Không Gặp Không Nên Duyên

Chương 6



Hai tuần sau ——

Trong đại sảnh viện phúc lợi trẻ em Tiểu Thiên Sứ, đám con nít vây quanh một cái bàn, trong ba lớp ngoài ba lớp, năm đứa trẻ nhỏ cộng thêm một đứa trẻ lớn nhìn chằm chằm bài trong tay, căng thẳng đến mức như đang tham gia tranh ngôi vua bài vậy.

“U——NO!” Tiêu Tiêu – đứa trẻ lớn trong đó ném ra một lá bài, hô lớn một tiếng.

Đám con nít cũng huyên náo hẳn lên.

“Chị lại chỉ còn một lá bài nữa hả?” Những đứa nhỏ đang cầm bài càng thêm tức ngực.

“Ha ha ha, mấy nhóc muốn thắng chị hả, một trăm năm nữa đi!” Tiêu Tiêu đã ném ra một lá bài chủ chốt, huênh hoang cười ha ha.

“Đáng ghét quá đi——“

“Được rồi, các em nhỏ, ăn cơm thôi, nhanh đi rửa tay lấy chén cơm nào.” Viện trưởng Vương của viện phúc lợi đi ra từ nhà bếp, vừa cười vừa nói vói một đám trẻ lớn nhỏ đang vây thành một đoàn.

“Đợi chút nữa thôi, còn chưa phân thắng thua nữa!” Một cậu bé trên tay cầm nhiều bài nhất hô lớn lên.

“Nhanh lên! Không đi nữa thì khỏi ăn đấy!” Dì Triệu thường giả vờ làm mặt cau có quát lên rất vang.

Bà xây dựng hình tượng uy nghiêm trong lòng lũ trẻ đã lâu, một câu nói thôi đã khiến mọi người giải tán ngay lập tức, rối rít chạy đi rửa tay.

“Buổi chiều quyết thắng thua!” Những đứa trẻ chơi bài quăng ra một câu, mới vội vàng đặt bài xuống chạy đi

Tiêu Tiêu nhanh chóng dọn bài, cùng với những dì khác xếp bàn xếp ghế ở sảnh lớn, dì Triệu và viện trưởng Vương bưng một nồi thức ăn lớn ra, Tiêu Tiêu thuần thục múc thức ăn cho những đứa trẻ đang cầm chén cơm đi ra.

Viện phúc lợi tư nhân này có hơn một trăm trẻ mồ côi, trừ ra trẻ sơ sinh và những đứa nhỏ kém thông minh không thể tự lo cho mình, vẫn còn khoảng bảy tám chục người, mỗi khi đến giờ ăn cơm đều giống như đánh trận vậy, may mà lũ trẻ cũng rất có kỷ luật, xếp hàng lấy thức ăn xong liền ai nấy tự ngồi vào chỗ của mình rồi ăn cơm.

Đợi Tiêu Tiêu hết bận, thì có đứa đã ăn xong rồi, cô đút cơm không được chuyên nghiệp lắm, nên chỉ có thể nhanh chóng ăn cơm rồi phụ rửa chén. Mới rửa được một nửa, dì Triệu đã đi vào làm tiếp công việc của cô, “Đừng rửa nữa, làm bàn tay nõn nà của cháu thô ráp mất thôi, cháu đi dỗ bọn trẻ ngủ trưa đi, rất nhiều đứa đều đang tìm chị Thích Hôn kìa.”

Tiêu Tiêu cười cười rửa tay sạch sẽ rồi đi ra ngoài, đợi đến khi cô đi vào phòng ngủ chung của bé gái, rất nhiều em gái nhỏ đều kêu lên, “Chị Thích Hôn đến rồi, chị Thích Hôn đến rồi!”

“Các em mau nằm xuống nào, nếu không chị không hôn đâu đó!”

“Mới không thèm chị hôn đâu……” Một vài bé gái mạnh miệng, nhưng thân người lại ngoan ngoãn rúc vào trong chăn.

