Không Gặp Không Nên Duyên

Chương 63



Xót xa đến mức nước mắt cũng không còn.

Đại khái chính là nói cảnh tượng lúc này.

Tiêu Tiêu trơ mắt nhìn hành động của Đoạn Mặc Ngôn, không nhúc nhích chút nào, biểu cảm trên mặt cũng chưa từng thay đổi.

Người đàn ông vô tình kia cầm điếu thuốc sắp đốt vào hình xăm, cô gái đeo kính kia hét lớn lên, Nghiêm Khác hất nước ấm vào điếu thuốc, không chỉ dập tắt đầu thuốc, cũng làm ướt tay của anh.

Đoạn Mặc Ngôn phẩy tay, cười khẽ nói một tiếng “f*ck”.

“Mẹ kiếp, mày bớt gây chuyện ở đây đi.” Nghiêm Khác mắng.

“Anh, thực sự không được thì chúng ta xóa nó đi, đừng làm liều!”

Đoạn Mặc Ngôn hừ một tiếng, ném điếu thuốc ướt sũng vào gạt tàn thuốc.

“Ngài Đoạn, anh hù chết tôi rồi, tôi nói lung tung thôi, anh đừng tưởng thật.” Cô gái đeo mắt kính vội nói.

Đoạn Mặc Ngôn rút một tờ khăn giấy, chậm rãi lau tay, cong môi vờ như tùy ý liếc nhìn về phía Tiêu Tiêu.

Đối diện với tầm mắt của anh, chính là một đôi con ngươi trống rỗng mà lạnh lẽo.

Cảm giác âm thầm dễ chịu không giải thích được biến mất trong nháy mắt, đổi lại là…… một cảm xúc tức giận cũng không giải thích được.

Ánh mắt của cô như thế là sao, ai cho phép cô nhìn anh bằng ánh mắt đó?

Trong nháy mắt Đoạn Mặc Ngôn trở nên âm trầm, hung dữ.

Tiêu Tiêu lại dời tầm mắt đi.

Tasha nhỏ giọng hỏi: “Sao anh ấy lại làm vậy thế?”

Tiêu Tiêu mở miệng, tìm được giọng nói của mình rất dễ dàng, “Anh ta hối hận vì bản thân đã từng làm một chuyện ngu ngốc.”

Tiếng nói không lớn không nhỏ, để cho những người nên nghe đều nghe thấy.

[Lỡ như, chúng ta chia tay thì làm sao đây?]

[Em muốn chia tay với anh?]

[Chúng ta có tương lai không?]

[Chúng ta có tương lai không?]

Cuộc đối thoại ngày hôm đó vẫn còn văng vẳng bên tai, hôm nay lại thật sự trở thành trò cười.

“Tôi đã kêu cô tránh xa Đoạn Mặc Ngôn từ sớm, cô không nghe, bây giờ biết sai rồi chứ?” Nghiêm Khác nói mát, giậu đổ bìm leo.

“Tôi không hối hận.” Tiêu Tiêu nói, “Như thế càng tốt.” Tốt cực kỳ tốt. Tốt đến mức trái tim trống rỗng, vậy sẽ không bị tổn thương nữa.

“Tốt, tốt thật đấy.” Đoạn Mặc Ngôn cũng nói, chỉ là hình như có chút nghiến răng nghiến lợi.

“Hay! Hay! Hai người đều cầm lên được, bỏ xuống được, cậu nhỏ tôi đây khâm phục!”

“Đúng rồi, Đoạn thiếu của chúng ta là ai chứ, dứt khoát thế đấy!”

Ánh mắt của cô gái đeo kính di chuyển qua lại giữa Đoạn Mặc Ngôn và Tiêu Tiêu, thì ra hai người đã từng là người yêu à?

Tiêu Tiêu đối diện với tầm mắt của cô ta, “Người đẹp, anh ta thật sự không phải người tốt, cô cẩn thận một chút.”

Đoạn Mặc Ngôn không giận, ngược lại còn cười.

Nghiêm Khác đề nghị: “Chúng ta chia tay rồi, vẫn có thể làm bạn mà, sao nào, chỗ chị tôi đây có máy karaoke, hai người có muốn hát một bài Hai con hổ phiên bản tình bạn không?”

“Không hát.”

Hai người đồng thanh nói.

Đoạn Mặc Ngôn tự nói không hát cũng thôi đi, nghe thấy Tiêu Tiêu nói không hát, lại có chút tức tối, khó chịu, anh liếc sang cô, cô lại không nhìn anh.

“Sao cô không hát?” Nghiêm Khác như bị thần kinh, hỏi.

“Tôi làm phiên dịch, tôi đang làm việc.”

