Nếu muội tử của hắn đã nói như vậy thì Bạch Lê Hoa cũng không thể lại khách khí, khẽ mỉm cười, môi hồng hé mở, chậm rãi nói: “Đại Lang ca, ngươi đi chặt bỏ một ngón tay của hắn, nhờ người mang về giao cho người Lý gia xem đi.”
Lấy ngón tay này coi như bằng chứng.
Lương Đại Lang gật đầu, cầm dao phay từ trong nhà bếp ra, vì để cho Lý Đại Lực bớt thống khổ, còn cầm chén, lấy dao mài lên đế chén.
Thứ tiếng này nghe thật sự rợn người.
Lý Tiểu Ngọc muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ hơi há mồm, không nói ra được tiếng nào.
Nàng quay mặt đi, trong lòng hiểu rõ, chỉ sợ trong nhà dù cho bán phòng, bán đất, bán khuê nữ cũng không thu đủ số tiền này, lỡ như có chuyện không hay xảy ra với Lý Đại Lực, lão nương nàng tuyệt đối sẽ tìm nàng liều mạng.
Nhưng Lý Đại Lực thật sự đáng giận! Chắc chắn hắn sẽ lấy hết sức bán đứng nàng, hơn nữa lỡ như Bạch Lê Hoa thật sự động thủ, lão nương nàng sẽ không sống nổi, đến lúc đó dù cho có liều mạng nữ nhân này thì cũng không giành được chỗ tốt gì.
Nghĩ đến đây, Lý Tiểu Ngọc cầm giẻ lau từ phòng bếp ra nhét vào trong miệng Lý Đại Lực.
“Cắn giẻ lau có thể bớt đau một chút, tuy rằng hắn là đại ca ta, nhưng nếu ta đã gả đến Lương gia thì khuỷu tay sẽ không quẹo ra ngoài, tẩu tử ngươi yên tâm, không cần biết hôm nay tẩu làm cái gì ta cũng sẽ không nói lời nào.”
Bộ dáng quang minh chính đại vì đại nghĩa.
Chỉ có trong lòng nàng biết, bịt miệng là để hắn không nói ra lời dư thừa.
Lý Tiểu Ngọc như là đã chịu kích thích cực lớn, vẻ mặt sầu khổ, cả người lung lay sắp đổ, Lương Nhị Lang không thể không ôm nàng vào ngực an ủi.
Lý Đại Lực cũng là nghe thấy lời này, tức giận đến đỏ mặt, đâm đầu về phía Lý Tiểu Ngọc, trong miệng ô ô kêu loạn.
Con đàn bà thúi này muốn đẩy hắn vào chỗ chết đây mà.
Nhưng vì bên trong miệng bị nhét giẻ lau, không ai hiểu hắn đang nói cái gì.
Lý Tiểu Ngọc trốn ở sau lưng Lương Nhị Lang, không nhìn hắn.
Nhưng Bạch Lê Hoa liếc mắt một cái, Lương Đại Lang liền biết ý lấy giẻ lau ra, “Ngươi còn gì muốn nói?”
Lý Đại Lực hì hục thở dốc, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Lý Tiểu Ngọc: “Là con tiện nhân thúi kia, nàng ta sai ta làm đó.”
Vậy mới thú vị chứ, Lương Đại Lang ngồi xổm xuống, hỏi, “Ngươi có chứng cứ gì không? Tiểu ngọc sống ở nhà chúng ta rất tốt, tại sao lại sai ngươi làm chuyện này? Chúng ta cũng sẽ không vì một hai câu ngươi nói mà buông tha cho ngươi đâu.”
“Sao ta biết nàng muốn làm cái gì?” Lý Đại Lực nói, “Ta đánh bạc thua hết tiền, nên muốn qua nàng mượn một chút, nhưng bà nương này sống chết không cho, sau đó ta đập nàng một trận, lúc này mới thành thật, nàng ta nói có thể cho ta bạc, nhưng ta phải làm cho nàng ta một chuyện, đi tìm mấy huynh đệ của ta qua bắt Béo Nha đi bán cho bọn buôn người, tùy tiện đem tới địa phương nào đó, khi trở về sẽ cho ta tiền.”
Mọi người ồ lên.
Lương Đại Lang vung tay lên, chặn tiếng ồn ào, hỏi Lý Đại Lực, “Theo ngươi nói thì nàng đã đáp ứng cho ngươi bao nhiêu tiền?”
“Năm mươi lượng.” Lý Đại Lực nói, “Nhưng ngươi cũng biết đó, thân thể bộ dáng Béo Nha như thế kia, bọn buôn người nào dám thu? Huống chi là bà nương đã có chồng, mọi người ai cũng muốn tiều cô nương xinh đẹp, còn nữa, tìm người tới thì không phải đám súc sinh kia sẽ muốn chia phần với ta sao? Lão tử làm theo, tới lúc đó cái gì cũng không có.”
Trong viện lặng ngắt như tờ nghe Lý Đại Lực kể chuyện xưa.
Trần quả phụ nhỏ giọng nói, “Hôm qua ta đi về, có thấy Lý Đại Lực trên đường nhỏ dẫn tới rừng trúc của Lương gia…
Hơn nữa nghe lời nói của hắn cũng thật sự giống như là hắn làm.