Tiêu Tiêu được gọi là “chị Thích Hôn”, là vì lúc bọn trẻ ngủ trưa cô rất thích hôn vào trán bọn chúng, hôn từng đứa từng đứa, bé trai bé gái đều không có ngoại lệ, nên mới bị bọn nhóc đó gọi là ma cuồng hôn trán, gọi tắt là “chị Thích Hôn”. Lúc này cô cũng hôn trán từng đứa một, hi vọng giữa trưa bọn chúng có thể có một giấc mơ đẹp.

Xuống lầu đi đến sảnh lớn, cô lại không ngừng kiểm tra bài tập của lũ trẻ, công việc bận rộn của viện trưởng Vương cũng vừa chấm dứt, ngồi xuống xếp quần áo cho bọn nhóc, vừa tán gẫu với cô, “Tiếu Tiếu này, nghe nói cháu phải thi nghiên cứu sinh du học phải không, việc học hành có nặng nề lắm không?”

“Dạ, chủ yếu là phải thi để giữ được học bổng, nên mới tương đối khó.” Tiêu Tiêu đánh dấu chéo lên bài tập sai.

“Thế à…… Nếu như bận quá, thì cháu đừng đến đây phụ giúp nữa, dù sao thì việc học hành của cháu quan trọng hơn.”

“Không sao, cháu có thể giải quyết được mà, hơn nữa có thế nào thì thứ bảy chủ nhật cũng phải nghỉ ngơi chứ.”

“Haiz, vậy thì tốt, bọn trẻ đều rất thích cháu, đợi cháu ra nước ngoài rồi bọn chúng nhất định sẽ rất nhớ cháu đó.” Cũng có tình nguyện viên đến viện phúc lợi giúp đỡ, nhưng những người trẻ tuổi có thể kiên trì đến cùng thì không có mấy ai, năm nhất đại học Tiêu Tiêu đến cùng mấy tình nguyện viên nữa, đến hiện tại cũng chỉ có cô kiên trì đến thăm đám nhóc mỗi cuối tuần, hai kì nghỉ cũng thường đến đây, mới có thể xây dựng tình cảm thân thiết với mấy đứa nhỏ.

“Đúng rồi, nếu như cháu không ra nước ngoài được, thì sang năm cũng tốt nghiệp rồi.” Tiêu Tiêu suy nghĩ một lúc, có chút tiếc nuối.

“Cháu không dự định ở lại đây làm việc sao?”

Tiêu Tiêu lắc đầu, “Cháu đã nghĩ kĩ rồi……” Vừa muốn nói, cánh tay của cô bị một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng nắm lấy, cô quay đầu nhìn, là Hiên Hiên – cậu bé bốn tuổi bị câm bẩm sinh, lặng lẽ đứng trước mặt cô.

“Ngủ không được hả, Hiên Hiên?” Tiêu Tiêu mỉm cười hỏi.

Hiên Hiên gật đầu.

“Muốn ôm ôm phải không?”

Hiên Hiên lại gật đầu.

“Được, qua đây nào.” Một năm trước Hiên Hiên bị cha mẹ bỏ lại trước cửa Tiểu Thiên Sứ, nó là đứa bé hướng nội nhất thiếu cảm giác an toàn nhất trong số các bé trai, Tiêu Tiêu cũng không tiếc rẻ vòng ôm của mình. Cô điều chỉnh vị trí, ôm Hiên Hiên nhỏ bé gầy gò vào trong lòng, xoa xoa đầu của nó.

“Lại làm nũng với chị Tiếu Tiếu nữa rồi.” Viện trưởng Vương cười nói.

Hiên Hiên ngoan ngoãn tựa vào lồng ngực của Tiêu Tiêu, không hề nhúc nhích.

Tiêu Tiêu hôn lên trán của nó, nương theo tư thế như vậy tiếp tục kiểm tra bài tập.

“Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ……”

“Viện trưởng, có hai vị khách, nói muốn tham quan viện mồ côi của chúng ta một chút.” Dì Triệu chạy vào, lần nữa cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.

Có khách, phần lớn có nghĩa là có người muốn nhận nuôi trẻ em, hoặc là có ý muốn đầu tư hỗ trợ viện phúc lợi, hai người này đều là người mà viện phúc lợi Tiểu Thiên Sứ rất cần, viện trưởng Vương vội đứng lên, nghênh đón hai người đàn ông mà dì Triệu đã dắt vào.

