“Chỗ nào không giống?” Đoạn Mặc Ngôn bế cô lên, đá giày ra rồi đi vào trong.
“Thả em xuống!” Tiêu Tiêu chưa hết hờn dỗi, huơ tay huơ chân tiếp đón anh.
Đoạn Mặc Ngôn cắn xương quai xanh của cô một cái, đỡ lấy cái mông đẹp của cô rồi đi về phía sô pha mềm mại, đặt mông ngồi xuống. Tiêu Tiêu hoảng hốt kêu lên một tiếng khe khẽ, cơ thể rơi xuống theo anh.
Anh lấy di động ra, mở camera ra nhắm ngay gương mặt đang nổi giận đùng đùng của cô, nhấn nút chụp lấy chụp để.
“Anh làm gì vậy!” Cô nằm sấp trên người anh, giật lấy di động.
“Anh chụp lại để làm kỉ niệm.” Chậc chậc, nhìn gương mặt nhỏ nhắn không vui kìa, giống y như thằng cháu 3 tuổi của anh đang bảo vệ đồ chơi của nó vậy, dù là anh cũng có thể nhìn ra được, cô gái này vô cùng không hài lòng với hành vi cố tình của anh lúc nãy.
Khóe môi cong lên, Đoạn Mặc Ngôn giơ cánh tay lên né bàn tay nhỏ như vuốt mèo của cô, vẫn không ngừng hứng thú chụp hình.
“Đồ quỷ sứ đáng ghét! Ai cho anh chụp hả!” Gương mặt xinh xắn bị quậy đến đỏ lựng lên, Tiêu Tiêu giống như một chú mèo điên cuồng, chống một tay trên người anh, nghiêng người nhào tới giật lấy chiếc di động ở trên cao.
Cô xoay người muốn xóa đi, Đoạn Mặc Ngôn bật cười ra tiếng, giam cả người cô và di động vào trong lòng anh.
“Em yêu à, dáng vẻ ghen tỵ của em đặc biệt xinh đẹp, ở trong phòng bao thì anh đã muốn làm em rồi đó, bây giờ nghĩ đến cả người đều đau đây này.” Anh cắn dái tai của cô, thấp giọng trêu chọc. Đồng thời cánh tay cường tráng siết chặt lại, lồng ngực rắn chắc kề sát vào lưng cô, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng mà quen thuộc đốt cháy bờ vai cô.
“Chuyện này còn chưa xong đâu, anh không trả lời cho em đàng hoàng thỏa đáng, thì đừng hòng chạm vào em!” Nghĩ đến điệu bộ dịu dàng của anh dành cho cô y tá kia, thì cô tức điên lên, lúc trước còn vì một câu nói của cô ta, mà anh liền muốn đốt hình xăm nữa kìa.
“Chẳng qua chỉ là tình bạn đơn thuần thôi, không nhiễm chút tạp chất nào, sao em lại nhỏ mọn như vậy chứ, chẳng lẽ ngay cả một người bạn khác phái anh cũng không thể có sao?” Đoạn Mặc Ngôn hôn cổ cô, nhắc lại những lời Tiêu Tiêu từng nói lúc trước với giọng điệu quái lạ.
“Anh đi mà ngủ trên sô pha của anh đi.” Tiêu Tiêu ném di động lên người anh, làm mặt lạnh giãy giụa đứng lên.
Thật sự muốn giày vò cô gái đang xù lông này ngay lập tức, tâm trạng của Đoạn Mặc Ngôn vô cùng sảng khoái, nhưng anh rất thông minh, căn cứ vào kinh nghiệm tích lũy được trong thời gian dài, đúng lúc tỏ ra yếu thế cộng thêm dịu giọng xuống, “Được rồi, được rồi, anh sai rồi mà, chúng ta nói chuyện đàng hoàng nhé.”
Mỗi lần trêu chọc cô xong đều dùng chiêu này, càng tức giận hơn chính là lần nào cô cũng chịu chiêu này của anh.
“Đừng có dựa vào em gần như vậy, phiền phức.” Tiêu Tiêu tức giận đùng đùng né vòng tay của anh, ngồi sang chiếc sô pha đôi bên kia.
Ngay lúc này, một giọng nói êm ái hơi ngượng ngùng vang lên, “Ơ, ngại quá, cắt ngang một chút, mẹ cảm thấy mẹ nên chào hai đước trước.”
Hai mắt Tiêu Tiêu trừng lớn, cùng với Đoạn Mặc Ngôn, đồng thời nhìn sang nơi phát ra tiếng nói. Trên lan can lầu hai, người đứng đó lại là mẹ của Đoạn Mặc Ngôn – Trần Thanh Hòe!