“Đơn giản thôi.” Nghiêm Khác quát một tiếng, “Nói tiếng anh đi, mọi người đều nói tiếng anh nào!”

“Ok” Tiếng nói lập tức tiếp nối.

Nếu đã không muốn khóc, thì phải ra sức cười vậy. Tiêu Tiêu buộc mình cong môi lên, nhìn Nghiêm Khác, “Anh cũng không đáng tin quá rồi đấy, tốt xấu gì họ cũng là em trai, em gái của anh nha.”

Ô, nụ cười này tươi như đóa hoa vậy.

Đoạn Mặc Ngôn cầm chai Whisky trên bàn rót vào cái ly lớn, đang muốn đổ vào miệng lại bị cô gái đeo kính giật đi, “Ngài Đoạn, sao anh lại uống rượu nữa rồi!”

“Đưa đây.” Lần này Đoạn Mặc Ngôn cũng không thèm nhìn cô ta, chỉ dùng ngón trỏ gõ hai gái lên bàn.

Động tác đơn giản này, lại khiến cho cô gái đeo kính chỉ có thể nhìn thấy sau ót của anh bỗng dưng sợ hãi, tay của cô ta run lên một cái, vẫn cứ cứng đầu, “Không đưa.”

Một người đàn ông cột cái đuôi tóc nhỏ giật lấy cái ly trong tay cô ta từ phía sau, “Xem cô nàng cố chấp như cô kìa, uống hai hớp có gì ghê gớm đâu chứ, trong lòng anh Đoạn tự có chừng mực!” Ôi chao ôi, cô gái này không có mắt nhìn gì hết, không thấy tình hình càng ngày càng quái dị hay sao?

Nếu là bình thường thì anh Đoạn lên giường với ai, chia tay với ai, hắn cũng không quan tâm! Không chỉ không thể quan tâm, mà cũng không cần quan tâm, nhưng lần này lại khác! Mẹ nó chứ, lúc trước anh nhìn ai không vừa mắt thì chửi người đó, bây giờ nhìn không vừa mắt thì động tay luôn! Uống rượu như uống nước, một mình anh nằm bò xuống còn chưa đủ, nhất dịnh muốn tất cả mọi người cũng phải nằm bò ra mới chịu, không thì kéo cả đám nửa say nửa tỉnh chạy ra ngoài đường đua xe, tên nào không có mắt đến khiêu khích, không nói hai lời đụng thẳng vào là được, thì ra anh đang lái xe điện đụng! Dạo trước cũng coi như là tự đụng cho mình tàn tạ luôn, liên lụy chiếc Ferrari mới nhập của mình cũng gặp họa theo. Thế này cũng không phải chuyện to tát gì, nhưng xương sườn của anh cũng đã gãy rồi, ngày thứ hai còn kêu đi uống rượu, mẹ nó, đây rõ rành rành chính là tình tiết thất tình mà!

Hắn còn tưởng đâu thất tình là chuyện mà bọn người phàm tục như họ mới làm, không ngờ lạnh lùng đến biến thái như anh Đoạn, khi thật sự thất tình, mọi người cũng phải thất tình theo.

Anh chàng cột đuôi tóc nhỏ tươi cười đưa ly rượu đến tay Đoạn Mặc Ngôn, Đoạn Mặc Ngôn đang nghẹn một hơi buồn bực, trong lòng hoàn toàn không có chừng mực gì cả.

Chỉ là hình như Tiêu Tiêu hoàn toàn không hề để ý tới, cô nói với Nghiêm Khác vẫn đang xúi giục: “Vậy tôi cũng không hát.”

“Thế cô hát với tôi đi!”

Vẻ mặt của Tiêu Tiêu nhìn qua rất bình tĩnh, thực ra nội tâm đã rối tinh rối mù, lời nói của cô lúc này hoàn toàn không qua suy nghĩ, “Được thôi.”

Nghiêm Khác toét ra hai hàm răng trắng, “Đi nào! Mau mở ti vi lên cho ông đây, chỉnh ánh đèn tối lại! Hát Hai con hổ, quan trọng nhất chính là bầu không khí!”

“Được rồi đấy!”

Tasha và Ivan không biết đã xảy ra chuyện gì, muốn tìm Tiêu Tiêu hỏi cho rõ, lại bị người khác kéo sang một bên.

Đoạn Mặc Ngôn lại rót rượu vào ly, vẻ mặt bình tĩnh đến mức dường như không hợp với bầu không khí xung quanh.

Thân phận của cô gái đeo mắt kính là y tá của Đoạn Mặc Ngôn, cô ta thấy hình như Đoạn Mặc Ngôn lại muốn uống rượu, vội vàng ngồi xổm xuống nói nhỏ với anh: “Ngài Đoạn, xin đừng uống nữa, dù sao sức khỏe cũng quan trọng hơn, khắp chân trời nơi nào không có cỏ thơm chứ!”

