoài cửa chính là Đoạn Mặc Ngôn toàn thân đồ đen. Anh cúi đầu, tay để trong túi quần, xoi mói nhìn về phía Tống Hiếu Nhiên sắc mặt trắng bệch.

Tiêu Tiêu ở phía sau Tống Hiếu Nhiên, nhìn thấy người đến bỗng kinh ngạc. Sao anh lại biết……

Tống Hiếu Nhiên trừng người đàn ông trước mắt, nắm đấm siết chặt run lên.

Đoạn Mặc Ngôn cũng nhìn anh ta, hời hợt mở miệng, “Để Tiếu Tiếu ra đây.”

Chưa dứt lời, Tống Hiếu Nhiên xưa nay chưa từng đánh nhau, dùng hết sức toàn thân vung nắm đấm lên mặt Đoạn Mặc Ngôn, “Đoạn Mặc Ngôn!”

“Đoạn Mặc Ngôn!” Tiêu Tiêu hoảng hốt, kêu lớn một tiếng.

Trong một thoáng không đề phòng, Đoạn Mặc Ngôn bị đánh lùi lại hai bước, má phải đau rát, trong khoang miệng nổi lên mùi tanh của máu đã nói cho anh biết mình bị đánh không nhẹ. Anh nhổ ra một ngụm máu, thô bạo đi lên phía trước, chân dài chợt nâng lên đá vào bụng Tống Hiếu Nhiên, Tống Hiếu Nhiên kêu lên rồi ngã ngửa ra sau.

“Anh Hiếu Nhiên!” Tiêu Tiêu lại hét lớn lần nữa.

Bọn họ làm gì vậy, sao đột nhiên lại đánh nhau thế này!

Thư sinh yếu đuối như Tống Hiếu Nhiên làm sao có thể địch lại Đoạn Mặc Ngôn, anh ta còn chưa đứng lên, đã bị anh đi lên đè xuống đất đấm mạnh.

Tiêu Tiêu cực kỳ sợ hãi xông lên trước, hai tay bắt lại nắm đấm sắp vung xuống một lần nữa của Đoạn Mặc Ngôn, anh không kịp giảm sức mạnh xuống, hai tay của Tiêu Tiêu bị sức mạnh của anh đè xuống người Tống Hiếu Nhiên, cô rên lên một tiếng, cánh tay và cơ thể bị vặn qua, quỳ xổm xuống.

Đoạn Mặc Ngôn lập tức rút tay về, dùng sức nhấc hai cánh tay của cô lên, khiến cô đứng lên một cách nhẹ nhàng.

“Bị thương rồi hả?” Rõ ràng một giây trước còn làm ra hành động bạo lực, nhưng giọng nói của anh vẫn bình tĩnh không một gợn sóng.

Hai luật sư kia xông tới, anh luật sư trẻ tuổi không nhìn thấy Tống Hiếu Nhiên ra tay trước, bỗng chốc lên tiếng nói: “Anh này, anh tự tiện hành hung làm người khác bị thương, chúng tôi có thể kiện anh đấy!”

Tiêu Tiêu tức giận đẩy anh ra, “Tại sao đánh anh Hiếu Nhiên!”

Đoạn Mặc Ngôn trừng cô, chỉ vào vết thương trên mặt mình, lúc này mới cao giọng, “Anh bị anh ta đánh mà!” Vừa nói ra, anh thấy mình giống như những đứa nhóc đang tranh giành ganh tị vậy.

Tiêu Tiêu cũng không hiểu tại sao Tống Hiếu Nhiên lại ra tay trước, đó giờ anh ấy xử lý mọi chuyện vẫn theo lối văn minh lịch sự, hôm nay là lần đầu tiên cô thấy anh ấy sử dụng bạo lực, nhưng bây giờ làm gì còn quan tâm đến nhiều chuyện như vậy được chứ, Đoạn Mặc Ngôn ra tay hung ác, Tống Hiếu Nhiên được người khác đỡ dậy, không chỉ máu mũi chảy ròng ròng, ngay cả răng cũng bị đánh gãy một cái.

