Từ khi Lương Đại Lang lấy giẻ lau ra và Lý Đại Lực bắt đầu nói chuyện, trong đầu Lý Tiểu Ngọc liền nổ tung, trống rỗng, chỉ nhìn thấy hai cánh môi Lý Đại Lực không ngừng đóng mở, lúc này rốt cuộc tỉnh táo lại, mặt nàng ta không một chút máu, nhào qua chỗ Lý Đại Lực, la to, “Lý Đại Lực, ngươi còn có phải là người hay không! Bịa chuyện mà không sợ bị đứt lưỡi hả!”
Nàng ta như bị điên cuồng mất trí, bị Lương Nhị Lang gắt gao ôm lấy.
Bây giờ trên mặt hắn có chút khó coi, hôm qua bởi vì con mèo đáng chết kia, hắn nhớ rất rõ ràng trên quần áo Lý Tiểu Ngọc có dấu vết dính bùn, lúc ấy hắn hỏi nàng ta thì Lý Tiểu Ngọc chỉ nói là lúc lùng bắt mèo bị ngã, bây giờ nghĩ tới…
Nhưng Lý Tiểu Ngọc dù sao cũng là nương tử của hắn, huống hồ gì Béo Nha cũng là tai họa.
“Ngươi còn có chút lương tâm nào không?” Lương Nhị Lang thóa mạ nói: “Nguyên cả ngày hôm qua nương tử đều ở cùng với ta, dù là đi ra ngoài hay ở trong phòng, ngươi nằm mơ ở đâu mà thấy nàng ta sai ngươi làm những việc này?”
Lý Tiểu Ngọc cảm kích nhìn thoáng qua Lương Nhị Lang, trong lòng càng thêm ấm áp.
“Ngươi coi nàng ta là mặt hàng tốt gì chứ?” Lý Đại Lực khinh thường nói, “Nếu ngươi không tin thì tìm mấy bà nương đi xem trên eo, đùi, toàn bộ người nàng ta có vết bầm tím không.”
Hắn nói như chém đinh chặt sắt, người chung quanh lại sôi nổi lắc đầu, người này thật không biết xấu hổ lại đi đòi bạc của muội tử đã gả ra ngoài, không cho hắn bạc thì lại đem hành vi xấu ra như chuyện tốt khoe ra ngoài.
Nhưng mà như lời hắn nói thì Lý Tiểu Ngọc cũng rõ ràng không phải cái thứ tốt gì.
Ngày thường nhìn ôn hòa điềm đạm, không ngờ lại có nhiều tâm tư như vậy.
Có mấy bà tám thích náo nhiệt không chê chuyện lớn,. “Là thật hay giả thì mấy bà nương có chồng chúng ta đi xem thì chẳng phải sẽ biết ngay sao?”
Lương lão cha không nói lời nào.
Bạch Lê Hoa hỏi: “Tiểu Ngọc, ngươi cảm thấy thế nào?”
Lý Tiểu Ngọc che cổ áo mình lại, vẻ mặt cảnh giác nói: “Ta rõ ràng trong sạch, đựa vào đâu phải để cho người khác nhìn?”
“Đúng vậy, đại ca, ngươi mau bịt cái miệng thúi của hắn lại.” Lương Nhị Lang nói, “hành động của Tiểu Ngọc ở Lương gia ai cũng biết, còn ngươi hai ba ngày lại tới Lương gia đòi bạc mà không cảm thấy mất mặt sao?”
Quý Hiểu Hồng nhìn thấy dáng vẻ không nóng không lạnh của đám người, lúc này gấp gáp: “Lời người kia nói cũng có đạo lý nha, nếu ngươi trong sạch thì để mấy phụ nhân chúng ta đi nhìn xem, đồ nàng ta có thì chúng ta cũng có, ngươi còn sợ chúng ta hại ngươi sao? Cùng lắm thì chúng ta đều cởi đồ ra nhìn nhau?”
Mây phụ nhân chung quanh xấu hổ đỏ mặt che miệng nàng lại.
Nhóm hán tử cũng cười to không ngừng.
Trước khi kết hôn Quý Hiểu Hồng đã nổi danh đanh đá, cái gì cũng không dám nói, không sợ trời không sợ đất, sau khi gả cho Trần bá hiền lành rộng rái, tính tình cũng đã thu liễm lại, cũng đã lâu không nghe nàng nói như vậy rồi.
“Các ngươi nhìn ta làm gì? Ta là bảo vệ Tiểu Ngọc nha!” Quý Hiểu Hồng ồn ào nói, “Béo Nha này quỷ kế đa đoan, đánh cược với nam nhân của ta thắng mười cân lúa mạch, cũng đúng lúc, hôm nay ta lấy mười cân lúa mạch này để cho Tiểu Ngọc một công đạo, nếu không bị thương thì ta sẽ hấp bánh màn thầu trắng trẻo cho Tiểu Ngọc bồi bổ, không để tiện nghi cho Béo Nha!”
Mặt Lý Tiểu Ngọc lúc đỏ lúc trắng.
Quý Hiểu Hồng lại còn ở bên kia thét to, “Hôm nay chúng ta nhất định phải lấy lại công đạo cho Tiểu Ngọc, tận mắt nhìn thấy tên táng tận lương tâm này chịu khổ.”
Người chung quanh đều la hét muốn kiểm tra.
“Muội tử, nếu đã làm sai chuyện gì thì quan trọng nhất là phải thừa nhận, không phải trước đây muội cũng cho ca mười lượng bạc sao? Ca ca cũng không phải người không có lương tâm.”
đã đến lúc những gì mụ Tiểu Ngọc này làm được phơi bày ra ánh sáng.... ánh sáng cuối đường hầm nha! Sắp phân gia rồi ╰(*´︶`*)╯♡