Đoạn Mặc Ngôn quay đầu lại nhìn sang cô y tá mặt đầy chân thành, buồn rười rượi hỏi: “Nhìn tôi giống như đang mua say sao?”

Mẹ kiếp, chẳng qua khoảng thời gian này anh muốn uống rượu nhiều thêm một chút thôi, ai nấy cũng nhìn anh như gặp ma vậy. F*ck, anh có bắt tụi nó trả tiền hả? Tụi nó nhìn đâu ra là anh đang “thất tình” thế? Trong từ điển của anh có hai chữ đó  à? Nói ra câu chia tay thì đã nói rõ là không hợp nhau rồi, không hợp thì không cần phải miễn cưỡng nữa. Cô xem anh Hiếu Nhiên của cô như bảo bối vậy, lại coi bạn trai là anh đây như tàng hình, đầu óc của anh bị rút gân mới “thất tình” vì loại con gái lẳng lơ thế này! Nhìn biểu hiện vừa rồi của cô xem, cởi mở biết mấy, so với Lôi Tiểu Trúc quả là khác nhau một trời một vực. Thế này phải chăng có nghĩa là, Lôi Tiểu Trúc yêu anh, cô thì, không yêu anh?

Đôi mắt màu đen nguy hiểm nheo lại.

Cô gái đeo kính dịu giọng nói: “Mặc kệ có phải là mua say hay không, trên người anh còn bị thương, không thể uống nhiều.”

“Ngay cả cô cũng biết đau lòng cho người khác.”

Đoạn Mặc Ngôn chưa dứt lời, trên màn hình lớn đã hiện hình ảnh lên, nhịp điệu tươi vui vang lên đặc biệt rõ ràng.

Xem xem, bây giờ cô còn hát Hai con hổ với Nghiêm Khác nữa, thú vị biết mấy. Lúc trước như chim nhỏ nép vào người, làm người ta yêu thương biết mấy. Chút nữa có phải cô cũng muốn dựa vào Nghiêm Khác như vậy không? Để anh ta cũng yêu thương cô?

Đoạn Mặc Ngôn tựa như chế nhạo mà uống rượu vào, lại không phát hiện gân xanh trên trán mình đã nổi lên hết rồi.

Tiêu Tiêu có chút cứng nhắc cùng Nghiêm Khác ngồi xuống hai chiếc ghế xoay, ngây ngốc cầm micro.

Lần trước cô dựa vào lòng người đàn ông kia, trong sự yêu chiều và bao dung của anh, tràn đầy hạnh phúc và vui sướng chờ đợi hát lên ca khúc này, bây giờ thì sao, bây giờ xem như là chuyện gì đây? Sau khi anh phá nát hồi ức của vết xăm, cô lại muốn đập tan phần hồi ức này, khiến cho tất cả mọi thứ giữa hai người chỉ còn lại những chuyện kinh khủng thôi sao?

Tiêu Tiêu cảm thấy thở không nổi, cô nhìn chằm chằm màn hình đã nổi chữ lên, chỉ cảm thấy trước mắt tối mịt.

5 cái chấm tròn biến mất dần thành 3 cái, Nghiêm Khác còn quay đầu qua chỉ chỉ, ý bảo sắp hát rồi.

Tiêu Tiêu máy móc gật đầu, cứng nhắc giơ micro lên.

Chấm tròn chỉ còn lại một cái, cô mở miệng, chuẩn bị hát ra âm tiết đầu tiên trong cổ họng.

“Xoảng—” một tiếng động cực lớn vang lên.

“Ngài Đoạn!”

Mọi người kinh hãi kêu lên, đợi đến khi ti vi treo tường đột nhiên bốc khói lên hết, mới thấy rõ ở giữa ti vi lại có một cái gạt tàn thuốc khảm vào đó. Bọn họ không hẹn mà đồng loạt nhìn về phía người gây họa mang vẻ mặt lạnh nhạt, không biết đã đứng lên từ khi nào.

Nghiêm Khác không quay đầu lại, ti vi của nhà chị ruột bị đập bể rồi, anh ta không chỉ không giận, còn cười thật vui vẻ.

Mẹ nó chứ sao nó không giả vờ giả vịt nữa đi?

“Hát cái gì mà hát, đói rồi, đi ra ăn đồ đi.” Đoạn Mặc Ngôn dùng sức quá mạnh, lồng ngực nhói đau, nhưng nói chuyện vẫn hời hợt thản nhiên, giống như chẳng qua anh chỉ rút dây cắm của ti vi thôi vậy.

