Không Gian Làm Ruộng: Vợ Nhà Nông Thần Y Xấu Xí

Chương 120: Bạch nhãn lang



Lúc bọn hắn rời đi, không thèm chào Lương lão cha trong viện một câu đã vội vàng rời đi.

Bộ dạng lén lút sợ bọn họ đổi ý.

Bạch Lê Hoa gọi bọn họ lại, “Từ từ……”

“Làm gì vậy?” Lương Nhị Lang vẻ mặt cảnh giác, “Ngươi đừng hòng đổi ý, thôn trưởng là người chứng kiến đó.”

Trên mặt Lương lão cha lộ rõ sự thất vọng.

“Ngươi còn nhớ rõ thôn trưởng hả.” Bạch Lê Hoa cười nhạo, đôi mắt nhìn Tiết Thải đang thò đầu ra xem, vẫy tay nói: “Tiểu Thải, đệ lại đây.”

Tiết Thải tung ta tung tăng chạy tới, ngửa đầu hỏi, “Làm sao vậy?”

“Đệ nói lại lần nữa những gì thôn trưởng nói.”

“Dạ.” Tiết Thải đáp ứng, học khẩu khí của thôn trưởng nói, “Lương Nhị Lang, Lý Tiểu Ngọc, phân gia được hai khối ruộng cạn, hai khối ruộng nước ở phía tây, 85 lượng 600 văn tiền, đem đồ đạc dọn sang nhà khác.. Lương Đại Lang, Bạch Lê Hoa, phân gia được ở nhà cũ của Lương gia nhà cũ, cùng với tất cả đồ dùng trong nhà. Sau khi bàn bạc, Lương Đại Lang sẽ phụ trách nuôi dưỡng cha mẹ, không có liên quan tới Lương Nhị Lang.”

Người trong thôn nói chuyện thẳng thắn, có gì viết nấy, không chơi chữ.

Lúc này Tiết Thải kể ra một chữ không sai, sắc mặt Lương Nhị Lang có chút khó coi.

Nhưng không chờ hắn nói chuyện, Tiết Thải đã chỉ vào bọn họ nói, “Ta thấy bọn họ lấy toàn bộ thịt khô trong bếp và hai con gà mái.”

Bạch Lê Hoa xoa đầu Tiết Thải, tỏ vẻ nhiệm vụ hoàn thành không tồi.

Tiết Thải đắc ý dào dạt tranh công, “Tối nay đệ muốn ăn bánh bột ngô nhân thịt và nấm.”

“Cha!” Lương Nhị Lang bị bắt tại trận, trên mặt nén giận giải thích, “Ta thì không sao cả, nhưng Tiểu Ngọc có thai, cần đồ để bồi bổ nha.”

Lương lão cha quay đầu không nhìn bọn họ, “Trong lòng ngươi còn có lão cha này sao?”

Nếu không phải vừa rồi Béo Nha gọi bọn họ lại, sợ là lúc này đã sớm mang đồ đi rồi, trong mắt làm gì còn có lão già hắn đây, “85 lượng bạc còn chưa đủ cho các người sao?”

Hai con gà mái là do Béo Nha mới mua hôm qua, cũng là đồ đáng giá duy nhất trong nhà mà bọn hắn cũng muốn lấy đi.

Có khác gì bọn đỉa hút máu chứ.

Lương Nhị Lang nhìn thoáng qua Lý Tiểu Ngọc, nhỏ giọng nói: “Này…Việc cần làm quá nhiều…”

“Vậy ngươi đây là trộm nha!” Tiết Thải vẻ mặt hưng phấn, ngửa đầu hỏi Bạch Lê Hoa, “Bây giờ chúng ta có thể bắt bọn họ đưa cho thôn trưởng gia gia phải không?”

Theo lý mà nói thì tất nhiên có thể.

Ánh mắt Bạch Lê Hoa nhìn qua nhìn lại lương Nhị Lang và Lý Tiểu Ngọc cười xán lạn, “Không, chúng ta có thể đưa bọn họ đưa tới huyện nha cho bọn họ đánh mấy trượng.”

Tiết Thải cao hứng vỗ tay, “Cái này tốt, tốt nha!”

Lý Tiểu Ngọc kéo cánh tay Lương Nhị Lang, nóng nảy, “Cha, ngươi nhìn xem nàng ta nói cái gì kìa!”

Tuy rằng Lương lão cha lúc này đang nổi nóng, nhưng cũng đau lòng nhi tử nên ủ rũ phất tay nói: “Béo Nha nói không sai, các ngươi trả đồ lại rồi biến đi!”

“Đi thì đi!”

Hai người giận dỗi buông bao tải và tay nải trong tay ra, hai con gà mái kinh hoảng chạy ra.

Tiết Thải đuổi theo gà mái chạy đầy sân.

“Nương không sao, đã ngủ.” Lương Đại Lang từ trong phòng đi ra, đúng lúc thấy bọn họ rời đi, “Nhị Lang bọn họ cứ như vậy đã đi sao?”

Vừa rồi bọn họ vì gia sản mà tranh luận quá quắt, Lương Đại Nương quýnh lên, đầu váng mắt hoa không đứng được nên Lương Đại Lang chiếu cố nàng nghỉ ngơi không ngờ tới Nhị Lang cũng không thèm qua thăm đã đi rồi.



Trời đất...tác giả ác quá ác, cho người xấu quá trời đất diễn...càngg đọc càng tức hơho... mong đến một chương nào đó được hả hê...( ̄ω ̄)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.