Tiêu Tiêu bế Hiên Hiên đứng lên, ngẩng đầu nhìn rõ người đến, không khỏi ngạc nhiên, “Đoạn tiên sinh?”

Người đến chính là Đoạn Mặc Ngôn và trợ lý của anh Viên Kha, hai người đều mặc âu phục giày da, điệu bộ mang phong cách của những tinh anh.

Viện trưởng Vương đang muốn chào hỏi với bọn họ không khỏi quay đầu lại, “Các cháu quen biết à?”

Đoạn Mặc Ngôn trông thấy cô không hề lộ ra biểu hiện kinh ngạc quá nhiều, “Tiếu Tiếu, em làm gì ở đây vậy?”

“Tôi làm việc tình nguyện ở đây, Đoạn tiên sinh thì sao?”

Viên Kha nói: “Công ty chúng tôi dự định làm chút chuyện từ thiện, nên định tự mình đi điều tra các đối tượng quyên góp một chút.”

“Đoạn tiên sinh muốn đầu tư hỗ trợ Tiểu Thiên Sứ sao?” Tiêu Tiêu vừa nghe, thoáng chốc nở nụ cười vui vẻ.

“Tôi phải xem trước xem có nhu cầu giúp đỡ không đã.”

Viện trưởng Vương lập tức nói: “Tất nhiên, tất nhiên, tôi là viện trưởng của Tiểu Thiên Sứ - Vương Chi Mai, nhiệt liệt hoan nghênh hai vị đến thăm, xin mời đến phòng làm việc ngồi một chút.”

Đoạn Mặc Ngôn nhìn Viên Kha một cái, kẻ sau lập tức hiểu rõ liền cười nói với viện trưởng: “Viện trưởng Vương, tôi họ Viên, đây là danh thiếp của tôi. Thực ra thứ năm tôi có gọi điện qua, có nói mấy ngày gần đây có thời gian sẽ ghé qua hỏi thăm, không biết viện trưởng Vương đã quên hay chưa?”

Viện trưởng Vương chợt nhớ ra, “Cậu chính là Viên tiên sinh ở khoa học kỹ thuật Thái Nhất.” Bà có ấn tượng rất sâu sắc với anh ta và công ty của anh ta, bởi vì bọn họ chủ động gửi qua rất nhiều tài liệu và fax qua chứng minh tính chân thật của công ty bọn họ, biểu hiện rất có thành ý.

Khoa học kỹ thuật Thái Nhất? Thì ra Đoạn Mặc Ngôn làm về kỹ thuật à? Tiêu Tiêu có chút tò mò.

“Phải, đây là ông chủ của công ty chúng tôi anh Đoạn Mặc Ngôn.”

Viện trưởng Vương nhiệt tình chào hỏi với Đoạn Mặc Ngôn, rồi bắt tay với anh.

Sau khi giới thiệu đơn giản, Viên Kha mang theo nụ cười nghề nghiệp nói: “Vậy phiền viện trưởng Vương dẫn đường, tôi đi với bà đến phòng làm việc xem tư liệu.”

“Ơ, thế còn Đoạn tiên sinh……”

“À, ông chủ chúng tôi không thích xem tài liệu khô khan đâu, xin mời viện trưởng Vương.”

“Ha ha, được.” Dưới phép lịch sự cương quyết của Viên Kha, viện trưởng Vương chỉ có thể gật đầu dẫn đường, còn nháy với dì Triệu, ý bảo bà ấy đón tiếp Đoạn Mặc Ngôn cho thật tốt.

Tiếng bước chân hai người xa dần, sảnh lớn chìm vào vài phút yên lặng ngắn ngủi, dì Triệu lập tức gánh lấy trách nhiệm to lớn, “Đoạn tiên sinh, mời ngồi, tôi đi rót ly nước cho cậu nhé!”