Cô y tá sững sờ ở bên đó quả thật không dám tin, đang yên đang lành, đột nhiên anh lại đập bể cái ti vi rồi ư? Mãi cho đến khi Đoạn Mặc Ngôn mở miệng, cô ta mới hoàn hồn lại, “Ngài, ngài Đoạn, anh không sao chứ!” Vết thương của anh còn chưa khỏi đâu!

Tiếng vang cực lớn này cũng làm cho Tiêu Tiêu giật mình tỉnh táo lại, cô không hiểu mình còn ở lại đây để làm gì nữa!

Cô nhảy xuống ghế xoay, nói với Tasha một tiếng, lại nói với Nghiêm Khác: “Đừng có chọc tôi nữa!”

Nói xong, cô bước nhanh rời khỏi.

Vì cô rời đi mà trong phòng trầm lặng hẳn, tầm mắt của mọi người đều khóa chặt trên một người, chỉ thấy người nọ vốn chẳng hề xao động, ngồi về vị trí cũ, nhưng một giây sau, anh đạp mạnh lên bàn trà một cái, hung hăng chửi rủa một tiếng, đứng lên sải bước đuổi theo ra ngoài.

Cô gái đeo kính lo lắng muốn đi ra theo, bị người khác kéo lại.

“Có phim hay không nhỉ?” Đợi anh vừa đi ra, cả sảnh liền bùng nổ như pháo hoa.

“Sao tao biết được!” Nghiêm Khác ném micro lên bàn.

Tiêu Tiêu thở hổn hển vừa đi vừa chạy đi ra khỏi sảnh bên, thấy trong đại sảnh có rất nhiều người đang ngồi, tỉnh táo lại một chút, phản xạ có điều kiện chào tạm biệt với ông Micah và chủ nhà, lúc đang muốn cất bước rời đi lần nữa, lại bị một lượng sức mạnh mẽ ở phía sau ôm vào lòng.

Vòng ôm mà cô đã từng quyến luyến như thế, giờ chỉ còn lại nỗi chán ghét.

“Buông tôi ra!” Anh còn muốn sỉ nhục cô nữa sao?

Đoạn Mặc Ngôn ôm cô thật chặt, nói với chị Nghiêm Khác: “Đang cáu kỉnh, em đưa cô ấy đi bình tĩnh một chút.”

Chị Nghiêm Khác đương nhiên cũng đã được Nghiêm Khác cho xem qua video “cửa thang máy”, chỉ là tận mắt nhìn thấy anh chạy ra đuổi theo một cô gái vẫn có một cảm tưởng đặc biệt. Thì ra cô phiên dịch nhỏ này là nhân vật nữ chính, mới nãy còn không nhận ra.

“Đi thẳng có một căn phòng dành cho khách, hai người có thể đến đó ‘bình tĩnh một chút’.”

“Làm ơn giúp tôi, tôi không có quan hệ gì với anh ta……” Miệng của Tiêu Tiêu cũng bị che kín.

Hai người giằng co, quấn quít, lảo đảo đi vào phòng khách, đừng nói là Tiêu Tiêu, ngay cả kẻ đang bị thương là Đoạn Mặc Ngôn cũng có chút thở dốc.

Căn phòng không mở cửa sổ, cũng không bật đèn, tối đen như mực, Đoạn Mặc Ngôn siết chặt cô dựa vào sau cánh cửa, trong một chốc chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của hai người.

Sau khi giãy giụa xong, Tiêu Tiêu đã sắp không còn hơi sức, nhưng cô vẫn tiếp tục đấu tranh, lần nữa dùng sức đẩy anh ra, không muốn ở trong lòng anh một giây nào.

Đoạn Mặc Ngôn lại đột nhiên đổi vị trí với cô, nghiêng đầu nặng nề khóa môi cô lại.

Tiêu Tiêu khép miệng lại, dùng sức nghiêng đầu, anh lại nhất quyết không tha, bờ môi nóng bỏng không ngừng thô lỗ đuổi theo cánh môi mềm mại của cô, một tay còn đè ót của cô lại, không cho cô lộn xộn.

Chỉ là chiếc lưỡi to mới mạnh mẽ xông vào, một giây sau đã nhanh chóng lùi lại.

Trong căn phòng nhìn không rõ mọi vật, mùi máu tanh càng nồng nặc hơn.

“Buông ra.” Tiêu Tiêu nói với giọng lạnh lẽo xưa nay chưa từng có.

Trong bóng tối, Đoạn Mặc Ngôn trầm mặc một lúc, cơ thể nóng bỏng đè lên, hơi thở của anh phả lên đỉnh đầu của Tiêu Tiêu, vừa ẩm vừa nóng.

“Tôi nghe nói, người yêu chia tay rồi luôn phải làm tình một lần.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.