“Dì Thanh Hòe.” Tiêu Tiêu đứng vụt dậy, trong tình trạng hoảng hốt, thiếu chút nữa chân trái đã giẫm vào chân phải.
“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?” Đoạn Mặc Ngôn nhíu mày.
Trần Thanh Hòe mặc bộ đồ ngủ bằng vải lụa phi bóng, từ từ bước xuống cầu thang, “Mẹ nghe nói hôm nay các con về nước, nên muốn qua đây thăm hai đứa, vốn muốn cho các con một bất ngờ, không nghĩ tới…… ha ha.”
Tất cả những chuyện vừa xảy ra lúc nãy đều bị dì Thanh Hòe chứng kiến tận mắt hết rồi, dì ấy nhìn thấy mình cãi nhau với con trai dì ấy thế nào, nghe thấy con trai dì ấy nói bậy bạ với cô ra sao, thiếu chút nữa là thấy tiết mục kích tình của bọn họ nữa…… Ôi, chư thần trên trời cao ơi, có ai có thể làm cho dì Thanh Hòe mất đi kí ức trong thời gian ngắn không!
Mặt Tiêu Tiêu đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu, ngay cả ý định muốn chết cũng có luôn.
Đoạn Mặc Ngôn thì không rối rắm như cô, chỉ bực bội vì chuyện tốt bị cắt đứt hoàn toàn, “Sao mẹ biết mật khẩu vậy?”
“Lần trước lúc mẹ trò chuyện với Tiếu Tiếu, con bé nói cho mẹ biết.”
Hu hu, còn là hố do cô tự đào nữa chứ…… Sao cô vẫn luôn làm chuyện tự chui đầu vào rọ thế này.
“Lần sau đến thì gọi điện cho con trước.” Đoạn Mặc Ngôn tỏ ra không thích kiểu “bất ngờ” này rất rõ ràng.
Trần Thanh Hòe ho khan một tiếng, “Ừ, mẹ biết rồi, tóm lại quả thật hôm nay mẹ không nên đến đây, quấy rầy hai con nói chuyện, thật ngại quá, bây giờ mẹ đi lên ngủ, hai đứa cứ coi như mẹ không có ở đây là được rồi.”
“Không, không, không, dì Thanh Hòe, dì có thể đến đây thăm tụi con, tụi con vui lắm, Đoạn Mặc Ngôn cũng rất vui nữa!” Tiêu Tiêu lắc tay liên tục, nhiệt độ trên mặt vẫn chưa hạ xuống, cô đi lên phía trước kéo Trần Thanh Hòe ngồi xuống, “Dì qua đây lúc này thế? Đã ăn tối chưa ạ? Uống nước nhé? Hay là thứ khác?”
Kết quả sự ngạc nhiên, bất ngờ của Trần Thanh Hòe làm cho tình hình thật sự có chút ngượng ngùng, bà biết điều cố gắng trò chuyện với Tiêu Tiêu một lúc, rồi mượn cớ về phòng dành cho khách ở lầu hai. Dĩ nhiên Tiêu Tiêu không dám tranh cãi với Đoạn Mặc Ngôn ở sảnh khách nữa, cô thật sự mất hết can đảm, đi vào căn phòng bây giờ đã thuộc về cô, ủ rũ cúi đầu tự lẩm bẩm: “Xong rồi, xong rồi, xong rồi……” Còn gì tệ hơn chuện bị mẹ của bạn trai bắt gặp chứ? Dì Thanh Hòe có cảm thấy cô cực kỳ gây chuyện, cực kỳ nhõng nhẽo, đối với con trai dì ấy đặc biệt không tốt, thậm chí còn bắt nạt con trai dì ấy hay không?
Ôi! Hình tượng thục nữ dịu dàng, nhã nhặn của cô!
Tiêu Tiêu ảo não nhào lên giường lớn.
“Sao vậy?” Đoạn Mặc Ngôn nối gót theo sau bước vào, cởi áo ra ném xuống đất.
“Về phòng của anh đi.” Tiêu Tiêu vùi mặt vào trong chăn, “P—LEASE.” Cô muốn yên tĩnh một chút, yên tĩnh ở đâu chứ?
Đoạn Mặc Ngôn vòng qua eo cô lật người lên, “Chẳng phải em không cho anh về phòng mình ngủ sao?”
Tiêu Tiêu khoác lên tay anh, trừng anh, “Sao ngay cả mở đèn mà anh cũng không biết hả!” Nói cứ như là cô đã phát hiện ra vậy.
“Vội vào đè em chứ gì?” Đoạn Mặc Ngôn nhướn mày, cúi đầu hôn một cái, phát ra một tiếng “chụt”mờ ám.