Tiêu Tiêu vội đi vào phòng khách lấy khăn giấy qua, lo lắng lau vết máu cho Tống Hiếu Nhiên.

Đoạn Mặc Ngôn kéo cô lại, “Anh cũng bị thương rồi!” Mẹ kiếp, anh Hiếu Nhiên, anh Hiếu Nhiên, kêu thân mật biết mấy, ai mới là người yêu của cô ấy chứ!

“Anh tránh ra!” Bây giờ, người mà Tiêu Tiêu không muốn thấy nhất chính là anh, tuy khoảnh khắc Tống Hiếu Nhiên đánh anh, cô vẫn đau lòng, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, anh chọc cho anh Hiếu Nhiên cũng phải ra tay đánh người, nhất định là đã làm ra chuyện gì vô cùng xấu xa rồi.

Cô càng nghĩ trái tim càng lạnh lẽo, nhìn gương mặt anh tuấn cực kỳ hung dữ trước mắt, không khỏi run lên một cái.

Tống Hiếu Nhiên bị đánh đến đầu ong ong lên, nhưng nỗi đau thể xác không bằng một phần vạn nỗi tức giận, nhục nhã, hối hận, khó chịu ở trong lòng.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày chính tay giết chết người khác, nhưng bây giờ anh ta hận không thể một dao đâm chết Đoạn Mặc Ngôn! Mặc kệ anh có phải là bệnh nhân của anh ta hay không!

Anh ta càng nghĩ thì ngọn lửa tức giận càng bùng lên, cả người căng lên, dường như còn muốn đi lên đánh nữa. Anh luật sư trẻ tuổi dùng sức kéo anh ta lại, “Anh Tống, chúng ta vẫn nên báo cảnh sát xử lý đi.”

Tiêu Tiêu không muốn để cho bọn họ kiện cáo nhau trước tòa, cũng không muốn để cho bọn họ giằng co ở trong này, mắt thấy có hàng xóm lén mở cửa ra nhìn quanh, cô nói với Đoạn Mặc Ngôn: “Anh đi đi!”

Đoạn Mặc Ngôn thế mà lại cười lên, “Anh đi? Em ở lại?”

“Em không muốn đi với anh.” Đôi mắt phức tạp nhìn anh chăm chú, Tiêu Tiêu lắc đầu nói.

“Tiêu Tiêu!” Lần đầu tiên Đoạn Mặc Ngôn gọi thẳng tên của cô. Cô muốn tức chết anh hay muốn sao hả?

“Đoạn Mặc Ngôn, chính anh làm gì thì trong lòng anh tự hiểu rõ, bây giờ em không có sức nói chuyện với anh nữa, ngày mai đi, ngày mai được không?” Tiêu Tiêu nói, giọng nói càng ngày càng nhẹ, trong lòng cũng càng ngày càng trống rỗng.

Đoạn Mặc Ngôn nâng cằm cô lên, nheo mắt lại nói: “Em nói chuyện gì với anh?”

Tống Hiếu Nhiên hoàn toàn nhìn không nổi điệu bộ trông có vẻ thân mật của bọn họ, anh ta dùng sức giãy khỏi bàn tay đang kéo anh ta lại, đi lên trước đẩy anh ra.

Đoạn Mặc Ngôn loạng choạng hai bước mới đứng vững, ánh mắt sắc bén của anh quét qua, giơ nắm đấm lên lại muốn chào hỏi tiếp, chớp mắt, thân hình Tiêu Tiêu đã đứng chắn ngay trước mặt Tống Hiếu Nhiên.

“Em làm gì vậy, anh ta đẩy anh, em không lo, anh đánh anh ta, em lại bảo vệ?” Đoạn Mặc Ngôn không muốn nói những điều này, nhưng lần đầu tiên anh không thể khống chế cái miệng của mình, giọng điệu chứa đựng nỗi ghen tuông giống như ông chồng oán hận bắt được vợ mình ngoại tình.

“Bởi vì em hiểu anh Hiếu Nhiên.” Bờ môi của Tiêu Tiêu khẽ run, “Em không hiểu anh một chút nào cả.”

