Lương Đại Lang ngắt lời nàng, “Mấy năm nay bọn Nhị Lang cũng không dễ dàng, ta đi học viện tốn không ít bạc, theo ý ta thì để cho bọn họ chọn trước đi, còn lại chúng ta lấy cũng được.”
“Chàng hiểu lầm ý của ta rồi.” Bạch Lê Hoa biết Lương Đại Lang cảm thấy mấy năm nay rất có lỗi với Lương Nhị Lang, cho nên sợ nàng nói ra yêu cầu quá mức hà khắc, dù sao thì bạc cầm đồ để ở chỗ hắn, có nhiều hay ít hắn đều biết.
“Ý của ta là bây giờ Tiểu Ngọc mang thai, không thể tránh phải đi tìm đại phu lấy chút thuốc dưỡng thai, cũng chắc chắn không thể làm việc nặng, hơn nữa nếu bọn họ không muốn ở chung mà muốn phân ra thì khoản tiền này làm sao bây giờ? Dù sao cũng phải nghĩ cho kĩ đã.”
“Được rồi, nếu các con đều đồng ý phân gia, vấn đề chia đồ thì cùng nhau thương lượng đi.” Lương lão cha rồi đi ra cửa, “Vào đây đi.”
Tuy rằng những người trong phòng chưa nói lời nào, nhưng Lương Nhị Lang và Lý Tiểu Ngọc lại cảm thấy như đã qua một năm, lúc này mắt trông mong nhìn họ.
Ngoại trừ bọn họ, còn có một đống hàng xóm bát quái đang nóng lòng chờ.
Lúc này nhà ai cũng có việc, không muốn mất thời gian nên đã đi về làm chuyện của mình, còn ở lại đều là người có quan hệ tốt với Lương gia, hoặc là có quan hệ xấu, gấp gáp muốn biết kết quả.
Có người thấy ở trong phòng lâu như vậy không có động tĩnh, có chút nóng nảy, nhịn không được liền ghé vào trên cửa nghe, lúc nghe được hai chữ “Hưu thê” này đều ồ lên, nhịn không được vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Rốt cuộc làm ra loại chuyện này thì nàng đáng bị hưu.
Nhưng Lương lão cha mở cửa, lại là muốn mọi người chứng kiến, nói muốn phân gia.
Chuyện nháo nào ở đâu ra vậy? Thôn trưởng không hiểu ra sao bị đẩy ra.
Lương lão cha để cho Lương Đại Nương đi lấy sổ sách, trong nhà có thứ gì đều ở trên đó, thôn trưởng làm nhân chứng, ngồi ở ghế trên.
Những người còn lại đứng ở trong viện dài cổ ngóng vào.
Lý Tiểu Ngọc và Lương Nhị Lang nhìn nhau, thấy được sự hưng phấn trong mắt nhau.
Rốt cuộc muốn phân gia, sau này tiền do nam nhân nhà mình kiếm là của mình, không cần phải trợ cấp cho người khác nữa.
Lý Tiểu Ngọc hưng phấn đến phát run, nhưng lại cố gắng che dấu cảm xúc của mình.
Lương gia nghèo, trong nhà cũng không có bạc, cũng không có đồ để phân.
Chỉ có ruộng và phòng ở.
Lúc nói đến ruộng đất, Lý Tiểu Ngọc nói, “Cha, nương, các người lớn tuổi rồi, cũng làm không bao nhiêu, nên chúng ta để hai khối đất gần đây nhất lại cho người, còn đại ca phải đọc sách, chỉ có một mình Béo Nha, nên phân hai khối ruộng cạn, một khối ruộng nước ở phía đông, còn lại ruộng đất ở phía tây giao cho ta và Nhị Lang được không?”
Lương Đại Nương nhíu mày, nếu theo ý phân phân chia của nàng thì bọn họ cũng có ba khối ruộng cạn, một khối ruộng nước, ruộng ở phía tây hơi nhỏ, dựa vào số mẫu thì tương đương nhau nên có vẻ công bằng.
Nhưng ruộng phía đông dựa vào rừng, rễ cây dưới đất lấn vào, lại ở chỗ râm mát. Còn phía tây dựa vào nhà ở nên không bị ngăn cản, nhiều nắng, đất phì nhiêu, thu hoạch nhiều hơn so với phía đông rất nhiều.
Vậy thì không công bằng.
Ngay cả Lương lão cha cũng cảm thấy không thích hợp, có hai nhi tử, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, sao có thể phân như vậy.
Dù cho trong nhà nhị phòng sắp có thêm người, nhưng đại phòng đi học viện cũng mất một khoản bạc mà.
Quả nhiên, Lý Tiểu Ngọc vừa nói như vậy, Béo Nha liền bác bỏ, “Không được.”
Lý Tiểu Ngọc nhanh miệng nói, “Sao lại không được? Đại ca là người đọc sách, sau này có thể thi đậu công danh, Nhị Lang thì cẳ đời phải bán mặt cho ruộng rồi..”