Đoạn Mặc Ngôn nghe lời ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn nhỏ mà Tiêu Tiêu đang kiểm tra bài tập,. Bởi vì bàn ghế ở đây đều mua theo nhu cầu chăm sóc cho các em nhỏ nên đều là bàn nhỏ ghế nhỏ, đàn ông cao 1m8 ngồi xuống, bắp chân đã cao ngang cái bàn rồi, giống như người khổng lồ lạc vào vương quốc của người tí hon vậy. Hơn nữa chiếc ghế kia còn có chút không chắc lắm, cả chiếc ghế giống như một cái khung sắp rã nghiêng qua một bên.

Đoạn Mặc Ngôn nhíu mày, chọc cho Tiêu Tiêu cười phì một tiếng.

Dì Triệu ái ngại nói: “Thật xin lỗi Đoạn tiên sinh, những chiếc ghế của chúng tôi hẳn là nên đổi mới rồi ha ha.” Bà vừa nói vừa nhìn trái nhìn phải, chỉ là những chiếc ghế lớn đều ở trong phòng làm việc của viện trưởng hết rồi, trong chốc lát bà cũng không biết phải làm thế nào mới tốt.

Tiêu Tiêu lại kéo một chiếc ghế qua cho anh, “Đoạn tiên sinh anh ngồi một lúc hai cái đi, như vậy vững hơn một chút, ở đây đều là ghế nhỏ, anh ngồi tạm nhé.”

“Đừng làm như đang nói chuyện với cấp trên thế, tôi đâu phải ông chủ của em.” Đoạn Mặc Ngôn nói.

“Ha ha, được, vậy em gọi là anh Đoạn nha.” Tiêu Tiêu vốn không quen kêu tiên sinh này tiên sinh nọ, hơn nữa hành động tự thân tự lực đến quan sát đối tượng cần được quyên góp của Đoạn Mặc Ngôn làm cho ấn tượng tốt của cô đối với Đoạn Mặc Ngôn tăng vọt lên, cô cho rằng anh thật lòng chân thành muốn đầu tư làm chút chuyện giúp đỡ cho bọn nhỏ, thoáng chốc cảm giác thân thiết tăng lên gấp mấy lần.

“Ừ.” Đoạn Mặc Ngôn hài lòng gật đầu, thật sự làm theo ý của cô cùng lúc ngồi lên hai cái ghế, dì Triệu đi rót nước rồi, Tiêu Tiêu ôm lấy Hiên Hiên ngồi xuống.

Tầm mắt của Đoạn Mặc Ngôn vừa vặn chống lại tầm mắt của nhóc quỷ nhỏ ở trong lòng cô, Tiêu Tiêu thấy thế giới thiệu: “Nhóc này là Vương Hiên Hiên, năm nay bốn tuổi, Hiên Hiên, đây là anh trai Đoạn, nào, cười chào hỏi một cái xem nào.” Cô vừa nói, vừa nhìn Đoạn Mặc Ngôn, chỉ chỉ vào cổ họng lắc lắc đầu.

Đoạn Mặc Ngôn đương nhiên hiểu ý của cô, “Sao lại chỉ có một mình cậu bé này ở đây?”

“À, những đứa khác đều đang ngủ.”

“Sao nó không ngủ?”

Tiêu Tiêu cười hì hì cúi đầu, yêu thương ôm Hiên Hiên vào lòng, nói bằng giọng điệu trẻ con: “Hiên Hiên của chúng ta thích làm nũng ấy mà, phải không nào, Hiên Hiên?”

Trên gương mặ hiền hòa của Hiên Hiên nổi lên một chút xấu hổ và dịu dàng.

“Là do thiếu thốn tình……”

Chữ tình của Đoạn Mặc Ngôn nói được một nửa, vì bị người ta đá vào chân một cái nên dừng lại. Anh kì quái cúi đầu nhìn vào dấu chân trên ống quần, chậm rãi ngẩng đầu quái lạ nhìn Tiêu Tiêu, ai kia đỏ mặt ái ngại nhìn anh cười khan hai tiếng, dưới tình thế cấp bách lướt đến bên tai anh nhẹ giọng giải thích, “Con nít nghe một chút đã hiểu, đừng nên nói ra.”

Hơi thở ấm nóng phả ra bên tai, giống như lông vũ lướt qua vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.