“Em không hiểu anh? Em hiểu anh ta? Làm sao hiểu anh ta? Đi sâu vào tìm hiểu thế nào hả?” Đoạn Mặc Ngôn nghe thế, ngọn lửa tức giận đã bùng lên đến đỉnh điểm, ánh mắt cũng đỏ rực lên.

Nghe ra hàm ý trong câu nói của anh, Tiêu Tiêu cũng tức đến cả người run lên.

“Đoạn Mặc Ngôn, anh cút cho tôi!” Tống Hiếu Nhiên kéo Tiêu Tiêu ra sau lưng, trợn mắt lên nhìn anh.

Đoạn Mặc Ngôn hung ác nhìn bác sĩ tâm lý trước mặt mình, hai người giằng co trong chốc lát, Đoạn Mặc Ngôn  lau mặt một cái, giọng nói cố hết sức bình tĩnh lại một chút, “Tiếu Tiếu, ra đây.”

Tiêu Tiêu từ từ đi ra từ sau lưng Tống Hiếu Nhiên, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào gương mặt tuấn tú hơi nhếch nhác, khiến cho cô vừa yêu lại vừa hận, “Xin lỗi, hôm nay em thật sự không muốn đi theo anh, anh đi về đi.”

Đoạn Mặc Ngôn nói: “Anh từng nói em đừng gặp Tống Hiếu Nhiên, tại sao em không nghe lời?”

“Chuyện của Liên Hoan Hoan có phải anh nhúng tay vào không?”

Sắc mặt của Đoạn Mặc Ngôn không hề thay đổi, nghĩ đến báo cáo nhận được từ Liên Hoan Hoan.

“Anh chỉ muốn có được em.”

“Khốn kiếp!” Muốn có được cô, muốn có được một món đồ chơi liền đi mua chuộc bạn cùng phòng của cô, còn đẩy người ta cho một gã đàn ông thích S.M nữa! “Anh đáng sợ quá! Anh kinh khủng lắm, anh có biết không!”

Ánh mắt của Tiêu Tiêu thay đổi theo tâm trạng của cô, Đoạn Mặc Ngôn chăm chú nhìn cô, sắc mặt càng ngày càng khó coi, giống như một giây sau đó muốn giết người vậy.

“Tiếu Tiếu.” Giọng nói của anh vừa nhẹ, vừa thấp nói, “Ánh mắt em nhìn anh không đúng.”

“Anh còn muốn tôi nhìn anh thế nào?” Thoáng chốc nước mắt của Tiêu Tiêu rơi xuống. Anh làm ra chuyện như thế, còn muốn cô nhìn anh với ánh mắt gì?

Đoạn Mặc Ngôn kéo mạnh cô qua, “Đi.”

“Tôi không đi.” Tiêu Tiêu sợ anh dùng sức mạnh, theo bản năng bắt lấy cánh tay của Tống Hiếu Nhiên.

“Con mẹ nó, em buông tay ra!” Anh quát lên một tiếng, lập tức kéo tay của cô ra, thậm chí kéo đến đau cả tay của cô cũng không biết.

“Có ai lại đối xử với bạn gái như anh vậy sao!” Tống Hiếu Nhiên đi lên trước muốn kéo Tiêu Tiêu về, nhưng Đoạn Mặc Ngôn sống chết giữ lấy cô, cứ thế không buống tay.

“Anh buông tôi ra!” Tiêu Tiêu nói.

Đoạn Mặc Ngôn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lại, đã hơi khôi phục lại chút tỉnh táo, anh cứng rắn nói: “Tiêu Tiêu, em không đi theo anh, thì chúng ta không có sau này nữa.”

Tiêu Tiêu lại cảm thấy như trút được gánh nặng trong khoảnh khắc, nhưng sau khoảnh khắc đó, nỗi bi thương dời non lấp biển chợt ùa về.

Vết nước mắt trên má đã lạnh rồi lại nóng lên, Tiêu Tiêu khẽ run lên hai cái, cuối cùng dời tầm mắt đi, “Như anh mong muốn vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.