Không Gian Làm Ruộng: Vợ Nhà Nông Thần Y Xấu Xí

Chương 112: Hưu thê (3)



Lương lão cha tức giận không nhẹ, cầm lấy quải trượng ném vào người Nhị Lang, “Ngươi nói cái lời súc sinh gì đó!”

“Nhị Lang, ngươi bớt tranh cãi đi.” Lương Đại Nương ngăn Lương lão cha lại, “Ông cũng bình tĩnh chút đi, bây giờ mọi người đều ở bên ngoài chế giễu, tốt xấu gì bây giờ Béo Nha cũng không sao, chúng ta là người một nhà, có chuyện gì từ từ nói.”

Lương lão cha chỉ vào lương Nhị Lang, nói với Lương Đại Nương nói: “Bà coi dáng vẻ hắn kỉa, tâm hồn bị mê mẩn rồi, lời tốt thì nghe không vào, làm sao mà nói đây?”

Lương lão cha nghĩ không ra, sao bây giờ Lương Nhị Lang lại biến thành như vậy đây?

Lúc trước hiểu chuyện nghe lời, bây giờ lại ngu xuẩn đến khó hiểu.

“Thà phá hủy mười tòa miếu cũng không hủy đi một cọc hôn nhân, ta thấy các người mới là bị mê hoặc tâm hồn, không phân biệt đúng sai, không muốn cho ta sống tốt mà!” Lương Nhị Lang đảo mắt qua từng khuôn mặt, nước mắt ngẹn lại, cố chống không cho nó rơi xuống, “Các ngươi đi hỏi thăm xem, trong thôn này có con gái nhà ai mà chịu gả đến nhà chúng ta? Ai muốn vào đây chịu khổ? Nếu thật sự là vì chút bạc kia thì tại sao Lý Tiểu Ngọc không gả cho người ta làm nhị phòng! Đây không phải là do không còn cách nào sao?”

Lý Tiểu Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu, không ngờ nguyên nhân Lương Nhị Lang vẫn luôn bảo vệ nàng lại là vậy.

Lúc trước nàng lựa chọn Lương Nhị Lang, kỳ thật là do tức giận người Lý gia người, các ngươi muốn bạc chứ gì? Ta liền tìm nhà nghèo mạt rệp xem các người làm sao muốn bạc.

Đến nỗi tuy cũng có người nhìn trúng nàng làm nhị phòng, nhưng Lý Tiểu Ngọc đâu dám đi, ưu thế của nàng chỉ có tuổi trẻ, đến lúc đó không có nam nhân che chở, không biết bị khi dễ thành cái dạng gì.

Lương Nhị Lang hàm hậu, chịu nghe lời nàng là đủ rồi.

Ít nhất gả lại đây sẽ không chịu khi dễ.

Mà lúc này thật sự chứng minh ánh mắt nàng không sai, gả cho hắn thật là quyết định chính xác nhất đời nàng.

Lúc này không còn gì quan trọng nữa, Lý Tiểu Ngọc chỉ ở bên người nam nhân này sống thật tốt.

Lý Tiểu Ngọc quỳ rạp xuống dưới chân Lương lão cha, khẩn cầu: “Cha, nương, ta sai rồi, về sau ta sẽ không nói không tranh giành, người để cho chúng ta tiếp tục sống với nhau được không?”

Không chờ nhị lão mở miệng, Lương Nhị Lang kéo Lý Tiểu Ngọc đứng phía sau hắn.

“Cha, từ nhỏ đến lớn, con chưa yêu cầu người cái gì.” Hắn nói tiếp, “Người nói trong nhà không có bạc, chỉ có thể để cho một mình đại ca đọc sách, được, con không có ý kiến, con cũng không quản.”

“Người nói đại ca phải đọc sách còn Béo Nha đầu óc không khỏe nên không thể phân gia, con cũng tán thành! Mỗi ngày mệt chết mệt sống xuống ruộng, làm ruộng xong được một canh giờ nhàn rỗi thì phải vào thị trấn làm công nhật, cũng chỉ để kiếm tiền đóng thuế!”

“Nhưng lúc Béo Nha gây ra họa, thì người đập nồi bán sắt đổi bạc đi nhận lỗi, còn Tiểu Ngọc làm sai thì người muốn ta viết một phong hưu thư trả nàng về nhà mẹ đẻ! Có công bằng không?”

“Béo nha làm hại cả nhà chúng ta gặp hết tai nạn này tới tai nạn khác thì người không nói, Tiểu Ngọc vì cả nhà mà làm tội nhân, người liền cắn mãi không buông.” Lương Nhị Lang cơ hồ nói không ra lời: “Cha, con cũng là nhi tử của người mà, sao ông trời bất công với ta như vậy?”

Nhớ lại nhiều năm vậy, mình đúng là có lỗi với lão nhị, Lương lão cha trầm mặc.

Bọn họ thật thà nhiều năm như vậy, trong lòng nhất để ý chính là ân tình.

Nếu có ân thì phải trả, tự mình khổ thì không sao nhưng không thể bạc đãi người khác.

Đối với lương Đại Lang là đúng, đối với Bạch Lê Hoa cũng vậy.

Lương Đại Nương khẽ há mồm, ánh mắt cũng thực vô lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.