Tiêu Tiêu cạn lời, lườm anh một lúc lâu, rồi nức nở vùi vào lòng anh, cọ cọ hai cái vào ngực anh, “Hu hu, Hổ Lớn ơi, em mất mặt muốn chết luôn rồi.” Hổ Lớn là biệt danh thân mật mà Tiêu Tiêu bí mật đặt cho Đoạn Mặc Ngôn, dĩ nhiên khởi nguồn là từ hai con hổ rồi, có lúc Đoạn Mặc Ngôn cũng kêu cô là Hổ Nhỏ, nhưng mà thường là trong hoàn cảnh cực kỳ diễm lệ.
“Bé ngoan, không ai nói em mất mặt hết, mẹ anh cũng sẽ không nhắc đến đâu.” Anh không hiểu sao cô lại…… chán nản như thế.
Tiêu Tiêu cũng không trông mong anh hiểu được, cô chỉ không ngừng than thở mà dựa vào ngực anh tìm sự an ủi thôi, lợi dụng xong rồi lại trở mặt không nhận nhau, cô đẩy anh ra, “Chúng ta tiếp tục vấn đề cô ý tá đi.”
Lúc này Đoạn Mặc Ngôn cũng không có tâm tư để trêu cô nữa, tiến độ công thành đoạt đất đã chậm trễ lắm rồi, thế là anh đánh nhanh thắng nhanh nói: “Chỉ là để chọc em thôi, có vấn đề gì đâu?”
“Nụ cười của cô ta làm cho anh có phản ứng dây chuyền?”
“Không có.”
“Anh nói dối!”
Đoạn Mặc Ngôn bất đắc dĩ nhìn cô, “Anh gạt em làm gì? Lúc cô ta làm y tá cho anh cũng rất đơn thuần đó, nhưng trong lòng anh chỉ nghĩ đến em, thật sự không có cách nào để ý cô ta được, hôm nay gặp lại, anh vừa liếc mắt đã nhìn ra cô ta đã thay đổi rồi, nụ cười giả tạo như thế, em nhìn không ra à?”
“Vậy nên anh không thích cô ta?”
“Anh yêu em, anh chưa từng thích ai khác.”
Lời ngon tiếng ngọt làm cho Tiêu Tiêu vừa bực mình vừa buồn cười nhìn anh, “Thật không?”
“Thật mà.”
Mặt cô phụng phịu, mùi chua biến mất không thấy đâu nữa.
“Được rồi chứ? Có phải nên đi tắm rồi hay không?” Đoạn Mặc Ngôn tìm kiếm dây kéo của cái đầm của cô.
Tiêu Tiêu đè tay anh lại, bất chợt nghiêm mặt nói: “Sau này đừng trêu em như vậy nữa, cho dù là anh thử lòng em, cũng không được.”
Đoạn Mặc Ngôn nhíu mày.
“Qua chuyện hôm nay, em cũng hiểu ra rồi, thực ra em cũng là người đặc biệt nhỏ mọn, nhìn không nổi anh đối xử tốt một chút xíu với cô gái khác, cho dù cô gái đó có ích cho chứng bệnh của anh, em cũng không muốn. Hơn nữa, em càng sợ hãi nhiều hơn, anh có biết không? Từ tận đáy lòng, em sợ rằng anh sẽ bị cô gái khác thu hút, rồi sẽ……” Tiêu Tiêu muốn nói lại thôi, chăm chú nhìn thẳng vào mắt anh.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, cô mở miệng lần nữa, “Vậy nên, cho dù em không cẩn thận lại làm cho anh ghen nữa, anh cũng không được đối xử với em như vậy.”
Đoạn Mặc Ngôn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, thấp giọng nói: “Giống nhau thôi.”
Nụ hôn của anh bá đạo, khát khao là thế, dường như Tiêu Tiêu cảm nhận được một loại cảm xúc khó nói nên lời, cô nhắm mắt lại, hôn đáp trả, đáp lại bằng thứ tình cảm giống y như thế.
Hai người hôn nhau nóng bỏng, triền miên, dần dần hôn đến biến chất, chiếc lưỡi to của anh lúc ra lúc vào trong miệng cô, bàn tay to cũng bắt đầu không biết phép tắc.
“Ưm, ưm, không được, mẹ anh đang ở nhà.”
“Mẹ ở trên lầu.” Đoạn Mặc Ngôn bỗng kéo bàn tay đang ngăn anh ra, mẹ của anh cũng đâu có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ đâu.
“Cũng không được……”
“Hôm nay là ngày lẻ, nghe theo ai hả?”
“Em đổi với anh……”
Người đàn ông lười để ý đến cô, đẩy cô xuống giường lớn, sau đó cơ thể cường tráng của mình cũng đè lên trên.